anh ở phía nam đám mây
Chương 3-1: Em tính theo đuổi anh (1)
"Tôi chưa gặp anh ấy." Lúc Thẩm Tầm đóng cửa phòng tắm đi ra phòng khách, người phụ nữ ngồi trên sô pha lắc đầu lặp lại: "Mấy tháng rồi tôi không gặp anh ấy."
Tên cô ta là Lý Quyên, và "hắn" mà cô ta nói đến chính là chồng mình, tức người đàn ông mà đám Trình Lập bắt được trong nhà trọ - Phùng Quý Bình.
Giống như phòng tắm chật chội, phòng khách cũng nhỏ, sau khi đặt bàn ăn và ghế sô pha thì gần như không còn chỗ để.
Thẩm Tầm dựa vào bàn ăn, ôm vai nghe Trình Lập dò hỏi, một bên đánh giá người phụ nữ trước mặt.
Lý Quyên buộc tóc đuôi ngựa và nhuộm tóc màu đỏ tím, vì không nhuộm lại kịp thời nên trên đỉnh đầu để lộ một nửa mái tóc đen, phần đuôi tóc thì khô và ngả vàng, làm cho mái tóc của cô ta trông rất xơ xác. Cô ta thoạt nhìn cũng chưa đến 30 tuổi, ngũ quan thanh tú nhưng làn da thô ráp vàng vọt. Cô mặc một chiếc áo phông sọc đen trắng có in dòng chữ tiếng Anh trên ngực, quần jean cắt ngắn bó sát phần dưới cơ thể, chân đi xăng đan hở mũi. Có thể thấy cô ta đang cố gắng hết sức để tô điểm cho mình những thứ mà bản thân cho là thời trang, nhưng bản chất bộ quần áo lại thực sự rẻ tiền.
"Màu son của cô thật đẹp." Thẩm Tầm đột nhiên xen vào.
Lý Quyên sửng sốt, theo bản năng lau khóe miệng.
"Vừa rồi mượn phòng tắm của cô, tôi thấy rồi," Thẩm Tầm cười nhìn cô, "Tôi cũng có một cái cùng màu cùng nhãn hiệu, cái của cô mới mở gần đây, nhìn qua là dùng qua chỉ 1 - 2 lần. Cô dùng sữa dưỡng thể mấy chục tệ, nhưng lại dám dùng son môi mấy trăm tệ, phụ nữ với son môi đúng là không có sức kháng cự, anh ta có khen cô dùng đẹp không?"
"Anh ấy..." Giọng nói của Lý Quyên đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trở nên cứng đờ, "Anh ấy chưa từng thấy."
"Tôi còn tưởng quà chồng mua tặng, tự mình mua à?" Thẩm Tầm cười nói.
"Ừ." Lý Quyên máy móc gật đầu.
"Mấy cửa hàng ở đây có lẽ không có nhãn hiệu này."
"Tôi mua trên mạng." Lý Quyên ngay lập tức bổ sung.
"Nhật ký mua hàng trực tuyến thì sao, cho chúng tôi xem." Giang Bắc tỉnh táo lại, lập tức hỏi.
"Không có." Lý Quyên lắc đầu, "Tôi thường xóa luôn nhật ký mua sắm."
"Cô nghĩ chúng tôi không tra được sao?" Giang Bắc không kiên nhẫn cau mày, "Tôi cảnh cáo cô, thành thật một chút đi."
"Cô thật đáng thương." Thẩm Tầm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, ánh mắt trong veo nhưng sắc bén.
"Ý cô là gì?"Lý Quyên như bị kim châm.
"Phụ nữ gả cho một người đàn ông chẳng phải đều muốn bình an hạnh phúc sao?" Thẩm Tầm nhếch khóe miệng, vẻ mặt đáng thương, "Cô nhìn xem, ngay cả tô son cũng giống như ăn trộm, khi hắn cưới cô, có phải có nói với cô sẽ cho cô những ngày tháng yên ổn hay sao? Giờ thỉnh thoảng trở về, đảm bảo mồm vẫn sẽ nói cứ tin tưởng anh, sau này nhất định sẽ cho cô cuộc sống cô muốn gì có đó chăng?"
"Cô thật sự tin hắn ta sao? So với tương lai mờ mịt, có phải trong lòng cô càng lo lắng mỗi lần hắn rời đi mãi không thấy về?" Thẩm Tầm đến gần cô, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang bắt đầu có chút run rẩy, "Cô biết không? Ngay lúc này đâu, trong lòng bọn họ cũng nghĩ như vậy."
Cô giơ tay chỉ vào Trình Lập.
Lý Quyên bật dậy khỏi ghế sô pha như bị điện giật, ánh mắt hoảng hốt: "Ý là sao? Quý Bình đã xảy ra chuyện gì?"
Trình Lập nhìn cô không nói. Giang Bắc và những người khác cũng im lặng.
Kiểu im lặng này ngay lập tức đánh bại Lý Quyên.
Ngay cả môi cô cũng bắt đầu run rẩy: "Anh ấy tối hôm qua lẻn về, 6 giờ sáng nay mới đi, trong nhà có người tới tìm anh ấy."
"Ai?" Trương Tử Ninh hỏi.
"Tôi không nhìn rõ. Anh ấy chưa bao giờ để tôi gặp những người đó," Lý Quyên lầm bầm trả lời, như thể cố gắng nhớ lại, "Tôi nhìn qua khe cửa, người đàn ông đó không cao, giọng nói của anh ta hơi lạ."
Trình Lập sắc mặt trầm xuống: "Cô biết bọn họ đi nơi nào không?"
"Tôi không biết," Lý Quyên thấp thỏm lắc đầu, "Tôi nhớ Quý Bình có một lần say rượu từng nói qua, nếu ngày nào đó anh ấy không về được, nhớ đến xưởng gạch cũ phía đông của thị trấn nhìn xem, lúc ấy bố chồng tôi vẫn còn làm việc trong nhà máy, chỗ đó có một phòng nhỏ ông để lại.
Sau khi rời khỏi nhà Quý Bình, cả nhóm lập tức chạy đến lò gạch cũ ở phía đông thị trấn.
Mưa vẫn tiếp tục không ngớt, đập vào nóc xe tạo ra những tiếng động dày đặc như bị bóp nghẹt.
"Cảm ơn." Thẩm Tầm đang nhìn điện thoại thì nghe thấy bên tai có một giọng nói trầm thấp.
Cô biết anh đang nói về chuyện vừa xảy ra.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cương nghị của anh: "Anh định cảm ơn tôi như thế nào?"
"Muốn tôi cảm ơn thế nào?" Anh nhìn về phía trước, giọng điệu kiên định.
"Mua cho tôi một thỏi son là được." Cô mỉm cười.
"Được, tôi bảo Tiểu Mỹ mua." Anh đáp.
"Không tự làm thì không thành tâm." Cô bất mãn.
Anh móc ví ra đưa cho cô: "Bây giờ cô đang mua hàng trên mạng, cứ mua vài thứ đi, quẹt thẻ của tôi, tôi nói mật mã cho cô."
Thẩm Tầm ngây người.
Xin thứ lỗi cho trí tưởng tượng ngông cuồng của cô vào lúc này - anh hẳn không biết hành động này giống như một người chồng đối với vợ yêu của mình.
"Trình đội thật hào phóng," cô đầu hàng, "Tôi chỉ đùa với anh thôi mà."
Anh liếc nhìn cô, đặt ví xuống, ấn vào kính xe châm một điếu thuốc.
"Tôi không vậy, " anh nhẹ giọng nói, "vậy cho nợ trước đi."
Mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi đất sau cơn mưa khuếch tán vào trong xe, Thẩm Tầm dựa vào ghế, xuyên qua ô cửa sổ nhìn mây trôi lững lờ trên bầu trời. Hình dáng được phác họa kia thực sự giống sườn mặt anh.
"Trình đội, hẳn sau ngã ba này là xưởng gạch rồi." Giọng Giang Bắc từ bộ đàm truyền đến.
Thẩm Tầm nhìn ngã ba phía trước, nơi này hình như không mưa, xe của Giang Bắc vừa tăng tốc, một đám mây bụi bay lên.
Bụi mù tan đi, một chiếc ô tô màu đen từ phía đối diện chạy tới, tốc độ không nhanh không chậm.
Khi hai chiếc xe cắt ngang nhau, Trình Lập theo bản năng liếc sang bên trái, nhưng đôi mắt anh tối sầm lại, gần như cùng lúc anh đạp phanh, chiếc xe quay đầu lại, sau đó anh nhấn ga, đuổi theo chiếc xe màu đen kia.
Thẩm Tầm nắm lấy tay lái, vừa mới ổn định thân thể, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp bình tĩnh của anh ra lệnh: "Mấy người vào trong xưởng đi, tôi đi theo chiếc xe kia."
"Người trong xe có vấn đề gì sao?" Thẩm Tầm vừa nói liền mắng mình ngu xuẩn, không có chuyện gì sao anh lại đuổi theo chứ?
"Ngồi yên." Trình Lập không trả lời mà chỉ phân phó ngắn gọn.
Thẩm Tầm không nói nữa, anh nắm chặt tay lái, nhìn chằm chằm vào chiếc xe trước mặt.
Có lẽ ý thức được mình là mục tiêu, chiếc xe chạy càng lúc càng nhanh.
Phản ứng như vậy cũng khiến Trình Lập xác nhận phán đoán của chính mình. Anh đạp ga và cắn chặt vào đối thủ.
Thẩm Tầm không khỏi nhìn về phía anh, nhưng vào lúc căng thẳng này, thần sắc của hắn lại đặc biệt bình tĩnh, giống như một con báo đen rình mồi, kiên nhẫn mà kiên định nhìn chằm chằm con mồi.
"Nằm sấp xuống!" Một tiếng hét kịch liệt vang lên, đầu cô đột nhiên bị một bàn tay to đ è xuống, thân xe lắc lư, trán đập vào bảng điều khiển trung tâm.
Đau đớn nở rộ trong người, cô cắn răng không nói nên lời.
"Cô không sao chứ?" Trình Lập vẫn dùng một tay đỡ cô, "Nằm xuống đừng nhúc nhích, đối phương có súng."
Anh cảm thấy cơ thể cô căng cứng dưới lòng bàn tay mình.
Theo đuổi hay từ bỏ đây? Trình Lập nhìn chiếc xe đang phóng nhanh trước mặt, cảm thấy choáng ngợp. Anh không thể đảm bảo rằng sẽ an toàn khi mang cô đi cùng, nhưng nếu anh không đi theo, anh có thể bỏ lỡ một manh mối quan trọng.
"Tôi không sao, đừng lo lắng cho tôi," một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, "Trình đội, anh cứ coi như tôi không tồn tại đi, một mình anh muốn làm gì thì làm."
"Anh chuyên tâm lái xe đi, tôi tự làm được." Thẩm Tầm đẩy cánh tay anh.
"Cảm ơn." Sức lực trên đầu cô được giải tỏa, tiếp theo là giọng nói lạnh lùng của anh, "Tiểu Mỹ, chúng ta còn cách thị trấn bên cạnh 30km, cần cảnh sát địa phương phối hợp bố trí rào chắn. Biển số xe là M2GK57, loại xe Volkswagen Sagitar đen."
Thẩm Tầm cúi đầu, cố gắng hít sâu một hơi để giảm bớt khó chịu. Theo tầm mắt cô thấy, men theo đôi chân thon dài của anh, vì tư thế ngồi kia đã vạch ra một đường nam tính và mạnh mẽ. Càng đi nhanh gió càng lớn, thậm chí còn mạnh hơn, nó khiến cô ớn lạnh sống lưng. Cô nghĩ luồng không khí kia chắc hẳn đến từ những lỗ đạn trên kính chắn gió.
Cô có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồ ng ngực, thình thịch thình thịch, gần như mất kiểm soát.
Đau đớn và sợ hãi đan xen, nhưng điều khiến cô thực sự sợ hãi không phải là mình gặp nguy hiểm, mà là cô lo lắng cho người đàn ông bên cạnh mình... lo lắng cho anh một mình đối mặt với họng súng.
Giờ khắc này, cảm giác mơ hồ trong lòng cũng trở lên rõ ràng, lo lắng cho người khác hơn chính mình, chẳng lẽ là một loại chìm sâu sao? Nếu chỉ trong vài ngày mà có cảm giác chìm sâu như vậy thì có nguy hiểm không?
Mồ hôi lặng lẽ chảy trên trán, và tiếng gió át đi tiếng thở dài rất nhỏ nhưng đầy lo lắng của cô.
Lại tiếp hai tiếng súng.
Những người trong chiếc xe màu đen rõ ràng đã mất kiên nhẫn trong cuộc giằng co, cực kỳ gấp rút muốn thoát khỏi những kẻ truy đuổi đang cắn chặt.
Giờ khắc này chính lúc anh đang chờ đợi —— nguy hiểm nheo lại đôi mắt đen, Trình Lập giơ cánh tay trái lên, nhắm vào bánh sau của đối phương, không chút do dự bóp cò.
Sau một tiếng nổ nặng nề, chiếc xe phía trước phát ra tiếng phanh gấp, lao ra khỏi đường núi quanh co, đâm sầm vào rừng cây bên cạnh.
Trình Lập dừng xe lại, Thẩm Tầm ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi đi với anh."
Anh gật đầu.
Ở nơi hoang vu này, anh thực sự không yên tâm khi để cô một mình trong xe.
Bảo vệ Thẩm Tầm phía sau, Trình Lập thận trọng tiếp cận chiếc xe màu đen đâm vào gốc cây. Một bước, hai bước... Gió tựa như trong nháy mắt ngừng lại, rừng rậm lâm vào một mảnh yên tĩnh lạ thường.
Một cơn ớn lạnh sống lưng, sự cảnh giác được rèn giũa trong cơn bão máu khiến anh đột ngột dừng lại.
"Sao..." Thẩm Tầm còn chưa kịp nói ra câu hỏi, đã bị một cái ôm quá mức đ è xuống đất, ầm một tiếng, kèm theo một luồng nhiệt lao thẳng về phía bọn họ.
Bên tai ù ù, trong nháy mắt ý thức trở lại, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong tay, hai mắt nhắm nghiền, trong cổ họng lập tức dâng lên sợ hãi: "Trình đội!"
Thẩm Tầm vươn tay phải, dùng sức đẩy bờ vai nặng nề của anh, cảm thấy hô hấp trở lên khó khăn: "Trình Lập! Trình Lập!"
"Tôi không sao," một giọng nói khàn khàn truyền đến, anh mở mắt ra, khuôn mặt đẫm nước mắt của cô phản chiếu trong đôi mắt đen như vực thẳm của anh, "Khóc cái gì?"
Cô sững người, bất giác giơ tay lên vuốt v e lông mày anh.
Trình Lập nhìn khuôn mặt cố nín khóc mỉm cười của cô, bình tĩnh quay đầu tránh sự đụng chạm của cô, không nói thêm gì nữa, chỉ duỗi tay nhanh chóng lùi ra sau, ánh mắt cảnh giác lại một lần nữa quét qua rừng cây.
Thẩm Tầm nhìn thấy chiếc xe đã nổ tung không còn gì, nếu Trình Lập không phản ứng đủ nhanh, họ sẽ bị chôn vùi trong cái bẫy này từ lâu.
"Có thể đi được không?" Trình Lập hỏi, nhưng ánh mắt anh vẫn rơi vào phía trước.
"Được." Thẩm Tầm đứng lên, đi hai bước, đột nhiên trước mắt tối sầm, lần nữa ngã xuống đất.
Trong lòng cô thầm mắng, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng Trình Lập đã vọt tới trước mặt cô, đôi mắt đen láy quét khắp người cô: "Chuyện gì vậy?"
"Không......"
Chiếc áo khoác của cô đột ngột bị kéo xuống, vết máu lan rộng trên cánh tay trái của chiếc áo len đen không còn che giấu được nữa.
Trình Lập ánh mắt tối sầm, vén tay áo của cô lên, cánh tay vốn trắng như tuyết chảy máu đỏ tươi —— ngẩng đầu lên liền thấy trên trán cô có mồ hôi.
Dưới ánh mắt bức người của anh, Thẩm Tầm không thể chống đỡ được nữa, rơi vào bóng tối sâu thẳm.
Khi hoàng hôn đến gần, trung tâm y tế thị trấn nhỏ cũng trở nên yên tĩnh. Sắc trời ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, chỉ còn lại ánh sáng trắng nhạt từ chiếc đèn huỳnh quang trong phòng bệnh, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trên giường càng thêm tái nhợt.
Tên cô ta là Lý Quyên, và "hắn" mà cô ta nói đến chính là chồng mình, tức người đàn ông mà đám Trình Lập bắt được trong nhà trọ - Phùng Quý Bình.
Giống như phòng tắm chật chội, phòng khách cũng nhỏ, sau khi đặt bàn ăn và ghế sô pha thì gần như không còn chỗ để.
Thẩm Tầm dựa vào bàn ăn, ôm vai nghe Trình Lập dò hỏi, một bên đánh giá người phụ nữ trước mặt.
Lý Quyên buộc tóc đuôi ngựa và nhuộm tóc màu đỏ tím, vì không nhuộm lại kịp thời nên trên đỉnh đầu để lộ một nửa mái tóc đen, phần đuôi tóc thì khô và ngả vàng, làm cho mái tóc của cô ta trông rất xơ xác. Cô ta thoạt nhìn cũng chưa đến 30 tuổi, ngũ quan thanh tú nhưng làn da thô ráp vàng vọt. Cô mặc một chiếc áo phông sọc đen trắng có in dòng chữ tiếng Anh trên ngực, quần jean cắt ngắn bó sát phần dưới cơ thể, chân đi xăng đan hở mũi. Có thể thấy cô ta đang cố gắng hết sức để tô điểm cho mình những thứ mà bản thân cho là thời trang, nhưng bản chất bộ quần áo lại thực sự rẻ tiền.
"Màu son của cô thật đẹp." Thẩm Tầm đột nhiên xen vào.
Lý Quyên sửng sốt, theo bản năng lau khóe miệng.
"Vừa rồi mượn phòng tắm của cô, tôi thấy rồi," Thẩm Tầm cười nhìn cô, "Tôi cũng có một cái cùng màu cùng nhãn hiệu, cái của cô mới mở gần đây, nhìn qua là dùng qua chỉ 1 - 2 lần. Cô dùng sữa dưỡng thể mấy chục tệ, nhưng lại dám dùng son môi mấy trăm tệ, phụ nữ với son môi đúng là không có sức kháng cự, anh ta có khen cô dùng đẹp không?"
"Anh ấy..." Giọng nói của Lý Quyên đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trở nên cứng đờ, "Anh ấy chưa từng thấy."
"Tôi còn tưởng quà chồng mua tặng, tự mình mua à?" Thẩm Tầm cười nói.
"Ừ." Lý Quyên máy móc gật đầu.
"Mấy cửa hàng ở đây có lẽ không có nhãn hiệu này."
"Tôi mua trên mạng." Lý Quyên ngay lập tức bổ sung.
"Nhật ký mua hàng trực tuyến thì sao, cho chúng tôi xem." Giang Bắc tỉnh táo lại, lập tức hỏi.
"Không có." Lý Quyên lắc đầu, "Tôi thường xóa luôn nhật ký mua sắm."
"Cô nghĩ chúng tôi không tra được sao?" Giang Bắc không kiên nhẫn cau mày, "Tôi cảnh cáo cô, thành thật một chút đi."
"Cô thật đáng thương." Thẩm Tầm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, ánh mắt trong veo nhưng sắc bén.
"Ý cô là gì?"Lý Quyên như bị kim châm.
"Phụ nữ gả cho một người đàn ông chẳng phải đều muốn bình an hạnh phúc sao?" Thẩm Tầm nhếch khóe miệng, vẻ mặt đáng thương, "Cô nhìn xem, ngay cả tô son cũng giống như ăn trộm, khi hắn cưới cô, có phải có nói với cô sẽ cho cô những ngày tháng yên ổn hay sao? Giờ thỉnh thoảng trở về, đảm bảo mồm vẫn sẽ nói cứ tin tưởng anh, sau này nhất định sẽ cho cô cuộc sống cô muốn gì có đó chăng?"
"Cô thật sự tin hắn ta sao? So với tương lai mờ mịt, có phải trong lòng cô càng lo lắng mỗi lần hắn rời đi mãi không thấy về?" Thẩm Tầm đến gần cô, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang bắt đầu có chút run rẩy, "Cô biết không? Ngay lúc này đâu, trong lòng bọn họ cũng nghĩ như vậy."
Cô giơ tay chỉ vào Trình Lập.
Lý Quyên bật dậy khỏi ghế sô pha như bị điện giật, ánh mắt hoảng hốt: "Ý là sao? Quý Bình đã xảy ra chuyện gì?"
Trình Lập nhìn cô không nói. Giang Bắc và những người khác cũng im lặng.
Kiểu im lặng này ngay lập tức đánh bại Lý Quyên.
Ngay cả môi cô cũng bắt đầu run rẩy: "Anh ấy tối hôm qua lẻn về, 6 giờ sáng nay mới đi, trong nhà có người tới tìm anh ấy."
"Ai?" Trương Tử Ninh hỏi.
"Tôi không nhìn rõ. Anh ấy chưa bao giờ để tôi gặp những người đó," Lý Quyên lầm bầm trả lời, như thể cố gắng nhớ lại, "Tôi nhìn qua khe cửa, người đàn ông đó không cao, giọng nói của anh ta hơi lạ."
Trình Lập sắc mặt trầm xuống: "Cô biết bọn họ đi nơi nào không?"
"Tôi không biết," Lý Quyên thấp thỏm lắc đầu, "Tôi nhớ Quý Bình có một lần say rượu từng nói qua, nếu ngày nào đó anh ấy không về được, nhớ đến xưởng gạch cũ phía đông của thị trấn nhìn xem, lúc ấy bố chồng tôi vẫn còn làm việc trong nhà máy, chỗ đó có một phòng nhỏ ông để lại.
Sau khi rời khỏi nhà Quý Bình, cả nhóm lập tức chạy đến lò gạch cũ ở phía đông thị trấn.
Mưa vẫn tiếp tục không ngớt, đập vào nóc xe tạo ra những tiếng động dày đặc như bị bóp nghẹt.
"Cảm ơn." Thẩm Tầm đang nhìn điện thoại thì nghe thấy bên tai có một giọng nói trầm thấp.
Cô biết anh đang nói về chuyện vừa xảy ra.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cương nghị của anh: "Anh định cảm ơn tôi như thế nào?"
"Muốn tôi cảm ơn thế nào?" Anh nhìn về phía trước, giọng điệu kiên định.
"Mua cho tôi một thỏi son là được." Cô mỉm cười.
"Được, tôi bảo Tiểu Mỹ mua." Anh đáp.
"Không tự làm thì không thành tâm." Cô bất mãn.
Anh móc ví ra đưa cho cô: "Bây giờ cô đang mua hàng trên mạng, cứ mua vài thứ đi, quẹt thẻ của tôi, tôi nói mật mã cho cô."
Thẩm Tầm ngây người.
Xin thứ lỗi cho trí tưởng tượng ngông cuồng của cô vào lúc này - anh hẳn không biết hành động này giống như một người chồng đối với vợ yêu của mình.
"Trình đội thật hào phóng," cô đầu hàng, "Tôi chỉ đùa với anh thôi mà."
Anh liếc nhìn cô, đặt ví xuống, ấn vào kính xe châm một điếu thuốc.
"Tôi không vậy, " anh nhẹ giọng nói, "vậy cho nợ trước đi."
Mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi đất sau cơn mưa khuếch tán vào trong xe, Thẩm Tầm dựa vào ghế, xuyên qua ô cửa sổ nhìn mây trôi lững lờ trên bầu trời. Hình dáng được phác họa kia thực sự giống sườn mặt anh.
"Trình đội, hẳn sau ngã ba này là xưởng gạch rồi." Giọng Giang Bắc từ bộ đàm truyền đến.
Thẩm Tầm nhìn ngã ba phía trước, nơi này hình như không mưa, xe của Giang Bắc vừa tăng tốc, một đám mây bụi bay lên.
Bụi mù tan đi, một chiếc ô tô màu đen từ phía đối diện chạy tới, tốc độ không nhanh không chậm.
Khi hai chiếc xe cắt ngang nhau, Trình Lập theo bản năng liếc sang bên trái, nhưng đôi mắt anh tối sầm lại, gần như cùng lúc anh đạp phanh, chiếc xe quay đầu lại, sau đó anh nhấn ga, đuổi theo chiếc xe màu đen kia.
Thẩm Tầm nắm lấy tay lái, vừa mới ổn định thân thể, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp bình tĩnh của anh ra lệnh: "Mấy người vào trong xưởng đi, tôi đi theo chiếc xe kia."
"Người trong xe có vấn đề gì sao?" Thẩm Tầm vừa nói liền mắng mình ngu xuẩn, không có chuyện gì sao anh lại đuổi theo chứ?
"Ngồi yên." Trình Lập không trả lời mà chỉ phân phó ngắn gọn.
Thẩm Tầm không nói nữa, anh nắm chặt tay lái, nhìn chằm chằm vào chiếc xe trước mặt.
Có lẽ ý thức được mình là mục tiêu, chiếc xe chạy càng lúc càng nhanh.
Phản ứng như vậy cũng khiến Trình Lập xác nhận phán đoán của chính mình. Anh đạp ga và cắn chặt vào đối thủ.
Thẩm Tầm không khỏi nhìn về phía anh, nhưng vào lúc căng thẳng này, thần sắc của hắn lại đặc biệt bình tĩnh, giống như một con báo đen rình mồi, kiên nhẫn mà kiên định nhìn chằm chằm con mồi.
"Nằm sấp xuống!" Một tiếng hét kịch liệt vang lên, đầu cô đột nhiên bị một bàn tay to đ è xuống, thân xe lắc lư, trán đập vào bảng điều khiển trung tâm.
Đau đớn nở rộ trong người, cô cắn răng không nói nên lời.
"Cô không sao chứ?" Trình Lập vẫn dùng một tay đỡ cô, "Nằm xuống đừng nhúc nhích, đối phương có súng."
Anh cảm thấy cơ thể cô căng cứng dưới lòng bàn tay mình.
Theo đuổi hay từ bỏ đây? Trình Lập nhìn chiếc xe đang phóng nhanh trước mặt, cảm thấy choáng ngợp. Anh không thể đảm bảo rằng sẽ an toàn khi mang cô đi cùng, nhưng nếu anh không đi theo, anh có thể bỏ lỡ một manh mối quan trọng.
"Tôi không sao, đừng lo lắng cho tôi," một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, "Trình đội, anh cứ coi như tôi không tồn tại đi, một mình anh muốn làm gì thì làm."
"Anh chuyên tâm lái xe đi, tôi tự làm được." Thẩm Tầm đẩy cánh tay anh.
"Cảm ơn." Sức lực trên đầu cô được giải tỏa, tiếp theo là giọng nói lạnh lùng của anh, "Tiểu Mỹ, chúng ta còn cách thị trấn bên cạnh 30km, cần cảnh sát địa phương phối hợp bố trí rào chắn. Biển số xe là M2GK57, loại xe Volkswagen Sagitar đen."
Thẩm Tầm cúi đầu, cố gắng hít sâu một hơi để giảm bớt khó chịu. Theo tầm mắt cô thấy, men theo đôi chân thon dài của anh, vì tư thế ngồi kia đã vạch ra một đường nam tính và mạnh mẽ. Càng đi nhanh gió càng lớn, thậm chí còn mạnh hơn, nó khiến cô ớn lạnh sống lưng. Cô nghĩ luồng không khí kia chắc hẳn đến từ những lỗ đạn trên kính chắn gió.
Cô có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồ ng ngực, thình thịch thình thịch, gần như mất kiểm soát.
Đau đớn và sợ hãi đan xen, nhưng điều khiến cô thực sự sợ hãi không phải là mình gặp nguy hiểm, mà là cô lo lắng cho người đàn ông bên cạnh mình... lo lắng cho anh một mình đối mặt với họng súng.
Giờ khắc này, cảm giác mơ hồ trong lòng cũng trở lên rõ ràng, lo lắng cho người khác hơn chính mình, chẳng lẽ là một loại chìm sâu sao? Nếu chỉ trong vài ngày mà có cảm giác chìm sâu như vậy thì có nguy hiểm không?
Mồ hôi lặng lẽ chảy trên trán, và tiếng gió át đi tiếng thở dài rất nhỏ nhưng đầy lo lắng của cô.
Lại tiếp hai tiếng súng.
Những người trong chiếc xe màu đen rõ ràng đã mất kiên nhẫn trong cuộc giằng co, cực kỳ gấp rút muốn thoát khỏi những kẻ truy đuổi đang cắn chặt.
Giờ khắc này chính lúc anh đang chờ đợi —— nguy hiểm nheo lại đôi mắt đen, Trình Lập giơ cánh tay trái lên, nhắm vào bánh sau của đối phương, không chút do dự bóp cò.
Sau một tiếng nổ nặng nề, chiếc xe phía trước phát ra tiếng phanh gấp, lao ra khỏi đường núi quanh co, đâm sầm vào rừng cây bên cạnh.
Trình Lập dừng xe lại, Thẩm Tầm ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi đi với anh."
Anh gật đầu.
Ở nơi hoang vu này, anh thực sự không yên tâm khi để cô một mình trong xe.
Bảo vệ Thẩm Tầm phía sau, Trình Lập thận trọng tiếp cận chiếc xe màu đen đâm vào gốc cây. Một bước, hai bước... Gió tựa như trong nháy mắt ngừng lại, rừng rậm lâm vào một mảnh yên tĩnh lạ thường.
Một cơn ớn lạnh sống lưng, sự cảnh giác được rèn giũa trong cơn bão máu khiến anh đột ngột dừng lại.
"Sao..." Thẩm Tầm còn chưa kịp nói ra câu hỏi, đã bị một cái ôm quá mức đ è xuống đất, ầm một tiếng, kèm theo một luồng nhiệt lao thẳng về phía bọn họ.
Bên tai ù ù, trong nháy mắt ý thức trở lại, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong tay, hai mắt nhắm nghiền, trong cổ họng lập tức dâng lên sợ hãi: "Trình đội!"
Thẩm Tầm vươn tay phải, dùng sức đẩy bờ vai nặng nề của anh, cảm thấy hô hấp trở lên khó khăn: "Trình Lập! Trình Lập!"
"Tôi không sao," một giọng nói khàn khàn truyền đến, anh mở mắt ra, khuôn mặt đẫm nước mắt của cô phản chiếu trong đôi mắt đen như vực thẳm của anh, "Khóc cái gì?"
Cô sững người, bất giác giơ tay lên vuốt v e lông mày anh.
Trình Lập nhìn khuôn mặt cố nín khóc mỉm cười của cô, bình tĩnh quay đầu tránh sự đụng chạm của cô, không nói thêm gì nữa, chỉ duỗi tay nhanh chóng lùi ra sau, ánh mắt cảnh giác lại một lần nữa quét qua rừng cây.
Thẩm Tầm nhìn thấy chiếc xe đã nổ tung không còn gì, nếu Trình Lập không phản ứng đủ nhanh, họ sẽ bị chôn vùi trong cái bẫy này từ lâu.
"Có thể đi được không?" Trình Lập hỏi, nhưng ánh mắt anh vẫn rơi vào phía trước.
"Được." Thẩm Tầm đứng lên, đi hai bước, đột nhiên trước mắt tối sầm, lần nữa ngã xuống đất.
Trong lòng cô thầm mắng, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng Trình Lập đã vọt tới trước mặt cô, đôi mắt đen láy quét khắp người cô: "Chuyện gì vậy?"
"Không......"
Chiếc áo khoác của cô đột ngột bị kéo xuống, vết máu lan rộng trên cánh tay trái của chiếc áo len đen không còn che giấu được nữa.
Trình Lập ánh mắt tối sầm, vén tay áo của cô lên, cánh tay vốn trắng như tuyết chảy máu đỏ tươi —— ngẩng đầu lên liền thấy trên trán cô có mồ hôi.
Dưới ánh mắt bức người của anh, Thẩm Tầm không thể chống đỡ được nữa, rơi vào bóng tối sâu thẳm.
Khi hoàng hôn đến gần, trung tâm y tế thị trấn nhỏ cũng trở nên yên tĩnh. Sắc trời ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, chỉ còn lại ánh sáng trắng nhạt từ chiếc đèn huỳnh quang trong phòng bệnh, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trên giường càng thêm tái nhợt.
Bình Luận