bắc phái đạo mộ bút ký

Chương 20: 20: Lý Tĩnh 2


“He he!.

.

” Người đàn ông cười nói: “Ăn trứng gà cơ à? Không có tiền phải không?”
Hắn ta dùng gậy nhấc miếng trứng tráng hẹ bị dính đầy sơn, đưa tới trước mặt Lý Tĩnh.

“Ăn đi, trứng gà ngon đúng không, hôm nay chỉ cần mày ăn hết cái đ ĩa này thì bọn tao đi, ha ha.

” Mấy người khác cũng cười lớn tiếng hùa theo
“Mấy người làm cái gì!” Tôi nhìn không nổi nữa, đây rõ ràng là đang bắt nạt người khác!
“Ôi chao” Người đàn ông nhìn tôi cười: “Người anh em, cho hỏi cậu là cọng hành nào đấy?”
Tôi hít một hơi thật sâu nói: “Tôi là bạn học của Lý Tĩnh, mấy người nếu dám làm loạn, tôi sẽ báo cảnh sát!”
“A? Báo cảnh sát?”
Lập tức, bốn phía cười vang.

“Thiếu nợ thì phải trả tiền là chuyện đương nhiên! Tên oắt con mày còn dám báo cảnh sát!”
Hắn dùng cây gậy trong tay đánh thật mạnh vào đầu tôi.

Tôi giơ cánh tay lên muốn chặn lại theo bản năng, nhưng cơ thể phản ứng chậm không chặn được, trên đầu tôi đã bị đánh trúng một gậy.

Trên đầu dính dính, tôi thò tay lên sờ, đầu tôi bị gậy đánh vỡ đầu chảy máu.


Tôi chỉ cảm thấy trời đất trước mắt xoay mòng mòng
“Đừng đánh nữa!”
“Tôi ăn! Tôi ăn!” Lý Tĩnh vốn đang cúi đầu bỗng ngẩng đầu, cô đỏ mắt lớn tiếng la lên.

Mẹ Lý liên tục lau nước mắt
Lý Tĩnh dùng tay cầm lên trứng gà trong mâm, há mồm liền nhét vào trong miệng! !.

Phía trên trứng gà đều là sơn, mùi gay k1ch thích xông vào mũi, Lý Tĩnh ăn được một miếng liền nôn ra.

“Ha ha, mày như thế này thì không được, ăn hết đi! Tao nói là phải ăn hết! Lỗ tai mày điếc hả?”
Lý Tĩnh lại cầm trứng gà lên nhét vào trong miệng.

Năm phút sau, đ ĩa trứng gà không còn gì nữa.

“He he, thú vị lắm, lần này xem như không uổng công, mấy người bọn tao còn được xem một buổi biểu diễn rất hay.

Ngoài ra mày nhớ nói với Lý Đức Toàn, chờ lần sau bọn tao đến đây, nếu mà còn không có tiền thì không có chuyện đơn giản vậy đâu.


Đám người để lại một câu nói, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Tôi bị đánh vỡ đầu, chảy không ít máu, lúc ấy nằm trên mặt đất cực kỳ khó chịu.

“Cậu sao rồi!” Lý Tĩnh lau sơn ở khóe miệng, cẩn thận từng tí đỡ tôi dậy.

Mẹ Lý tìm được băng gạc, giúp tôi băng bó một cách đơn giản, tôi nằm nghỉ ngơi hơn một giờ trên giường ở nhà họ mới đỡ hơn.

“Cậu bé à, xin!.

.

xin lỗi, làm cậu bị thương rồi” Mẹ Lý vẻ mặt áy náy nói với tôi.

“Dì à, những người kia làm cái gì vậy?” Đầu vẫn còn hơi đau, tôi chịu đau hỏi dì ấy.

“Việc làm ăn của bố tôi bị thất bại, nợ bọn họ một khoản tiền lớn” Lý Tĩnh nói.

“Làm ăn thất bại à? Nợ bao nhiêu tiền vậy?”
“Haizz! !.

.


” Mẹ Lý nhịn không được lắc đầu nói: “Năm vạn tệ.


“Năm vạn tệ! Nhiều vậy cơ á!” Nghe tới con số này tôi sợ giật nảy người, nhiều tiền như thế, không ăn không uống hai ba năm cũng chẳng trả hết được.

“Bạn học nhỏ cậu ở trường học hay là đi viện, chúng tôi đưa cậu đi, thật là xin lỗi cậu” Mẹ Lý lại nói xin lỗi tôi.

“Không không, cháu không cần đến trường học đâu ạ, cháu tự đi về là được rồi, bây giờ cháu tự đi được ạ.


Ra cửa, Lý Tĩnh đi ra tiễn tôi.

“Này, lúc nãy xin lỗi nhé” Cô ấy đi song song cùng với tôi, cúi đầu nói xin lỗi.

“Không có gì, đều qua rồi” Tôi rất rộng lượng khua tay cười nói.

“Cậu không phải học cùng trường với tôi phải không? Cậu học trường cấp ba nào vậy? Sau này tôi đến tìm cậu chơi” Lý Tĩnh đột nhiên hỏi tôi.

“A? Cái này, cái này!.

.


Tôi nói dối: “Tôi học lớp mười một ở trường Nhất Trung.


“Nhất Trung à, thế cậu phải học giỏi lắm nhỉ” Lý Tĩnh cười nói.

Mặt tôi đỏ lên không dám tiếp lời, thành tích học tập của tôi quanh năm luôn giữ vị trí top ba đếm ngược dưới lên, tính ra thì cũng rất ổn định.


Khi đó Tiểu Linh Thông cũng mới được lưu hành, học sinh bình thường căn bản không mua nổi điện thoại di động, đương nhiên cũng sẽ không lưu số điện thoại, chỉ là Lý Tĩnh nói nếu tôi có thời gian rảnh thì tìm cô ấy chơi cùng, còn bảo tôi phụ đạo bài tập cho cô ấy.

Quay về khách sạn, Vương thủ lĩnh đang uống trà.

Ông ấy nhìn tôi băng bó cả đầu, kém chút phun hết nước trà ra.

Vương thủ lĩnh lớn tiếng hỏi tôi: “Vân Phong, nhóc làm sao đấy? Cậu đây là lúc đi rải đất bị rớt vào trong cái hố nào hả?”
Tôi có chút xấu hổ trả lời: “Thủ lĩnh, tôi bị người ta đánh.


______________________
Chuyên mục giải thích
1.

Trường Giang: Hiện nay chỉ còn Trung Quốc vẫn giữ nguyên tên gọi này, trong tiếng Việt được gọi với tên là sông Dương Tử
2.

Tiểu Linh Thông: là một hãng điện thoại di động của Trung Quốc, tên quốc tế là UTStarcom.

***Được dịch và biên bởi iinatrans



Bình Luận