bắc phái đạo mộ bút ký
“Đại ca, Giới Hậu Đái Tử là gì vậy, là rong biển à?”
Tôn lão đại không cười, anh ta nhìn tôi nói: “Không phải là rong biển gì cả, là tên của một người, về người này trên tài liệu chỉ ghi chép lại có vài câu, không nghĩ tới lại để cho chúng ta vô tình đụng vào.
Thế nào hả thủ lĩnh? Tối nay còn động thủ không? Tôi xem lão nhị lão tam đều chuẩn bị xong cả rồi.
”
Vương thủ lĩnh ánh mắt có chút nghiêm túc hỏi: “Cứ điểm bên đó không có vấn đề gì chứ?”
Tôn lão đại gật đầu, “Không có vấn đề gì, mấy người trẻ tuổi được Nốt Ruồi nuôi rất nhanh nhẹn.
”
“Lão đại, nhóm hàng này trước mắt khoan đừng để lọt ra, nhất là món thanh đồng đậu này, tin tức một khi được truyền đi từ Thuận Đức rất có khả năng sẽ thu hút sói đến.
”
“Sói phía nam hả?” Lão đại sắc mặt tối tăm hỏi.
“Tôi sợ không chỉ là sói phía nam, bây giờ ở đâu cũng sói nhiều thịt ít, đều phải nhặt xương ăn, nếu là nồi của chúng ta đậy nắp không kín có khả năng mùi thịt sẽ thu hút sói hoang tới đây.
”
“Lão đại, tôi quyết định rồi.
” Vương thủ lĩnh vươn ra một bàn tay nói: “Năm ngày, thời gian rút ngắn xuống còn năm ngày.
Đào hết tất cả mọi thứ ra cho tôi, sau khi đắc thủ chúng ta nhanh chóng rời khỏi Thuận Đức rồi trước tiên tìm một nơi để tránh sóng gió.
”
Từ trong đoạn hội thoại giữa Vương thủ lĩnh và Tôn lão đại, tôi nghe ra được rằng họ đều có chút khẩn trương giống như đang kiêng kị điều gì đó.
! !
Đã qua giờ Tý, trên núi Phi Nga.
Tôn lão nhị ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, Tôn lão tam đang đếm đống bao tải.
“Gió êm sóng lặng, bắt đầu đi.
” Tiếng của Tôn lão đại truyền ra từ bộ đàm.
“Vân Phong, cậu còn mấy cái bao?”
“Nhị ca, em còn bốn cái.
”
“Ừ, có lẽ vậy được rồi” vừa nói xong Tôn lão nhị giẫm tắt đầu thuốc lá trong tay.
Lúc này, từng đợt tiếng chim kỳ lạ truyền ra từ trong núi Phi Nga, tiếng chim này kêu giữa đêm hôm khuya khoắt làm cho người ta nghe xong cảm thấy không thoải mái.
“Thật không may mắn” Vương thủ lĩnh nhìn về núi Phi Nga tối om phía sau mà mắng, ông ấy nói chim này là chim báo tang, không phải thứ tốt lành gì.
Chim báo tang thực ra là chim cú mèo, thời xưa mọi người hay gọi là cú đêm, bọn này trước kia ở mộ tập thể thấy nhiều lắm, vì vậy người ta mới gọi là chim báo tang.
“Phi phi phi, con mẹ nó thứ chim khốn nạn” Tôn lão nhị quay hướng trong núi mà nhổ vài ngụm nước miếng.
Đợi đến khi chim cú mèo không kêu nữa, chúng tôi mới bắt đầu hành động.
Đạo động đã đào xong lần trước được thủ hạ của Nốt Ruồi che dấu rất tốt, mặt trên của đạo động được phủ một tấm thảm cỏ nguyên vẹn, phía dưới dùng bốn thanh gỗ để chống đỡ, nếu chỉ nhìn một phía từ ngoài vào thì gần như không có sơ hở gì.
Thu dọn mở ra những thứ này, đội đèn trên đầu xong, hai anh em họ Tôn dùng chân chống vào thành đạo động tuột xuống, tôi dùng không ít sức mới xuống được tới nơi.
Nước tích trong mộ huyệt chứa đầy bùn ở dưới quán đỉnh chỉ còn rất ít, chân còn không chìm trong nước nữa, chỉ là có một ít bùn nhão trên mặt đất, mọi người đi lại có chút dính chân.
Bên trong mộ đạo âm u ẩm ướt, độ ẩm cũng thấp hơn nhiều so với bên trên.
Chỉnh đèn trên đầu lại cho ngay ngắn, Tôn lão nhị nói với tôi: “Thủ lĩnh nói đúng, Vân Phong, cậu đi đến nhĩ thất ngày hôm qua xem thử đi, xem mọi ngóc ngách trên mặt đất có sót cái gì không, nếu không còn sót gì thì hẵng sang bên chỗ bọn anh.
”
Giao xong những việc này, tôi và anh em họ Tôn tạm thời chia nhau ra, bọn họ rẽ phải đi tìm nhĩ thất đông, mà tôi cũng ngay lập tức rẽ trái đi sang nhĩ thất tây.
Bên cạnh không có ai, hơn nữa lại là nửa đêm bên trong mộ, đi tới đi lui tôi cũng rất sợ hãi.
Tôi vịn chiếc đèn đội đầu, trong lòng mặc niệm: “Đừng trách đừng trách, ông chủ đừng trách, tôi chỉ là cầu chút tiền thôi, A Di Đà Phật.
”
Người thắp nến, ma thổi đèn, tôi từ lúc đầu còn từng hỏi thủ lĩnh, tôi nói: “Thủ lĩnh, gà gáy không mô kim (chạm vào vàng), cho dù chúng ta không phải là Mô Kim Hiệu Úy cũng vì để an toàn mà không được thắp nến sáp trắng trong mộ thất sao? Nghe người ta nói nếu ngọn nến tắt đi thì có nghĩa chủ mộ không vui, chúng ta bắt buộc phải đi ra ngoài, nếu không thì sẽ gặp quỷ.
”
***Được dịch và biên bởi iinatrans
Bình Luận