bắc phái đạo mộ bút ký

Chương 30: 30: Chữa Bệnh 2


Đối với nhà họ Lý mà nói đây là chuyện tốt, nhưng Lý Minh Toàn có một sở thích đó là mua đồ cổ, hơn nữa Lý Minh Toàn thuộc kiểu người không hiểu nhưng lại giả vờ hiểu, người ngoài ngành nhưng lại cứ giả vờ là chuyên gia.

Vào thời điểm này, thị trường đồ cổ trong nước đang vào thời kỳ tăng trưởng toàn diện, rất nhiều thứ mỗi năm lại một giá khác nhau.

Lý Minh Toàn thầu công trình mà trở nên giàu có, chuyện này rất nhiều người đều biết, biết ông ta thích đồ cổ nên có ba người hợp tác với nhau chuẩn bị lừa ông ta.

Làm thế nào để lừa Lý Minh Toàn một khoản tiền lớn đây?
Chỉ hai chữ.

Lùa gà.

Ba người này là người bán hàng rong ở chợ đồ cổ gần đây, bọn họ trước hết mời người đào một cái hố to ở phía bắc núi Câu, sau đó ba người này tự mình vào bên trong hố đào mộ đạo.


Bọn họ mua được một đống đồ cổ giả từ trong chợ đồ cổ, trong đống đồ cổ này có đồ vàng, đồ ngọc, đồ sứ, đá khắc, gỗ khắc,!.

.

Đương nhiên, đồ vàng thực ra là đồng, đồ ngọc đều là bột đá dùng máy tiện nén thành, đồ sứ với đá khắc đều là hàng mới, đều là hàng giả.

Vì để ngôi mộ giả này nhìn giống thật hơn, mỗi khi trời mưa bọn họ sẽ lên núi đào mương, dẫn một lượng lớn nước mưa vào trong mộ giả.

Vừa ngâm nước, bên trong mộ chỗ nào cũng là bùn, đống đồ cổ giả kia đều bị chôn vào trong bùn.

Lên kế hoạch tỉ mỉ tận mấy tháng, cảm thấy thời cơ gần như chín muồi, bọn họ liền đi tìm Lý Minh Toàn.

Lý Minh Toàn không có mắt nhìn, nhưng ông ta biết một điều đó là đồ cổ tốt có thể có giá trị rất nhiều tiền.

Ba người dẫn Lý Minh Toàn đến trong mộ giả, nhìn những món đồ vàng sáng ngời lộ ra từ trong bùn của ngôi mộ, Lý Minh Toàn cứ nhìn không dời mắt.

Đám người này cũng dám hét giá, bọn họ nói với Lý Minh Toàn: “Ông chủ Lý, anh nếu như muốn đống này, tất cả những thứ trong mộ này lấy anh một giá hai mươi vạn!”
Cuối cùng sau khi Lý Minh Toàn kè cò mặc cả, giá dừng lại mức mười sáu vạn.

Để lấy được những thứ đồ này, ông ta dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà mà vẫn chưa đủ, còn ở bên ngoài vay mấy vạn tệ.

Sau đó đống đồ kia đều đã được lấy ra, còn ba người kia đã biến mất từ lâu rồi.

Lý Minh Toàn nghĩ trước hết bán vài món xem thử thế nào, kết quả chẳng cần nghĩ, không người nào muốn đồ của ông ta.


Trong một ngôi mộ, gần trăm món đồ bồi táng đều là đồ giả, cộng lại làm tròn còn không đến một nghìn tệ.

Những thứ đồ này không bán được thì không có tiền, nhưng ông ta còn phải trả tiền đã vay người khác.

Tiền vay cộng thêm tiền lãi, không đến nửa năm cả gốc lẫn lãi đã lên đến năm vạn tệ.

Chủ nợ mỗi ngày đều đến nhà đòi nợ, ông ta bị buộc không còn cách nào khác, sau đó trực tiếp bỏ rơi mẹ con Lý Tĩnh để chạy trốn, bây giờ cũng không biết ông ta đang trốn ở đâu.

Ông ta chạy rồi, mẹ con Lý Tĩnh tự nhiên trở thành đối tượng đòi nợ chính của chủ nợ, dù sao thì hòa thượng chạy rồi nhưng miếu vẫn còn đây.

Thế nên ngày hôm trước tôi mới được chứng kiến màn đòi nợ kia.

Kể xong chuyện của bố cô ấy, Lý Tĩnh cúi đầu nói: “Hạng Vân Phong, tôi chuẩn bị sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không học tiếp nữa, tôi muốn đi làm ở nhà máy sản xuất điện tử, tôi biết một chị gái, chị ấy nói làm ở nhà máy điện tử một tháng có thể kiếm được sáu trăm tệ.


Quay lại khách sạn với tâm sự nặng nề, tôi vẫn còn đang nghĩ đến việc của Lý Tĩnh, tôi đang nghĩ có cách nào nhanh chóng giúp cô ấy trả nợ hay không.


Vương thủ lĩnh và Tôn lão tam ở trong khách sạn, không nhìn thấy Tôn lão nhị và Nốt Ruồi, không biết họ đã đi đâu.

Tôi nhìn thấy nét mặt của Vương thủ lĩnh khó coi, liền hỏi ông ấy làm sao thế, tìm được chủ mộ thất rồi hả?
Tôn lão tam và Vương thủ lĩnh đều đang hút thuốc, sắc mặt đen thui làm cho ai nhìn thấy cũng sợ hãi.

Tôn lão tam quăng điếu thuốc, anh ta nắm chặt nắm đấm.

“Không thấy nhị ca đâu cả, tối qua lúc xuống huyệt !.

mất tích rồi.


***Được dịch và biên bởi iinatrans


Bình Luận