bắc phái đạo mộ bút ký

Chương 36: 36: Quán Đỉnh 2


Tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể, sự mềm mại, đường cong của cô gái một cách rất rõ ràng.

Mặt tôi bỗng đỏ lên, vô cùng đỏ.

Đầu của Lý Tĩnh rúc ở trong ngực tôi, nói bằng giọng rất nhỏ: “Tôi !.

tôi nói thì sẽ giữ lời, tôi đã là của cậu rồi.


Bây giờ nếu nghe thì có thể cảm thấy có chút ngớ ngẩn, nhưng lúc đó những chuyện này đều là sự thật, dù sao khi ấy hai bên đều còn nhỏ tuổi.

Chuyện này nếu xảy ra ở hiện tại thì cũng không đáng ngạc nhiên.

Không tin thì cầm thử chiếc điện thoại Iphone đời mới nhất đi trường cấp ba thử đi, các cô gái nhỏ người ta cởi mở lắm cơ.

Còn chuyện ôm một cái đã đỏ mặt đều là loại nhát gan nhát gái như tôi thôi.


Đêm hôm đó, ừm!.

.

sau đó thì!.

, ma xui quỷ khiến, mơ mơ màng màng tôi và Lý Tĩnh đã đi đến khách sạn nhỏ.

Chuyện xấu trong lúc đó thì tôi không kể nhiều nữa, dù sao thì sau đó tôi chạy rồi.

Nay nhớ lại, hối hận, cảm giác đã bỏ lỡ khoảng thời gian đẹp nhất rồi.

!.

Thuận Đức nửa đêm mười hai giờ mười bốn phút, toàn bộ thành phố đều đã tối đen, chỉ có giữa chừng núi của núi Phi Nga còn hai điểm đỏ phát sáng.

Tôn lão đại gẩy gẩy tàn thuốc, trầm giọng nói: “Đừng nói nữa, chuyện này quyết định như vậy đi, mọi người kiểm tra lại lượng pin của bộ đàm, tôi cùng xuống với mọi người tìm người, lão nhị là em trai tôi, tôi ngồi không yên.


“Chuyện canh chừng liền nhờ thủ lĩnh sắp xếp.


Vương thủ lĩnh không nói lời nào, ông ấy gật đầu đồng ý rồi.

Cứ như vậy, tôi, lão đại lão tam, anh em họ Diêu, một hàng năm người đi xuống huyệt, toàn bộ an toàn của bên trên chỉ có thể giao lại cho Vương thủ lĩnh.

Trượt xuống theo đạo động, bên trong huyệt rất tối, tôi điều chỉnh đèn treo trên đầu cao hơn một chút.

Lúc xuống tới quán đỉnh của đại mộ, người phụ nữa Diêu Ngọc Môn dừng lại, cô ấy ngồi xổm xuống sờ tới sờ lui đá của quán đỉnh, kêu nhẹ một tiếng.

“Diêu tỷ, sao thế?” Tôi nịnh hót gọi một tiếng.


Người phụ nữ này sau khi nghe thấy thế liền trợn trắng mắt lườm tôi.

“Này, cậu nhóc cậu gọi Ngọc tỷ đi, Diêu tỷ gì chứ, khó nghe quá.


Tôi vội vàng sửa lại giọng: “Ồ, Ngọc tỷ, tảng đá quán đỉnh này có vấn đề gì hả?”
Cô ấy nói thẳng vào vấn đề: “Ngôi mộ Tây Chu nào có chút kỳ quái, loại đá phiến sét xanh này có rất ít ở khu vực phía Nam, gần như không có, gần như chắc chắn được đem từ Sơn Thiểm ở Lạc Dương tới đây.


Tôi suy nghĩ cẩn thận, càng nghĩ càng sợ hãi, còn thật đúng như vậy, trước kia sự chú ý của chúng tôi đều bị hấp dẫn bởi đống đồ bồi táng, căn bản không để ý đến những chuyện này.

Người phụ nữ này ! ! khả năng quan sát thật lợi hại.

Loại đá này tương tự với đá trong hang gần Long Môn Vân Cương, độ cứng không quá cao nhưng có tính bành trướng rất tốt, nói cách khác chính là tính ổn định.

Dưới tình huống nhiệt độ thay đổi nóng nở lạnh co cũng sẽ không bị nứt ra.

Điều tôi sợ hãi là chả lẽ thợ thủ công Tây Chu ba nghìn năm trước đã hiểu được nguyên lý nóng nở lạnh co này hay sao?
Món thanh đồng đậu kia được lấy ra từ nhĩ thất tây, bên trên còn khắc bốn chữ “Giới Hậu Đái Tử”.

Lão đại nói đây là anh ta nhờ vả quan hệ tìm người của viện nghiên cứu khảo cổ dịch ra được, có lẽ sẽ không sai.


Phương nam không có loại đá này, đá cũng sẽ không mọc chân ra tự mình chạy mấy nghìn cây số tới đây, cách giải thích duy nhất là con người đã vận chuyển chúng.

Khoảng cách mấy nghìn cây số, công trình quán đỉnh đá xanh khổng lồ như thế kéo dài qua hai miền nam bắc sông Trường Giang, thứ này phải cần đến bao nhiêu nhân lực vật lực, phải tiêu tốn bao nhiêu chiếc xe ngựa?
Trong sử sách nói Giới Hậu là một tiểu chư hầu ở phương nam vào giai đoạn giữa hoặc đầu thời Tây Chu, thậm chí còn không có bất kỳ ghi chép nào về đất phong hay con cái.

Nhưng nếu đúng như vậy.

Một tiểu chư hầu, sẽ có tài lực vật lực khổng lồ như thế này sao?
Quán đỉnh bằng đá xanh khổng lồ ở ngay trước mắt chính là chứng cứ.

Tôi âm thầm phỏng đoán, thân phận thật sự của vị Giới Hậu Đái Tử này có lẽ đã bị nhầm lần.

Nói một cách khác.

Chính là ghi chép trên sử sách có sai sót.

***Được dịch và biên bởi iinatrans


Bình Luận