bắc phái đạo mộ bút ký
Thứ chúng tôi đốt là lá cây nhánh cây phía trên huyệt, có một ít còn chưa khô lắm nên lửa cháy không lớn, khói lại rất nhiều.
Tôi dùng vải bịt mũi lại nói: “Được chưa hả tam ca? Lúc nãy lửa còn rất lớn cơ.
”
Trải qua nửa tiếng đồng hồ, một nửa của chiếc vại sứ lớn đã bị khói hun thành màu đen, Diêu Văn Sách dùng cây gậy chọc mấy cái, lần này không thấy thi giác tiên nữa.
“Có lẽ có tác dụng rồi, ai xuống trước đây?” Lão đại trầm giọng hỏi.
“Em! Để em!” Tôn lão tam cắn răng nói: “Em đi xuống trước do thám giúp mọi người, nhỡ đâu nhị ca có ở dưới đó thật, em cũng có thể cứu anh ấy lên.
”
Anh ấy giữ lấy mép vại, dùng chân thử sâu hay nông.
“Không sâu lắm, hình như là sát mặt đất.
”
Bỗng nhiên.
Có tiếng đá vỡ vụn sụp đổ truyền đến từ phía dưới, Tôn lão tam kinh ngạc kêu lên một tiếng!
“Giữ chặt! Đừng hoảng loạn! Lão tam, anh nắm được cậu rồi! Vân Phong mau lại đây giúp đỡ!”
Tôi vội vàng chạy tới giữ chặt cánh tay còn lại của Tôn lão tam, anh em họ Diêu thấy vậy cũng chạy tới hỗ trợ, mấy người hợp lực mới kéo được Tôn lão tam hai chân đạp không khí đi lên.
“Tình hình thế nào lão tam!”
Tôn lão tam bị chúng tôi lôi lên, lúc này còn chưa hoàn hồn nói: “Nguy!.
nguy hiểm thật, chắc là đã bị giẫm sụp rồi.
”
Diêu Ngọc Môn dùng đèn pin chiếu xuống dưới, bên dưới vại sứ một mảnh đen kịt, đen sì cái gì đều nhìn không thấy.
Tôn lão tam chưa từ bỏ ý định, anh ấy lại đưa ra một đề nghị là buộc dây thừng để trượt xuống.
Không biết ở phía dưới sâu bao nhiêu, chúng tôi buộc một sợi dây thừng leo núi trên eo anh ấy.
Tôi và Tôn lão đại siết dây thừng thật chặt
“Tam ca, anh phải cẩn thận, nếu cảm thấy có gì không đúng không bình thường thì hét thật to, bọn em kéo anh lên ngay lập tức!”
Tôn lão tam đeo đèn đầu, gật gật đầu.
Anh ấy trượt xuống từng chút một theo chiếc vại lớn.
Hai mét, ba mét, năm mét, dây thừng được thả xuống rất nhanh đạt đến mười mét.
Diêu Ngọc Môn cau mày nói: “Chả lẽ ở phía dưới là địa cung? Sao lại sâu như vậy.
”
Cuối cùng, vào lúc dây thừng được thả xuống dừng lại ở mức mười tám mét thì không di chuyển nữa, Tôn lão tam ở phía dưới chắc cũng đã chạm đến đáy rồi.
Lão đại không thể nhịn nổi nữa, dù sao người bị mất tích dưới huyệt là em trai anh ấy.
“Chỉ đứng ở phía trên nói, chỉ đứng ở phía trên đoán có tác dụng gì! Nếu là do trận động đất lớn năm nào đó thời cổ đại thì cũng có khả năng đã bị sụp lún xuống mười tám mét!”
“Mấy người kéo dây thừng an toàn, tôi đi xuống tìm lão tam,” Tôn lão đại thu dây thừng bắt đầu quấn buộc quanh eo của mình.
“Em không có việc gì đại ca! Mọi người mau xuống đây xem đi, ôi trời ơi! Từ trước tới nay tôi chưa thấy thứ gì như vậy!” Từ phía dưới truyền lên giọng hét lớn tiếng của Tôn lão tam.
Vì vậy mấy người liên tiếp nối đuôi nhau trượt xuống phía dưới, tôi là người thứ ba đếm ngược cuối lên, anh em Diêu gia xuống cuối cùng.
Lực tay của tôi không lớn, tay siết chặt lấy dây thừng leo núi nên bị đau.
Trong động rất tối, lúc xuống được một nửa tôi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.
Trên bề mặt trong tường phía dưới miệng lỗ có mấy con bọ cánh cứng dẹt dẹt đang bò, chúng là đám thi giác tiên lúc nãy chưa bị đốt chết, tôi dùng đèn chiếu nhưng mấy con bọ cánh cứng này không hề nhúc nhích.
Dặn dò qua anh em họ Diêu ở phía trên, tôi nắm lấy dây thừng từ từ trượt xuống.
Đi theo sau là Diêu Ngọc Môn, cuối cùng là Diêu Văn Sách.
Lúc Diêu Văn Sách trượt xuống quấn vòng quanh chiếc vại lớn, anh ta nói lúc chúng tôi quay trở lên phải dùng đên dây thừng.
Đi từ bên trên xuống dưới, không gian ở bên dưới vô cùng lớn, không chỉ tôi mà vả anh em họ Diêu, anh em họ Tôn đều nhìn ngây người.
Cực kỳ tối, tôi phải dùng đèn pin chiếu khắp nơi.
Xung quanh rất trống trải, là bức tường đá, không gian dưới đất này chắc chắn là do con người tạo nên.
Tối quá nên nhìn không rõ, phạm vi đèn pin có chiếu sáng là có hạn, Tôn lão tam đi phía trước là người đầu tiên chú ý tới, anh ấy bỗng nhiên kêu chúng tôi dừng lại, nói rằng phía trước có xương người trên mặt đất.
***Được dịch và biên bởi iinatrans
Bình Luận