bắc phái đạo mộ bút ký
Tôi đứng trên cầu bên ngoài Quảng An Môn, tay cầm một số tiền khổng lồ, lớn tiếng hét lên: “Trời không phụ người có lòng, Hạng Vân Phong tôi học hành không giỏi, nhưng tôi sinh ra để làm kinh doanh!
Nông gia nhạc của dượng là cái thá gì! Sau này tôi phải trở thành người buôn đồ cổ giỏi nhất cả nước!" Lúc này, người qua đường đều nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị.
Đến nay đã mười lăm, mười sáu năm, mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng này, lần nào cũng muốn cười, tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Chuyến đi này đã kiếm được hơn bốn nghìn tệ!
Trong túi có thừa đồ ăn thì trong lòng không hoảng sợ, có tiền thì trước tiên phải lấp đầy dạ dày của mình trước đã.
Bọn trẻ trong làng ăn nhiều lắm, một bữa tôi ăn hai bát mì cắt và một món nguội, no nê.
Ăn no rồi, tôi lấy tăm xỉa răng, thầm tính toán trong lòng: "Ừm, con đường này được, trừ số phải trả cho dượng, mình còn dư một ít, chút tiền này chắc đủ làm vốn, chuyến sau không cần trả dượng, mình thu mua thêm chút đồ, chạy đi một chuyến có thể kiếm được bốn nghìn, vậy nếu chạy đi mười chuyến? Không phải sẽ kiếm được bốn mươi nghìn sao?"
Tối đến Ga Tây, tôi bị một người phụ nữ trung niên dụ đến ở trong một khách sạn, giá là sáu mươi tệ một đêm.
Sau khi dọn vào, bà chủ thử thăm dò nói: "Này nhóc, có muốn tìm một cô em cho cậu không?"
Sau khi phản ứng lại, tôi vội xua tay nói: "Không cần không cần, tôi không muốn cô em nào cả"
Bà chủ õng ẹo, cuối cùng không còn cách nào khác tôi buộc phải đưa thêm cho bà ta hai mươi tệ và bảo bà ta đừng tới làm phiền tôi nữa.
Người xưa vẫn nói, đi xa nhà không nên để lộ của cải.
Tôi rất ấn tượng, lúc đó bà chủ khách sạn nhìn thẳng vào xấp tiền giấy màu đỏ của tôi.
Đêm đó tôi rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ quên, sợ không an toàn, tôi còn cố tình ấn túi nilon đựng tiền dưới gối.
Không ngờ rằng, sau khi tôi tỉnh dậy.
Tiền đã biến mất.
Hơn bốn nghìn tệ tôi khổ cực kiếm được đã không còn.
"Tiền đâu! Tiền của tôi đâu!" Lúc đó mặt tôi tái mét vì sợ hãi, tôi điên cuồng lật tung ga trải giường và gối.
Nhưng chẳng có gì, chỉ còn một chiếc túi nhựa đen teo lại.
Tôi sợ quá nên vội đi tìm bà chủ, nhờ bà ta xem hệ thống camera giám sát, tôi nói bị mất tiền và muốn báo cảnh sát.
Kết quả có thể tưởng tượng được.
Tiền, một xu cũng không tìm thấy.
Cho đến nay, tôi đều không mấy thiện cảm đối với loại khách sạn gần ga xe lửa này.
Đã mười mấy năm trôi qua, tôi đoán khách sạn đó đã không còn nữa, nói hận thì cũng chưa tới mức.
Nếu khi đó không mất tiền, có thể bây giờ tôi đã là chủ một tiệm đồ cổ nhỏ, có thể đã lấy vợ sinh con, quỹ đạo cuộc đời tôi có thể đã hoàn toàn thay đổi.
Tuy nhiên, không ai có cơ hội lần hai.
Nếu khi đó không mất tiền thì trong giới sẽ không có một người như tôi, càng không có biệt danh "Thần Nhãn Phong" trong nghề.
Cảnh sát chỉ ghi chép qua loa và nói mập mờ với tôi rằng hy vọng tìm được tiền trở về không lớn.
Hai bàn tay trắng, mọi suy nghĩ đều dập tắt.
Tôi không dám về Mạc Hà, không dám về nhà.
Tôi biết, sau khi trở về tôi chắc chắn sẽ bị cười nhạo, bị bạn bè cùng lứa chê cười, bị nhà dượng coi thường.
Tôi ngại mất mặt!
Tôi nói tôi kiếm được 4.
000 tệ, người trong thôn căn bản sẽ không tin!
Đứng trên cầu vượt bên ngoài Ga Tây, trong chốc lát, tôi rất muốn nhảy xuống, tôi nghĩ chết đi như vậy là xong.
Không cha không mẹ không người quan tâm, tôi chỉ là một đứa con hoang không được ai yêu thương, chết sớm đầu thai sớm.
Người trẻ tuổi còn non nớt, nếu như có suy nghĩ như tôi sẽ rất đáng sợ.
Lúc đó tôi định nhảy cầu, dù rơi xuống không chết, đoán chừng cũng sẽ bị xe tải chạy qua lại cán chết.
Chân đều đã duỗi ra.
Ngay lúc này, sau lưng có người vỗ tôi một cái.
***Được dịch và biên bởi iinatrans
Bình Luận