bạn gái giả của trùm trường
Chương 7
21.
Nếu tôi có tội xin hãy để pháp luật trừng trị chứ làm ơn đừng để tôi phải đứng ở giữa sân trường cùng tên tóc thanh long này.
Trái lại thì thủ phạm lại rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh trong tay tôi, nhướng mày nói: “Chụp cho anh.”
Tôi: “Hết pin rồi”.
Khúc Ngang: “Dùng điện thoại của em.”
Tôi: "Hết pin rồi."
Khúc Ngang nhìn tôi chằm chằm.
Rồi điện thoại trong túi tôi đột nhiên reo lên.
Là China Unicom*.
*China Unicom là một trong những tập đoàn viễn thông quan trọng nhất nhì Trung Quốc
Tôi:……
Không còn cách nào khác tôi đành phải lấy điện thoại ra miễn cưỡng chụp vài bức cho anh.
Nhưng chỉ vài bức ảnh này thôi đã khiến tôi mất trọn ba mươi phút.
Tôi tìm thấy một quả bóng rổ và yêu cầu anh ấy cầm nó tạo dáng.
Anh ấy như không hiểu tất cả những gì tôi nói.
Tôi đành trực tiếp hướng dẫn, nâng rồi lại hạ cánh tay anh ấy, hoàn toàn như đang chơi một con búp bê mô hình.
Tôi đặt tay lên eo Khúc Ngang, lúc ngẩng đầu lên giải thích động tác cho anh thì phát hiện anh đang cười khúc khích.
Lúc đó tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Anh lười biếng hỏi: “Muốn chiếm tiện nghi của anh, không phải sao?”
Tôi rụt tay lại như bị điện giật.
Không ngờ thằng cha này kéo tay tôi lại, đặt lên eo, giọng điệu đầy nghiêm túc: “Chạm vào đi, anh cho phép.”
Tôi:……
Ai muốn chạm vào anh hả?
Tôi dùng sức kéo tay về nhưng sức anh quá lớn, cổ áo của Khúc Ngang rộng không giữ được làm nửa vai lộ anh ra ngoài.
Anh càng cười nhiều hơn và nói bằng giọng muỗi: "Ồ, hóa ra là một bé con lưu manh."
Tôi:……
Tôi thực sự muốn đi c/h/ế/t.
Vừa rồi tôi nhìn thấy hình xăm trên xương đòn của anh.
Là một họa tiết khó hiểu, trông không có gì đáng sợ nhưng lại có một sức hút bí ẩn nào đó không thể diễn tả được.
Tôi xấu hổ cúi đầu, cố gắng chuyển chủ đề: “Anh vừa nhuộm tóc à?”
Khúc Ngang nói "Ừm".
Tôi: "Màu tóc của Sakuragi Hanamichi không phải vậy, đầu anh rất giống quả thanh long."
Khúc Ngang cạn lời.
Sau đó anh ấy tự tin nói: “Anh thích.”
Tôi bĩu môi.
Càng ngày tôi càng cảm thấy Khúc Ngang chỉ là có vẻ ngoài “hung dữ” nhưng thực chất lại là một tên ngốc thích nói lời cay nghiệt.
Chụp ảnh xong, anh nhất quyết đòi đi theo tôi.
Tôi không thể cản được anh nên đành chấp nhận có thêm một cái đuôi theo sau.
Hầu hết các thành viên câu lạc bộ đều rất vui vẻ hóng hớt nhìn chúng tôi, ngoại trừ Dư Hằng.
Nhắc đến Dư Hằng, phải kể đến lần tôi cãi nhau với Khúc Ngang. Ngay ngày hôm sau tôi đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình và xin rời khỏi nhóm thiết kế.
Dư Hằng không nói gì, nhưng tôi lại cảm thấy áy náy vì đã bỏ giở giữa chừng, tôi cũng không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào.
Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra đã lâu rồi tôi không gặp anh.
Nhưng lạ là tôi không hề cảm thấy vui mừng khi gặp lại anh sau một thời gian dài.
Anh cười với tôi rồi quay người đi làm việc.
Trong suốt quá trình, anh ấy không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác, thậm chí còn không cho Khúc Ngang một ánh nhìn nào.
Đây là chuyện bình thường, dù sao hai người cũng không thân thiết.
Khúc Ngang khoanh tay nói: “Giỏi giả vờ bình tĩnh thật.”
Tôi: “Chắc người ta không thèm để ý đến anh…”
Khúc Ngang khịt mũi và không nói gì thêm.
Cả ngày hôm nay tôi chỉ cố tìm cách thoát khỏi vị Phật lớn này.
Tối nay tôi biểu diễn! Tôi sẽ mặc lolita và nhảy trong buổi biểu diễn tối nay!
Nghĩ đến cảnh Khúc Ngang sẽ xem tôi biểu diễn, tôi thực sự không muốn mặc chiếc váy này một chút nào.
May là anh không cố chấp theo tôi vào hậu trường, tôi thở phào nhẹ nhõm, thay quần áo, trang điểm rồi cùng mọi người chờ đến tiết mục của mình.
Trước khi lên sân khấu, tôi đã thấy Dư Hằng rời khỏi hậu trường.
Mọi ánh đèn đều tập trung lên sân khấu, từ góc nhìn của tôi thì khu khán giả hoàn toàn chìm trong bóng tối.
m nhạc vang lên và màn trình diễn bắt đầu.
Sau khi kết thúc tiết mục, tôi nhìn về phía khán giả, chỉ còn lại một tia sáng lẻ loi ở lối thoát hiểm cuối khán phòng.
Khúc Ngang chiếm trọn spotlight với mái tóc hồng đang đứng đó.
Có lẽ là anh ấy đang nhìn tôi, nhưng cũng có thể là không phải.
Sau đó anh ra khỏi khán phòng.
Trong hậu trường, mọi người đang thảo luận về buổi biểu diễn hôm nay, Dư Hằng thay mặt câu lạc bộ tặng tôi một bó hoa, tôi ngơ ngác nói cảm ơn nhưng lại không vui vẻ chút nào.
Một người trong câu lạc bộ hỏi tôi có phải đang đợi ai không, tôi sững sờ một lúc rồi gật đầu.
Cuối cùng thì Khúc Ngang vẫn không quay lại.
Tôi lấy điện thoại ra muốn hỏi tại sao anh ấy lại rời đi.
Ngay trước khi tôi gửi tin nhắn, anh ấy đột nhiên gửi voice.
“Anh chờ em ở sân bóng.”
22.
(Từ chương này 2 anh chị sẽ bắt đầu xưng anh em nhóoo)
Tôi vội vàng đứng dậy thậm chí còn đánh rơi cả bó hoa trên tay.
Sau đó tôi nhặt lên đưa cho một người bạn trong câu lạc bộ: “Tớ ra ngoài một lát.”
Quên béng việc phải thay chiếc váy ngắn trên người, tôi chạy bộ một mạch đến sân bóng.
Vì là ngày kỷ niệm trường nên sân bóng bây giờ hầu như không có ai, tôi liền nhìn thấy Khúc Ngang với mái tóc hồng đang ngồi trên băng ghế.
Tôi đi tới, lúc này mới nhận ra mình chưa thay lại quần áo nên tôi rất lúng túng.
Khúc Ngang tỏ vẻ không hề quan tâm đến chiếc váy, ra hiệu cho tôi ngồi cạnh anh ấy.
Gió đêm lặng lẽ thổi qua, bầu trời treo đầy những ánh sao, Khúc Ngang và tôi ngồi cạnh nhau, gần như có thể nghe được nhịp tim của nhau.
Tôi cúi đầu, hai má có chút nóng.
Tôi không biết...anh ấy sẽ nói gì với tôi.
Khoảng chừng hai phút sau, Khúc Ngang đột nhiên mở miệng: "Tiêu Vũ, anh có chuyện muốn giải thích."
Tôi quay đầu lại nhìn anh.
Anh nhìn về phía trước, hàng mi cong như hơi run run:
“Anh từ chối Hạ Tụng Lam vì anh không thích cô ta. Anh nhờ em giả làm bạn gái của anh, không phải vì sợ làm tổn thương cô ấy…”
Não tôi đột nhiên không thể load được.
Anh mở miệng, muốn nói tiếp điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng rồi đứng dậy:
“Được rồi, giờ là đủ rồi.”
Những đường nét tuấn tú của anh thoát ẩn thoát hiện trong ánh đèn, vẻ mặt không thể đoán được suy nghĩ, giống như lần đầu gặp anh vậy.
Tôi ngơ ngác hỏi: “Ý anh là gì?”
Anh cười: “Như đã hứa, chúng ta chia tay đi.”
Giọng điệu bình tĩnh như đơn giản là nói xem tối nay mình đã ăn gì, tay đút vào túi quần, anh tiến về phía trước hai bước, quay lưng về phía tôi, đột nhiên búng tay một cái:
“Chiếc váy này rất hợp với em.”
Vài giây tiếp theo, đầu óc tôi trống rỗng.
Lúc tôi kịp phản ứng thì tôi đã đuổi đến sau lưng Khúc Ngang.
Tôi đưa tay nhẹ nhàng kéo vạt áo anh, như thể đã kiệt sức.
Tôi thấp giọng hỏi: “Không phải anh nói… một tháng sao?”
Lời nói vừa dứt, giọng điệu nghẹn ngào khiến cả hai chúng tôi đều sửng sốt.
Khúc Ngang quay người lại, tôi cúi đầu không dám nhìn anh.
Khúc Ngang nhẹ nhàng hỏi: “Em không muốn chia tay sao?”
Anh ấy hiếm khi nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, thậm chí còn có vẻ hơi thận trọng.
Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, thì thầm: "Em không biết."
Khúc Ngang hỏi: “Em không thích Dư Hằng nữa sao?”
Tôi: "Có lẽ... không thích nữa."
Khúc Ngang: "Thật sao?"
Tôi đấm mạnh vào vai anh: “Sao anh hỏi nhiều thế?!”
Anh nắm lấy tay tôi, dùng sức và ôm tôi vào lòng.
Cả cơ thể tôi đập vào lồ.ng ngực rắn chắc của Khúc Ngang.
Anh cười lớn, lồ.ng ngực run lên ôm chặt lấy tôi: “Vậy thì em thích anh đi, anh đẹp trai hơn Dư Hằng nhiều.”
Tôi đẩy anh ấy: "Đồ tự luyến!"
Khúc Ngang đột nhiên buông tôi ra, cúi đầu nhìn tôi chằm chằm.
Tôi không hiểu anh đang làm gì: “Sao thế?”
Anh ấy nói "chết tiệt" rồi bất ngờ ôm eo tôi và hôn...
Xung quanh toàn là hơi thở của Khúc Ngang, đầu óc tôi trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, Khúc Ngang cuối cùng cũng buông tôi ra, tôi thở hổn hển, anh dụi đầu vào vai tôi, giọng nói trầm thấp gợi cảm mang tính đe dọa: “Đã đóng dấu xong, từ nay em là của anh. Nếu em dám chia tay lần nữa, anh sẽ..."
"Sẽ làm gì?"
Anh đứng thẳng lên, nhếch môi cười, để lộ hai chiếc răng hổ, nói với giọng điệu lười biếng và xấu xa:
"Sẽ cho em biết những người mũi to có xu hướng bạo lực như thế nào."
23.
Tôi đã trở thành bạn gái của Khúc Ngang.
Bạn gái thực sự.
Tôi đỏ mặt suốt cả đường về nhưng anh cúi đầu nhắn tin làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa: “Anh đang nói chuyện với ai thế?”
Anh sửng sốt: “Là con trai.”
Tôi: "Ai vậy?"
Khúc Ngang: "Tôn Tử Kiều."
Tôi bĩu môi, cố tình đẩy anh rồi đi lên phía trước.
Khúc Ngang đuổi theo, nhét điện thoại vào tay tôi: “Thật mà, em xem này.”
Nhưng hình như anh ấy không mong tôi xem điện thoại.
Bởi vì ngay khi tôi cầm vào, điện thoại Khúc Ngang nhảy hiện hai tin nhắn mới.
Tôn Tử Kiều: [Em nói rồiii anh all in ván này liền rước được chị dâu về hehe]
Tôn Tử Kiểu: [Hôm khác nhớ bao em một bữa đấy.]
Tôi:……
Nếu tôi có tội xin hãy để pháp luật trừng trị chứ làm ơn đừng để tôi phải đứng ở giữa sân trường cùng tên tóc thanh long này.
Trái lại thì thủ phạm lại rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào chiếc máy ảnh trong tay tôi, nhướng mày nói: “Chụp cho anh.”
Tôi: “Hết pin rồi”.
Khúc Ngang: “Dùng điện thoại của em.”
Tôi: "Hết pin rồi."
Khúc Ngang nhìn tôi chằm chằm.
Rồi điện thoại trong túi tôi đột nhiên reo lên.
Là China Unicom*.
*China Unicom là một trong những tập đoàn viễn thông quan trọng nhất nhì Trung Quốc
Tôi:……
Không còn cách nào khác tôi đành phải lấy điện thoại ra miễn cưỡng chụp vài bức cho anh.
Nhưng chỉ vài bức ảnh này thôi đã khiến tôi mất trọn ba mươi phút.
Tôi tìm thấy một quả bóng rổ và yêu cầu anh ấy cầm nó tạo dáng.
Anh ấy như không hiểu tất cả những gì tôi nói.
Tôi đành trực tiếp hướng dẫn, nâng rồi lại hạ cánh tay anh ấy, hoàn toàn như đang chơi một con búp bê mô hình.
Tôi đặt tay lên eo Khúc Ngang, lúc ngẩng đầu lên giải thích động tác cho anh thì phát hiện anh đang cười khúc khích.
Lúc đó tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Anh lười biếng hỏi: “Muốn chiếm tiện nghi của anh, không phải sao?”
Tôi rụt tay lại như bị điện giật.
Không ngờ thằng cha này kéo tay tôi lại, đặt lên eo, giọng điệu đầy nghiêm túc: “Chạm vào đi, anh cho phép.”
Tôi:……
Ai muốn chạm vào anh hả?
Tôi dùng sức kéo tay về nhưng sức anh quá lớn, cổ áo của Khúc Ngang rộng không giữ được làm nửa vai lộ anh ra ngoài.
Anh càng cười nhiều hơn và nói bằng giọng muỗi: "Ồ, hóa ra là một bé con lưu manh."
Tôi:……
Tôi thực sự muốn đi c/h/ế/t.
Vừa rồi tôi nhìn thấy hình xăm trên xương đòn của anh.
Là một họa tiết khó hiểu, trông không có gì đáng sợ nhưng lại có một sức hút bí ẩn nào đó không thể diễn tả được.
Tôi xấu hổ cúi đầu, cố gắng chuyển chủ đề: “Anh vừa nhuộm tóc à?”
Khúc Ngang nói "Ừm".
Tôi: "Màu tóc của Sakuragi Hanamichi không phải vậy, đầu anh rất giống quả thanh long."
Khúc Ngang cạn lời.
Sau đó anh ấy tự tin nói: “Anh thích.”
Tôi bĩu môi.
Càng ngày tôi càng cảm thấy Khúc Ngang chỉ là có vẻ ngoài “hung dữ” nhưng thực chất lại là một tên ngốc thích nói lời cay nghiệt.
Chụp ảnh xong, anh nhất quyết đòi đi theo tôi.
Tôi không thể cản được anh nên đành chấp nhận có thêm một cái đuôi theo sau.
Hầu hết các thành viên câu lạc bộ đều rất vui vẻ hóng hớt nhìn chúng tôi, ngoại trừ Dư Hằng.
Nhắc đến Dư Hằng, phải kể đến lần tôi cãi nhau với Khúc Ngang. Ngay ngày hôm sau tôi đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình và xin rời khỏi nhóm thiết kế.
Dư Hằng không nói gì, nhưng tôi lại cảm thấy áy náy vì đã bỏ giở giữa chừng, tôi cũng không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào.
Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra đã lâu rồi tôi không gặp anh.
Nhưng lạ là tôi không hề cảm thấy vui mừng khi gặp lại anh sau một thời gian dài.
Anh cười với tôi rồi quay người đi làm việc.
Trong suốt quá trình, anh ấy không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác, thậm chí còn không cho Khúc Ngang một ánh nhìn nào.
Đây là chuyện bình thường, dù sao hai người cũng không thân thiết.
Khúc Ngang khoanh tay nói: “Giỏi giả vờ bình tĩnh thật.”
Tôi: “Chắc người ta không thèm để ý đến anh…”
Khúc Ngang khịt mũi và không nói gì thêm.
Cả ngày hôm nay tôi chỉ cố tìm cách thoát khỏi vị Phật lớn này.
Tối nay tôi biểu diễn! Tôi sẽ mặc lolita và nhảy trong buổi biểu diễn tối nay!
Nghĩ đến cảnh Khúc Ngang sẽ xem tôi biểu diễn, tôi thực sự không muốn mặc chiếc váy này một chút nào.
May là anh không cố chấp theo tôi vào hậu trường, tôi thở phào nhẹ nhõm, thay quần áo, trang điểm rồi cùng mọi người chờ đến tiết mục của mình.
Trước khi lên sân khấu, tôi đã thấy Dư Hằng rời khỏi hậu trường.
Mọi ánh đèn đều tập trung lên sân khấu, từ góc nhìn của tôi thì khu khán giả hoàn toàn chìm trong bóng tối.
m nhạc vang lên và màn trình diễn bắt đầu.
Sau khi kết thúc tiết mục, tôi nhìn về phía khán giả, chỉ còn lại một tia sáng lẻ loi ở lối thoát hiểm cuối khán phòng.
Khúc Ngang chiếm trọn spotlight với mái tóc hồng đang đứng đó.
Có lẽ là anh ấy đang nhìn tôi, nhưng cũng có thể là không phải.
Sau đó anh ra khỏi khán phòng.
Trong hậu trường, mọi người đang thảo luận về buổi biểu diễn hôm nay, Dư Hằng thay mặt câu lạc bộ tặng tôi một bó hoa, tôi ngơ ngác nói cảm ơn nhưng lại không vui vẻ chút nào.
Một người trong câu lạc bộ hỏi tôi có phải đang đợi ai không, tôi sững sờ một lúc rồi gật đầu.
Cuối cùng thì Khúc Ngang vẫn không quay lại.
Tôi lấy điện thoại ra muốn hỏi tại sao anh ấy lại rời đi.
Ngay trước khi tôi gửi tin nhắn, anh ấy đột nhiên gửi voice.
“Anh chờ em ở sân bóng.”
22.
(Từ chương này 2 anh chị sẽ bắt đầu xưng anh em nhóoo)
Tôi vội vàng đứng dậy thậm chí còn đánh rơi cả bó hoa trên tay.
Sau đó tôi nhặt lên đưa cho một người bạn trong câu lạc bộ: “Tớ ra ngoài một lát.”
Quên béng việc phải thay chiếc váy ngắn trên người, tôi chạy bộ một mạch đến sân bóng.
Vì là ngày kỷ niệm trường nên sân bóng bây giờ hầu như không có ai, tôi liền nhìn thấy Khúc Ngang với mái tóc hồng đang ngồi trên băng ghế.
Tôi đi tới, lúc này mới nhận ra mình chưa thay lại quần áo nên tôi rất lúng túng.
Khúc Ngang tỏ vẻ không hề quan tâm đến chiếc váy, ra hiệu cho tôi ngồi cạnh anh ấy.
Gió đêm lặng lẽ thổi qua, bầu trời treo đầy những ánh sao, Khúc Ngang và tôi ngồi cạnh nhau, gần như có thể nghe được nhịp tim của nhau.
Tôi cúi đầu, hai má có chút nóng.
Tôi không biết...anh ấy sẽ nói gì với tôi.
Khoảng chừng hai phút sau, Khúc Ngang đột nhiên mở miệng: "Tiêu Vũ, anh có chuyện muốn giải thích."
Tôi quay đầu lại nhìn anh.
Anh nhìn về phía trước, hàng mi cong như hơi run run:
“Anh từ chối Hạ Tụng Lam vì anh không thích cô ta. Anh nhờ em giả làm bạn gái của anh, không phải vì sợ làm tổn thương cô ấy…”
Não tôi đột nhiên không thể load được.
Anh mở miệng, muốn nói tiếp điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng rồi đứng dậy:
“Được rồi, giờ là đủ rồi.”
Những đường nét tuấn tú của anh thoát ẩn thoát hiện trong ánh đèn, vẻ mặt không thể đoán được suy nghĩ, giống như lần đầu gặp anh vậy.
Tôi ngơ ngác hỏi: “Ý anh là gì?”
Anh cười: “Như đã hứa, chúng ta chia tay đi.”
Giọng điệu bình tĩnh như đơn giản là nói xem tối nay mình đã ăn gì, tay đút vào túi quần, anh tiến về phía trước hai bước, quay lưng về phía tôi, đột nhiên búng tay một cái:
“Chiếc váy này rất hợp với em.”
Vài giây tiếp theo, đầu óc tôi trống rỗng.
Lúc tôi kịp phản ứng thì tôi đã đuổi đến sau lưng Khúc Ngang.
Tôi đưa tay nhẹ nhàng kéo vạt áo anh, như thể đã kiệt sức.
Tôi thấp giọng hỏi: “Không phải anh nói… một tháng sao?”
Lời nói vừa dứt, giọng điệu nghẹn ngào khiến cả hai chúng tôi đều sửng sốt.
Khúc Ngang quay người lại, tôi cúi đầu không dám nhìn anh.
Khúc Ngang nhẹ nhàng hỏi: “Em không muốn chia tay sao?”
Anh ấy hiếm khi nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, thậm chí còn có vẻ hơi thận trọng.
Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, thì thầm: "Em không biết."
Khúc Ngang hỏi: “Em không thích Dư Hằng nữa sao?”
Tôi: "Có lẽ... không thích nữa."
Khúc Ngang: "Thật sao?"
Tôi đấm mạnh vào vai anh: “Sao anh hỏi nhiều thế?!”
Anh nắm lấy tay tôi, dùng sức và ôm tôi vào lòng.
Cả cơ thể tôi đập vào lồ.ng ngực rắn chắc của Khúc Ngang.
Anh cười lớn, lồ.ng ngực run lên ôm chặt lấy tôi: “Vậy thì em thích anh đi, anh đẹp trai hơn Dư Hằng nhiều.”
Tôi đẩy anh ấy: "Đồ tự luyến!"
Khúc Ngang đột nhiên buông tôi ra, cúi đầu nhìn tôi chằm chằm.
Tôi không hiểu anh đang làm gì: “Sao thế?”
Anh ấy nói "chết tiệt" rồi bất ngờ ôm eo tôi và hôn...
Xung quanh toàn là hơi thở của Khúc Ngang, đầu óc tôi trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, Khúc Ngang cuối cùng cũng buông tôi ra, tôi thở hổn hển, anh dụi đầu vào vai tôi, giọng nói trầm thấp gợi cảm mang tính đe dọa: “Đã đóng dấu xong, từ nay em là của anh. Nếu em dám chia tay lần nữa, anh sẽ..."
"Sẽ làm gì?"
Anh đứng thẳng lên, nhếch môi cười, để lộ hai chiếc răng hổ, nói với giọng điệu lười biếng và xấu xa:
"Sẽ cho em biết những người mũi to có xu hướng bạo lực như thế nào."
23.
Tôi đã trở thành bạn gái của Khúc Ngang.
Bạn gái thực sự.
Tôi đỏ mặt suốt cả đường về nhưng anh cúi đầu nhắn tin làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa: “Anh đang nói chuyện với ai thế?”
Anh sửng sốt: “Là con trai.”
Tôi: "Ai vậy?"
Khúc Ngang: "Tôn Tử Kiều."
Tôi bĩu môi, cố tình đẩy anh rồi đi lên phía trước.
Khúc Ngang đuổi theo, nhét điện thoại vào tay tôi: “Thật mà, em xem này.”
Nhưng hình như anh ấy không mong tôi xem điện thoại.
Bởi vì ngay khi tôi cầm vào, điện thoại Khúc Ngang nhảy hiện hai tin nhắn mới.
Tôn Tử Kiều: [Em nói rồiii anh all in ván này liền rước được chị dâu về hehe]
Tôn Tử Kiểu: [Hôm khác nhớ bao em một bữa đấy.]
Tôi:……
Bình Luận