cấm bắt tiểu u linh quý hiếm
Quỷ Vương
Khí lạnh ban đêm hoàn toàn biến mất, sát khí và oán khí cũng khó mà bị bắt giữ vào ban ngày.
Mặc dù không thể triệt để buông lỏng cảnh giác, nhưng quỷ hồn thích đêm, cũng không dám hành động tùy tiện, ban ngày căn bản là an toàn.
Cửa hàng bùa chú mở cửa như thường lệ, vừa sáng sớm ở cửa lại đầy người xếp hàng, tới nhận dụng cụ đuổi quỷ miễn phí.
Lầu hai, Lâm Cửu đang báo cáo tình huống với đầu bên kia của màn hình thông tấn.
Hắn là thiên sư cấp cao, gần bằng với cấp bậc của thiên sư thủ tịch, trước mắt, hành động của khu vực này đều do hắn phụ trách.
"Tính đến hôm nay, tổng cộng bắt được hai trăm sáu mươi mốt oán hồn cấp hai trở lên, đã đưa đến Tháp Nghiệp chướng gần nhất."
Giọng nói của Lâm Cửu dừng một chút: "Trong hai trăm sáu mươi mốt con này, có bảy mươi tám con xác định là trốn thoát từ Tháp Nghiệp chướng Kỳ Bắc, vẫn chưa tìm được Quỷ Vương."
Tòa tháp Nghiệp chướng đó tự dưng sụp đổ từ bên trong, trong đó còn có hơn phân nửa oán hồn chưa bị luyện hóa hoàn toàn chạy ra, thiên sư các nơi cũng đang nỗ lực lần theo dấu vết.
"Có lẽ bởi vì địa linh khu vực đã chết, số lần địa phủ xuất hiện ở lân cận mới tăng nhanh rõ ràng."
Nhưng số lần xuất hiện tăng nhanh, cũng không đại biểu được củng cố phần nào, mỗi lần địa phủ xuất hiện sẽ gửi báo hiệu cho nội viện, cần thiên sư trợ giúp như cũ, mới có thể thuận lợi ăn vào.
Nhân thủ của bọn họ cũng không dư dả, như vậy nhìn qua, còn chẳng bằng để bọn họ trực tiếp ra tay bắt giữ.
Nói tóm lại, địa phủ thường xuyên xuất hiện, cũng không hề mang đến bất kỳ sự trợ giúp nào.
Lâm Cửu nói đến là uyển chuyển, trưng cầu thông tấn bên kia, lần sau địa phủ hiện thân, có cần phái người đi trước hay không.
"Trợ giúp ba thần, là trách nhiệm hàng đầu của thiên sư nội viện", giọng điệu của Ông Bình Nhiên nghiêm khắc, "Lẽ nào con mới làm thiên sư ngày đầu tiên?"
Lâm Cửu cúi đầu: "Đệ tử biết lỗi."
Từ khi nội viện thành lập đến nay, trách nhiệm này vẫn luôn có, phải tuân thủ vô điều kiện.
Song, hôm nay chẳng thể như xưa, trước đây ba thần thường xuyên hưởng ứng lời triệu hoán, số lượng địa linh dồi dào, Thần Quỷ địa phủ cũng không yếu ớt giống như bây giờ.
Từ hơn mười năm trước, Thần Núi và Thần Hỗn Độn mai danh ẩn tích vô cớ, mất đi sự phù hộ của Thần Núi, địa linh dần dần suy yếu, sát khí sản sinh, số lượng oán hồn và thực lực tăng trưởng gấp đôi.
Oán hồn chạy thoát càng ngày càng nhiều, thức ăn của địa phủ bắt đầu giảm bớt.
Mặc dù là thần, cũng phải lấp đầy bụng, càng huống chi thức ăn là khởi nguồn nâng cao sức mạnh duy nhất của địa phủ.
Cho tới bây giờ, tình hình vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp như xưa.
Nhưng trước mắt, vị Thần Quỷ vẫn bằng lòng xuất hiện duy nhất này, nên tăng thêm sự coi trọng và đáng quý.
Ông Bình Nhiên im lặng thở dài, sắc mặt ngược lại dịu đi: "Liên Dịch vẫn đang ở bên chỗ các con, có tình huống gì có thể xin cậu ta viện trợ, mặt khác cứ như thường lệ là được, cũng đừng mệt nhọc quá."
Lâm Cửu lưỡng lự lên tiếng: "Hôm trước con đã truyền tin cho Liên thủ tịch, anh ta không trả lời."
Liên Dịch vẫn luôn là sự tồn tại hết sức đặc biệt, anh tới đã mấy ngày, cũng chỉ ra tay được một lần, cấp bậc của Lâm Cửu thấp hơn anh, không sẵn lòng trả lời cũng bình thường.
"Con đừng quan tâm", Ông Bình Nhiên lắc lắc đầu, "Trưởng lão Cốc Hư đã liên lạc với cậu ta rồi."
Có trưởng lão ra mặt, hẳn là Liên Dịch sẽ không từ chối.
Sầu lo dưới đáy mắt Lâm Cửu không giảm: "Vâng."
-
Nội viện, phòng nghị sự.
Màn chiếu thông tấn đằng trước Cốc Hư sáng lên, nhưng chỉ có màn hình đen thùi lùi.
"Truyền tin của tôi, cậu đều nhận được chứ?"
Bên trong màn chiếu có luồng điện thỉnh thoảng hiện lên, truyền ra một giọng nói lạnh nhạt: "Thông tấn khí của tôi bị hư, sáng nay mới sửa xong."
Ấy chính là sáng hôm nay mới nhận được, còn chưa kịp trả lời.
Về phần thật hay giả, Cốc Hư lười truy tới cùng, Liên Dịch trước giờ vẫn như vậy, nói thêm một câu cũng không chịu nói.
"Cậu có tin tức của trưởng lão Trác Thanh chưa?" Cốc Hư hỏi thẳng vào vấn đề, "Đệ tử ở Tương Nam nói, từng thấy hai người đồng hành."
"Không có."
"Hai người không cùng nhau quay về sao?"
"Không có."
Sắc mặt Cốc Hư sầm xuống, giọng điệu cũng không tốt lắm: "Thái độ này của cậu là sao? Trưởng lão Trác Thanh là thầy của cậu, hiện giờ ông ấy không có tin tức, sao một chút cậu cũng không lo lắng?"
Màn chiếu yên lặng một lát, mới nghe thấy âm sắc hờ hững như cũ của Liên Dịch: "Linh thuật của thầy cao siêu, cát nhân tự có thiên tướng[1]."
[1] Người ăn ở hiền lành sẽ được ông trời phù hộ, giúp đỡ.
Vẻ mặt của Cốc Hư càng thêm khó coi, có chút âm trầm mà nhìn chòng chọc màn hình đen kịt.
Ông ta khôi phục như trước rất nhanh: "Còn có một chuyện, khu cậu ở quỷ họa nghiêm trọng, trước khi trưởng lão Trác Thanh quay lại, cậu cứ đợi ở đó, hỗ trợ thanh lý oán hồn."
Đồng thời phát ra một nhiệm vụ ủy thác, truyền tống đến thông tấn của Liên Dịch.
Thực lực của thiên sư thủ tịch cường hãn, có thể không cùng nhiệm vụ với những người khác, nhưng lúc nhận được tín hiệu xin viện trợ của phụ cận, Liên Dịch nhất định phải xem xét trước.
Chẳng sợ anh không bằng lòng ra tay giúp đỡ, khoảng thời gian này cũng không thể rời khỏi.
Cốc Hư vừa dứt lời, thời gian im lặng bên trong thông tấn càng dài.
Ông ta dần dần mất kiên nhẫn, suy tư về bước ứng đối tiếp theo, Liên Dịch cuối cùng cũng trả lời: "Được."
Ngắt thông tấn, Cốc Hư tiện tay ném thông tấn khí lên trên bàn.
Bên hông có người nói: "Tôi thấy trưởng lão Trác Thanh mất tích, nhất định có liên quan đến cậu ta."
"Nếu cậu ta có dị tâm, nội viện phải tính toán trước."
Những người còn lại lục tục phụ họa, Cốc Hư trầm ngâm nói: "Kéo dài không được, tôi sẽ mau chóng nghĩ cách."
Cái người tên Liên Dịch này quá mạnh, cũng quá nguy hiểm, dưới tiền đề nhất định phải khống chế, giam giữ cậu ta rồi giế t chết.
Bằng không cậu ta trở thành oán hồn, còn là thiên sư từng biết linh thuật, đợi cậu ta tìm được cách cởi bỏ cấm chế hồn thể, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nguyên bản Trác Thanh còn ở đây, có thể miễn cưỡng khống chế cậu ta, bây giờ Trác Thanh mất tích rồi.
Cho dù bây giờ không xử lý Liên Dịch, cũng phải ép hỏi ra tung tích của Trác Thanh, nếu Trác Thanh bỏ mạng thật, hồn thể hẳn là phải lập tức tiếp nhận luyện hóa.
Thân là thiên sư, còn phải đối đãi cẩn thận hơn so với người bình thường.
-
Rất nhanh, đêm lại đến lần nữa.
Nhiệm vụ bắt giữ giằng co mấy ngày, một vài oán hồn cấp thấp bị xử lý rất nhiều, nhưng vẫn còn lại không ít.
Các tiểu đội tuần tra như thường lệ, không bỏ qua bất kỳ dị thường nào.
Rạng sáng ba giờ, hướng Tây Bắc phát ra tín hiệu cầu cứu.
Đằng sau một dãy nhà trọ, ba tên thiên sư cùng một oán hồn giằng co trong góc.
Sức mạnh của oán hồn giữa cấp ba đến cấp bốn, lúc vừa bị phát hiện thì cố tình sợ hãi, đợi thiên sư đuổi bắt phán đoán sai lầm, thời cơ chín muồi lại toàn lực phản kích, cực kỳ xảo quyệt.
Tiểu đội phát hiện trúng kế, bị con oán hồn này áp chế ngược, ba người đều bị thương.
Hơn nữa mục đích của oán hồn rõ ràng, chính là tấn công thiên sư đến, không vội trốn thoát.
Ba người tính rút lui, có đồng nghiệp bị oán hồn vây ở trong góc.
"Chống đỡ!" Đội trưởng tiểu đội nói: "Chi viện sắp đến rồi!"
Vừa dứt lời, oán hồn đột nhiên bỏ lại thiên sư trong góc, vặn đầu nhìn hướng khác.
Ngay sau đó, một vệt sáng bạc bay tới.
"Ầm!"
Oán hồn phản ứng cực nhanh, lách mình tránh né, vòng bát quái tinh xảo nện trúng chân gã, mặt đất xuất hiện khe nứt và vết hõm.
Ba người còn lại nhìn rõ hình dáng của vòng bát quái, vẻ mặt đều thả lỏng.
Cách hai con đường, Lâm Cửu đang gấp rút dừng bước chân lại.
Hắn kiểm tra tín hiệu mới nhất, nâng tay ngăn cản những người khác đằng sau: "Liên thủ tịch đến rồi."
Hắn còn tưởng rằng......!chẳng qua như vậy rất tốt, có Liên Dịch ở đấy, nhiệm vụ của bọn họ thể nào cũng dễ dàng hơn chút.
Lâm Cửu tiếp tục truyền tin cho tiểu đội, hỏi thăm tình huống bên đó.
Ước chừng qua được mười phút, đội trưởng tiểu đội trả lời: "Oán hồn đã xử lý xong, quả thực là Liên thủ tịch."
"Nhưng anh ấy không lộ mặt......!rời khỏi rất nhanh."
Bọn họ chỉ nhìn thấy cái vòng bát quái bằng bạc mang tính dấu hiệu đó, người ở gần đây, nhưng không xuất hiện.
Số lượng thiên sư thủ tịch quá ít, đa phần mọi người đều không có khái niệm cụ thể với sức mạnh ấy.
Liên Dịch chỉ dựa vào việc khống chế vòng bát quái, đã đánh trọng thương oán hồn cấp ba kia, bọn họ mới thuận lợi bắt được gã.
Giữa lời nói của đội trưởng tràn đầy kính sợ, còn mang theo chút hơi hướng phức tạp.
Cho dù Liên Dịch trong lời đồn, là quái vật máu lạnh không hề có lòng trách nhiệm, thực lực của anh vẫn gánh được chức danh thiên sư thủ tịch.
-
Cùng lúc đó, Nam Đăng quanh quẩn trước ngôi nhà quen thuộc.
Búp bê thỏ được nhặt rồi? Hay là ném đi rồi? Cậu còn cố ý ngó qua thùng rác ở ven đường, không tìm thấy búp bê.
Theo lý mà nói, hơi thở của quỷ dính lên thân người sống, quỷ sẽ có cảm giác.
Nam Đăng chẳng cảm giác được gì cả, chỉ bằng một con búp bê thỏ, chắc chắn vẫn chưa đủ.
Vả lại cậu còn phát hiện, bùa chú dán ngoài cửa thế mà chẳng thấy đâu nữa.
"Ơ?"
Nam Đăng cảm thấy khó hiểu với điều này, cẩn thận và dè dặt mà xoay hai vòng quanh căn nhà.
Thật sự không có bùa chú nè? Chắc chắn không có khả năng là chủ nhà tự xé, hơn phân nửa là dán không chắc, bị gió thổi đi ha.
Trong căn nhà buổi tối không bật đèn, chẳng biết là không có ở, hay là ngủ từ sớm rồi.
Nam Đăng cảm thấy đây là cơ hội quá tốt, một khi chủ nhà phát hiện bùa chú không còn, chắc chắn sẽ bổ sung cái mới.
Thế là cậu tới cánh cửa sổ bên hông, vịn khe hở dùng sức đẩy ra.
Cửa sổ với cậu mà nói thì không nặng lắm, đầu thỏ cũng nhảy lên đẩy phụ cậu, đợi Nam Đăng cuối cùng cũng leo qua cửa sổ vào phòng, đã mệt không chịu nổi.
Trong phòng tối đen quạnh quẽ, giống y như căn nhà trống không ai ở.
Nam Đăng xốc lại tinh thần, mang theo đầu thỏ lặng lẽ đẩy cửa ra.
Cậu nhìn khắp căn nhà một lượt, phát hiện đúng thật không người ở.
Cũng chính là nói, tối nay lại thất bại rồi.
Chẳng qua có thể thuận lợi vào nhà, cũng tính là tiến triển cực lớn.
Nam Đăng không đành buông bỏ như vậy, tiếp tục kiểm tra trong nhà, muốn tìm chút đồ có thể ăn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
2.
Hồ Ly Tinh - Kiều Dụ
3.
Sau Khi Qua Đời 3 Năm, Ông Nội Gửi Cho Tôi Món Quà 70 Ký
4.
Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại
=====================================
Giữa mũi đầu thỏ co rúm, hình như ngửi thấy cái gì, nhảy khỏi đỉnh đầu Nam Đăng, tự lo mà nhảy qua đó.
"Đừng chạy lung tung!" Nam Đăng đuổi theo, thấy nó dừng lại trước một đồ dùng phủ vải không biết tên ở trong góc.
Đầu thỏ cắn vải kéo trượt ra, theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Nam Đăng trông thấy đó là một cái sọt giấy, bên trong có hai người giấy nhỏ đang nằm, rúc vào nhau ngủ.
Người giấy nhỏ bị động tĩnh làm thức giấc, trông thấy cái đầu thỏ thật bự xuất hiện bên trên, đang định há miệng hét chói tai.
Động tác của đầu thỏ nhanh chuẩn ác, một ngụm ăn cả hai con vào.
Nam Đăng ngây người vài giây, lặng lẽ cầm miếng vải dưới mặt đất lên, đạy sọt giấy lại lần nữa.
Đầu thỏ li3m li3m môi, nhảy vào trong lòng Nam Đăng.
"Tiêu rồi......" Nam Đăng xoắn xuýt bảo: "Mày sẽ không ăn mất thú cưng của người ta nuôi rồi chứ?"
Lần trước cô gái nhỏ nói, không biết người giấy nhỏ là cái chi, đầu thỏ ăn vào cũng không khác thường gì, nhưng có khả năng không phải đồ của thiên sư.
Nam Đăng càng nghĩ càng cảm thấy có thể phỏng đoán của bản thân là đúng, chủ nhà còn chuẩn bị tổ ngủ cho người giấy nhỏ, tuy rằng thoạt nhìn cực kỳ sơ sài.
Trước đó cậu nghĩ, ăn mấy ngụm sinh hồn của chủ nhà là được, cũng sẽ không hại chết đối phương, lại có thể mang đồ ăn đến cho Vụ quỷ.
Tuy Nam Đăng là quỷ, nhưng không có ý niệm hung tàn cực đoan gì cả.
Người giấy nhỏ lại không giống vậy, bị ăn sẽ biến mất.
Hiện giờ cũng không còn cách, hy vọng sau khi chủ nhà phát hiện, đừng quá đau lòng.
Nam Đăng nhỏ giọng nói câu "Xin lỗi", ôm đầu thỏ đã lấp đầy bụng đứng dậy rời khỏi.
Cậu vốn định cứ thế ngủ ở trong nhà, lại sợ sau khi chủ nhà quay về phát hiện không thấy bùa chú, lúc bổ sung thêm cái nữa thì không kịp bỏ trốn.
Trước khi rời đi, Nam Đăng đặt một chiếc lá ở trước cửa, đồng thời dùng một cục đá chặn lên.
Gần đây không có ai ở, cậu lục khắp các thùng rác cũng không tìm được vật phẩm thích hợp, chỉ đành dày công lựa chọn một chiếc lá đẹp nhất.
Làm xong tất cả, Nam Đăng quay lại thùng sắt, cuộn mình vào trong.
Mấy hôm nay cậu đều không tài nào ngủ ngon, tối nay không muốn đi tới chỗ khác nữa.
Nam Đăng ngáp hai cái liên tục, dựa vào vách thùng sắt chậm rãi ngủ say.
Sau nửa đêm, Liên Dịch từ bên ngoài trở về.
Anh đi đến trước cửa, liếc cái đã chú ý tới chiếc lá bị cục đá chặn lại.
Hơi qua loa.
Liên Dịch nhặt lá cây lên, mở cửa vào nhà.
Anh bỏ lá cây vào trong ngăn kéo tủ thấp ở cửa, còn có một cái bình nhỏ bằng gốm.
Bên trong đựng mười mấy oán hồn cấp ba, đủ để ứng phó một khoảng thời gian nữa.
Anh không bật đèn, im lặng tiến vào phòng khách, ánh mắt dò xét một vòng.
Quả nhiên có dấu vết hơi thở của người lạ tới, nhạt đến gần như không tóm được.
Hai người giấy nhỏ đặt trong góc phòng khách cũng không còn, Liên Dịch chẳng thấy bất ngờ.
Anh đứng trước sọt giấy trống rỗng, giơ tay gọi thủy kính ra.
Người giấy nhỏ bị ăn mất, linh thuật rót vào còn rớt lại một chút xíu, thủy kính sáng lên hào quang mỏng manh, thả ra toàn bộ chuyện đã phát sinh.
"Mày sẽ không ăn mất thú cưng của người ta nuôi rồi chứ?"
Nam Đăng không có ẩn núp, thanh âm của hồn thể bị linh thuật ghi lại.
Vẻ mặt cậu hơi lúng túng, bưng đầu thỏ trong tay, nhăn lông mày thanh tú, hình như đang tự hỏi phải làm sao đây.
Cuối cùng cậu sửa sang lại sọt giấy lần nữa, lông mi rũ xuống hơi run.
"Xin lỗi......"
Thủy kính chợt biến mất, Liên Dịch đứng nguyên tại chỗ, nhìn chăm chú sọt giấy một lát, xoay người về phòng ngủ.
-
Khoảng chừng sáng sớm bốn năm giờ, Nam Đăng bên trong thùng sắt vẫn ngủ say như cũ, đầu thỏ nằm trên khuỷu tay cậu mở mắt ra.
Nó dựng đứng hai cái lỗ tai, một mình nhảy từ trong thùng sắt ra, lặng lẽ hướng về một phía.
Giờ này, trên đường không có người dân, quỷ hồn đang tìm chỗ ẩn náu, tránh ánh sáng chiếu ban ngày.
Thiên sư tuần tra đã quay về nghỉ ngơi hơn phân nửa, đầu thỏ đi một mạch không trở ngại, tới được vị trí hẻo lánh nào đó.
Nó dừng trước một góc tối đen, khẽ chun đầu mũi.
"Ai đó?"
Một giọng nói vang lên, từ trong bóng tối lộ ra nửa khuôn mặt.
"Là mày?" Cô gái nhỏ nhướng mày, nhìn quanh hai bên, "Chủ nhân phế vật của mày đâu?"
Đầu thỏ im lặng nhìn cô chăm chú, nhảy tới gần phía trước.
Trời sắp sáng rồi, không nhìn thấy Nam Đăng, cô gái nhỏ không có hứng thú với cái đầu thỏ kỳ quái này, vung tay xua đuổi: "Đừng tới làm phiền tao, mau cút đi."
Đầu thỏ bị cô đánh trúng, lăn "lộc cộc lộc cộc" ngã vào cạnh tường.
"Rắc --"
Hai mắt đầu thỏ chuyển đỏ, chính giữa đầu nứt một đường, bay ra một làn khói đen.
Cô gái nhỏ nhạy bén cảm thấy không đúng, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm nó: "Mày......"
Ánh mắt cô ngày càng hoảng sợ, bắt đầu run như cầy sấy.
Dưới ánh trăng, bóng dáng nho nhỏ không ngừng phồng lớn, tụ đầy lối đi chật hẹp, cũng không nhìn ra hình dạng ban đầu nữa.
Đôi tai thỏ mềm mại trên đỉnh đầu cũng biến mất, trở thành ba con mắt khổng lồ đỏ tươi.
Cô gái nhỏ ngay cả một tiếng hét thảm cũng chưa thể phát ra, đã bị muốn chửng.
Trên con đường cách nơi này gần nhất, Lâm Cửu dẫn dắt tiểu đội chuẩn bị vòng về.
Bỗng nhiên, la bàn trong tay hắn xoay chuyển cực nhanh, bắt được sát khí cực kỳ mạnh mẽ, trị số đại biểu cho oán hồn cấp cao kéo lên liên tục.
Lâm Cửu nắm chặt la bàn, trầm giọng nói: "Là Quỷ Vương!"
Loại sát khí cỡ này, chỉ có thể là Quỷ Vương, có lẽ còn là con chạy từ trong Tháp Nghiệp chướng ra.
Núp lâu như vậy, cuối cùng nó cũng không kiềm chế được nữa.
Lâm Cửu gửi tin tức đi trước tiên, dẫn đội ngũ đuổi theo hướng la bàn chỉ.
Ngoài bọn họ, quỷ khác gần đây, cũng cảm nhận được hơi thở cường đại này.
"Là Quỷ Vương......"
"He he, mấy tên thiên sư kia chết chắc rồi......"
Ngay khi Lâm Cửu dẫn người đến vị trí, lại không trông thấy bất kỳ oán hồn nào.
Bên trong con ngõ nhỏ còn sót lại sát khí nhè nhẹ, con quỷ kia từng dừng chân, lại chạy trốn rồi.
Mấy tên thiên sư cẩn thận tìm kiếm, lần theo dấu vết của sát khí, mãi đến khi trời sáng cũng không thu hoạch được gì.
Manh mối ít đến đáng thương, Quỷ Vương giống như là xuất hiện vô căn cứ, lại biến mất vô căn cứ.
-
Ngoại ô, đầu thỏ không tiếng động nhảy vào thùng sắt.
Hình như nó rất mệt, nằm vào trong lòng Nam Đăng đang ngủ say, nhắm mắt đi ngủ.
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu thỏ: Tui ăn ăn ăn ăn ăn ăn! Báo chù báo chù báo chù!.
Bình Luận