chỉ mong người lâu dài

Chương 7: Phản nghịch
Hai người vừa mới đến câu lạc bộ thể thao thì Tôn Cánh Thành đã bị kéo đi, nói là đánh quần vợt với anh một lúc. Chu Ngư đứng ngoài đường biên xem, vô hình trung đã so sánh những người đàn ông trong sân với anh. Ngoại trừ huấn luyện viên chuyên nghiệp ra thì thân hình của Tôn Cánh Thành được xếp vào dáng người đẹp nhất. Những người khác đương nhiên cũng không tệ, dù sao thì họ cũng là những người thường xuyên luyện tập thể thao.

Động tác đánh quần vợt có biên độ lớn, mỗi động tác tiếp bóng của Tôn Cánh Thành đều vô cùng nhanh nhẹn. Bước dài, xoay người linh hoạt, vung vợt, phát bóng. Trình độ động tác hoàn hảo không kém gì huấn luyện viên chuyên nghiệp.

Đang xem hết sức thích mắt thì có người đưa cho cô một tờ rơi về phòng tập thể dục thẩm mỹ trong câu lạc bộ, nói rằng hiện đang có chương trình khuyến mãi, cho dù là mua thẻ tập hay học với huấn luyện viên riêng thì đều được giảm giá rất nhiều. Chu Ngư xem tờ rơi, anh chàng kia ở bên tai cô giới thiệu, nói là phòng tập có lớp dạy nhảy Latin, lớp dạy Pilates, lớp dạy võ thuật, lớp dạy nhảy Jazz… Mỗi ngày ít nhất đều mở hai buổi học. Sau đó còn khen cô là một cô gái đẹp đúng chuẩn, tập võ thuật và nhảy Latin có thể giúp cải thiện vóc dáng hơn.

Chu Ngư đưa tờ rơi cho anh ta, “Tôi không ở đây, tôi đến thăm bạn thôi.”

“Không sao đâu chị, bây giờ đang có lớp nhảy Latin, hay là chị đăng ký trải nghiệm một buổi miễn phí trước?”

Chu Ngư tỏ ra do dự.

Đối phương thấy cô do dự, bèn ra sức mời gọi, nói cô giáo dạy nhảy ở đây lợi hại thế này thế kia! Chu Ngư nghĩ thầm mình cũng đang nhàn rỗi chẳng có gì làm, đi theo anh ta đến đó vậy. Phòng tập ở tầng hai, đi qua hành lang có thể nhìn thấy Tôn Cánh Thành đang vung vợt đánh bóng ở tầng dưới.

Bản thân Chu Ngư đã có nền tảng về nhảy, cô đứng ở một bên xem một lúc rồi cũng hòa vào nhảy theo. Cứ nhảy mãi nhảy mãi rồi quên mất thời gian, đợi buổi học kết thúc rồi cô mới đi ra ngoài, đứng dựa vào lan can nhìn, đã chẳng còn bóng dáng của Tôn Cánh Thành trên sân đánh quần vợt nữa.

Cô tưởng Tôn Cánh Thành đã về nhà trước, ngược lại cũng không vội, vừa nhớ lại đường vừa đi bộ về nhà. Đến nhà thì thấy cửa khóa chặt, bấm chuông cũng không có ai, cô cũng không biết mật khẩu, đành đứng chờ ở đó. Hai người ra ngoài tập thể dục, đương nhiên là không mang theo điện thoại.

Cô chờ hơn nửa tiếng, lạnh đến mức sắp chết cóng đến nơi, Tôn Cánh Thành mới đi ra từ thang máy, vừa nhìn thấy cô câu đầu tiên đã hỏi cô đi đâu, anh và bạn anh đã tìm cô khắp khu nhà.

Chu Ngư giục anh mở cửa, “Em đã lớn thế này rồi, còn có thể bị lạc sao?”

“Em đi cũng không biết nói một tiếng hay sao?”

“Em ở phòng tập nhảy trên lầu.”

“Nhưng anh không biết em ở phòng tập mà?”

“Được rồi, lần sau sẽ nói.” Chu Ngư trả lời qua quýt.

Tôn Cánh Thành rất tức giận, rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế, anh cất vợt rồi vào phòng ngủ chính tắm rửa. Chu Ngư cũng muốn tắm, nhưng ở đây không có quần áo để thay, cô đành ngây ngốc đứng trong phòng khách, lặng lẽ bước ra ban công, nhìn chằm chằm vào tòa nhà đối diện ngây người.

Tôn Cánh Thành vừa lau tóc vừa đi ra, thấy cô dựa vào ban công, càu nhàu nói: “Em còn tức giận sao? Anh tìm em đến mức sắp phát điên đây này. Còn nói là anh ra ngoài không nói em.”

“Nếu không phải anh để em ở lại đó, em sẽ không đi phòng tập với họ!” Chu Ngư hung dữ nhìn anh, “Lần nào anh cũng như vậy, nói là đưa em đi chơi, đi gặp bạn anh, nhưng lần nào cũng đưa em đến đó rồi bỏ em lại, sau đó tự chơi một mình!”

Chu Ngư nói xong thì đi xuống lầu, bắt taxi về nhà, cô không muốn nhìn thấy anh thêm một phút giây nào nữa.

Năm ngoái, hai người tự lái xe đến bãi biển cắm trại và nướng đồ ăn, vì sợ nước nên cô không dám xuống biển, còn Tôn Cánh Thành và những người bạn kia thì chiều tối đã cùng những ngư dân ra biển, đến gần sáng mới quay về. Bãi biển có rất nhiều người cắm trại, nhưng Chu Ngư không quen biết một ai cả, chỉ có thể ngồi bên lều chờ anh. Mãi đến khi anh quay về thì dưới sự hộ tống của anh cô mới tìm được chỗ đi vệ sinh.

Càng nghĩ cô càng thấy hối hận, chỉ là chuyện cỏn con thôi hà tất gì phải như vậy? Đều đã nhẫn nhịn suốt ba năm rồi, hà tất lúc ly hôn lại làm mất vui. Làm vậy cứ như anh trở nên quan trọng lắm không bằng. Cũng mất mặt.

Về đến khu nhà thì cơn giận cũng dần tiêu tan. Đi qua cửa hàng tiện lợi, thấy có người ngồi đó ăn mì ăn liền, cô cũng mua hai gói tính về nhà nấu. Đến lúc tính tiền thì nhìn vào hai gói mì trên tay, cô lại quanh ngược lại đổi lấy hai hộp mì đắt tiền nhất.

Từ nhỏ cô đã chịu ảnh hưởng của Phùng Dật Quần, so sánh giá cả ba nơi, tính toán chi li từng chút một. Hồi chưa kết hôn, Tôn Cánh Thành còn trêu cô, nói cô sống tằn tiện giống mẹ anh.

Về đến nhà thì mở hộp ra nấu, nhìn thấy vắt mì lớn bằng bàn tay dần dần nở ra, cô vẫn thấy không đáng tiền, đáng ra cô nên mua mì gói. Đang nấu thì Tôn Cánh Thành về, anh đứng trong bếp nhìn một lúc, gãi gãi lông mày, đi vào phòng thay quần áo ở nhà.

Thực ra Chu Ngư không đói, thấy người ta ăn nên mới thèm vậy thôi, nấu xong lại không muốn ăn nữa. Bởi vì thấy tiếc nên cô ráng ăn mấy đũa, nhìn người đang lục tung tủ lạnh trong bếp làm như không thấy.

Tôn Cánh Thành lục lọi mãi mới đi ra, hỏi cô: “Còn không?”

Chu Ngư không để ý đến anh.

Anh cũng không mất hứng, ngồi xuống bưng phần mì thừa của cô lên ăn, cả mì lẫn nước đều ăn sạch sẽ. Chu Ngư từ đầu đến cuối đều mặc kệ anh, đánh răng rửa mặt, lên giường ngủ.

——

Tôn Cánh Thành giữa trưa lười ăn cơm bên ngoài nên vòng một vòng lớn từ khu đô thị mới về đến phòng khám. Trên lầu, mẹ Tôn đang ở trong bếp nói: “Hôm kia mấy chị dâu con từ phòng khám lên đây, ba con đã nói mấy chị con rồi.”

“Nói gì?” Tôn Cánh Thành bóc cá viên chiên trên bàn lên ăn.

“Không cho đi từ phòng khám để lên lầu…” Mẹ Tôn thấy anh bóc cá viên, vỗ một cái vào vai anh, “Con không biết giữ vệ sinh một chút, cầm đũa mà ăn?”

“Gần bốn mươi tuổi rồi mà không hề có một chút chững chạc nào hết.”

“Mở mắt ra mà xem những người cùng tuổi với con đi, người ta không thành công thì gia đình cũng hạnh phúc đủ đầy con cháu.” Mẹ Tôn trộn thịt đầu dê, “Riêng mỗi con là chưa biết chừng nào mới ổn định.”

“Trước kia còn tưởng Cánh Phi phản nghịch nhất, bây giờ nhìn lại thì nó còn giỏi hơn con. Trong mấy anh em con, thì nó có mục tiêu và có chí hướng nhất.”

“Tuần trước mẹ còn khen anh cả…”

“Ăn đi ăn đi, đừng nói chuyện với mẹ, nhìn con là mẹ nóng ruột.” Mẹ Tôn nhét một con mắt dê nguyên vẹn vào miệng anh.

Tôn Cánh Thành bị chặn miệng, đương nhiên không nói được lời nào.

“Cãi nhau với Chu Ngư hả?” Giọng điệu của mẹ Tôn có chút khó mà nhận ra được sự vui sướng khi người khác gặp họa, “Bình thường con không nghe lời mẹ, giờ thì ăn trái đắng rồi nhé?”

“Dù sao thì hai vợ chồng nhà con có đóng cửa cãi nhau thì ba mẹ cũng coi như không biết. Sống tốt sống xấu đều là do hai đứa tự chuốc lấy, ba mẹ không theo được con cả đời.” Mẹ Tôn cảnh cáo trước, “Nếu đúng là cãi nhau không thể tiếp tục được nữa, thì con cũng đừng về nhà nữa. Cho dù có muốn mở cửa cho con vào, ba con cũng sẽ đứng đó chặn lại.” Nói đến đây thì bà buồn rầu, “Các con cũng đã lớn cả rồi thì hiểu chuyện một chút đi, đừng để ba mẹ hai bên phải lo lắng.”

“Ngoài kia có rất nhiều người ở độ tuổi ba mươi, bốn mươi, họ đều đang từng bước từng bước sống một cuộc sống bình dị, đã bao giờ có ai giống như con chưa…” Mẹ Tôn nói rồi lau nước mắt, “Mẹ chưa từng thấy đứa con nào phản nghịch như con.”

Tôn Cánh Thành đứng ngây ra ở đó, định quay về làm việc thì bị mẹ Tôn gọi lại một cách giận dữ, “Con muốn chết đói sao?” Thấy anh quay trở lại, bà nhét vào miệng anh một con mắt dê nữa, múc cho anh một tô mì trộn với đầy đủ thịt băm.

Tôn Cánh Thành thích ăn mắt dê, ở nhà cứ hễ nấu đầu dê là một đôi mắt dê đều thuộc về anh.

Mẹ Tôn bận rộn làm đồ ăn trong bếp, bà lấy một hộp đựng thịt đông được ướp và hầm mềm đưa cho anh, “Về thì cho vào tủ lạnh, sau này nếu con và Chu Ngư không muốn nấu cơm thì luộc mì rồi múc thịt vào. Dù sao thì cũng tốt hơn đồ ăn bên ngoài.”

“Con cũng phải nghe lời, tĩnh tâm làm việc cho tử tế, đừng suốt ngày chạy khắp nơi. Hôm kia ba con nghe nói con đi Hoàng Sơn, có chút không vui. Đã kết hôn thì phải chăm lo cho gia đình, không thể tùy hứng theo tính cách khi chưa kết hôn được.”

Tôn Cánh Thành đi xuống lầu, đứng bần thần bên vệ đường. Ngoài trời đang lạnh, nghe nói tối nay sẽ có tuyết. Tôn Hữu Bình đi vệ sinh công cộng bên trái về, coi như không thấy anh, đi vào phòng khám mặc áo blouse trắng, tiếp tục ngồi khám bệnh.

Công việc kinh doanh ngoại thương của Tôn Cánh Thành không được tốt cho lắm, chỉ còn cầm cự, đủ để nuôi sống gia đình. Trong mắt ba mẹ, đó không phải là một công việc đàng hoàng.

Vậy công việc đàng hoàng là công việc gì?

Tôn Hữu Bình sẽ trả lời là bác sĩ, cảnh sát, giáo viên… Ít nhất cũng phải là công chức bình thường. Bởi vì những người dân bình thường có thể làm được, phù hợp với thực tế. Mẹ Tôn thì cho rằng là kinh doanh, giống như đứa con trai thứ hai của bà, làm trong ngành thực phẩm, mở vài nhà hàng là đủ sống cả đời rồi. Bởi vì dân dĩ thực vi thiên… Dân lấy cái ăn làm trọng mà. Mỗi lần đi ngang qua nhà hàng lớn đông đúc khách của đứa con thứ hai, trong lòng bà lại thấy thoải mái.

Trung tâm thẩm mỹ của vợ đứa con thứ hai và công ty ngoại thương của Tôn Cánh Thành, bà đều không hiểu. Trung tâm thẩm mỹ quá xa hoa, toàn là nơi mà những người giàu có lui tới, bà luôn cảm thấy kiếm tiền kiểu này không được chắc chắn. Còn công ty nhỏ của Tôn Cánh Thành thì chỉ có hai phòng, có vài người ngồi làm việc. Năm nay bà rất chú ý theo dõi tin tức, tình hình dịch bệnh ở nước ngoài ngày càng nghiêm trọng, ngoại thương đương nhiên cũng rất khó khăn.

Thứ hai, Chu Ngư quay về trường dạy học, vì sắp đến kỳ thi học kỳ nên giáo viên không được nghỉ phép. Trường học cũng đã giải quyết ổn thỏa chuyện của Giang Nguyên, bồi thường một khoản tiền, gia đình đưa em ấy đến Bắc Kinh để chữa bệnh. Nhà trường cũng lắp camera giám sát tại các lớp học, các ngõ ngách, trừ nhà vệ sinh ra thì có thể điều tra được ở bất cứ đâu.

Người cùng bàn của Chu Ngư là cô giáo Hồ nói: “Lắp camera giám sát cũng tốt, chúng ta làm giáo viên có thể thảnh thơi hơn một chút.”

“Học sinh lớp em không phản đối sao?” Cô giáo Tô hỏi.

“Không có, chỉ khinh thường hừ một tiếng, cũng không có phản ứng gì.”

“Lớp bọn chị thì tốt rồi, ngày đầu tiên lắp vào đã bị học sinh dùng túi ni lông bọc kín lại. Nghe nói học sinh cả khối mười hai đều không có phản ứng gì. Học sinh lớp lớn quả thực khác.”

“Đó là vì các em ấy đều đang bận ôn tập.” Tổ trưởng khối đi ngang qua nói: “Đều nhắm mắt làm ngơ với những chuyện bên ngoài. Chị ăn cơm ở căng tin, thấy mấy học sinh lớp mười hai ham học, chị cũng thấy xấu hổ.”

“Em cũng quan sát rồi.” Chu Ngư phụ họa “Vài học sinh đó đều không đi ăn cơm, chỉ đổi khẩu vị ăn bánh bao, bánh cuốn, một mình ăn những bốn năm cái bánh bao, vừa đi trên đường vừa ăn, ăn xong thì về lớp tiếp tục giải đề.”

“Chuyện này không lạ, năm nào cũng có.” Cô Hồ nói như không có gì lạ, “Bất kỳ học sinh lớp mười hai nào chậm chạp mà ngồi trong căng tin ăn uống đủ đầy thì cơ bản đều là học sinh không có hy vọng thi đại học, đã từ bỏ chính mình.”

“Đi ăn cơm—— đi ăn cơm thôi!” Giáo viên thể dục đi qua hành lang gọi vào phòng làm việc, “Đi muộn thì hết thịt đó nhé.”

“Thầy Tiểu Uông ơi, thầy Tiểu Uông…” Chu Ngư vội vàng gọi thầy ấy lại, chưa kịp nói gì thì thầy ấy đã lên tiếng trước: “Chị ơi, chị đến muộn rồi, giáo viên toán đã mượn tiết của em rồi.”



“Tuần này hai lớp đều bị mượn sao?” Chu Ngư hỏi.

Giáo viên thể dục búng ngón tay, “Lớp còn lại sớm đã bị giáo viên chủ nhiệm mượn rồi. Thầy ấy đã gọi điện đặt trước với em từ một tháng trước.”



Chu Ngư trở về phòng làm việc, cô Hồ lén dạy cô, “Lần sau em phải mượn trước một tháng, rải lưới mượn tiết từ các môn thể dục, âm nhạc, mỹ thuật. Cũng đừng mượn suông mà nên đến căng tin mời người ta một bữa cơm.”



Chu Ngư quấn khăn quàng cổ, đeo găng tay chuẩn bị tan làm, cô Hồ hỏi cô: “Không đi căng tin ăn à?”

“Em không ăn.” Chu Ngư nói xong, nhận được tin nhắn Wechat của Tôn Cánh Thành, nói là tối nay làm xong sẽ ở khu nhà mới.

Chu Ngư không trả lời, đây đã là ngày thứ ba anh ở khu nhà mới, kể từ ngày hôm đó, hai người vẫn chưa gặp lại nhau. Cô vẫn vui vẻ tan làm như thường lệ, hẹn chị dâu cả đi ăn lẩu. Trước đó cô nhờ chị dâu cả giúp đỡ, vẫn luôn nói là muốn mời chị ấy một bữa.

Hai người gọi lẩu, thức ăn bưng lên xong, họ vừa ăn vừa thông thả trò chuyện. Anh cả không có giờ tan làm cố định, chị dâu cả cũng không đợi anh ấy. Ăn sắp xong, chị dâu cả mới nói thêm một câu rằng, cách đây hai ngày anh cả nhận được điện thoại của Tôn Cánh Thành, anh hỏi thăm xem có thể xóa tên khỏi sổ hộ khẩu hay không.

“Anh cả nhà chị nói rằng chỉ có người chết mới có thể xóa tên, hẳn là chú tư giận dỗi, nói rằng cứ coi như mình đã chết. Sau đó anh cả nhà chị cầm điện thoại ra ngoài, nói chuyện nửa tiếng mới về.” Chị dâu cả cân nhắc nói: “Chị còn tưởng là chú tư say rồi, anh cả nhà chị nói không có, chú ấy không uống rượu.”

Chị dâu cả là người cẩn thận, vốn dĩ chị ấy không nên nói nhiều như vậy, trông cứ như đang tìm hiểu đời sống riêng tư của người khác, những người nhỏ nhen sẽ cho rằng chị ấy đang xem chuyện cười. Trong mấy ngày qua, chị ấy suy nghĩ trái phải, vẫn quyết định phải nói với Chu Ngư vài câu. Trong số ba chị em dâu, chị ấy thích Chu Ngư nhất, cũng hy vọng Chu Ngư có thể sống tốt với chú tư. Chị ấy không muốn gặp phải một người em dâu khó tính như vợ của chú hai.

Năm nay, chị ấy thấy rõ ràng là hai vợ chồng son này không ổn. Trong hôn nhân, việc một người phụ nữ có sống tốt hay không, bất kể thế nào cũng không thể che giấu được. Qua từng lời nói cử chỉ, ánh mắt và trạng thái của cô, mọi thứ đều bộc lộ rõ ràng. Nhưng cả hai đều là người thông minh, người ta muốn giữ thể diện, mình cố tình muốn tra hỏi, như vậy thì mình chính là người không biết điều.

“Mấy ngày nay anh ấy làm việc quá muộn, thỉnh thoảng sẽ ngủ ở khu mới.” Chu Ngư nói: “Nếu chị không nói, em còn không biết chuyện này.”

“Có dịp ăn cơm với em nên mới nói ra thôi. Mấy năm nay tuyến tàu điện ngầm khu nhà em xây dựng suốt, cũng không nghe nói bao giờ mới xây xong, ngày hôm qua chị đi làm việc, bị đi lòng vòng mãi.” Chị dâu cả trò chuyện cùng cô.

“Nửa đầu năm vì đại dịch nên ngừng thi công một thời gian, nói là đến tháng năm năm sau mới xây xong.” Chu Ngư nói.

“Vậy thì Cánh Thành về nhà không phải còn phải đi lòng vòng thêm nửa năm sao?” Chị dâu cả hỏi.

“Đúng vậy, trước đây nhiều nhất thì chỉ mất hai mươi phút, bây giờ thì mọi người đều phải đi đường vòng, giao thông lại tắc nghẽn, bốn mươi phút về đến nhà đã tính là nhanh rồi.”

Chị dâu cả chợt nhớ ra điều gì đó, nói với cô: “Nói cho em biết một chuyện thú vị này. Em có phát hiện ra không, mỗi lần cả nhà họp mặt thì người đàn ông duy nhất không bao giờ vắng mặt chính là chú tư và ba.”

“Chú hai ăn nói tùy tiện, mỗi lần trong nhóm nói là sẽ về, nhưng mười lần thì đến được hai lần đã không tệ rồi. Cánh Phi cũng vậy. Chỉ có chú tư là không bao giờ vắng mặt.” Chị dâu cả nói: “Trong bốn anh em họ, phải nói là, người có trách nhiệm với gia đình nhất chỉ có chú tư, còn ba người kia chỉ thích nói suông, không có hành động thiết thực gì hết.”



“Em thấy anh cả tốt lắm mà, chỉ là công việc của anh ấy đặc biệt, không về cũng có thể hiểu được.” Chu Ngư nghĩ đến một việc, “Có một lần vào kỳ nghỉ hè, em có nhìn thấy anh cả trên đường, anh ấy đang mua hoa, hỏi mua loại hoa gì có thể khiến phụ nữ nhìn thấy sẽ vui. Ông chủ cửa hàng hoa rất có khiếu hài hước, trả lời anh ấy là ‘Hoa tiền’.” Nói xong thì bật cười.

Chị dâu cả cũng cười không ngừng, đôi mắt tràn đầy dịu dàng nói: “Em nói khiến chị nhớ ra rồi. Hôm đó anh ấy hiếm hoi có được ngày nghỉ, bọn chị đưa Dục Ngôn ra ngoài chơi, trên đường cãi nhau đôi câu rồi giận dỗi tách ra. Mãi đến tối anh ấy mới cầm một bó cuống hoa trở về…” Nói rồi giơ tay ra mô tả, “Một bó hoa, chỉ còn lại vài bông hoa màu vàng.”

“Sau đó anh ấy giải thích với chị là đã mua hoa chuẩn bị mang về xin lỗi, nhưng trên đường về đột nhiên nhận được nhiệm vụ, khi anh ấy chạy về đồn thì bó hoa được anh ấy cầm ngược trong tay, lắc đi lắc lại, cánh hoa đều bị anh ấy lắc cho rơi hết.”

Ăn xong, chị dâu cả được anh cả đón đi, Chu Ngư không muốn bắt taxi, đi từ bên đường đến cửa ga tàu điện ngầm, vì đang tập trung nghĩ ngợi nên không nghe thấy tiếng còi sau lưng. Mãi cho đến khi xe của Tôn Cánh Thành chạy song song với cô, hạ cửa sổ xuống gọi, cô mới giật mình nhìn thấy anh.

“Lên xe đi, anh đưa em về.”

“Anh bận đi, em đi tàu điện ngầm.”

“Vẫn còn giận sao?”

Để chứng minh rằng mình không giận, cô đã lên xe.

Bình Luận