chước lộc
Chương 2: Bỏ mạng (2)
Vén rèm cửa lên, hơi than ấm áp phả vào mặt, khiến cơ thể sắp đông cứng của Lâm Tín không khỏi rùng mình.
Triệu phu nhân đầu đội khăn trắng, tinh thần không khá hơn chút nào, một tay đỡ mặt, hôm nay không kẻ mi, hai vết đứt giữa chân mày liền lộ ra.
Nhớ tới năm đó, sư phụ tới tìm hắn, nói câu đầu tiên chính là, “Triệu phu nhân này mày ngắn răng quỷ, nhất định là một phu nhân độc ác.” Hắn lúc đó nghe vậy, sùng bái sư phụ đến cực điểm, nhận định đây hẳn là người có bản lĩnh, không nói hai lời liền đi theo.
Thời gian qua đã nhiều năm, gặp lại đoạn lông mày đứt của Triệu phu nhân, tự dưng sinh ra mấy phần cảm giác thân thiết.
“Để đó đi.” Triệu phu nhân hơi động hất cằm, không để ý tới Lâm Tín, tiếp tục cùng trượng phu nói chuyện Thẩm gia.
“Phu nhân, trà này… nếu lạnh…” Lâm Tín lắp bắp nói, tựa hồ hơi gấp, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ mà biểu đạt không rõ.
“Mau uống nhân lúc còn nóng đi, đây là Xích Tinh Thảo.” Triệu Vạn Hộ mơ hồ ngửi thấy mùi khai như nước tiểu, liền giục thê tử nhanh uống.
Lúc này Triệu phu nhân mới nhớ chính mình căn dặn Dược Lư nấu dược liệu quý, vội bưng lên uống một hơi cạn sạch, thở một hơi nhẹ nhõm, day day thái dương. “Quả thực tốt hơn nhiều.”
Lâm Tín liếc mắt nhìn Triệu phu nhân toàn thân thoải mái, lần nữa cúi đầu.
Cũng không biết người của Thẩm gia bao giờ mới tới, Triệu Vạn hộ cùng thê tử thương lượng, lùi thời gian chôn cất nhi tử lại.
“Đã là ngày thứ ba rồi, lùi nữa sẽ quá bảy ngày mất!” Triệu phu nhân cắn chặt hàm răng lởm khởm không đều, cả giận, “Gọi bọn họ đến sớm chút đi!”
Ngày hôm trước phát tang, lẽ ra hôm nay nên hạ táng, nhưng bởi vì cái chết Đại thiếu gia quá kỳ lạ, Triệu gia muốn tìm manh mối, liền trì hoãn một ngày, bây giờ bởi vì Thẩm gia chưa tới, lại phải lùi nữa.
“Hồ đồ! Hoán Tinh Hải đại nhân, ta có thể hối thúc được sao?” Triệu Vạn hộ bị thê tử cố tình gây sự làm cho có chút nổi nóng.
Triệu gia là thế tập Vạn hộ, lệ thuộc Huyền Quốc công Bắc Vực. Thực ấp Vạn hộ, có tư cách thu thuế cho thuê, nhưng không có quyền tự trị. Nói cho cùng, cũng là thuộc thần của Thẩm gia. Ở đâu có đạo lý thuộc thần ra lệnh cho chủ nhân?
Hoán Tinh Hải, chính là nơi ở của Thẩm gia, cũng chính là toàn bộ trung tâm Bắc Vực.
Bắc Vực giá rét, mới giữa tháng chín, đã có tuyết rơi. Trong lầu Hoán Tinh Hải đốt lửa Địa Long, cho dù là thủy tạ [1] , cũng ấm áp như xuân. Tùy thị, gia tướng lui tới, quần áo đơn giản, duy chỉ có thiếu niên ngồi một mình ở thủy tạ ngắm tuyết, khoác một cái áo lông cừu dày.
[1] tiểu đài trên nước
Thị vệ mặc trang phục màu tối, bưng một chén canh thuốc, bước nhanh tới trước mặt thiếu niên, một chân quỳ xuống, thấp giọng nói: “Thế tử, nên uống thuốc.”
Thiếu niên thu hồi ánh mắt từ cảnh tuyết rơi, không nhận bát thuốc, “Có tin tức của Chu Tinh Ly chưa?”
“Chu gia cũng không rõ tung tích, một năm trước có người nhìn thấy hắn đi Tây Vực, sau đó liền bặt vô âm tín.” Thị vệ vững vàng bưng thuốc, bình tĩnh trình bày từng chữ.
“Tây Vực…” Thẩm Lâu chậm rãi mím chặt cánh môi mỏng nhợt nhạt, “Tiếp tục điều tra.”
“Rõ!” Thị vệ đứng dậy, đi được hai bước mới nhớ trong tay còn bưng chén thuốc, “Thế tử, thuốc này…”
“Đổ.”
Tử y thị nữ đứng ngoài thủy tạ, thấy thị vệ đem bát thuốc còn nguyên bưng ra, nhất thời xoa thắt lưng, “Vừa nãy đi vào ngươi cam đoan với ta thế nào? Không thể dùng được một chút sao?”
Thị vệ đỏ mặt, “Thế tử nói đổ, ta liền…” Liền theo bản năng tuân lệnh đi ra.
“Nhìn chút tiền đồ này của ngươi.” Tử y thị nữ bĩu môi, tiếp nhận chén thuốc, ngoài miệng nói tới lợi hại, nhưng chính mình cũng không dám đi vào khuyên, chỉ có thể mắng thị vệ thêm hai câu.
Tra xét lâu như vậy, cũng không tiến triển chút nào.
Thẩm Lâu đứng lên, một tay nắm chặt lan can thấp bé của thủy tạ, tuyết rơi trên mu bàn tay, chậm rãi hóa thành hạt nước. Xúc cảm lạnh lẽo, cũng khó có thể dẹp yên sự sốt ruột trong lòng.
Đời trước thời điểm gặp Lâm Tín, người kia đã là Cát Lộc Hầu ngông cuồng tự đại, chẳng bao giờ đề cập đến chuyện lúc nhỏ, chỉ một lần uống say mới cùng y nói tới. Khi còn bé trong nhà gặp biến, theo hầu vệ chạy trốn đến nhà hầu vệ, vờ làm nhi tử nhiều năm.
“Bọn họ đều bắt nạt ta, tại sao ngươi không mang ta đi?” Cát Lộc Hầu say, đem ánh mắt lờ đờ mông lung, siết vạt áo y, tựa như khóc lại tựa như cười mà chất vấn.
Lúc đó không hiểu, bây giờ nghĩ lại đau thấu tâm can. Lúc đó say rượu, Lâm Tín hẳn là coi y thành phụ thân đã qua đời, nhớ tới thời điểm tuyệt vọng lúc trước, xin phụ thân mang mình đi.
Y nhất định phải mau chóng tìm được Lâm Tín, nhưng lãnh thổ Đại Dung bao la, gia tộc nhỏ nhiều hằng hà sa số, cũng không biết hắn hồi nhỏ tên họ là gì, thật sự như mò kim đáy biển. Chỉ có thể tìm Chu Tinh Ly, sư phụ Lâm Tín, trước. Song Chu Tinh Ly người này hành tung bất định, so với Lâm Tín tìm cũng chẳng dễ hơn mấy phần.
“Thế tử,” tử y thị nữ đi tới, phía sau còn mang theo gã tùy tùng, “Quốc công gia tìm ngài.”
Chủ nhân Bắc Vực, hiện tại là Huyền Quốc công Thẩm Kỳ Duệ, đại mã kim đao [2] ngồi ở chủ vị, thấy trưởng tử bước vào, liền đem thư tín trên tay đưa tới.
[2] khí khái hào sảng
“Vị Thủy Triệu gia?” Thẩm Lâu nhìn lướt qua, chỉ là giấy báo tang tầm thường, Triệu Đại thiếu gia chết bất đắc kỳ tử, tuổi trẻ mất sớm, ít ngày nữa sẽ chôn cất.
“Công tử nhà họ Triệu này chết kỳ lạ, Triệu Vạn Hộ muốn mời người Hoán Tinh Hải giúp đỡ tìm hung thủ.” Gia thần Đông Thiệp Xuyên đứng bên cạnh giải thích.
Nghe đến “bị chết kỳ lạ”, Thẩm Lâu liền hỏi nhiều thêm một câu: “Kỳ lạ thế nào?”
“Theo như lời người báo tang nói, Đại thiếu gia kia chết rất kinh khủng, rõ ràng là vừa mới chết, thân thể đã mục nát. Trên lễ tế hồn, ba hồn bảy vía đều không đáp lại…”
Bàn tay cầm thư tín của Thẩm Lâu đột nhiên nắm chặt
“Đông tiên sinh, ngài giảng cái này quá dọa người rồi.” Tử y thị nữ chà xát cánh tay.
Đông Thiệp Xuyên nói chuyện, khá giống tiên sinh kể chuyện, mang theo chút trầm bổng du dương không cần thiết, khiến người nghe sởn cả tóc gáy.
“Người trẻ tuổi hôm trước con tiến cử với ta tên gì?” Thẩm Kỳ Duệ hỏi nhi tử, “Gọi hắn đi cùng Thiệp Xuyên một chuyến.” Thuộc thần của Bắc Vực, chia làm Bách hộ, Thiên hộ và Vạn hộ, Vị Thủy Triệu gia làm Vạn Hộ, cũng nên được coi trọng.
“Không, con đi.” Thẩm Lâu quả quyết nói.
Thân thể ở ngoài linh thể, chia làm hồn và phách. Hồn có thể rời thể, nhưng phách không thể rời, dù có chết, không thể có chuyện hồn phách đều không còn.
Lâm Tín đứng ở trong phòng Triệu phu nhân nghe hai phu thê chỉ trích lẫn nhau, cũng nghĩ như vậy. Thời gian Triệu Đại thiếu gia này chết không đúng, phương thức cũng quá mức quái lạ, hắn đi đến xem thi thể, xác nhận xem thế giới này cùng thế giới đời trước có gì khác biệt.
“Lùi ngày hạ táng, vậy đêm nay ai túc trực bên linh cữu?” Triệu phu nhân cảm thấy nhức đầu, vì Triệu Đại thiếu gia chưa tròn mười lăm, xem như là chết trẻ, tang sự không thể làm lớn, buổi tối chỉ có thể có một người thân túc trực bên linh cữu. Hai tối trước đều là Nhị thiếu gia trông coi, hôm qua thực sự quá mệt mỏi, Triệu phu nhân đành tự mình đi trông coi, mới một đêm đã ngã bệnh.
“Gọi lão Nhị đi thôi.” Triệu Vạn hộ thở dài, sai người đi thông báo Nhị thiếu gia một tiếng. Không ngờ người truyền lời đi rồi quay lại, nói là không tìm được Nhị thiếu gia.
Lần này đôi phu thê đều phát hoảng, có hai đứa con trai, một đứa vừa mới mất, đứa còn lại không thể lại xảy ra chuyện, lập tức gọi thị vệ ngự kiếm đi tìm. Chưa tới nửa giờ sau, rốt cục cũng tìm được thi thể Tạ Thiên Hà cùng Nhị thiếu gia hôn mê bất tỉnh ở sau núi vắng.
“Con của ta, thế này là thế nào?” Triệu phu nhân đem tiểu nhi tử chặt chẽ ôm vào trong ngực, từ trên xuống dưới kiểm tra một phen.
“Tạ Thiên Hà cầm kiếm của Nhị thiếu gia, thiếu gia cầm một đoạn kiếm gãy máu me đầy mặt…” Thị vệ đem cảnh tượng mình nhìn thấy miêu tả lại.
Triệu Vạn hộ lập tức cho người kiểm tra phía sau núi, lại truyền linh lực cho nhi tử, sau đó gọi đại phu đến xem bệnh, loạn thành một đoàn. Cuối cùng đại phu kết luận, Nhị thiếu gia chỉ là hoảng quá mà ngất. Cộng thêm đoạn kiếm gãy trên tay gã cùng vết tích máu me đầy mặt, nhìn thế nào cũng thấy giống như là hai người chơi nháo, Tạ Thiên Hà đoạt kiếm của Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia thua cuộc giết người, còn mình thì bị máu bắn tung toé doạ sợ ngất đi.
Mặc dù có chút không thuyết phục, nhưng phía sau núi ngoài một vài nô bộc người phàm không còn người khác, Nhị thiếu gia chỉ bị trầy da cũng không đáng lo ngại. Triệu phu nhân lập tức yêu cầu đè xuống chuyện này, “Tạ Thiên Hà tự luyện công xảy ra sự cố nên chết, không liên quan đến Nhị thiếu gia, tất cả nghe rõ chưa?”
Gia thần là tiên giả, không thể tùy ý giết chết.
Nhị thiếu gia được đưa trở về phòng, chuyện này coi như kết thúc, nhưng buổi tối không có ai túc trực bên linh cữu.
Triệu Vạn hộ hết đường xoay xở, quay đầu nhìn thấy đường chất [3] rụt rè đứng ở trong góc nhỏ, “Tín Nhi à, đêm nay ngươi túc trực bên linh cữu đại ca ngươi đi.”
[3] cháu trai
“Túc trực bên linh cữu?” Lâm Tín mở to đôi mắt nai con, nhìn đại bá cầu xin, “Ta, ta sợ…”
“Bốp!” Triệu phu nhân đang phiền lòng, cho cái tát, “Thằng con hoang, túc trực bên linh cữu đường huynh ngươi, ngươi sợ cái gì?”
Lòng bàn tay rơi vào trên mặt, Lâm Tín nhất thời rớt nước mắt, ủy ủy khuất khuất mà đáp lại.
Triệu Vạn hộ nhìn bộ dạng hắn, hơi nhíu mày, dặn dò quản gia mang Lâm Tín đổi một thân ra dáng y phục, vạn nhất người nhà họ Thẩm đến sớm, nhìn thấy kẻ túc trực bên linh cữu giống như tên tiểu khất thì rất mất mặt.
Lâm Tín thay đổi một thân miên bào màu trắng, trên trán quấn sợi dây thừng nhỏ, đến giờ lên đèn liền bị người kéo đến linh đường quỳ.
Bên trong linh đường không có một bóng người, quỷ khí âm trầm, Triệu Đại thiếu gia nằm trong quan tài chưa đóng nắp, trên mặt dán một tấm bùa vàng. Hiển nhiên người nhà họ Triệu chiêu hồn Đại thiếu gia không được, có chút sợ sệt, liền dán Trương Phù.
Lâm Tín nằm vùi ở trên bồ đoàn ngủ một giấc no nê, đợi đến trăng lên giữa trời, mới bò dậy. Tiện tay bẻ một cây nến trắng, bước chân ngắn vất vả bò lên trên quan tài, ngồi ở đầu mép quan tài nhìn Triệu Đại thiếu.
“Chậc, Triệu Thế Diệu, ngươi sao chưa gì đã chết sớm như vậy rồi? Ta biết tìm ai báo mối thù cụt tay bây giờ?” Lâm Tín nói, vạch giấy vàng trên mặt Đại thiếu gia, thò tay chọt một cái, xúc cảm dính nhớt truyền đến khiến Lâm Tín phát tởm.
Đưa ánh nến sát lại, cái mặt không anh tuấn lắm đã không nhìn ra hình dáng “mặt” nữa.
Người sau khi chết, hồn quy thiên phách nhập địa, hồn là thần, phách là dáng. Thân xác người này mục nát nhanh như vậy, phách chắc chắn đã mất.
Tác giả có lời muốn nói: Bách hộ, Thiên hộ, Vạn hộ, là tham khảo chế độ quan nội hầu Xuân Thu cùng Tần Hán.
Tiểu kịch trường:
Triệu đại thiếu: Đến đến, bóc nắp có kinh hỉ!
Tín Tín: Cút!
Triệu phu nhân đầu đội khăn trắng, tinh thần không khá hơn chút nào, một tay đỡ mặt, hôm nay không kẻ mi, hai vết đứt giữa chân mày liền lộ ra.
Nhớ tới năm đó, sư phụ tới tìm hắn, nói câu đầu tiên chính là, “Triệu phu nhân này mày ngắn răng quỷ, nhất định là một phu nhân độc ác.” Hắn lúc đó nghe vậy, sùng bái sư phụ đến cực điểm, nhận định đây hẳn là người có bản lĩnh, không nói hai lời liền đi theo.
Thời gian qua đã nhiều năm, gặp lại đoạn lông mày đứt của Triệu phu nhân, tự dưng sinh ra mấy phần cảm giác thân thiết.
“Để đó đi.” Triệu phu nhân hơi động hất cằm, không để ý tới Lâm Tín, tiếp tục cùng trượng phu nói chuyện Thẩm gia.
“Phu nhân, trà này… nếu lạnh…” Lâm Tín lắp bắp nói, tựa hồ hơi gấp, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ mà biểu đạt không rõ.
“Mau uống nhân lúc còn nóng đi, đây là Xích Tinh Thảo.” Triệu Vạn Hộ mơ hồ ngửi thấy mùi khai như nước tiểu, liền giục thê tử nhanh uống.
Lúc này Triệu phu nhân mới nhớ chính mình căn dặn Dược Lư nấu dược liệu quý, vội bưng lên uống một hơi cạn sạch, thở một hơi nhẹ nhõm, day day thái dương. “Quả thực tốt hơn nhiều.”
Lâm Tín liếc mắt nhìn Triệu phu nhân toàn thân thoải mái, lần nữa cúi đầu.
Cũng không biết người của Thẩm gia bao giờ mới tới, Triệu Vạn hộ cùng thê tử thương lượng, lùi thời gian chôn cất nhi tử lại.
“Đã là ngày thứ ba rồi, lùi nữa sẽ quá bảy ngày mất!” Triệu phu nhân cắn chặt hàm răng lởm khởm không đều, cả giận, “Gọi bọn họ đến sớm chút đi!”
Ngày hôm trước phát tang, lẽ ra hôm nay nên hạ táng, nhưng bởi vì cái chết Đại thiếu gia quá kỳ lạ, Triệu gia muốn tìm manh mối, liền trì hoãn một ngày, bây giờ bởi vì Thẩm gia chưa tới, lại phải lùi nữa.
“Hồ đồ! Hoán Tinh Hải đại nhân, ta có thể hối thúc được sao?” Triệu Vạn hộ bị thê tử cố tình gây sự làm cho có chút nổi nóng.
Triệu gia là thế tập Vạn hộ, lệ thuộc Huyền Quốc công Bắc Vực. Thực ấp Vạn hộ, có tư cách thu thuế cho thuê, nhưng không có quyền tự trị. Nói cho cùng, cũng là thuộc thần của Thẩm gia. Ở đâu có đạo lý thuộc thần ra lệnh cho chủ nhân?
Hoán Tinh Hải, chính là nơi ở của Thẩm gia, cũng chính là toàn bộ trung tâm Bắc Vực.
Bắc Vực giá rét, mới giữa tháng chín, đã có tuyết rơi. Trong lầu Hoán Tinh Hải đốt lửa Địa Long, cho dù là thủy tạ [1] , cũng ấm áp như xuân. Tùy thị, gia tướng lui tới, quần áo đơn giản, duy chỉ có thiếu niên ngồi một mình ở thủy tạ ngắm tuyết, khoác một cái áo lông cừu dày.
[1] tiểu đài trên nước
Thị vệ mặc trang phục màu tối, bưng một chén canh thuốc, bước nhanh tới trước mặt thiếu niên, một chân quỳ xuống, thấp giọng nói: “Thế tử, nên uống thuốc.”
Thiếu niên thu hồi ánh mắt từ cảnh tuyết rơi, không nhận bát thuốc, “Có tin tức của Chu Tinh Ly chưa?”
“Chu gia cũng không rõ tung tích, một năm trước có người nhìn thấy hắn đi Tây Vực, sau đó liền bặt vô âm tín.” Thị vệ vững vàng bưng thuốc, bình tĩnh trình bày từng chữ.
“Tây Vực…” Thẩm Lâu chậm rãi mím chặt cánh môi mỏng nhợt nhạt, “Tiếp tục điều tra.”
“Rõ!” Thị vệ đứng dậy, đi được hai bước mới nhớ trong tay còn bưng chén thuốc, “Thế tử, thuốc này…”
“Đổ.”
Tử y thị nữ đứng ngoài thủy tạ, thấy thị vệ đem bát thuốc còn nguyên bưng ra, nhất thời xoa thắt lưng, “Vừa nãy đi vào ngươi cam đoan với ta thế nào? Không thể dùng được một chút sao?”
Thị vệ đỏ mặt, “Thế tử nói đổ, ta liền…” Liền theo bản năng tuân lệnh đi ra.
“Nhìn chút tiền đồ này của ngươi.” Tử y thị nữ bĩu môi, tiếp nhận chén thuốc, ngoài miệng nói tới lợi hại, nhưng chính mình cũng không dám đi vào khuyên, chỉ có thể mắng thị vệ thêm hai câu.
Tra xét lâu như vậy, cũng không tiến triển chút nào.
Thẩm Lâu đứng lên, một tay nắm chặt lan can thấp bé của thủy tạ, tuyết rơi trên mu bàn tay, chậm rãi hóa thành hạt nước. Xúc cảm lạnh lẽo, cũng khó có thể dẹp yên sự sốt ruột trong lòng.
Đời trước thời điểm gặp Lâm Tín, người kia đã là Cát Lộc Hầu ngông cuồng tự đại, chẳng bao giờ đề cập đến chuyện lúc nhỏ, chỉ một lần uống say mới cùng y nói tới. Khi còn bé trong nhà gặp biến, theo hầu vệ chạy trốn đến nhà hầu vệ, vờ làm nhi tử nhiều năm.
“Bọn họ đều bắt nạt ta, tại sao ngươi không mang ta đi?” Cát Lộc Hầu say, đem ánh mắt lờ đờ mông lung, siết vạt áo y, tựa như khóc lại tựa như cười mà chất vấn.
Lúc đó không hiểu, bây giờ nghĩ lại đau thấu tâm can. Lúc đó say rượu, Lâm Tín hẳn là coi y thành phụ thân đã qua đời, nhớ tới thời điểm tuyệt vọng lúc trước, xin phụ thân mang mình đi.
Y nhất định phải mau chóng tìm được Lâm Tín, nhưng lãnh thổ Đại Dung bao la, gia tộc nhỏ nhiều hằng hà sa số, cũng không biết hắn hồi nhỏ tên họ là gì, thật sự như mò kim đáy biển. Chỉ có thể tìm Chu Tinh Ly, sư phụ Lâm Tín, trước. Song Chu Tinh Ly người này hành tung bất định, so với Lâm Tín tìm cũng chẳng dễ hơn mấy phần.
“Thế tử,” tử y thị nữ đi tới, phía sau còn mang theo gã tùy tùng, “Quốc công gia tìm ngài.”
Chủ nhân Bắc Vực, hiện tại là Huyền Quốc công Thẩm Kỳ Duệ, đại mã kim đao [2] ngồi ở chủ vị, thấy trưởng tử bước vào, liền đem thư tín trên tay đưa tới.
[2] khí khái hào sảng
“Vị Thủy Triệu gia?” Thẩm Lâu nhìn lướt qua, chỉ là giấy báo tang tầm thường, Triệu Đại thiếu gia chết bất đắc kỳ tử, tuổi trẻ mất sớm, ít ngày nữa sẽ chôn cất.
“Công tử nhà họ Triệu này chết kỳ lạ, Triệu Vạn Hộ muốn mời người Hoán Tinh Hải giúp đỡ tìm hung thủ.” Gia thần Đông Thiệp Xuyên đứng bên cạnh giải thích.
Nghe đến “bị chết kỳ lạ”, Thẩm Lâu liền hỏi nhiều thêm một câu: “Kỳ lạ thế nào?”
“Theo như lời người báo tang nói, Đại thiếu gia kia chết rất kinh khủng, rõ ràng là vừa mới chết, thân thể đã mục nát. Trên lễ tế hồn, ba hồn bảy vía đều không đáp lại…”
Bàn tay cầm thư tín của Thẩm Lâu đột nhiên nắm chặt
“Đông tiên sinh, ngài giảng cái này quá dọa người rồi.” Tử y thị nữ chà xát cánh tay.
Đông Thiệp Xuyên nói chuyện, khá giống tiên sinh kể chuyện, mang theo chút trầm bổng du dương không cần thiết, khiến người nghe sởn cả tóc gáy.
“Người trẻ tuổi hôm trước con tiến cử với ta tên gì?” Thẩm Kỳ Duệ hỏi nhi tử, “Gọi hắn đi cùng Thiệp Xuyên một chuyến.” Thuộc thần của Bắc Vực, chia làm Bách hộ, Thiên hộ và Vạn hộ, Vị Thủy Triệu gia làm Vạn Hộ, cũng nên được coi trọng.
“Không, con đi.” Thẩm Lâu quả quyết nói.
Thân thể ở ngoài linh thể, chia làm hồn và phách. Hồn có thể rời thể, nhưng phách không thể rời, dù có chết, không thể có chuyện hồn phách đều không còn.
Lâm Tín đứng ở trong phòng Triệu phu nhân nghe hai phu thê chỉ trích lẫn nhau, cũng nghĩ như vậy. Thời gian Triệu Đại thiếu gia này chết không đúng, phương thức cũng quá mức quái lạ, hắn đi đến xem thi thể, xác nhận xem thế giới này cùng thế giới đời trước có gì khác biệt.
“Lùi ngày hạ táng, vậy đêm nay ai túc trực bên linh cữu?” Triệu phu nhân cảm thấy nhức đầu, vì Triệu Đại thiếu gia chưa tròn mười lăm, xem như là chết trẻ, tang sự không thể làm lớn, buổi tối chỉ có thể có một người thân túc trực bên linh cữu. Hai tối trước đều là Nhị thiếu gia trông coi, hôm qua thực sự quá mệt mỏi, Triệu phu nhân đành tự mình đi trông coi, mới một đêm đã ngã bệnh.
“Gọi lão Nhị đi thôi.” Triệu Vạn hộ thở dài, sai người đi thông báo Nhị thiếu gia một tiếng. Không ngờ người truyền lời đi rồi quay lại, nói là không tìm được Nhị thiếu gia.
Lần này đôi phu thê đều phát hoảng, có hai đứa con trai, một đứa vừa mới mất, đứa còn lại không thể lại xảy ra chuyện, lập tức gọi thị vệ ngự kiếm đi tìm. Chưa tới nửa giờ sau, rốt cục cũng tìm được thi thể Tạ Thiên Hà cùng Nhị thiếu gia hôn mê bất tỉnh ở sau núi vắng.
“Con của ta, thế này là thế nào?” Triệu phu nhân đem tiểu nhi tử chặt chẽ ôm vào trong ngực, từ trên xuống dưới kiểm tra một phen.
“Tạ Thiên Hà cầm kiếm của Nhị thiếu gia, thiếu gia cầm một đoạn kiếm gãy máu me đầy mặt…” Thị vệ đem cảnh tượng mình nhìn thấy miêu tả lại.
Triệu Vạn hộ lập tức cho người kiểm tra phía sau núi, lại truyền linh lực cho nhi tử, sau đó gọi đại phu đến xem bệnh, loạn thành một đoàn. Cuối cùng đại phu kết luận, Nhị thiếu gia chỉ là hoảng quá mà ngất. Cộng thêm đoạn kiếm gãy trên tay gã cùng vết tích máu me đầy mặt, nhìn thế nào cũng thấy giống như là hai người chơi nháo, Tạ Thiên Hà đoạt kiếm của Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia thua cuộc giết người, còn mình thì bị máu bắn tung toé doạ sợ ngất đi.
Mặc dù có chút không thuyết phục, nhưng phía sau núi ngoài một vài nô bộc người phàm không còn người khác, Nhị thiếu gia chỉ bị trầy da cũng không đáng lo ngại. Triệu phu nhân lập tức yêu cầu đè xuống chuyện này, “Tạ Thiên Hà tự luyện công xảy ra sự cố nên chết, không liên quan đến Nhị thiếu gia, tất cả nghe rõ chưa?”
Gia thần là tiên giả, không thể tùy ý giết chết.
Nhị thiếu gia được đưa trở về phòng, chuyện này coi như kết thúc, nhưng buổi tối không có ai túc trực bên linh cữu.
Triệu Vạn hộ hết đường xoay xở, quay đầu nhìn thấy đường chất [3] rụt rè đứng ở trong góc nhỏ, “Tín Nhi à, đêm nay ngươi túc trực bên linh cữu đại ca ngươi đi.”
[3] cháu trai
“Túc trực bên linh cữu?” Lâm Tín mở to đôi mắt nai con, nhìn đại bá cầu xin, “Ta, ta sợ…”
“Bốp!” Triệu phu nhân đang phiền lòng, cho cái tát, “Thằng con hoang, túc trực bên linh cữu đường huynh ngươi, ngươi sợ cái gì?”
Lòng bàn tay rơi vào trên mặt, Lâm Tín nhất thời rớt nước mắt, ủy ủy khuất khuất mà đáp lại.
Triệu Vạn hộ nhìn bộ dạng hắn, hơi nhíu mày, dặn dò quản gia mang Lâm Tín đổi một thân ra dáng y phục, vạn nhất người nhà họ Thẩm đến sớm, nhìn thấy kẻ túc trực bên linh cữu giống như tên tiểu khất thì rất mất mặt.
Lâm Tín thay đổi một thân miên bào màu trắng, trên trán quấn sợi dây thừng nhỏ, đến giờ lên đèn liền bị người kéo đến linh đường quỳ.
Bên trong linh đường không có một bóng người, quỷ khí âm trầm, Triệu Đại thiếu gia nằm trong quan tài chưa đóng nắp, trên mặt dán một tấm bùa vàng. Hiển nhiên người nhà họ Triệu chiêu hồn Đại thiếu gia không được, có chút sợ sệt, liền dán Trương Phù.
Lâm Tín nằm vùi ở trên bồ đoàn ngủ một giấc no nê, đợi đến trăng lên giữa trời, mới bò dậy. Tiện tay bẻ một cây nến trắng, bước chân ngắn vất vả bò lên trên quan tài, ngồi ở đầu mép quan tài nhìn Triệu Đại thiếu.
“Chậc, Triệu Thế Diệu, ngươi sao chưa gì đã chết sớm như vậy rồi? Ta biết tìm ai báo mối thù cụt tay bây giờ?” Lâm Tín nói, vạch giấy vàng trên mặt Đại thiếu gia, thò tay chọt một cái, xúc cảm dính nhớt truyền đến khiến Lâm Tín phát tởm.
Đưa ánh nến sát lại, cái mặt không anh tuấn lắm đã không nhìn ra hình dáng “mặt” nữa.
Người sau khi chết, hồn quy thiên phách nhập địa, hồn là thần, phách là dáng. Thân xác người này mục nát nhanh như vậy, phách chắc chắn đã mất.
Tác giả có lời muốn nói: Bách hộ, Thiên hộ, Vạn hộ, là tham khảo chế độ quan nội hầu Xuân Thu cùng Tần Hán.
Tiểu kịch trường:
Triệu đại thiếu: Đến đến, bóc nắp có kinh hỉ!
Tín Tín: Cút!
Bình Luận