cùng người chung áo
Chương 4
“Đẹp cái đầu nhà ngươi!” Triệu Phụng mắng, “Ngươi đi tìm vợ chắc?!”
Giang Tự Hành nhìn hắn, vẻ mặt ghét bỏ, “Muốn cưới vợ rồi à?”
“Ngươi mới muốn cưới vợ!” Triệu Phụng suýt nữa bị hắn làm tức chết, “Ta đang hỏi ngươi, thư sinh kia trông như thế nào, cái gì mà đẹp với không đẹp chứ?! Bỏ đi bỏ đi, người đó tên gì? Ta kêu người đi tra…”
Giang Tự Hành: “Không biết.”
Triệu Phụng: “…”
“Tên gì cũng không biết? Vậy ngươi tìm người ta làm gì?”
“Có chuyện.” Giang Tự Hành không muốn nói nhiều, “Tìm được không?”
Khóe miệng Triệu Phụng giật giật, “Ngươi không biết cái gì về người ta thì ta đi đâu tìm cho ngươi?”
Nếu là người khác, không biết tên có lẽ còn có thể vẽ bức họa để tìm, nhưng Giang Tự Hành thì vẽ con mèo con chó cũng không biết chứ đừng nói chi là vẽ người.
Đành chịu vậy, Triệu Phụng chỉ có thể kêu người đi tìm hiểu xem những thư sinh vào thành trong mấy ngày qua ở chỗ nào rồi để Giang Tự Hành đi tìm từng nhà một.
Tối hôm đó, Giang Tự Hành leo lên nóc nhà lật ngói khắp nơi. Lật hồi lâu cũng không tìm thấy người kia, ngược lại còn nhìn thấy khá nhiều thứ không nên xem.
Cách này cũng không được. Hắn phiền não ngồi trên nóc nhà thầm nghĩ, nếu người kia vừa khéo đi ra ngoài lúc này thì dù Triệu Phụng có tìm ra địa chỉ của y thì hắn vẫn sẽ không tìm được người.
Sau lưng chợt có tiếng động, Giang Tự Hành quay đầu lại thì thấy Triệu Phụng cũng lén lút bò lên nóc nhà.
“Tìm được không?” Triệu Phụng nhỏ tiếng, y như tên trộm.
Giang Tự Hành: “Không tìm được.”
“Vậy tiếp tục tìm đi.” Triệu Phụng nói, “Ngồi ở đây làm gì?”
Giang Tự Hành nhíu mày: “Nếu y không có ở nhà thì sao mà tìm được?”
“Vậy chứ ngươi tính sao?” Triệu Phụng ghét bỏ, “Tranh ngươi có vẽ được đâu, định ra đường chính tìm hả? Nhanh đi đi, bao bố ta cũng đem đến cho ngươi rồi, tìm được người thì trùm lẹ lên rồi vác đi.”
Hắn vừa nói vừa lấy bao bố từ sau lưng ra, to lớn chắc chắn.
Giang Tự Hành: “…”
Giang Tự Hành bị Triệu Phụng kéo đi lật ngói tiếp, suýt chút nữa còn bị con chó vàng lớn canh đêm phát hiện, sủa mấy tiếng về phía nóc nhà.
“Nhà này cũng không phải.” Triệu Phụng lật miếng ngói lên nhìn, Giang Tự Hành còn chưa kịp nhìn thì hắn đã đắp lại chỗ cũ.
“Sao ngươi biết không phải?” Giang Tự Hành khó hiểu nói, “Ta còn chưa xem.”
Triệu Phụng: “Không phải ngươi nói người nọ đẹp sao? Ngươi này như khỉ ốm vậy, không đẹp.”
Hắn ta nói xong lại như nhớ tới điều gì đó, lẩm bẩm: “Đẹp…”
“Đúng rồi!” Đột nhiên hắn ta vỗ đùi nói, “Bằng Lan Các!”
Giang Tự Hành không hiểu, “Bằng Lan Các?” Đó không phải câu lan viện ở thành Nam sao?
“Không phải là tra được có một người vào Bằng Lan Các làm tiểu quan sao?” Triệu Phụng nói, “Người này chắc chắn đẹp.”
Giang Tự Hành lại nhớ tới lời Lâm Đại Ngưu từng nói, biết công tử nhà ta làm ai không? Kinh thành…
“Chắc không phải.” Giang Tự Hành cân nhắc nói, “Nhà y hình như không nghèo.” Cha y có lẽ còn là người có máu mặt.
Triệu Phụng: “Lỡ đâu trong nhà xảy ra biến cố thì sao?”
Giang Tự Hành: “…” Thảm thế à?
“Đi đi, đi xem thử.” Triệu Phụng thúc giục Giang Tự Hành, “Nói không chừng là y đấy…”
Lâm Tử Nghiên ngồi trong phòng tại Bằng Lan Các, nhìn một bàn các công tử ôm cô nương uống rượu cười nói mới bàng hoàng nhận ra nơi đây là câu lan viện.
Y và con của Lại bộ thượng thư, Hà Trung Quân từng là bạn cùng trường. Lần này về kinh đúng lúc gặp Hà Trung Quân tổ chức hội thơ, mời mọc nhiều lần thành ra Lâm Tử Nghiên cũng không tiện từ chối nên dẫn theo Lâm Mặc đến đây.
Thấy cũng khuya rồi nên Lâm Tử Nghiên tính đi về, y bảo Lâm Mặc đi lấy xe trước.
Nào ngờ một nhóm công tử văn nhã lại đột nhiên đòi đi Bằng Lan Các, xô xô đẩy đẩy kéo Lâm Tử Nghiên đi cùng.
Vì thế nên khi Lâm Mặc đánh xe tới cửa thì ngó thấy một đám người ồn ào hò nhau lên mấy xe ngựa khác. Cậu cũng không để ý, một lòng đợi công tử nhà cậu bước ra nhưng đợi hoài đợi mãi cũng không thấy y đâu.
Lúc này cậu mới thấy hình như có gì đó sai sai, tá hỏa chạy vào trong thì hỡi ôi, nào còn có ai!
Lâm Mặc: “…” Không hay rồi! Không thấy công tử đâu!
Bằng Lan Các mới mở cửa đón khách hai năm trước, Lâm Tử Nghiên rời nhà ba năm nên không biết đây là chốn nào.
Y vốn tưởng là mấy chỗ như đàn các, trà lâu các kiểu, vào rồi mới hay nơi này không chỉ có cô nương mà còn có tiểu quan.
Lâm Tử Nghiên kinh ngạc, chợt nhớ đến cha y.
Nếu để cha biết y đến câu lan viện, e là sẽ tức đến ngất đi mất, sau đó sẽ phạt y đến từ đường quỳ ba ngày ba đêm.
“Công tử, sao ngài không uống rượu?” Bên tai truyền đến một giọng nói nũng nịu, tiếp đó là một luồng hơi ấm tràn đến.
Lâm Tử Nghiên hơi run lên, đứng bật dậy.
Hà Trung Quân say khướt hỏi: “Tử Nghiên huynh… Sao, sao vậy?”
“Ta… Ta ra ngoài một chút.” Lâm Tử Nghiên xoay người mở cửa chạy đi. Cả người Hà Trung Quân đầy mùi rượu, lảo đảo đuổi theo, “Tử, Tử Nghiên huynh… Huynh đi đâu vậy? Rượu còn chưa uống mà… Hức…”
Lâm Tử Nghiên sợ bị hắn kéo lại nên chạy lẹ không lựa đường, lúc quẹo qua khúc cua tiện tay đẩy cửa một căn phòng vội vàng trốn vào trong.
Giang Tự Hành đang ngồi trong phòng đợi tiểu quan.
Triệu Phụng kéo hắn tới Bằng Lan Các, đi tìm tú bà đưa cho bà một thỏi bạc rồi nói: “Gọi hết tiểu quan mới đến mấy hôm nay tới đây.”
“Vâng vâng…” Tú bà cầm bạc, mặt mày hớn hở, “Hai vị chờ một chút. Ta đi gọi người đến ngay.”
Triệu Phụng gật đầu, đợi bà ta đi rồi mới đột nhiên vỗ đầu nói: “Quên gọi thêm mấy bầu rượu rồi.”
“Nghe nói trong các mới mua mấy vò rượu ngon.” Triệu Phụng nói với Giang Tự Hành, “Ngươi ở đây đợi ta. Ta đi gọi mấy vò.”
Giang Tự Hành: “…” Thì ra ngươi muốn đến đây uống rượu.
Triệu Phụng thèm rượu mở cửa đi xuống lầu, Giang Tự Hành mới ngồi xuống bên cạnh bàn thì nghe một tiếng ‘két’, cửa phòng chợt bị mở ra rồi đóng lại.
Hắn ngẩng đầu lên thì trông thấy người mà hắn lật nóc nhà tìm hơn nửa thành không ra đang đứng cạnh cửa.
Lâm Tử Nghiên ngây ngẩn nhìn người trước mặt, “Huynh…”
Y hoàn toàn không ngờ tới mình sẽ gặp lại ân nhân cứu mạng ở câu lan viện này.
Ân nhân nhìn y chăm chú, sau đó giơ tay lên móc một thỏi bạc từ trong ngực ra ném lên bàn, mở miệng nói: “C0i quần áo.”
Lâm Tử Nghiên: “…”
- -----oOo------
Giang Tự Hành nhìn hắn, vẻ mặt ghét bỏ, “Muốn cưới vợ rồi à?”
“Ngươi mới muốn cưới vợ!” Triệu Phụng suýt nữa bị hắn làm tức chết, “Ta đang hỏi ngươi, thư sinh kia trông như thế nào, cái gì mà đẹp với không đẹp chứ?! Bỏ đi bỏ đi, người đó tên gì? Ta kêu người đi tra…”
Giang Tự Hành: “Không biết.”
Triệu Phụng: “…”
“Tên gì cũng không biết? Vậy ngươi tìm người ta làm gì?”
“Có chuyện.” Giang Tự Hành không muốn nói nhiều, “Tìm được không?”
Khóe miệng Triệu Phụng giật giật, “Ngươi không biết cái gì về người ta thì ta đi đâu tìm cho ngươi?”
Nếu là người khác, không biết tên có lẽ còn có thể vẽ bức họa để tìm, nhưng Giang Tự Hành thì vẽ con mèo con chó cũng không biết chứ đừng nói chi là vẽ người.
Đành chịu vậy, Triệu Phụng chỉ có thể kêu người đi tìm hiểu xem những thư sinh vào thành trong mấy ngày qua ở chỗ nào rồi để Giang Tự Hành đi tìm từng nhà một.
Tối hôm đó, Giang Tự Hành leo lên nóc nhà lật ngói khắp nơi. Lật hồi lâu cũng không tìm thấy người kia, ngược lại còn nhìn thấy khá nhiều thứ không nên xem.
Cách này cũng không được. Hắn phiền não ngồi trên nóc nhà thầm nghĩ, nếu người kia vừa khéo đi ra ngoài lúc này thì dù Triệu Phụng có tìm ra địa chỉ của y thì hắn vẫn sẽ không tìm được người.
Sau lưng chợt có tiếng động, Giang Tự Hành quay đầu lại thì thấy Triệu Phụng cũng lén lút bò lên nóc nhà.
“Tìm được không?” Triệu Phụng nhỏ tiếng, y như tên trộm.
Giang Tự Hành: “Không tìm được.”
“Vậy tiếp tục tìm đi.” Triệu Phụng nói, “Ngồi ở đây làm gì?”
Giang Tự Hành nhíu mày: “Nếu y không có ở nhà thì sao mà tìm được?”
“Vậy chứ ngươi tính sao?” Triệu Phụng ghét bỏ, “Tranh ngươi có vẽ được đâu, định ra đường chính tìm hả? Nhanh đi đi, bao bố ta cũng đem đến cho ngươi rồi, tìm được người thì trùm lẹ lên rồi vác đi.”
Hắn vừa nói vừa lấy bao bố từ sau lưng ra, to lớn chắc chắn.
Giang Tự Hành: “…”
Giang Tự Hành bị Triệu Phụng kéo đi lật ngói tiếp, suýt chút nữa còn bị con chó vàng lớn canh đêm phát hiện, sủa mấy tiếng về phía nóc nhà.
“Nhà này cũng không phải.” Triệu Phụng lật miếng ngói lên nhìn, Giang Tự Hành còn chưa kịp nhìn thì hắn đã đắp lại chỗ cũ.
“Sao ngươi biết không phải?” Giang Tự Hành khó hiểu nói, “Ta còn chưa xem.”
Triệu Phụng: “Không phải ngươi nói người nọ đẹp sao? Ngươi này như khỉ ốm vậy, không đẹp.”
Hắn ta nói xong lại như nhớ tới điều gì đó, lẩm bẩm: “Đẹp…”
“Đúng rồi!” Đột nhiên hắn ta vỗ đùi nói, “Bằng Lan Các!”
Giang Tự Hành không hiểu, “Bằng Lan Các?” Đó không phải câu lan viện ở thành Nam sao?
“Không phải là tra được có một người vào Bằng Lan Các làm tiểu quan sao?” Triệu Phụng nói, “Người này chắc chắn đẹp.”
Giang Tự Hành lại nhớ tới lời Lâm Đại Ngưu từng nói, biết công tử nhà ta làm ai không? Kinh thành…
“Chắc không phải.” Giang Tự Hành cân nhắc nói, “Nhà y hình như không nghèo.” Cha y có lẽ còn là người có máu mặt.
Triệu Phụng: “Lỡ đâu trong nhà xảy ra biến cố thì sao?”
Giang Tự Hành: “…” Thảm thế à?
“Đi đi, đi xem thử.” Triệu Phụng thúc giục Giang Tự Hành, “Nói không chừng là y đấy…”
Lâm Tử Nghiên ngồi trong phòng tại Bằng Lan Các, nhìn một bàn các công tử ôm cô nương uống rượu cười nói mới bàng hoàng nhận ra nơi đây là câu lan viện.
Y và con của Lại bộ thượng thư, Hà Trung Quân từng là bạn cùng trường. Lần này về kinh đúng lúc gặp Hà Trung Quân tổ chức hội thơ, mời mọc nhiều lần thành ra Lâm Tử Nghiên cũng không tiện từ chối nên dẫn theo Lâm Mặc đến đây.
Thấy cũng khuya rồi nên Lâm Tử Nghiên tính đi về, y bảo Lâm Mặc đi lấy xe trước.
Nào ngờ một nhóm công tử văn nhã lại đột nhiên đòi đi Bằng Lan Các, xô xô đẩy đẩy kéo Lâm Tử Nghiên đi cùng.
Vì thế nên khi Lâm Mặc đánh xe tới cửa thì ngó thấy một đám người ồn ào hò nhau lên mấy xe ngựa khác. Cậu cũng không để ý, một lòng đợi công tử nhà cậu bước ra nhưng đợi hoài đợi mãi cũng không thấy y đâu.
Lúc này cậu mới thấy hình như có gì đó sai sai, tá hỏa chạy vào trong thì hỡi ôi, nào còn có ai!
Lâm Mặc: “…” Không hay rồi! Không thấy công tử đâu!
Bằng Lan Các mới mở cửa đón khách hai năm trước, Lâm Tử Nghiên rời nhà ba năm nên không biết đây là chốn nào.
Y vốn tưởng là mấy chỗ như đàn các, trà lâu các kiểu, vào rồi mới hay nơi này không chỉ có cô nương mà còn có tiểu quan.
Lâm Tử Nghiên kinh ngạc, chợt nhớ đến cha y.
Nếu để cha biết y đến câu lan viện, e là sẽ tức đến ngất đi mất, sau đó sẽ phạt y đến từ đường quỳ ba ngày ba đêm.
“Công tử, sao ngài không uống rượu?” Bên tai truyền đến một giọng nói nũng nịu, tiếp đó là một luồng hơi ấm tràn đến.
Lâm Tử Nghiên hơi run lên, đứng bật dậy.
Hà Trung Quân say khướt hỏi: “Tử Nghiên huynh… Sao, sao vậy?”
“Ta… Ta ra ngoài một chút.” Lâm Tử Nghiên xoay người mở cửa chạy đi. Cả người Hà Trung Quân đầy mùi rượu, lảo đảo đuổi theo, “Tử, Tử Nghiên huynh… Huynh đi đâu vậy? Rượu còn chưa uống mà… Hức…”
Lâm Tử Nghiên sợ bị hắn kéo lại nên chạy lẹ không lựa đường, lúc quẹo qua khúc cua tiện tay đẩy cửa một căn phòng vội vàng trốn vào trong.
Giang Tự Hành đang ngồi trong phòng đợi tiểu quan.
Triệu Phụng kéo hắn tới Bằng Lan Các, đi tìm tú bà đưa cho bà một thỏi bạc rồi nói: “Gọi hết tiểu quan mới đến mấy hôm nay tới đây.”
“Vâng vâng…” Tú bà cầm bạc, mặt mày hớn hở, “Hai vị chờ một chút. Ta đi gọi người đến ngay.”
Triệu Phụng gật đầu, đợi bà ta đi rồi mới đột nhiên vỗ đầu nói: “Quên gọi thêm mấy bầu rượu rồi.”
“Nghe nói trong các mới mua mấy vò rượu ngon.” Triệu Phụng nói với Giang Tự Hành, “Ngươi ở đây đợi ta. Ta đi gọi mấy vò.”
Giang Tự Hành: “…” Thì ra ngươi muốn đến đây uống rượu.
Triệu Phụng thèm rượu mở cửa đi xuống lầu, Giang Tự Hành mới ngồi xuống bên cạnh bàn thì nghe một tiếng ‘két’, cửa phòng chợt bị mở ra rồi đóng lại.
Hắn ngẩng đầu lên thì trông thấy người mà hắn lật nóc nhà tìm hơn nửa thành không ra đang đứng cạnh cửa.
Lâm Tử Nghiên ngây ngẩn nhìn người trước mặt, “Huynh…”
Y hoàn toàn không ngờ tới mình sẽ gặp lại ân nhân cứu mạng ở câu lan viện này.
Ân nhân nhìn y chăm chú, sau đó giơ tay lên móc một thỏi bạc từ trong ngực ra ném lên bàn, mở miệng nói: “C0i quần áo.”
Lâm Tử Nghiên: “…”
- -----oOo------
Bình Luận