cưới trước yêu sau - mộng tiêu nhị

Chương 8

Người dịch: Tietie


Đêm đầu tiên chuyển đến biệt thự, Tần Mặc Lãnh bị mất ngủ.


Anh trước nay không có thói quen lạ giường khi đi ngủ, cũng không lạ nơi, một năm ít nhất có một phần ba thời gian đi công tác phải ở khách sạn, kỷ lục cao nhất là trong một tuần đổi năm khách sạn, năm khách sạn này lần lượt không cùng một thành phố.


Anh không bị ảnh hưởng bởi việc lạ giường.


Bây giờ ở trong nhà của mình, thế mà ngủ đến nửa đêm lại tỉnh, sau đó làm thế nào cũng không ngủ được.


Có lẽ là bởi vì anh thích sống ở tầng cao, đột nhiên sống ở tầng hai chưa kịp thích nghi.


Những năm nay cho dù là ở chung cư hay ở khách sạn, lựa chọn đầu tiên của Tần Mặc Lãnh là những căn phòng ở tầng cao. Căn hộ chung cư anh thường sống nằm ở trên tầng 50, có thể nhìn xuống cảnh đêm phồn hoa của nửa thành phố.


Nhưng bây giờ, thứ có thể trông thấy ở trước mắt, chỉ có bãi cỏ và một vườn hoa không lớn ở trong sân.


Trời lạnh, trong vườn hoa không có cảnh sắc gì có thể nhìn.


Tần Mặc Lãnh đóng rèm cửa, trở về trên giường, dựa vào đầu giường lướt điện thoại. Anh đột nhiên nhớ tới điều gì đó, mở wechat của Giản Hàng ra, thay đổi ghi chú.


Tên tiếng anh của Giản Hàng là Olive, oliu nhỏ.


Anh thay đổi ghi chú cho cô là: Olivia.


Không biết Giản Hàng ghi chú wechat của anh là gì, là tên của anh, hay là chồng?


Tần Mặc Lãnh xem điện thoại một lát, vẫn không thấy mệt, anh dứt khoát đến thư phòng tăng ca.


Ngày thứ ba chuyển tới biệt thự, buổi tối Tần Mặc Lãnh tan làm đến nhà ông nội, bà nội gọi anh về nhà ăn cơm.


Bà cụ Tần nghe nói cháu trai chủ động chuyển đến nhà cưới, khỏi phải nói vui mừng tới nhường nào, cuộc hôn nhân này là bà cụ và ông cụ nhà làm chủ quyết định, hai đứa trẻ sống hòa thuận thì ông bà mới yên tâm.


“Ở quen chứ?”


Bà cụ quan tâm hỏi.


Tần Mặc Lãnh:


“Ở không quen ạ.”


Bà cụ Tần:


“Ở mấy tháng là quen.”


Tần Mặc Lãnh:


“......”


Anh vốn muốn nói gì đó, lại cảm thấy không cần thiết, cho dù anh nói gì, bà nội sẽ lấy câu “dần là quen thôi” chặn anh.


Bà cụ biết trong lòng cháu trai nghĩ thế nào.


“Không bảo cháu ở mãi trong biệt thự, đợi cháu bồi dưỡng tình cảm xong với Giản Hàng, hai đứa thích ở đâu thì ở đó, không ai quản hai đứa. Bây giờ tình hình đặc biệt, cháu cứ ở tạm đi.”


“Giản Hàng cũng chuyển tới rồi chứ?


Bà cụ hỏi.


“Vẫn chưa”.


Tần Mặc Lãnh tưởng cô sẽ tự giác chuyển tới, hôm đó anh đặc biệt nhắc đến ở trong phòng làm việc của cô, cuối tuần anh sẽ chuyển nhà, chính là muốn nói cho cô, cô cũng có thể chuyển đến rồi.


Kết quả là cô không chút phản ứng.


“Giản Hàng gần đây đang tranh giành một hạng mục lớn.”


Anh tìm lý do cho qua chuyện với bà nội, thay Giản Hàng giải quyết ổn thỏa.


Bà cụ Tần thông cảm cho Giản Hàng.


“Không gấp, để tiểu Hàng yên tâm bận hạng mục, đợi lấy được hạng mục lại chuyển cũng không muộn. Đúng rồi, đến lúc đó hai đứa trở về ăn cơm, thương lượng với hai đứa chuyện khi nào tổ chức lễ cưới.”


Tần Mặc Lãnh không biết Giản Hàng bận chuyện gì, ban nãy nói như thế chỉ là anh bịa chuyện ra mà thôi.


Còn về hôn lễ, anh không muốn sớm như thế đã tổ chức.


- ---------------------------------


Bị Tần Mặc Lãnh vô tình nói trúng, Giản Hàng quả thật đang bận giành hạng mục lớn, vì để lấy được hạng mục mua bán và sát nhập của tập đoàn Vạn Duyệt, cô tạm thời cai game, một tháng sau xuất quan.


Lâm Kiêu biết được tin này, như là sét đánh giữa trời quang, cậu có bạn bè khác lập team chơi game, chỉ là thiếu mất oliu nhỏ, chơi game chẳng có ý nghĩa gì.


Bốn năm lại đây, cậu, Tần Tỉnh và oliu nhỏ hình thành nên góc kiềng ba chân ăn ý, đánh đâu thắng đó. Lập team với mấy đứa bạn khác chẳng ăn ý bằng lúc phối hợp với oliu nhỏ.


Cậu chơi game không đơn thuần là vì tiêu khiển thời gian, dù gì hoạt động trò chơi để cho cậu tiêu khiển thời gian nhiều không đếm xuể, chơi game là vì tìm kiếm cảm giác kích thích nghiền áp người khác.


Không có oliu nhỏ lập team với cậu, cậu làm thế nào để nghiền áp người khác đây?


Lâm Kiêu càng nghĩ càng thấy không cam lòng:


“Oliu nhỏ, cô có niềm vui mới phải không? Định đá bỏ tôi và Tần Tỉnh chứ gì!”


Giản Hàng:


“......”


[Không sánh được với thế hệ thứ ba mấy người, muốn làm gì thì làm đó, không muốn làm thì trực tiếp nằm thẳng như con cá muối. Tôi một tháng tiếp theo đây phải đi đào tạo, kiểm tra nhỡ đâu không qua được, tôi không thể thăng chức, không thăng chức được là cút xéo.]


Cô nói tình hình nghiêm trọng lên.


Lâm Kiêu vỗ ngực đảm bảo:


“Bị cho nghỉ thì đến tìm tôi, tôi bảo đảm sắp xếp ổn thỏa công việc cho cô. Cô muốn đến công ty nhà tôi, hay là đến công ty nhà Tần Tỉnh, nói một câu là được.”


Giản Hàng: [Tôi bận đây.]


Cô thoát khỏi trò chơi.


Cứ mãi đến trưa ngày thứ hai, Lâm Kiêu vẫn vì chuyện oliu nhỏ bế quan 1 tháng mà phiền muộn.


Có vô số khoảnh khắc, cậu hoài nghi oliu nhỏ có phải triệt để vứt bỏ cậu và Tần Tỉnh hay không? Xin account phụ đi hành lũ gà với niềm vui mới.


Lúc nghỉ trưa, oliu nhỏ không online.


Lâm Kiêu để lại lời nhắn:


[Ngày đầu tiên bế quan. Cô có phải hay không có niềm vui mới rồi!]


Tần Tỉnh gọi điện cho cậu:


“Bận không? Tao đến tìm mày.”


“Mày ở đâu?”


“Ở dưới tòa nhà công ty mày.”


Tần Tỉnh qua gặp khách hàng, khách hàng ở tòa nhà văn phòng bên cạnh, cậu tiện đường đến chém gió với Lâm Kiêu.


Lâm Kiêu uể oải:


“Mang cho tao cốc Americano nóng.”


Cậu cần cốc cafe nóng làm ấm trái tim.


Tần Tỉnh đóng hộp hai cốc cafe, một cốc cho Giản Hàng. Cậu mỗi lần tới đều sẽ đến chào hỏi Giản Hàng.


“Chị dâu. Đang bận à?”


Cửa phòng làm việc Giản Hàng không đóng, Tần Tỉnh theo tượng trưng gõ hai tiếng.


Giản Hàng đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi cậu vào ngồi.


“Em hôm nay sao lại rảnh đến đây thế?”


“Ở bên cạnh bàn chuyện.”


Tần Tỉnh đặt một cốc cafe lên bàn Giản Hàng, lại nhắn tin cho Lâm Kiêu:


[Qua đây lấy cafe của mày.]


Lâm Kiêu lửa giận bốc thẳng lên:


[Đù! Mày bảo tao đi qua chỗ nữ ma đầu lấy cafe?]


[Chị ấy bây giờ là người một nhà với tao, mày nói chuyện chú ý chút.]


Lâm Kiêu muốn phản bác, lại phát hiện lời Tần Tỉnh nói không sai. Cậu nuốt giận, không tình không nguyện đi đến phòng làm việc của Giản Hàng.


Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, cho dù Giản Hàng là cấp trên cao nhất của cậu, cũng không quản được những lời cậu nói trong thời gian riêng tư.


Cậu oán hận với Tần Tỉnh:


“Oliu nhỏ nhất định giấu tao lập account phụ, chơi cùng với người khác rồi.”


Giản Hàng đang ngồi trước máy tính, rất hạn hán lời mà liếc cậu một cái.


Tần Tỉnh đưa mắt ra hiệu cho Lâm Kiêu, nhắc nhở cậu đừng ở trước mặt cấp trên nói lung tung. Tần Tỉnh ngắt lời, hỏi Giản Hàng:


“Chị dâu, chị có chơi game không?”


“Không chơi.”


Giản Hàng mặt không đỏ tim không run đáp:


“Chơi game dễ nghiện. Chị không có thời gian.”


Tần Tỉnh không hoài nghi gì khác.


“Chị dâu, chị giống y hệt anh em. Anh em cũng không chơi game. Anh ấy ghét nhất là em chơi game, bảo mê muội mất cả ý chí.”


Lâm Kiêu có chút hơi nhột, cậu không đồng ý, đột nhiên ngồi thẳng.


“Anh mày còn tự chơi xe kia kìa, sao không nói?”


Tần Tỉnh:


“Có thể anh ấy cho rằng thứ anh ấy chơi không phải là xe mà là tiền.”


Lâm Kiêu:


“......”


Điều lo âu trong lòng Giản Hàng là cô và Tần Mặc Lãnh hoàn toàn không có tiếng nói chung. Vốn còn nghĩ, đợi ở chung với nhau, cô và Tần Mặc Lãnh có thể lập team chơi game, thời gian lâu dần, luôn sẽ có chuyện để nói.


Câu nói này của Tần Tỉnh, đã khiến ảo tưởng của cô tan vỡ.


Chờ khoảng thời gian hết cốc cafe, Tần Tỉnh cáo từ.


Giản Hàng ban chiều còn có hẹn, cô ra hiệu cho Lâm Kiêu:


“Đi cùng tôi ra ngoài một chuyến.”


“Đi đâu?”


“Vạn Duyệt.”


Trên nghiệp vụ Lâm Kiêu bùn nhão cũng không trát được tường, dùng lời của cậu ta để nói, tôi đã là con cá muối, muốn lật người, vẫn chỉ là cá muối mà thôi.


Nhưng Giản Hàng trước sau không từ bỏ cậu, chỉ cần có hạng mục mới, cô đều dẫn theo cậu, mưa dầm thấm đất, luôn có thể mở mang tầm mắt.


Điều tốt như vậy của cô đối với cậu ở trong mắt cậu, là sự trả thù trần trụi, là gây khó dễ cho cậu.


Chuyện cuối cùng trước khi đi ngủ mỗi ngày của Lâm Kiêu là chơi game, lại cùng oliu nhỏ và Tần Tỉnh thảo luận chiến thuật, ngày tiếp theo mở mắt ra, chuyện đầu tiên là cầu nguyện Giản Hàng sớm được thăng chức điều đi.


Nếu như ngày nào đó Giản Hàng từ chức, không ở Doãn Lẫm làm nữa, cậu nhất dịnh mua pháo hoa đốt chúc mừng, ở ngoại ô đốt ba ngày ba đêm.


Lâm Kiêu trở về phòng làm việc cầm theo áo khoác, cùng Giản Hàng xuống dưới tòa nhà.


Đối diện có đồng nghiệp từ bên ngoài trở lại, chào hỏi với Giản Hàng:


“Hi, Olive ”.


Lâm Kiêu cảm thấy bản thân điên rồi, nghe thấy Olive tự dưng nhớ đến oliu nhỏ. Cậu lén lút ngắm Giản Hàng bên cạnh, sự khác biệt giữa người với người sao mà khác nhau nhiều như thế. Oliu nhỏ tốt hết chỗ khen, lại nhìn nữ ma đầu.


Haiz.


Lâm Kiêu làm thế nào cũng không nghĩ thông suốt được, người phụ nữ như Giản Hàng, cha mẹ cậu sao có thể tán thưởng được? Mẹ cậu ấy thế mà muốn để Giản Hàng làm con dâu, còn cổ vũ cậu đi theo đuổi Giản Hàng.


Cậu nghĩ không thông đến mức nào mà đi theo đuổi Giản Hàng cơ chứ. Lại nói cậu không có hứng thú với tình chị em.


Nhưng mẹ cậu bảo, nữ hơn ba ôm gạch vàng*. Thôi khỏi nhé, cậu muốn gạch vàng đập vào chân mình à? Nếu như ở bên Giản Hàng, hạnh phúc đời sau của cậu sẽ hoàn toàn chấm dứt.


*Câu tục ngữ tiếng hán, ý chỉ trong hôn nhân nữ hơn nam ba tuổi


Cuối cùng Giản Hàng đăng kí kết hôn, mẹ cậu mới hết hi vọng.


Trên đường đến tập đoàn Vạn Duyệt, Giản Hàng chăm chú nhìn tài liệu, Lâm Kiêu ngồi bên cạnh cô đời không còn gì để lưu luyến, thở dài, cam chịu số phận giả vờ giả vịt cầm phần tài liệu lên xem.


Chịu trách nhiệm dự án thua mua của tập đoàn Vạn Duyệt là Chung Nghiên Phi, cô là con gái của ông chủ Vạn Duyệt, đại thiên kim của nhà họ Chung. Chung Nghiên Phi đã kết hôn, còn có một em gái nhỏ hơn mấy tuổi, tên là Chung Nghiên Nguyệt.


Giản Hàng không quen biết hai chị em nhà họ Chung, là Cao tổng thay cô hẹn gặp Chung Nghiên Phi.


Hẹn bốn giờ gặp mặt, Giản Hàng ba rưỡi đã đến dưới tòa nhà tập đoàn Vạn Duyệt, đợi đến ba giờ năm mươi phút, cô cùng Lâm Kiêu lên lầu.


Tiếp đón bọn họ là trợ lý tiểu Chương của Chung Nghiên Phi, tiểu Chương đưa cafe tới:


“Chung tổng còn đang họp, hai người đợi một lát.”


4h20, tiểu Chương lại đi tới, nói xin lỗi:


“Có một hạng mục xảy ra vấn đề, Chung tổng vội đi đến hiện trường rồi.”


Ý không thể rõ ràng hơn, buổi chiều ngày hôm nay Chung Nghiên Phi không có thời gian gặp mặt nói chuyện với bọn họ.


Giản Hàng lễ phép mỉm cười:


“Không sao, lần sau lại hẹn.”


Lần sau lại hẹn không phải lời khách sáo, trên đường trở về cô gọi điện cho Cao Vực, để ông giúp hẹn thời gian lần nữa với Chung Nghiên Phi.


Cao Vực vừa nghe Giản Hàng không gặp được Chung Nghiên Phi, trong lòng lập tức có tính toán, muốn lấy được hạng mục mua bán và sáp nhập này của tập đoàn Vạn Duyệt, còn khó hơn trong tưởng tượng của bọn họ.


Giản Hàng không phải ngày đầu tiên đi làm việc, có những việc cô và Cao Vực đều hiểu rõ trong lòng, hai người càng không cần phải nói hẳn ra. Chung Nghiên Phi là bên A, có vốn quyết định gặp hay không gặp một người.


Còn về vì sao Chung Nghiên Phi không gặp cô, có thể thật sự tạm thời có chuyện, cũng có thể Chung Nghiên Phi nhìn trúng tổ chức tài chính khác, không có dự định hợp tác với Doãn Lâm các cô.


Những thứ này đã không còn quan trọng.


Điều mà Giản Hàng quan tâm đó là, lần sau có thể hay không thuận lợi hẹn được Chung Nghiên Phi, chỉ có gặp được Chung Nghiên Phi, cô mới có cơ hội giành được hạng mục.


Cao Vực:


“Chuyện này giao cho tôi, tôi hẹn lại.”


Giản Hàng quay về công ty, cắm đầu vào tài liệu về hạng mục, bữa tối là đồ ăn bên ngoài do trợ lý gọi, sau khi ăn xong tiếp tục phân tích tài liệu, bận không chú ý đến thời gian.


Điện thoại đặt bên góc bàn rung lên, cô nhìn số gọi đến, cầm lên nghe.


“Chuyện gì thế?”


Tần Mặc Lãnh nhẹ giọng nói:


“Hôm nay thứ tư.”


Giản Hàng nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đúng 10h30. Thời gian này là thời gian hai người họ đã bàn bạc trước mỗi tuần sẽ gọi điện, cô sớm đã quên sạch sành sanh.


Nếu không có chiếc nhẫn trên ngón vô danh, cô sẽ thường xuyên băn khoăn rằng bản thân đã kết hôn hay chưa.


“Bận đến mức hồ đồ rồi.”


Giản Hàng xoa nhẹ thái dương.


Tần Mặc Lãnh hỏi:


“Vẫn còn ở công ty?”


“Ừ”.


Giản Hàng cầm cốc nước bên cạnh tay uống nước, nước đã lạnh.


Tần Mặc Lãnh ở thư phòng trong nhà, bên cạnh tay đề một tờ giấy, bên trên có đề cương gọi điện tối nay mà anh liệt kê ra, bên cạnh chuẩn bị một cây bút, tùy lúc ghi chép lại trọng điểm mà cô nói.


“Mấy ngày nay đang bận gì thế?”


Nói xong, anh vớ lấy bút.


Giản Hàng:


“Bận công việc, trong tay có ba hạng mục, trong đó có một cái sắp đến giai đoạn cuối. Gần đây lại tranh một hạng mục mua bán và sáp nhập của tập đoàn Vạn Duyệt.”


“Mỗi ngày hai điểm một con đường, nhà và công ty. Ngoài công việc ra thì vẫn là công việc.”


Cô không nhắc tới game, đã dự định cai game một tháng, càng không cần thiết phải nhắc tới.


Giản Hàng đứng lên, cầm cốc đi đổi nước nóng.


Tần Mặc Lãnh đặt bút xuống, cuộc sống của cô quá mức đơn điệu, không có gì cần phải ghi.


Anh lại hỏi:


“Không có sở thích gì ư?”


Có chứ, bị anh gọi là game mê muội mất cả ý chí, đó là sở thích của cô. Nhưng cô không định nói cho anh.


Giản Hàng nghĩ đôi chút rồi mới nói:


“Có một cái”.


“Sở thích gì?”


“Kiếm tiền”.


Cô trừ kiếm tiền ra thì là chơi game, bây giờ không chơi game, sở thích duy nhất còn lại không phải kiếm tiền ư.


Tần Mặc Lãnh hết nói nổi.


Khoảnh khắc im lặng.


Thấy Giản Hàng không có chuyện khác muốn nói với anh, tiếp theo anh nói mình mấy ngày nay làm những gì, chỉ chọn những chuyện quan trọng nói cho cô.


Không khác lắm so với cô, phần lớn thời gian Tần Mặc Lãnh đều bận công việc, nhưng cuộc sống cá nhân của anh phong phú hơn cô.


“Tối qua đánh bài suốt ở câu lạc bộ với Tưởng Thịnh Hòa.”


Giản Hàng biết Tưởng Thịnh Hòa, khi cô còn ở trụ sở chính của Tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm, đã từng giao tiếp hai lần với vị sếp lớn kinh doanh này, Giản Hàng buột miệng hỏi:


“Quan hệ của các anh rất tốt?”


“Ừ”.


Tần Mặc Lãnh không nói sâu, anh gọi điện với Giản Hàng để hiểu đối phương đã làm gì, là dùng để ứng phó với người trong gia đình, có những chuyện biết đại khái là được, không cần thiết phải nói sâu.


“Khi nào em quay về?”


Giản Hàng đổi sang cốc nước ấm trở lại chỗ ngồi.


“Còn có hơn mười trang tư liệu, xem xong mới đi.”


Tần Mặc Lãnh nhìn thời gian, đợi cô bận xong, ước chừng phải 11h30.


“Quá muộn, tôi để tài xế qua đón em.”


Giản Hàng từ chối:


“Nếu là tài xế thì thôi, làm phiền người ta.”


Nếu như là anh qua đón, cô sẽ ở công ty đợi rồi đi.


Tần Mặc Lãnh không ngốc, nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, cô muốn anh đi đón.


Anh trước giờ chưa từng làm tài xế cho ai, không đặc biệt từng đi đón ai.


Nhưng lại nghĩ lại, Giản Hàng là vợ anh, không phải một người xa lạ không quan trọng nữa, cho dù tình cảm ra sao, anh có trách nhiệm và quan tâm cơ bản nhất với cô.


Anh đi đón cô là trách nhiệm, không phải trong lòng anh muốn đi.


Làm xong công tác xây dựng tâm lý, thuyết phục bản thân, một tay Tần Mặc Lãnh gấp lung tung tờ giấy đề cương gọi điện đó lại mấy lần, nhét vào ngăn kéo, ngừng ngập mới nói:


“Vậy em ở công ty đợi tôi.” 

Bình Luận