diệp vô khuyết truyền kỳ

Chương 3: Cứ tưởng nó không biết giận cơ đấy!

Diệp Vô Khuyết khép hờ mắt, dù trong lòng vô cùng giận dữ, mười năm qua con cháu nhà Mộ Dung giễu cợt hắn đủ kiểu, nhưng hẳn vẫn có tình cảm với nhà Mộ Dung, vẫn tôn trọng người đàn ông trung niên mà hẳn gọi là “Trường Thanh thúc thúc” này.

Dù sao đây cũng là nơi mà hắn lớn lên.

Hản im lặng chờ đợi quyết định đến từ Mộ Dung Trường Thanh.

“Mộ Dung Thiên mong gia chủ đồng ý với hai yêu cầu của ta.

Toàn bộ sàn luyện võ rơi vào yên tĩnh, ngay cả mấy trưởng lão nhà Mộ Dung cũng im lặng, chỉ có Mộ Dung Bạch Thạch híp mắt nhìn về phía Diệp Vô Khuyết, không biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì.

Sau khi nói ra hai yêu cầu, Mộ Dung Thiên cũng im lặng, hẳn ta hờ hững nhìn sắc mặt hơi thay đổi của Mộ Dung Trường Thanh, phách nguyệt sau lưng lúc chìm lúc nổi, vô hình thể hiện... sự tự tin khi nói ra ba câu này của hẳn ta.

“Diệp Vô Khuyết? Tên vô dụng mười năm này xứng với ngọc Huyết Long sao? Mộ Dung Thiên ta mới là chủ nhân của viên ngọc! Ta mới xứng đáng có được báu vật có thể giúp tu sĩ cảnh giới Tẩy Phàm một bước lên trời này!”

Mộ Dung Thiên trông có vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lúc này đang mang theo sự kiêu ngạo và điên cuồng, suy nghĩ trào dâng, hẳn ta đã chờ đợi ngọc Huyết Long quá lâu rồi.

“Ngọc Huyết Long, Huyết Long nuốt trăng! Viên ngọc này có thể giúp tu sĩ có được cơ duyên không thể tưởng tượng nổi trong cảnh giới Tẩy Phàm!”

Lúc này Mộ Dung Trường Thanh hơi khổ tâm, ngọc Huyết Long là do người kia để lại cho Diệp Vô Khuyết. Ngọc Huyết Long không phải của nhà Mộ Dung, vốn dĩ phải trả lại cho Diệp Vô Khuyết khi hắn bước vào cảnh giới Tẩy Phàm. Nhưng không ai ngờ rằng Diệp Vô Khuyết lại không thể tu luyện được nữa.

“Thì ra là vậy, ngọc Huyết Long, Thiên Nhi muốn có ngọc Huyết Long, chẳng trách lần này trước khi bế quan hẳn lại đánh cược với ta, thì ra hắn đã chắc chắn có thể ngưng tụ phách nguyệt. Hầy, nếu ngọc Huyết Long này thật sự là của nhà Mộ Dung ta thì tốt biết mấy, có điều...”

Mộ Dung Trường Thanh trước giờ luôn rất quyết đoán nhất thời hơi băn khoăn, một lát sau, ông ấy bình tĩnh đứng dậy từ trên ghế đá nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên, sau đó lại nhìn chăm chằm Diệp Vô Khuyết bằng ánh mắt phức tạp và khó hiểu.

“Chuyện hôn ước với Băng Lan, Vô Khuyết đã gặp riêng ta muốn ta thu hồi quyết định, hôn ước này vốn cũng chỉ là lời nói đùa, nếu đã như thế thì hôm nay ta xin tuyên bố, hôn ước của Diệp Vô Khuyết và Mộ Dung Băng Lan sẽ huỷ bỏ ngay tại đây, từ nay về sau không ai được nhắc lại nữa”.

Giọng nói trầm thấp vang lên từ miệng Mộ Dung Trường Thanh, kết quả này cũng không ngoài dự đoán của mọi người, chỉ có Mộ Dung Băng Lan khẽ run rẩy, răng gần như cần rách đôi môi đỏ mọng, trong mắt hiện lên sự giải thoát, nhưng nhiều hơn là nhục nhã và oán hận với Diệp Vô Khuyết, không còn chút mừng rỡ nào nữa.

“Còn về ngọc Huyết Long mà Thiên Nhi muốn...”

Mộ Dung Trường Thanh bỗng nhiên dừng lại, lúc này một người bình tĩnh như Mộ Dung Thiên cũng hơi căng thẳng, hắn †a nhìn Mộ Dung Trường Thanh, khát vọng trong lòng gần như: đạt đến tận cùng.

Lúc này con cháu nhà Mộ Dung trên toàn bộ sàn luyện võ đều tập trung hết về phía Mộ Dung Trường Thanh, ngọc Huyết Long cũng không phải một thứ bí mật ở nhà Mộ Dung, có điều bọn họ không biết tác dụng cụ thể của viên ngọc này.

Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là con cháu nhà Mộ Dung biết ngọc Huyết Long vốn thuộc về Diệp Vô Khuyết, mà bây giờ Mộ Dung Thiên lại muốn giành lấy. Cho nên cuối cùng Mộ Dung Trường Thanh sẽ quyết định thế nào khiến mọi người rất tò mò.

Dù khiên mọi người tò mò, nhưng con ngươi có vé từng trải của Mộ Dung Trường Thanh vẫn không chút dao động, ông ấy chỉ nhẹ nhàng nói tiếp.

“Thiên Nhi, ngươi mười bảy tuổi đã ngưng tụ được phách nguyệt, bước vào cảnh giới Tẩy Phàm, thiên phú rất cao, là niềm tự hào của nhà Mộ Dung ta. Lần này trước khi ngươi bế quan ta cũng đã hứa chỉ cần ngươi đột phá sẽ đồng ý với hai yêu cầu của ngươi, nếu ngươi đã không phụ sự kỳ vọng thì đương nhiên ta sẽ làm theo giao hẹn”.

Nghe ông ấy nói thế, bàn tay vốn buông lỏng của Diệp Vô Khuyết lặng lẽ nằm chặt lại, vì quá dùng sức nên khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch, lúc này tâm trạng của hắn cũng trở nên nặng nề, một cảm xúc tiêu cực không thể diễn tả bằng. lời dâng trào, sâu trong đôi mắt đang khép hờ xuất hiện ánh sáng vàng sâu kín.

Mộ Dung Thiên nhếch môi, hai mắt sáng lên, sự kích động trong lòng thể hiện ra bên ngoài, ngọc Huyết Long, cuối cùng khát vọng của hẳn ta cũng trở thành sự thật, nhưng trên khuôn mặt già nua của Mộ Dung Bạch Thạch đang ngồi cạnh Mộ Dung Trường Thanh lại lộ vẻ nghi ngờ.

Mộ Dung Trường Thanh thấy rõ nét mặt của Diệp Vô Khuyết, ông ấy có thể cảm nhận được hơi thở tiêu cực mãnh liệt dâng trào trên người thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi này, ông ấy thầm cười trong lòng: “Cứ tưởng thăng nhóc chết tiệt này không biết giận chứ”.

Khi ánh mắt thương hại, thông cảm, cười nhạo và khinh thường của mọi người xung quanh đều nhìn về phía Diệp Vô Khuyết, một giọng nói kiên quyết chợt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, chính là giọng nói đến từ Mộ Dung Trường Thanh.

“Nhưng Thiên Nhi à, rất đáng tiếc là chủ nhân thật sự của ngọc Huyết Long là Vô Khuyết chứ không phải ta, nó vốn không phải của nhà Mộ Dung, ta chỉ giữ hộ mà thôi, cho nên †a cũng không có quyền đưa viên ngọc này cho ai, ngọc Huyết Long thuộc về ai đều do Vô Khuyết quyết định. Cho nên không phải ta không đồng ý yêu cầu của ngươi mà là ta hoàn toàn không thể đồng ý”.

“Phù...”

Diệp Vô Khuyết vốn đang bị tâm trạng buồn rầu lấp đầy đáy lòng khế run rẩy, sau đó chậm rãi buông lỏng tay thở phào một hơi, khuôn mặt hơi cúi xuống nhẹ nhàng nâng lên, trong con ngươi long lanh trời sinh lại xuất hiện ý cười ấm áp.

Mộ Dung Trường Thanh chợt đổi giọng khiến toàn bộ con cháu trên sàn luyện võ ngạc nhiên, gần như không dám tin vào tai mình, gia chủ lại vì một tên vô dụng mà từ chối thiên tài đứng đầu gia tộc?

“Gia chủ, ngài từ chối yêu cầu của ta vì tên vô dụng Diệp Vô Khuyết này, Mộ Dung Thiên không phục”.

Mộ Dung Thiên vốn chắc chẳn sẽ thẳng thoáng chốc sa sầm mặt, hai mắt híp lại, trong giọng nói lộ vẻ giận dữ, phách nguyệt vừa ngưng tụ sau lưng liên tục nhảy lên, thể hiện sự mất bình tĩnh trong lòng hẳn ta.

Mộ Dung Bạch Thạch vẫn luôn ngồi im thấy Mộ Dung Trường Thanh từ chối cháu trai của mình thì nhăn mặt, cất lời: “Thiên Nhi, không được vô lễ!”

Sau đó ông ta đứng dậy cười nói với Mộ Dung Trường Thanh: “Gia chủ, Thiên Nhi còn chưa đủ mười tám, nói chuyện không có chừng mực, xin gia chủ thứ lỗi”.

“Ha ha, Tam trưởng lão quá lời rồi, Thiên Nhi là thiên tài của nhà Mộ Dung ta, nhân vật thiên tài chắc chắn phải có sự đặc biệt của riêng mình, sao ta có thể để tâm được”.

Mộ Dung Trường Thanh thản nhiên cười đáp lời Mộ Dung Bạch Thạch.

Thấy thế, Mộ Dung Bạch Thạch cũng không quan tâm nữa, ông ta nhìn thoáng qua đứa cháu mình yêu thương, chút dữ vừa mới lộ ra của Mộ Dung Thiên lập tức biến mất, hắn ta lại bình tĩnh như trước.

Mộ Dung Bạch Thạch cười hài lòng, sau đó nhìn thoáng qua Diệp Vô Khuyết, vẻ lạnh lùng trong mắt chợt loé lên rồi biến mất, ông ta lại nhìn về phía Mộ Dung Trường Thanh một lần nữa: “Ngọc Huyết Long có tác dụng rất lớn, bây giờ Vô Khuyết không thể tu luyện được nữa, nếu đợi đến khi hẳn mười tám tuổi trả ngọc Huyết Long lại cho hắn thì cũng không. phải một chuyện tốt với hẳn”.

“Như vậy xem ra Mộ Dung Bạch Thạch và Mộ Dung Thiên đã muốn có được ngọc Huyết Long lâu lắm rồi”.

Diệp Vô Khuyết lạnh lùng nhìn Mộ Dung Bạch Thạch, thầm nghĩ trong lòng.

Bình Luận