em như gió nam

Chương 3: Làm giám định ADN
Dịch: Anh Đào.

Beta: HP. 

Thượng Tri Ý nghĩ n á t ó c cũng không tưởng tượng ra được bố mẹ ruột mình trông như thế nào, nằm trên giường cũng không ngủ được, xoay người quay mặt ra ngoài cửa sổ, bóng dáng mơ hồ của bố mẹ ruột không khỏi hiện lên trong tâm trí cô lần nữa.

Buổi trưa bố mua cho cô một phần gan lợn, còn đặc biệt mua một phần canh gà, bên trong có táo đỏ và kỷ tử. Từ nhỏ cô đã không thích ăn canh gà, không ăn thịt gà nhưng bố lại kiên quyết bảo cô ăn hết hai bát.

Cũng có thể do ăn quá nhiều nên cảm thấy trưa ngủ cảm giác bất an, trằn trọc nhưng không cảm thấy buồn ngủ.

Trên tủ đầu giường có quýt xanh mẹ mua cho cô, báo cáo giám định ở dưới đáy túi quýt. Sau khi bố mẹ vào phòng, từ đầu đến cuối đều không nhắc đến kết quả giám định.

Cô liếc mắt nhìn quyển báo cáo giám định, cuối cùng cũng không có dũng cảm lật ra xem.

Trước giường có tiếng bước chân lại gần, sau đó một bóng đen ngồi xuống, Thượng Tri Ý ngửi được mùi thuốc lá. Bố không hút thuốc nhưng trên người lại có một mùi thuốc vô cùng nồng.

Nghĩ có những lời bố bắt buộc phải nói với cô, cô mở mắt.

Râu của bố mọc lún phún, vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi này của bố.

Nhất thời, hai người nhìn nhau im lặng.

Thượng Tri Ý nói trước: “Mẹ đâu ạ?”

Thượng Thông Hú: “Ở dưới xe ngủ bù.”

“Bố đưa mẹ về nhà, hai người ngủ một giấc thật ngon đi.”

“Bố không buồn ngủ.”

Thượng Thông Hú nghĩ xem nên mở đầu như thế nào.

Thượng Tri Ý mở túi lấy một quả quýt xanh đặt vào trong tay bố, cầm thứ gì đó trong tay ít nhiều có thể che giấu được cảm xúc, chí ít không bị lúng túng.

“Bố, bố bóc quýt giúp con đi.”

Thượng Thông Hú vừa bóc quýt vừa nói chuyện như bình thường: “Tri Ý, con đã xem báo cáo giám định chưa?”

Không đợi con gái trả lời ông đã nói tiếp, “Con xem chúng ta đúng là có duyên cha con, rõ ràng con nên sinh ra ở Thượng Hải, kết quả lại sinh non ở Hồng Kông, sau đó gặp được liền trở thành con gái chúng ta. Vừa rồi bố vẫn luôn nghĩ, vì sao duyên phận cha con chúng ta lại ngắn như vậy, chỉ có hai mươi năm.”

Ông cúi đầu bóc vỏ quýt, mùi thơm thanh mát đặc trưng của quýt tràn ngập giữa ông và con gái.

Rất nhiều năm sau đó, lúc ông bóc quýt cũng không cảm giác được mùi vị này nữa.

Im lặng một lúc.

Đầu ngón tay của Thượng Thông Hú tràn ngập vị đắng của vỏ quýt, trong lòng ông cũng vậy, ông nói tiếp: “Nghĩ cả nửa ngày cũng hiểu ra, sự bồi dưỡng của bố với con cũng đã tròn vẹn, cuộc đời sau này của con, sẽ có những quý nhân khác xuất hiện. Có những lúc không tin vào số mệnh cũng không được, con nói xem rõ ràng bố biết từ nhỏ thể chất con đã không tốt nhưng hôm đó thế nào lại nhất quyết khuyên con đi hi ế n m á u.”

Hối hận không?

Hối hận.

Thượng Tri Ý rút khăn lau nước mắt.

“Bố, bố liên lạc được với bọn họ rồi sao?”

Từ đầu đến cuối Thượng Thông Hú đều không dám ngẩng đầu, hơi gật đầu trả lời: “Bố mẹ ruột con là vợ chồng Hứa Hướng Ấp, bọn họ từ Bắc Kinh bay đến, khoảng chiều tối là tới đây.”

Mới đầu Hứa Hướng Ấp một mực phủ nhận, không thể nào có chuyện ôm nhầm, con sinh ra vào lúc tối, từ bác sĩ đến y ta đều là người do ông sắp xếp, chuyện ôm nhầm không thể nào xảy ra được.

Mãi cho đến khi Hứa Hướng Ấp nhìn thấy mấy tấm ảnh của Tri Ý liền lập tức thay đổi suy nghĩ. Từ lông mày của Tri Ý, Hứa Hướng Hấp dường như có thể nhìn thấy được chính mình, lại có thể nhìn được dáng vẻ lúc còn trẻ của vợ mình.

“Con có thể lên mạng tìm kiếm ảnh của bố mẹ ruột con, hai vợ chồng họ thường xuyên cùng nhau xuất hiện trong các hoạt động.”

Thượng Tri Ý nhìn tủ đầu giường ngẩn người, nhất thời căn bản không tài nào tiêu hóa được lượng thông tin này.

Cửa phòng bệnh đẩy ra, y tá đến thông báo đổi giường bệnh.

Hỏi ra mới biết là Hứa Hướng Ấp sắp xếp, đổi phòng bệnh thường của cô chuyển sang phòng VIP. Đập vào mắt giống như di chuyển từ một căn hộ cũ nát 40 mét vuông sang một căn phòng rộng rãi 200 mét vuông.

Vốn dĩ cô không muốn đổi nhưng sau khi suy nghĩ bố lại nói: “Đổi đi, đến lúc đó cả một đoàn người đến, ảnh hưởng người bên cạnh nghỉ ngơi, nói chuyện cũng không tiện.”

Khoảng 7 giờ tối, một đoàn người xuất hiện ở trong phòng bệnh VIP của cô.

Thượng Tri Ý nhìn thấy hai người đi ở trên cùng, cảm xúc lẫn lộn. Sờ điện thoại ở bên cạnh, mở khóa màn hình, trên trang chủ chính là ảnh Hứa Hướng Ấp và bà Hứa xuất hiện trong bản tin Kinh tế – Tài chính.

Nhìn thấy người thật, phát hiện hai vợ chồng đều không ăn ảnh.

Người trước mắt có thể là bố mẹ ruột của cô, sắc mặt dịu dàng mang theo ý cười, trông rất lịch lãm, dễ gần. Nhưng dù sao cũng ở trên thương trường bao nhiêu năm, khí chất không giận mà uy đó đã ngấm vào trong xương, giấu cũng không giấu được.

Mà người ở bên cạnh ông không đoán ra được tuổi thật, thanh lịch, sắc sảo có lẽ chính là bà Hứa, mẹ ruột của cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy bà Hứa cô cảm giác đến giám định ADN cũng không cần thiết phải làm nữa.

Trong phòng bệnh đủ loại âm thanh chào nhau, cô chỉ nhìn thấy tất cả mọi người mở miệng nói chuyện, còn thế giới của chính mình lại tĩnh lặng.

Di chuyển tầm mắt, nhìn thấy một cô gái chạc tuổi với mình, nước da trắng ngần, khí chất nổi bật, có lẽ là do mặc váy màu nâu lạnh, nên trông cũng lạnh lùng hơn.

Nghe bố nói, cô gái đó tên Hứa Ngưng Vi.

Hứa Ngưng Vi và bố đứng cùng nhau mới đúng là bố con, giống nhau đến năm sáu phần.

Lúc này Thượng Thông Hú mới bảo Hứa Hướng Ấp và bà Hứa đi đến trước giường bệnh.

“Tri Ý, đây là…..” nên xưng hô như nào mới thích hợp? Đột nhiên Thượng Thông Hú lại gặp rắc rối, chưa làm giám định nên cũng không thể gọi thẳng là bố.

Hứa Hướng Ấp nhìn người nằm trên giường bệnh, khó chịu đến mức không nói nên lời.

Nào cần phải làm giám định ADN.

Khoảng cách giữa Thượng Tri Ý và hai người này chưa đến ba mươi centimet, nhưng khoảng cách này lại là hai mươi năm, căn bản không thể vượt qua.

“Hai người ngồi đi.” Giọng cô khô khốc.

Hứa Hướng Ấp không khỏi nắm tay con gái: “Quay về bố sẽ kiểm điểm lại bản thân, năm đó vì sao lại không trông chừng con kỹ.”

Hà Nghi An ở bên cạnh hai mắt đỏ hoe, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Năm đó mang thai con gái không dễ dàng gì, đến cả lúc sinh cũng không thuận lợi. Ngưng Vi từ khi sinh ra đã là bảo bối của gia đình, những năm này, ngoại trừ lúc làm việc ra thì gần như mọi sự kiên nhẫn và tinh lực của bà đều dồn hết cho Ngưng Vi.

Từ nhỏ Ngưng Vi đã được nuông chiều lớn lên, bướng bỉnh nhưng cũng rất chu đáo.

Nhưng sáng nay, ông trời đã trêu đùa bà, nói với bà đứa con gái nuôi lớn hai mươi năm lại không phải con ruột.

Nhưng con nuôi hai mươi năm sao có thể nỡ vứt bỏ chứ?

Lại làm thế nào để bù đắp được cho con gái bà mang thai mười tháng chẳng dễ dàng gì, chưa ôm con lấy một ngày nào, một chút tình cảm cũng không có?

Hứa Hướng Ấp đột nhiên nhíu mày, cẩn thận sờ thử lòng bàn tay Thượng Tri Ý: “Sao lại nóng như này chứ?”

Hà Nghi An đang lo lắng làm thế nào để thân thiết với Thượng Tri Ý, trùng hợp có cái cớ này sờ lên trán: “Trán cũng nóng, bấm chuông gọi y tá cho con bé đi.”

Hứa Ngưng Vi nãy giờ im lặng đứng bên cửa sổ nhìn một nhà ba người hạnh phúc trước giường bệnh, ngực đau nhói, mắt cũng đau nhức khó chịu.

“Ngưng Vi, muốn uống nước gì?” Trong tay Thượng Thông Hú cầm nước, có hơi căng thẳng hỏi con gái lần đầu gặp mặt.

Hứa Ngưng Vi lắc đầu, sải bước đi về phía cửa.

“Ngưng Vi, đi đâu đấy?” Thượng Thông Hú vội hỏi.

Một tiếng gọi này đã làm Hà Nghi An quay người lại, bấy giờ mới phát hiện ra còn một cô con gái khác.

“Ngưng Vi!” Bà vội đuổi theo.

Ra ngoài hành lang, Hứa Ngưng Vi dừng lại.

Trong lòng vô cùng khó chịu nhưng lại không có cách nào nói ra, không thể nào nói với mẹ rằng cô ta không chịu được cảnh bố mẹ quan tâm người khác như vậy.

Con do chính mình nuôi lớn, từ ánh mắt và biểu cảm của Hứa Ngưng Vi, Hà Nghi An có thể hiểu được trong lòng con gái có bao nhiêu tủi thân: “Người lớn tạm thời còn không chấp nhận được chứ đừng nói là con.”

Hứa Ngưng Vi bật khóc nức nở, nhịn cả quãng đường bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh đột nhiên không kiềm chế được nữa, nước mắt rơi xuống.

Sáng nay lúc bố nhận được điện thoại, cô ta ở bên cạnh, nếu như lúc đó cô ta không ở đó, bố mẹ chắc chắn sẽ nghĩ cách giấu cô ta, nhưng ông trời lại để cho cô ta biết được mình bị ôm nhầm.

Hà Nghi An lau nước mắt cho con gái: “Không khóc.”

Trong lòng Hứa Ngưng Vi hoảng loạn, không muốn đối diện với người thân xa lạ và mọi chuyện, nghe nói bên đó còn có một cô em gái kém năm tuổi.

“Mẹ, con đi New York mấy ngày.”

“Được, ra ngoài giải sầu. Anh con……..”

“Con không đi tìm anh con, chỉ muốn ở một mình.” Cô ta còn một người anh ruột, không đúng, bây giờ không phải anh ruột nữa.

Hà Nghi An ở bên ngoài với con gái gần nửa tiếng, mãi đến khi con gái bình tĩnh lại, nhìn không ra dấu vết vừa mới khóc mới quay lại phòng bệnh.

Trên giường bệnh, Thượng Tri Ý đang hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý, vừa rồi sốt 38 độ.

Cuối cùng cũng không thể chịu được, nửa đêm sốt cao gần 40 độ, sau khi truyền nước mới mơ hồ ngủ.

Giấc ngủ này đủ lâu, 11 rưỡi ngày hôm sau mới tỉnh dậy.

Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có Thượng Thông Hú đang túc trực bên giường bệnh, bởi vì quá buồn ngủ, nằm xuống bên cạnh giường ngủ.

“Bố.”

Thượng Thông Hú ngủ không sâu, đột nhiên ngồi dậy: “Tỉnh rồi sao?”

“Bố lên giường ngủ đi, nằm úp như này khó chịu.”

“Không sao. Mẹ con về nhà bà ngoại rồi.” Chuyện lớn như này cũng không thể nào giấu hai người già mãi được.

Thượng Thông Hú lắc giường, rót cho con gái cốc nước ấm, ông tạm thời gọi vợ chồng Hứa Hướng Ấp như này: “Bố Hứa và mẹ Hứa con dẫn Ngưng Vi đi ăn rồi, buổi chiều đưa con bé ra thẳng sân bay, Ngưng Vi muốn đi New York giải sầu.”

Thượng Tri Ý gật đầu, nhắc đến bố mẹ ruột cô vẫn giống như đang nằm mơ, cảm giác không chân thật.

Bỏ cốc nước xuống, cô đi xuống giường rửa mặt.

Ngủ bù mười mấy tiếng coi như là s ố ng lại.

Rửa mặt xong Thượng Thông Hú đưa cho cô một ly nước ép mới vắt.

Thượng Tri Ý ngồi lại lên giường, một tay ôm gối tay còn lại cầm cốc nước ép, không tập trung uống từng ngụm.

Thượng Thông Hú ngồi xuống trước giường, trong lòng mặc dù không nỡ nhưng có một số chuyện phải đối mặt. Tối qua đã rất muộn nên Hứa Hướng Ấp đã sắp xếp người đến bệnh viện lấy mẫu của từng người, kết quả giám định ADN đoán rất nhanh sẽ có.

“Đợi có kết quả Hứa Hướng Ấp chắc chắn sẽ đón con về thẳng nhà.”

Thượng Tri Ý không rõ chuyện sáng nay: “Người lớn đã bàn bạc xong rồi sao?”

“Vẫn chưa bàn bạc chính thức.” Thượng Thông Hú lại nói, “Ngưng Vi có lẽ sẽ ở lại bên đó, nhìn bộ dạng vợ chồng Hứa Hướng Ấp có lẽ không nỡ xa con bé, chúng ta chiều theo ý của Ngưng Vi.” Đương nhiên ông cũng muốn con gái ruột mình có thể quay về, nhưng nếu như Ngưng Vi không muốn, ông cũng không cưỡng cầu, tôn trọng ý của con.

Cũng giống như vậy, ông cũng không nỡ xa con gái nuôi, nhưng thực lực kinh tế gia đình hai bên khác nhau: “Con về bên đó sau này phải chăm sóc tốt cho chính mình.”

Thượng Tri Ý nghe được không phải là ai về nhà nấy, cô không hề do dự: “Nếu như Hứa Ngưng Vi ở lại nhà bên đó, con cũng muốn ở lại nhà trước đây của mình.”

“Con đứa bé này, con ngốc sao, ở nhà chúng ta làm gì chứ?” Thượng Thông Hú vội giải thích: “Bố không phải là đuổi con đi, chỉ ước con ở lại. Nhưng con không biết được Hứa Hướng Ấp giàu như nào đâu? Bố mẹ ruột con có thể cho con tài nguyên…………..”

Thượng Tri Ý ngắt lời bố: “Con biết.”

“Biết mà con vẫn còn cứng đầu.”

“Không phải cứng đầu, con trưởng thành rồi, không phải mười tám tuổi, bắt buộc phải có người giám sát. Không về nhà con cũng có thể qua lại với bọn họ.”

Thượng Thông Hú thành tâm khuyên bảo: “Như thế sao có thể giống nhau được. Vốn dĩ con và họ đã không có chút tình cảm nào, nếu không quay về vội vàng bồi dưỡng, con còn hy vọng cái gì? Có tình cảm cho con tài nguyên và không tình cảm cho con tài nguyên hoàn toàn không giống nhau. Tri Ý, con đừng đánh giá thấp bản chất con người, đừng đánh giá thấp tình cảm của con người. Nếu như thật sự chỉ có quan hệ huyết thống là được thì lấy đâu ra câu công sinh không bằng công dưỡng chứ.”

Thượng Tri Ý cái gì cũng hiểu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Bố, bố không hiểu.”

Nếu như bản thân không phải là sự lựa chọn duy nhất và vững chắc nhất của bố mẹ ruột thì sau khi quay về cũng sống không vui, không bằng ngay từ đầu đừng có tình cảm và ỷ lại vào bố mẹ.

Từ nhỏ cô đã học trường quốc tế, sống trong một căn hộ lớn, gia đình mặc dù không phải thuộc dạng phú quý giàu có gì nhưng cũng coi như là gia đình trung lưu có của ăn của để, cái gì cũng không thiếu, nhưng cô sống cũng không vui. Hy vọng bố mẹ đừng thiên vị em gái như vậy, hy vọng mẹ có thể chia cho mình một chút tình yêu từ lâu đã trở thành chấp niệm của cô, loại đau khổ này chỉ có người trải qua mới hiểu, mà bố lại không hiểu.

Hôm qua nhìn thấy Hứa Ngưng Vi, ở chung một đêm ngắn ngủi, người lớn hai nhà cùng nhau chia sẻ tính cách của bọn họ, là một trong những ‘chuyện thú vị’ trong quá trình trưởng thành của họ. Cái gọi là chuyện thú vị đó thực ra nó lại chính là một mặt chân thực nhất trong tính cách của bọn họ.

Hứa Hướng Ấp không hề che giấu: “Ngưng Vi bị chúng tôi chiều có hơi ngang bướng.”

Hà Nghi An cưng chiều: “Không chỉ là một chút đâu, có lúc ương bướng quá tôi cũng không làm gì được.”

Trước đây cô luôn cảm giác em gái quá ương bướng, nhưng trước mặt Hứa Ngưng Vi chút ương bướng đó không là gì cả, núi cao còn có núi cao hơn. Nếu như cô về lại bên chỗ bố mẹ ruột, bây giờ cô có thể tưởng tượng ra được sau khi sống chung một mái nhà với Hứa Ngưng Vi, thời gian lâu dần sẽ diễn ra những chuyện gì.

Cô không muốn sống những ngày như vậy.

Tiền đương nhiên quan trọng, nhưng sống thoải mái vui vẻ đối với cô càng quan trọng hơn, phải chọn lọc.

Còn về tài nguyên và tài sản của bố mẹ ruột, tùy duyên.

Nếu như số mệnh chủ đích là không có, tranh cũng không được, giống như cô là con ruột của Hứa Hướng Ấp nhưng vẫn không thể nào lớn lên ở bên cạnh họ.

5 giờ chiều, có kết quả giám định, cô là con gái Hứa Hướng Ấp.

Mà lúc này ở sân bay, Hứa Ngưng Vi đang tiến vào kiểm tra an toàn.

Hứa Hướng Ấp nghe điện thoại cũng không tránh con gái nuôi, đối phương thông báo, Tri Ý chính là con của hai người.

Hôm nay nước mắt Hứa Ngưng Vi rơi xuống giống như không cần tiền vậy, khóc không ngừng.

Hà Nghi An rút bốn năm tờ giấy ra, khó khăn lắm mới lau được nước mắt xong cho con gái, “Trang điểm nhòe hết rồi.”

Hứa Ngưng Vi hít thở sâu bình tĩnh lại, “Con không sao, khóc ra thoải mái hơn.”

Hứa Hướng Ấp cúp máy, nhẹ xoa gáy Hứa Ngưng Vi, không nói gì.

Mắt Hứa Ngưng Vi vẫn còn ngấn lệ, “Xem xong concert con sẽ về.” Cô dùng sức ôm chặt Hà Nghi An, lại ôm bố, “Yêu hai người.”

Tận mắt nhìn Hứa Ngưng Vi vào cửa kiểm tra an toàn, Hứa Hướng Ấp vẫn không yên tâm, trên đường trở về gọi điện cho con cháu bên Manhattan.

Bên Manhattan trời vừa sáng chưa bao lâu, Tưởng Ti Tầm đang chạy bộ, bộ quần áo thể thao màu đen ướt nhẹp, dính lên người, nhìn thấy rõ cơ bụng.

Anh không phải là người thích thể thao, nhưng bất lực năng lượng dư thừa nên chỉ có thể dựa vào tập luyện cường độ cao để giảm bớt.

Điện thoại reo, anh chạy sắp được 10 kilomet, miễn cưỡng đủ, xuống khỏi máy chạy bộ.

“Bác Hứa, có chuyện gì vậy.”

Mở loa ngoài để sang một bên, mở chai nước, hơi ngẩng đầu uống, mồ hôi chảy xuống yết hầu gợi cảm của anh.

Hứa Hướng Ấp nói ngắn gọn, nói chuyện con ông bị ôm nhầm, bây giờ Ngưng Vi đến New York.

“Có lẽ con bé không biết làm thế nào để đối diện với người nhà, đến anh trai cũng không muốn gặp. Nói muốn đi xem concert giải sầu, bác và bác gái không yên tâm con bé, bình thường con bé tin tưởng con nhất, có chuyện gì cũng muốn nói với con, bác nhờ con bớt chút thời gian tìm con bé nói chuyện, khơi thông cho con bé.”

Nghe đến chuyện ôm nhầm, Tưởng Ti Tầm kinh ngạc nhưng cũng không nói nhiều, đồng ý: “Không vấn đề gì ạ.”

Chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ, lúc xuống máy bay Hứa Ngưng Vi nhận được tin nhắn của Tưởng Ti Tầm, anh đến đón cô.

Hai nhà có giao tình, Tưởng Ti Tầm và anh trai bằng tuổi, coi như là nhìn cô trưởng thành. Hôm nay tình huống đặc biệt anh mới đích thân đến sân bay đón cô ta.

Trong nhóm người, người đàn ông mặc áo màu xanh lá cây đẹp trai, sáng sủa, ưu thế về chiều cao nên vô cùng nổi bật.

Tài xế của anh tiến lên trước, đón hành lý của cô ta.

“Muốn ăn gì?” Anh hỏi.

“Ở trên máy bay ăn rồi.”

Lên xe, Tưởng Ti Tầm hỏi thẳng: “Vé concert muốn mua vé ngồi chỗ nào?”

Lúc tâm trạng không tốt Hứa Ngưng Vi thích đi tìm anh, bởi vì anh không bao giờ hỏi nhiều, cũng sẽ không thuyết giáo giống người lớn.

“Tùy đi.” Cô ta nói thật: “Vốn dĩ không định đến New York, muốn cùng bạn trai em đến London.”

Tưởng Ti Tầm quay mặt nhìn cô ta: “Yêu rồi?”

“Ừm. Bạn cấp ba của em, đại học cũng học cùng một trường. Có điều vẫn chưa nói với bố mẹ em có bạn trai rồi.”

Vốn dĩ kỳ nghỉ hè này có rất nhiều dự định với bạn trai, kết quả vì sự xuất hiện của Thượng Tri Ý mà cô ta không có tâm trạng đi chơi, kế hoạch tan thành mây khói.

Bây giờ kết quả giám định đã có, cô ta không dám hỏi bố, có dự định gì không, có phải muốn đón Thượng Tri Ý về nhà.

Nếu như đón, bao giờ đón?

Cô ta chưa chuẩn bị một chút tâm lý nào.

Bình Luận