giám đốc phòng làm việc nhân giới

Chương 3: C3: Kinh hồn

Biệt Lý hoảng sợ nhìn một đoạn đầu lưỡi màu đỏ tươi trong tay, phía trên đầu lưỡi dài còn đang thổi gió lạnh vù vù, người thổi gió lạnh, không, quỷ thổi gió lạnh nghiêng đầu đánh giá Biệt Lý, trong con ngươi đỏ ngầu chứa sự hứng thú bừng bừng.

Tóc dài màu đen trên đầu nữ quỷ như thác nước buông xuống trên chăn của Biệt Lý.

"Phù, đồ áo ắc út ra o ngừi a."

Một khuôn mặt nhợt nhạt và xanh xao lộ ra giữa mái tóc dài đen nhánh, đôi môi mấp máy.

Biệt Lý nháy mắt đẩy tay ra, dùng tới tốc độ đánh nhau với chó hoang ven đường xoay người nhảy xuống giường, chân trần giẫm lên mặt đất lạnh lẽo, vừa thét chói tai vừa xông ra ngoài. . Thách 𝙩há𝔫h 𝙩ì𝙢 được == TRÙ𝘔TR𝐔YỆ 𝐍.𝖵𝔫 ==

Sự lạnh lẽo không có một chút cảm giác tồn tại trước nỗi sợ hãi, hai tay Biệt Lý dùng sức chụp lấy cửa sắt lớn, leng keng một tiếng, ổ khóa ở giữa vẫn đóng chặt.

Biệt Lý hoảng sợ xoay người, gió lạnh âm trầm đuổi tới từ sau lưng, hình dạng của căn biệt thự cũ kỹ này lộ ra trong màn đêm âm u, cửa chính sáng đèn tựa như một cái miệng lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt cô vào bụng.

Toàn thân Biệt Lý nổi da gà, tóc gáy bị gió thổi dựng đứng.

Trong miệng lớn xuất hiện bóng dáng mảnh khảnh màu trắng, đầu lưỡi thò ra dài đến ngực, cười toe toét nhìn Biệt Lý.

Biệt Lý thiếu chút nữa bị dọa đến tiểu ra quần, kẹp chặt chân, cửa sắt lớn trong tay cô vang lên âm thanh leng keng, trong đêm lạnh yên tĩnh, âm thanh đột ngột và sắc bén.

Biệt Lý vịn cửa sắt lớn, chân đạp lên vòng sắt ở giữa, xoạt xoạt hai cái đã nhảy lên cửa sắt, nữ quỷ thè lưỡi ngoài cửa lặng lẽ không tiếng động tiến lại gần, thân thể cô ta thẳng tắp, chân cũng không uốn cong, cứ vậy bay qua.

Biểu cảm nhìn qua tràn ngập hứng thú với Biệt Lý.

Biệt Lý trực tiếp từ trên cửa sắt lớn nhảy xuống dưới, chân giẫm trên mặt đất vừa lạnh vừa đau, nhưng cô cũng không nhìn lại, đứng lên co chân chạy như điên, bốn phía một mảnh tối tăm, tốc độ của tim cô đạt tới mức nhanh nhất trong hai mươi năm qua, mắc tại cổ họng, bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra ngoài.

Không biết chạy hai phút hay mười phút, trong căn nhà sát vách còn sáng đèn, ánh đèn này xua tan nỗi sợ hãi, kéo một nửa lý trí của cô về, thậm chí còn tìm lại được giọng nói của cô.

Biệt Lý vừa chạy vừa gọi: "Cứu mạng! Cứu mạng! Có quỷ!"

Nước mắt không khống chế được chảy ra ngoài, mặt bị gió thổi đến mơ hồ. Cô đặt tay lên cánh cửa của căn nhà cách vách đẩy một cái, vậy mà cửa lại mở ra!

Đèn trong nhà vẫn bật, Biệt Lý không dám quay đầu nhìn xem nữ quỷ kia ở đâu, đành phải lắc mình đi vào, một đường vừa gọi vừa gõ cửa nhà.


"Có người không?"

Cô thực sự không kiềm chế được muốn khóc, kiên cường nín nước tiểu do bị dọa sợ lại miệng bàng quang, gió lạnh dán sau gáy cô, không biết thật sự là gió lạnh, hay là nữ quỷ kia thổi khí vào cô.

Toàn thân Biệt Lý run rẩy thử vặn tay nắm cửa, vậy mà lại mở!

Trong căn nhà này có lắp hệ thống sưởi hơi, vừa mở ra, nửa người đều trở nên ấm áp, lạnh nóng cùng kích thích, Biệt Lý run rẩy một chút, lập tức đóng cửa lại, dán lưng lên tường cẩn thận quay đầu nhìn, ngoài cửa đóng chặt cái gì cũng không có.

Cô nhẹ nhàng thở ra, quay đầu vào trong phòng gọi: "Có người không? Cái kia, cửa nhà bạn không đóng."

Biệt Lý nói năng lộn xộn, ngón tay co rút run rẩy, dùng sức nhéo mạnh vào đùi một cái, hít vào một hơi, nói: "Tôi không phải ăn trộm, tôi tôi tôi chỉ đến trốn một chút thôi."

Bởi vì trước đây nghe dì nói quỷ đều sợ hơi người, nơi càng nhiều người thì quỷ càng ít, nhiều người, dương khí dồi dào.

Biệt Lý bấm ngón chân lên sàn phòng khách, thoải mái ấm áp, hẳn là không ít dương khí nhỉ?

Nhưng trong phòng chậm chạp không có ai trả lời, người trong phòng ngủ như chết, động tĩnh lớn như vậy cũng nên tỉnh rồi chứ?

Biệt Lý lại thử thăm dò gọi hai tiếng, trong phòng trống trải không có người đáp, yên tĩnh tựa như bóng tối bên ngoài căn nhà, lặng yên không một tiếng động mang theo nỗi sợ hãi không tên bao phủ lại đây, nhịp tim Biệt Lý mới vừa trở về bình thường lập tức thình thịch nhảy lên, giống như một người bệnh hồi quang phản chiếu, căn bản không thể ngừng kích động.

Trên tay cô vừa không có công cụ phòng thân, lại không có điện thoại, không thể xin giúp đỡ bên ngoài, chỉ có thể giống một con thạch sùng bị hoảng sợ, bám sát vào tường.

Nhất định là chủ nhà ngủ quá sâu giấc, đúng, chính là như vậy.

Đây con mẹ nó là cái rắm gì!

Biệt Lý làm ổ trên giường xoa mái tóc ngắn rối tung của mình, sau khi bị gió lớn thổi qua, tóc tai tán loạn bốn phía, giống như cảm nhận được nỗi sợ hãi của chủ nhân, từng sợi quấn vào nhau, dựng thẳng tắp.

Bây giờ nên tiếp tục ngây ngốc trong căn phòng này, hay là ra ngoài tìm kiếm trợ giúp, đây là một vấn đề.

Biệt Lý chuẩn bị có thể chạy bất cứ lúc nào, nhưng năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, nữ quỷ ngoài phòng không xuyên tường đi vào, chủ nhân của căn nhà cũng không xuất hiện.


Chờ đợi thật sự là dài đằng đẵng, nhất là còn phải đề phòng quỷ không biết sẽ xuất hiện từ chỗ nào, chịu đựng đến cuối cùng, toàn thân Biệt Lý mềm nhũn ngồi dưới đất.

Ánh sáng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, ánh xanh mông lung từ ngoài cửa sổ chiếu vào, yếu ớt xua tan một chút tối tăm, Biệt Lý nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này cô mới bình tĩnh lại, mệt mỏi giơ tay lau mặt một phen, nắm chặt tóc dùng ngón tay vuốt lại, im lặng như gà cuộn mình ở góc tường, chuẩn bị đợi đến giữa trưa rồi đi ra.

Dù sao ánh mặt trời giữa trưa mạnh, căn cứ vào kinh nghiệm trước kia của cô, thời điểm giữa trưa ma quỷ sẽ không muốn ra ngoài, ngay cả hồn phách trong suốt có chút ngu si cũng như vậy, nhưng nữ quỷ lần này không giống.

Nữ quỷ này lại có thực thể! Còn có thể nói chuyện!

Biệt Lý nhìn bàn tay run rẩy của mình, xúc cảm lạnh như băng kia giống như vẫn quanh quẩn không đi.

"Ba vạn này, uổng phí rồi." Biệt Lý thì thào tự nói, nắm quần giữ ấm của mình, kéo áo lông xuống miễn cưỡng có thể che đến mông...

Toàn bộ tài sản chỉ còn từng này.

Biệt Lý lại nhìn lên tầng trên gọi một tiếng, vẫn không ai đáp lại như cũ. Cả đêm cũng không xảy ra chuyện gì, có thể là người không ở nhà, thời điểm đi ra ngoài đã quên tắt đèn và quên đóng cửa.

Đợi thật lâu, bên ngoài vẫn u ám như trước, Biệt Lý vặn mở tay nắm cửa, thò đầu ra nhìn xung quanh.

Quả nhiên trời đầy mây, căn bản không có ánh nắng.

Xui xẻo!

Nhưng cũng không thể tiếp tục đợi trong căn nhà không có chủ, trên người còn đang mặc như này, dễ khiến người khác hiểu lầm.

Biệt Lý kẹp chặt bả vai, run rẩy chạy ra ngoài, chân giẫm trên mặt đất lạnh thấu tim, nhưng cô không dám trở về, đây là lần đầu cô gặp loại nữ quỷ này, thật sự rất sợ.

Cô nghĩ đi tìm bảo vệ ngoài cửa trước, chuyện sau đó tính sau, hiện tại có người mới là quan trọng nhất.


Biệt Lý đầu óc trên mây va phải lồng ngực người đối diện, theo phản xạ hét to một tiếng, trong khi giãy dụa lùi về sau thiếu chút nữa ngã ngồi xuống mặt đất.

"Đừng đừng đừng..."

Cô lắp bắp cắn môi, chờ đến khi thấy người đối diện mới nhẹ nhàng thở ra.

Quả thực muốn quỳ rạp trên mặt đất khóc một trận.

Anh chàng đẹp trai đối diện dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô.

"Có quỷ!"

Biệt Lý tiến lên đứng sau lưng anh, lập tức cầu cứu, coi như giải thích cách ăn mặc của mình cũng không phải vì bị thần kinh.

Quên đi, giải thích như vậy vẫn rất giống bệnh thần kinh...

Biệt Lý cam chịu cúi đầu, từ bé cô đã biết loại lời nói thấy quỷ này căn bản không có người tin.

"Ở đâu?"

"Hả?"

Mái tóc dài màu đen của anh hơi đung đưa sau người, quay đầu hỏi Biệt Lý còn đang ngơ ngác: "Cô nói quỷ ở chỗ nào? Có thể dẫn đường không?"

Biệt Lý lặng lẽ đưa tay kéo áo lông xuống: "Nhà của tôi."

Cô căn bản không có tinh lực nghĩ xem người bỗng nhiên xuất hiện này có thể là người xấu hay không, người xấu thì cũng là người.

Trên đường trở về, Biệt Lý nhìn chằm chằm vào bóng người phía trước, dáng người cao ngất, anh cũng không hỏi gì, nhưng toàn thân tràn ngập cảm giác tin tưởng, giống như một con quỷ cũng không khác gì một con kiến, Biệt Lý bị sự tự tin này lây nhiễm, khiến cô không còn hoảng hốt như trước.

Nhưng quan trọng nhất là, mặc kệ người nửa đường gặp này thật sự có bản lĩnh hay không, cô cũng có thể vào cửa lấy gia sản của mình chuyển ra.

Hai người đứng ngoài cửa sắt đóng chặt, Biệt Lý xoa xoa tay, xấu hổ nói: "... Tôi là nửa đêm trèo cửa ra, đây đúng là nhà của tôi, mới vừa mua."

Người đàn ông buộc tóc dài giống như không nghi ngờ gì, chỉ tạm dừng một chút, ôn tồn hỏi: "Cô mới vừa chuyển vào?"


Biệt Lý ừ một tiếng, tốn ba vạn đó, trong lòng cô rỉ máu, hai chân di qua di lại trên mặt đất lạnh lẽo, rất lạnh.

Nếu trèo tường đi ra, vậy đương nhiên vẫn phải trèo tường đi vào, nhưng lúc này thời điểm Biệt Lý nhảy xuống có người ở dưới đỡ.

Còn chưa vào cửa, Biệt Lý đã sợ tới mức mất hồn mất vía, cương quyết dời lực chú ý, hỏi đạo sĩ nửa đường nhặt được: "Anh tên gì?"

Đối phương trầm mặc chớp mắt một cái, đáp: "Văn Khúc."

"Tên rất hay." Biệt Lý lung tung gật đầu, nhắm mắt theo đuôi đi phía sau, biểu cảm giống hamster chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Trong nhà vẫn giống thời điểm cô chạy ra đêm qua, Biệt Lý túm lấy ống tay áo của người trước mặt, có chút đỏ mặt nói: "Anh có thể cùng tôi đi đến phòng ngủ trước không?"

Nghe lời này quả thực không đứng đắn!

Nhưng Văn Khúc nhìn nhìn chân trần của cô, rất quân tử dời ánh mắt, sau khi theo người đi vào, còn xoay người nhìn ra cửa, giống như để giảm bớt xấu hổ, anh nói: "Căn nhà này tụ âm, nhưng lại có trận pháp nuôi hồn, có quỷ hồn sống nhờ cũng không khó hiểu."

Biệt Lý luống cuống tay chân mặc quần áo: "Vậy có phương pháp phá giải không? Phá cái trận gì đó đi?"

"... Không thể phá."

Biệt Lý nhét lại hành lý vào vali, nói được rồi, lại hỏi: "Vì sao không thể phá?"

Văn Khúc xoay người nhìn cô, ánh mắt xa xăm: "Bởi vì hồn phách của cô không ổn định, tử kiếp sắp tới."

Biệt Lý: "..."

Ông anh, kế tiếp có phải anh chuẩn bị nói loại tai ương dính máu này không thể giải bằng phương pháp bình thường, phải có năm nghìn tệ nếu không không chân thành đúng không?

Văn Khúc thở dài: "Là thật, tôi có một hồn ở trên người cô, không biết có thể giúp cô vượt qua tử kiếp hay không."

Được rồi ông anh, lời này của anh so với năm nghìn tệ còn cao cấp hơn, có một hồn ở trên người tôi? Đây là đến tán gái à!

- -------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Biệt Lý: đòi tiền không có, muốn sắc anh xem rồi đoạt đi.


Bình Luận