hào môn kinh mộng iii: đừng để lỡ nhau

Chương 1: Lời Mở Đầu
Viết lời mở đầu đối với tôi mà nói hình như lại trở nên khó khăn rồi.

Vì từ đầu chí cuối, tôi đều đang tư duy về bộ tiểu thuyết này, nghĩ xem làm sao để viết được nó thật hay.

Hệ liệt Lục Môn (cánh cửa nhà họ Lục) tôi đã suy nghĩ lâu lắm rồi, từ Lục Bắc Thần tới các nam chính sau này sẽ lần lượt xuất hiện. Tôi nói với rất nhiều người, tôi là một người tư duy thì nhanh nhưng chân tay thì chậm chạp. Ví dụ như mỗi một câu chuyện trong hệ liệt Lục Môn này tôi đều đã nghĩ xong xuôi nhưng bộ đầu tiên vẫn chưa viết được chữ nào.

Khi đang chuẩn bị cho truyện mới, rất nhiều độc giả đoán về nghề nghiệp của Lục Bắc Thần. Đương nhiên, cũng có người đoán đúng.

Không sai, pháp y.

Vì sao lại viết về nghề nghiệp này? Một nghề hiếm gặp, một nghề khiến người ta khó mà chấp nhận, một nghề nghiệp nghe thôi đã thấy lạnh lẽo…

Đơn giản thôi, vì nó liên quan tới chuyện sống chết.

Sống là chuyện của bác sỹ.

Chết là chuyện của pháp y.

Nghề này vừa thần bí lại rất nhiều ý kiến trái chiều, khiến người ta vừa kính trọng vừa nể sợ. Tính nghiêm túc của nghề nghiệp này quyết định sự khác biệt của nó. Nó có một vị trí độc nhất vô nhị không thể thay thế.

Không muốn nói nhiều về bộ tiểu thuyết này vì tôi luôn tin rằng, những người yêu nó thì sẽ luôn yêu.

Tôi tin chắc rằng các bạn sẽ yêu mến Lục Bắc Thần. Ít nhất thì tôi say đắm những người đàn ông có thái độ nghiêm túc đối với công việc. Thế nên lần này Lục Bắc Thần đã được đắp nặn thành “nam thần”.

Đương nhiên, “nam thần” cũng có khuyết điểm, “nam thần” cũng có lúc gàn bướng. Chính vì như thế, anh ấy mới đáng quý.

Mấy tháng nghỉ ngơi, móng tay tôi dài rất nhanh. Năm ngoái khi tôi và bạn Đường Hân Điềm tới Quảng Châu chơi, cô ấy đã lắc đầu phổ cập cho tôi mười vạn câu hỏi vì sao: “Cậu phải nhớ đấy, người lười móng tay sẽ dài. Đây là chân lý.”

Cho tới tận bây giờ, tôi cứ nhìn thấy móng tay hơi dài là lại nhớ tới câu chê cười đó của cô ấy.

Mùa xuân 2015 cứ lặng lẽ đến như thế. Về Bắc Kinh, ngày đầu tiên ra khỏi cửa, tôi bỗng phát hiện, minh hoàng đã đón xuân nở rực khắp thành phố, tiếp theo sẽ là ngọc lan.

Sau đó, tôi bắt đầu nhớ lại những tháng ngày viết tiểu thuyết bao năm nay, rồi mới hiểu, mình già rồi.

Nhớ lại năm 2008 là lần đầu tiên tôi bị “lừa đảo” viết văn. Lúc đó một bạn nữ đã hùng hồn nói với tôi rằng: Cậu cứ viết tiểu thuyết tình yêu trước, rồi tiện tay viết thêm mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị, mờ ám.

Rồi sự thật chứng minh, cái tôi thuận tay chỉ có tiểu thuyết tình yêu, cho tới bây giờ.

Không viết được tiểu thuyết kinh dị, cuối cùng chỉ có thể thêm một chút mờ ám vào tiểu thuyết tình cảm cho sướng, chưa từng nghĩ lại dẫn dắt cho thể loại tiểu thuyết huyền nghi, gọi là vô tình trồng liễu, liễu râm mát.

Chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, chỉ có điều bây giờ mỗi lần thức dậy nhìn vào gương mới cảm giác mình đã già, nhưng cũng đã có được không ít độc giả. Bao nhiêu năm nay, tôi đã chứng kiến rất nhiều độc giả từ lúc còn đi học đến khi tốt nghiệp, rồi yêu đương, kết hôn, sinh con…

Hình như chẳng có gì thay đổi, nhưng hình như tất cả lại đều đã đổi thay.

Viết lời mở đầu hình là một chuyện rất vô vị, dài dòng văn tự chẳng nói được đúng trọng điểm.

Tôi nghĩ tôi có thể nói với mọi người một câu.

Mùa xuân tới rồi, tình yêu đến rồi.

Tung văn án cho mọi người bớt đói trước, chính văn cứ từ từ.

Bình Luận