honey - thiên thập cửu

Chương 9

Vệ Bác Hành ở trên xe cười hỏi Tiêu Ý Trì, "Buổi chiều nhắn tin nói tối đi ăn khuya, thế nào, còn hứng thú không?"
Tiêu Ý Trì rời mắt khỏi gương chiếu hậu. Trước đây anh nhất định sẽ hưởng ứng, nhưng đêm nay dạ dày khó chịu. Anh ngượng ngùng nói, "Xin lỗi, có lẽ lúc ở trên thuyền ăn quá no, bây giờ cảm thấy hơi khó tiêu."
Vệ Bác Hành không ngại, quan tâm nói, "Dạ dày không thoải mái à? Hộc đựng đồ trước mặt anh có thuốc dạ dày, anh uống để giảm đau nhé? Bình giữ nhiệt dự phòng tôi để ở ghế sau ấy, anh uống chút nước ấm đi."
Tiêu Ý Trì cảm ơn, "Không cần không cần, không sao đâu, để tiêu hóa một lát là ổn thôi."
"Được. Nếu thật sự không thoải mái thì nói với tôi nha."
"Cảm ơn cậu."
Hai người đàn ông gặp nhau qua buổi xem mắt, có ấn tượng tốt về nhau, ban đêm.
Nếu thật sự muốn tìm hiểu sâu hơn, có rất nhiều việc có thể, nhưng đáng tiếc đêm nay chỉ có thể từ bỏ.
Trước khi xuống xe, anh nói với Vệ Bác Hành, "Cảm ơn cậu đã đưa tôi về. Có thời gian tôi nhất định sẽ mời cậu ăn khuya bù."
"Được, tôi sẽ chờ." Vệ Bác Hành cười đáp.
Tiêu Ý Trì nhìn xe đi xa rồi mới cất bước.
Anh đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một hộp cá và một gói thuốc lá, chậm rãi dạo bước về hướng công viên nhỏ.
mở đồ hộp ra, không bao lâu sau, bé mèo hoang liền chạy tới, vùi đầu ăn một cách hung hãn.
Tiêu Ý Trì lặng lẽ nhìn nó ăn xong rồi liếm tới liếm lui.
Một người một mèo đối diện một lát, bé mèo nê cái bụng lớn xoay người nhảy vào trong bụi cỏ, không một tiếng động.
Cả mèo cũng phớt lờ anh.
Tiêu Ý Trì về nhà, đóng cửa lại. Ánh đèn của những tòa nhà cao tầng đủ sáng, cho dù không bật đèn thì ánh sáng từ ban công cũng đã chiếu sáng nửa phòng khách.
Anh đứng trong không gian tranh sáng tranh tối một lát. Sau đó đi tắm.
Lúc ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn chưa lau khô hoàn toàn sau, vẫn còn đang nhỏ nước. Anh cầm gói thuốc mới mua lên, đi ra ngoài ban công, "tách" một tiếng, ngọn lửa bật lên, Tiêu Ý Trì cắn nhẹ điếu thuốc, nghiêng mặt lại gần và châm lửa.
Mùi thuốc lá tràn vào phổi.
Anh thong thả ngồi xuống ghế mây, duỗi thẳng một chân, co chân còn lại, đạp lên mép ghế mây.
Ban ngày, Du Tri Niên nói "tình yêu thuần túy, cháy bỏng".
Khoảnh khắc đó ánh mắt chân thành và nồng nhiệt, giống như một cái khe hở ra trên con trai luôn đóng chặt, ánh ngọc trai bên trong không bị che đậy cứ thế tuôn ra.
Trong phút chốc, trái tim Tiêu Ý Trì đột nhiên thắt lại. Thật sự không ngờ, quan niệm tình yêu của Du Tri Niên lại giống anh đến vậy.
Không có gì khó hiểu khi những người ở độ tuổi mười mấy hai mươi có suy nghĩ như vậy, nhưng ở độ tuổi thiên phàm quá tẫn không có nhiều người đối đãi với tình cảm như thế.
*Mấy ngàn chiếc thuyền đều trải qua. So sánh trải qua rất nhiều chuyện, nhiều lần trải qua gió táp mưa sa.
Lại còn ở trên người nhân sĩ tinh anh như Du Tri Niên, một người đã ngấm vào vòng xoáy quyền quý và danh lợi từ lâu.
Dường như nhìn thoáng thấy một linh hồn trong trắng ở chốn thế tục xa hoa truỵ lạc.
Hai ngón tay Tiêu Ý Trì kẹp thuốc, ngửa đầu, nhả khói.
Chỉ là, bản thân mình không có vẻ ngoài tinh xảo, không xứng đến gần.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ nâng "vẻ bề ngoài" lên mức có ý thức và nghiêm túc suy ngẫm về nó.
Có lẽ đây là thời đại tô son trát phấn công phu. Cho dù đọc qua bao nhiêu sách, đi qua bao nhiêu nẻo đường, bạn đều phải chải chuốt và khắc hoạ chúng trên mặt mình để người ta vừa nhìn đã hiểu ngay, từ đó đánh giá giá trị của bạn.
Anh rõ ràng đã bị bỏ lại phía sau.
Du Tri Niên đứng bên đường, cho đến một tiếng còi làm hắn hoàn hồn.
Diệp Chiếu Lâm từ ghế sau ấn cửa sổ xuống, ló mặt ra, "Sao cậu còn ở đây?"
Có lẽ do uống rượu, lại ăn quá nhiều, nên dạ dày hắn không thoải mái lắm.
Du Tri Niên chẳng có lòng dạ mà lái xe, bèn nói, "Tôi không khỏe lắm, ngồi xe của anh vậy."
"Được, để tôi kêu người lái xe cậu về."
Du Tri Niên mở cửa xe, ngồi vào.
"Được, cảm ơn."
Diệp Chiếu Lâm cười giảo hoạt, "Khách sáo làm chi. Thỏa thuận tiền hôn nhân của tôi còn phải phiền Phương Đạt dốc toàn lực đó."
Du Tri Niên trả lời, "Yên tâm, sẽ cho anh đầy đủ lợi ích, sẽ làm việc hết sức."
"Ha ha ha! Tôi khoái giọng điệu sắc bén của cậu!"
Du Tri Niên trở về nhà mình, đèn lần lượt bật sáng theo bước chân hắn.
Hắn đứng trong phòng khách. Có lẽ dạ dày không thoải mái nên chẳng buồn chú ý đến những bức tranh mà hắn sẽ dừng lại đến ngắm trước kia.
Ban ngày mình đã thất thố quá rồi.
Tiêu Ý Trì kinh nghiệm phong lưu phong phú, sau khi nghe mình nói như vậy, có lẽ sẽ cảm thấy hết sức mình ngây thơ.
Không hiểu sao cứ muốn phân cao thấp với đối phương, không muốn ở dưới cơ.
Hơn một tuần trôi qua.
Buổi tối tăng ca, Du Tri Niên ngồi trong văn phòng, nghỉ ngơi chốc lát, tình cờ nhấp vào vòng bạn bè của Tiêu Ý Trì.
Vài ngày trước, cậu ta đi ăn khuya; hôm nay ngày nghỉ, cậu ta đến đại lý ô tô xem xe. Chú thích là "Đi cùng bạn"
Ba chữ.
Du Tri Niên ma xui quỷ khiến nhấp vào vòng bạn bè của Vệ Bác Hành.
Ảnh được chụp từ góc độ khác nhau, nhưng nội dung ảnh và ngày đăng đều giống nhau.
Há. Có vẻ như bọn họ đang tiến triển rất thuận lợi.
Dì Phan về quê một chuyến, hôm nay trở về, Du Tri Niên đến sân bay đón dì.
Dì đã trải qua một khoảng thời gian rất vui vẻ, mặt mày tươi rói, đưa cái túi đầy quà bánh cho Du Tri Niên.
"Nhiều vậy." Du Tri Niên cười xách qua. Trước đây, dì Phan thấy tiếc cho số tiền mồ hôi nước mắt của hắn, không chịu mua quá nhiều thứ vô bổ.
"Ấy, một nửa là cho Ý Trì, nó thích ăn ngon nên dì mua cho nó đó. Hôm nào đó con mời nó đến nhà chơi thì đưa cho nó nha?" Dì Phan đã lên sẵn kế hoạch cho Du Tri Niên luôn rồi.
"......" Du Tri Niên sắp xếp cho dì và quà cáp xong thì ngồi vào ghế lái, vừa khởi động xe vừa nói, "Đoán chừng gần đây cậu ấy không có thời gian đâu."
"Sao vậy? Là bận công việc hay sao?" Dì tò mò.
"Cậu ấy có đối tượng xem mắt mới rồi, hẳn là không tệ đâu ạ."
"... Thật à con?" Kế đó, Dì Phan im lặng một lúc lâu, đang tiêu hóa tin tức này. Cuối cùng, dì tiếc nuối nói, "Cũng đúng, bây giờ tự do yêu đương, mọi người đều có quyền lựa chọn." Dì lại cười, "Không sao, con có rảnh thì đưa cho nó đi, quen biết là duyên mà."
"... Dạ."
Tiêu Ý Trì ra khỏi bệnh viện sau khi làm xong kiểm tra sức khoẻ nhận chức thì nhận được điện thoại của dì Mạch.
San San mang thai đứa con thứ, dì Mạch đến thành phố khác chăm sóc cô một thời gian.
"Quý dì ơi, có gì dặn dò ạ?" Tiêu Ý Trì cười chào hỏi đầu dây bên kia.
"Ý Trì à, con có đối tượng xem mắt mới hả?"
Tiêu Ý Trì dừng lại ở đảo trú chân. Vốn định chờ dì về rồi nói cho dì hay, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát phải đặc biệt gọi điện.
"Dạ, bạn giới thiệu ạ."
"Đối phương thế nào hở con?"
"Rất tốt, cậu ấy cũng là luật sư, tự mở công ty luật."
"Ồ — Vậy... tụi con tiến triển thế nào rồi?"
"Vẫn ổn, trước mắt vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu, có rảnh thì hẹn gặp mặt."
"Nghe cũng được. Chờ dì về, con lại kể cho dì nghe nha."
"Vâng ạ, con cũng nghĩ vậy đó. Bên chỗ dì thế nào rồi?"
Hai người trò chuyện một lúc, cuối cùng dì Mạch lại vòng về chuyện lớn đời người của anh, "Ý Trì, con đừng lo cho dì. Nghiêm túc tìm một người tốt với con, yêu thương con. Dì cũng sẽ tìm cho con, chúng ta gặp thêm vài người nhé. Con cũng đừng áp lực, cứ thoải mái gặp gỡ người hiện tại đi nhé."
"...... Con biết rồi dì."
Nói thêm vài câu thì họ kết thúc cuộc gọi.
Dì Mạch mà biết, thì hẳn là nghe từ chỗ dì Phan. Vậy thì dì Phan lại biết được từ chỗ của ai đây?
Tiêu Ý Trì bỗng nhiên có hơi bực bội. Thật ra cũng không có gì, mấy dì nhiệt tình với chuyện của họ như vậy, có lẽ Du Tri Niên không để ý mà thuận miệng nói ra thôi. Nhưng trong lòng lại vô cớ tức giận, chuyện của tôi, anh đừng lắm chuyện.
Du Tri Niên gửi tin nhắn cho Tiêu Ý Trì: Dì Phan từ quê lên, mua quà lưu niệm cho cậu. Chừng nào cậu rảnh, tôi đem qua cho cậu.
Thế mà, tin nhắn đã gửi được hai ngày mà Tiêu Ý Trì vẫn không trả lời.
Ngày thứ ba, Du Tri Niên trở lại văn phòng sau cuộc họp, kiểm tra lại, vẫn không có hồi âm. Hắn ném điện thoại lên bàn.
"Nam Cảnh." Hắn ấn đường dây nội bộ trên máy bàn, "Mang bản thảo thỏa thuận quyền sử dụng đất hôm qua vào đây."
Đầu kia không có phản hồi.
Tốt lắm. Đứa nhỏ này đâm vào họng súng rồi.
Du Tri Niên ra khỏi văn phòng, nhìn lướt qua chỗ làm của Nam Cảnh, không có ai.
Hắn đi đến phòng nghỉ.
"... Nghe nói là bạn trai cũ... tìm thẳng tới công ty luật..."
"... Đánh nhau luôn đó..."
Trong phòng nghỉ đều là trợ lý, hình như đang hóng chuyện gì đó. Du Tri Niên đứng ở cửa, cố ý hắng giọng.
"Các bạn nhỏ, đến giờ làm việc rồi."
Đám trợ lý giật thót, đồng loại quay đầu với vẻ mặt hối lỗi vì bị bắt quả tang. "Chào luật sư Du." Chào hỏi xong thì vội chạy tán loạn.
Nam Cảnh bước nhanh đến bên cạnh Du Tri Niên, "Sếp ui, xin lỗi sếp, vừa rồi hóng được chuyện lớn, nói tới nói lui nên quên mất ạ."
Du Tri Niên liếc xéo cậu ta một cái. Thằng nhóc này còn muốn dùng tin sốt dẻo để chuyển hướng sự chú ý của hắn.
Du Tri Niên vừa đi về vừa nói với Nam Cảnh ở phía sau, "Vậy cậu nói tôi nghe xem, tin tức này quái có đủ lớn để tôi không méc với ông nội không."
Nam Cảnh đẩy kính, "Luật sư Vệ Bác Hành trước kia từng hợp tác với anh, nghe nói tối qua bạn trai cũ của anh ta tìm tới công ty luật cãi nhau với anh ta, mà bạn trai hiện tại của anh ta hình như cũng ở đó, sau đấy hình như đánh nhau luôn..."
Du Tri Niên đột nhiên đứng lại, Nam Cảnh không phanh kịp, đâm thẳng vào lưng hắn. "Sếp?"
"Đánh nhau? Người cũ và hiện tại?" Hắn nhíu chặt mày.
Nam Cảnh sờ sờ cái mũi bị va chạm, "Nghe đồn là vậy. Dù sao tối hôm qua xảy ra chuyện đã là giờ tan tầm, không có bao nhiêu người nhìn thấy, hơn nữa người làm việc ở đó đều tự xưng là người sĩ diện, cho dù nhìn thấy cũng không lập tức lấy di động ra chụp. Lúc đó hình như kinh động đến bảo vệ. Nhưng mà tụi em cũng là nghe nói thôi."
Tiêu Ý Trì, tốt nhất cậu không phải là một trong những đương sự trong tin đồn, Du Tri Niên giao nhiệm vụ cho Nam Cảnh, "Cậu đi điều tra rõ chân tướng tin đồn rồi nói cho tôi biết."
Nam Cảnh chớp chớp mắt, cảm thấy kinh ngạc với nhiệm vụ lạ lẫm này.
Du Tri Niên nhắc nhở cậu ta, "Còn không đi?"
Nam Cảnh không quên vừa rồi Du Tri Niên nói với mình, "Nói cách khác, tin đồn này đủ lớn rồi? Sẽ không méc với ông nội của em chứ ạ?"
"Cậu tra ra chân tướng đi rồi tôi sẽ nói lại với cậu." Cho đứa nhỏ đáng thương một niềm vui đau đớn.
Nam Cảnh lập tức hành động.
Chân tướng của tin đồn là, bạn trai cũ của Vệ Bác Hành đến công ty luật quấy rối anh ta, Tiêu Ý Trì vốn hẹn gặp anh ta dưới lầu, nhưng mãi mà không thấy người đâu, bèn đi lên tìm anh ta. Lúc đó Vệ Bác Hành đang cãi nhau với đối phương, Tiêu Ý Trì đi đến chắn ở giữa, đối phương nhất thời kích động muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh quặp hai tay ra sau đè lên mặt bàn.
"Anh trai này, có thể lịch thiệp chút không?" Tiêu Ý Trì cảnh cáo.
"Buông tao ra!"
Có người báo bảo vệ lên tới, "Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
Vệ Bác Hành thấy thế, vội nói, "Ý Trì, thả hắn ra đi, không đáng đâu."
Tiêu Ý Trì buông bạn trai cũ ra, kẻ đó thấy ngày càng lớn chuyện, liếc nhìn Vệ Bác Hành thật sâu, rồi cay đắng bỏ đi.
Trò hề kết thúc vội vàng, kế hoạch hẹn xem phim ban đầu cũng bị đổ bể.
Cuối cùng họ lái xe đến bờ biển.
Lắng nghe tiếng gió một lúc, Tiêu Ý Trì nhìn về phía Vệ Bác Hành, quan tâm hỏi, "Tâm trạng đỡ hơn chút nào chưa?"
Vệ Bác Hành cười với anh, nụ cười mang theo sự áy náy và bất đắc dĩ. "Xin lỗi vì đã lôi anh vào chuyện này."
Tiêu Ý Trì không để tâm, còn an ủi anh ta, "Vẫn ổn mà, tôi cảm thấy rất mới mẻ."
"... Trước đó hắn ta liên tục gửi tin nhắn cho tôi, muốn quay lại với tôi. Tôi phớt lờ hắn ta, còn đổi chỗ ở. Không ngờ hắn ta lại đến thẳng công ty luật." Vệ Bác Hành cười khổ, "Đoán chừng ngày mai toàn bộ giới luật sư trong CBD đều sẽ biết về chuyện này rồi."
Họ ngồi trên một tảng đá trên bờ cát. Vệ Bác Hành co chân, tựa cằm lên gối, "Anh nói xem tại sao tôi lại thích loại người này cơ chứ?"
Tiêu Ý Trì nhìn những ngôi sao trên biển. "... Hồi tôi còn trẻ, từng nghĩ phải thích người cao giàu đẹp mới được. Nhưng thực tế cao giàu đẹp là bản thân người đó, đâu có liên quan gì đến tôi. Anh ta cao giàu đẹp, không có nghĩa là anh ta sẽ không bạo hành gia đình. Có đôi khi thích một người khác, không nhất định vì đối phương có điều kiện tốt, mà bởi vì những điều cùng anh ta trải qua là độc nhất vô nhị, những việc này đã sinh ra phản ứng hoá học với nhau. Nói thật đi, cậu với bạn trai cũ của cậu từng có khoảnh khắc nào khó quên không?"
"...... Có." Vệ Bác Hành bộc bạch nội tâm, "Đúng là vì có, cho nên khi bị hắn phản bội mới càng không thể chịu đựng nổi.... Sau khi chia tay, tôi cũng không chặn hắn ta.... Đi chơi với anh, tôi cố ý chụp ảnh, thỉnh thoảng lại đăng lên một tấm. Tại sao chỉ có hắn ta có thể tiêu dao sung sướng. Tôi muốn cho hắn nhìn thấy, bây giờ tôi cũng sống rất tốt."
Tiêu Ý Trì hỏi anh ta, "Cậu có muốn quay lại với anh ta không?"
"...... Không biết. Bây giờ tôi đối với hắn ta chỉ toàn là hận."
Vệ Bác Hành ủ rũ nói.
Cậu ta lại xin lỗi Tiêu Ý Trì, "Xin lỗi. Tôi cảm thấy như mình đã lợi dụng anh. Anh nghiêm túc tìm kiếm nửa kia như vậy mà tôi lại không thành tâm, xen lẫn quá nhiều tư lợi. Đại Sơn lo lắng là đúng mà."
Tiêu Ý Trì vươn tay vuốt mái tóc bị gió biển thổi bay của Vệ Bác Hành, "Cậu đừng tự trách mình. Nói thật với cậu, tôi không chờ mong một trải nghiệm tình cảm quá suôn sẻ. Tình cảm giống như quả hồng, phải trải qua sương giá mới càng ngọt ngào hơn. Có đôi khi, cậu phải chờ, chờ trái chín sau mưa gió, lại chín thêm chút nữa, lúc sắp chín hẳn thì hái xuống, thứ nước thơm ngọt căng mọng gần như muốn xuyên qua lớp vỏ mỏng, cắn một miếng lúc này, chắc chắn phải ngọt lịm tim."
Vệ Bác Hành cười, "Đây đúng là một ví dụ kích thích khẩu vị đó."
"Ha ha ha! Nhắc mới nhớ, tôi đói bụng rồi, chúng ta đi ăn chút gì nhé?"
"Được."
Ăn khuya xong, Tiêu Ý Trì đưa Vệ Bác Hành về, mình lại bắt xe về. Ở trên xe, anh gọi điện cho Đại Sơn, nhờ anh ta tìm người âm thầm bảo vệ Vệ Bác Hành.
Sau khi Đại Sơn biết chuyện gì đã xảy ra, hỏi Tiêu Ý Trì, "... Vậy hai cậu còn có hi vọng không?"
Tiêu Ý Trì nhún vai, "Tùy duyên đi."
Chẳng mấy chốc, Nam Cảnh đã tìm hiểu rõ ràng ngọn nguồn của tin đồn.
Tiết tấu gõ cửa đã bại lộ sự gấp gáp của cậu. Du Tri Niên bảo cậu vào, "Nói." Hắn vừa ký văn kiện vừa chờ báo cáo.
"Sếp, hóa ra bạn trai hiện tại của luật sư Vệ là Tiêu Ý Trì! Anh nghĩ có trùng hợp không?! Em biết anh ấy đã về nước, nhưng không ngờ anh ấy lại ở cùng thành phố với chúng ta..."
"Cậu chắc chắn hiện tại hai người họ đang yêu đương à?" Du Tri Niên ngẩng đầu ngắt lời cậu, hỏi.
"Ặc." Nam Cảnh giật mình, "Trợ lý của luật sư Vệ nói gần đây luật sư Vệ hẹn hò riêng khá nhiều, cho nên em phỏng đoán một cách hợp lý..."
"Điều đó có nghĩa là không có chứng cứ xác thực. Thân là luật sư, phải cẩn thận với lời nói của mình."
Nam Cảnh kiểm điểm, "Em xin lỗi, em biết sai rồi." Cậu nhớ lại Du Tri Niên từng hỏi mình về chuyện của Tiêu Ý Trì, "Phóng viên Tiêu là đối tượng chú ý khách hàng nào sao ạ?"
"Tạm thời không thể tiết lộ chuyện này cho cậu."
Nam Cảnh đành thôi, "Vâng ạ."
Du Tri Niên đặt bút xuống, "Trở lại chủ đề chính, ngọn nguồn?"
"À." Nam Cảnh thuật lại chi tiết tình hình lúc đó, cuối cùng, cậu lấy ra một cái USB đặt trước mặt Du Tri Niên, "Em còn có video giám sát lúc đó nè anh."
"Làm tốt lắm. Chỗ ông nội cậu, tôi sẽ khen ngợi cậu một cách thỏa đáng."
Nam Cảnh đẩy kính, vẻ mặt có chút vui mừng xen lẫn chút kiêu ngạo, "Cảm ơn sếp."
Cậu đang định rời đi, Du Tri Niên gọi cậu lại, "'Đánh người' với 'phòng vệ chính đáng' không giống nhau, nếu cậu đã biết sự thật, có phải..."
Nam Cảnh hiểu ngay, "Phóng viên Tiêu là thần tượng của em, em nhất định bảo vệ anh ấy và làm sáng tỏ sự thật."
Sau khi Nam Cảnh rời đi, Du Tri Niên bấm mở video giám sát ra xem.
Xem xong, hắn suy nghĩ một lát, kinh nghiệm làm luật sư nhiều năm đã khiến hắn quen với việc vạch ra kế hoạch vẹn toàn. Hắn bấm một dãy số. "Xin chào. Tôi muốn nhờ anh cử người đi bảo vệ một người... Không phải nhân vật quan trọng, trước đây là phóng viên, hiện tại là giáo viên. Gần đây cậu có chút tranh chấp với người khác, 'khách hàng' lo cậu ta sẽ bị trả thù....... Đúng vậy, càng nhanh càng tốt. Được, cảm ơn. Tôi sẽ gửi thông tin của cậu ấy cho anh sau."
Không lâu sau khi hắn kết thúc cuộc gọi, có một tin nhắn mới gửi đến điện thoại.
Tiêu Ý Trì rốt cuộc cũng trả lời hắn.
Khi nhận được tin nhắn đưa quà lưu niệm của Du Tri Niên, Tiêu Ý Trì liền tiến thoái lưỡng nan. Đó là tâm ý của dì Phan, nhưng anh cực kỳ không muốn gặp Du Tri Niên.
Vốn định trả lời hắn vào ngày hôm sau, nhưng lại gặp chuyện Vệ Bác Hành bị bạn trai cũ quấy rối, thế là quên béng mất.
Sau khi trả lời tin nhắn và hẹn thời gian gặp mặt Du Tri Niên, anh bỗng nhiên nhớ ra Vệ Bác Hành từng nói "Toàn bộ giới luật sư CBD đều biết chuyện này".
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa vạn dặm. Đặc biệt là những tranh chấp tình cảm kiểu này rất dễ bị thêm mắm thêm muối và trở thành những chuyện tầm phào dị dạng.
Chắc Du Tri Niên sẽ không biết đâu ha? Tiêu Ý Trì ngẫm nghĩ lại, luật sư Du chắc sẽ không rảnh rỗi thế đâu. Nếu hắn đã nghe nói rồi, có lẽ ấn tượng đối với anh sẽ càng xấu đi cho coi.
Tiêu Ý Trì lắc đầu, mình nghĩ những chuyện này làm gì.
Sau khi kết thúc công việc ngoài giờ, Du Tri Niên lái xe đến công viên nhỏ gần tiểu khu của Tiêu Ý Trì.
Tiêu Ý Trì vừa mới cho mèo ăn thì hắn xuất hiện.
"Đây là quà lưu niệm." Du Tri Niên đưa túi ra, Tiêu Ý Trì nhận lấy, "Cảm ơn, cũng cảm ơn dì Phan giúp tôi nhé."
Bàn giao hoàn tất, vốn đã có thể nói lời tạm biệt.
Du Tri Niên hỏi, "...... Gần đây đang bận gì sao? Vẫn luôn không nhận được tin nhắn."
Tiêu Ý Trì cười nhạt, "Xin lỗi, bận chút việc nên quên trả lời."
Du Tri Niên cảm thấy kể từ khi party du thuyền kết thúc thái độ Tiêu Ý Trì đã thay đổi. Chẳng lẽ chiều hôm đó cậu ta và Vệ Bác Hành đã xác định quan hệ rồi?
"... Cậu với luật sư Vệ gần đây tiến triển thế nào?"
Tiến triển thế nào liên quan gì đến anh? Anh để ý? Hay lại muốn nói với dì Phan?
Trong lòng chợt bùng lên ngọn lửa. Tiêu Ý Trì đáp, "Luật sư Du, nếu anh có thời gian quan tâm đến tôi và Vệ Bác Hành, không bằng quan tâm đến bản thân đi, đừng mãi làm kèn nhỏ nữa."
Du Tri Niên nheo mắt lại, "... Kèn nhỏ?"
"Việc riêng của tôi, tôi sẽ tự mình nói với mấy dì, không cần thông qua anh; nói trắng ra là, chuyện của tôi không liên quan gì đến luật sư Du. Dù cho anh vô tình hay cố ý thì đều xin anh hãy im miệng."
Đèn đường không sáng lắm, chiếu vào mặt hai người là sáng tối đan xen.
Du Tri Niên phản kích, "... Cậu yên tâm, tin đồn nhàm chán như 'người hiện tại và người yêu cũ đánh nhau', tôi không mở miệng nói với dì Phan được đâu."
Tuyệt vời. Giờ thì mình không chỉ không đủ nhan sắc, mà đến cả đối nhân xử thế cũng không đủ tư cách.
Tiêu Ý Trì cười ra tiếng, "Đúng vậy. Xin lỗi, chắc anh thấy mất mặt lắm nhỉ, thế mà lại từng xem mắt với một người như tôi." Giận quá lại hóa bình tĩnh. Anh cúi đầu, "Làm khó anh rồi."
"..." Du Tri Niên nắm chặt tay thành quyền, môi mím chặt, trong công viên nhỏ chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang, càng trở nên yên tĩnh hơn.
Tiêu Ý Trì kết liễu, "...... Luật sư Du, sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa. Chỗ mấy dì tôi sẽ tìm một cái cớ. Khoảng thời gian này, làm phiền rồi."
Du Tri Niên bị ốm. Bị cảm nặng, cả người mê man, ngay cả nói chuyện cũng vô cùng khó khăn.
Hắn gian nan bò dậy khỏi giường, gọi điện cho đội quản lý riêng của tiểu khu, đầu dây bên kia phản hồi và lập tức cử người đến chăm sóc hắn.
Tối hôm qua trở về, hắn tắm nước lạnh ướt từ đầu đến chân để làm dịu những suy nghĩ và cảm xúc hỗn loạn của mình.
Vì thế, hôm nay chỉ có thể xin nghỉ ở nhà. Số lần hắn xin nghỉ rất ít, vì bận đến mức không có thời gian sinh bệnh.
Nhưng bây giờ toàn thân vừa đau nhức vừa vô lực, chẳng những không thể đi lại, mà còn không thể suy nghĩ.
Hắn ghét khi nằm trên giường và không thể suy nghĩ đầu óc, bởi vì khi đó hắn chỉ có thể bị chi phối bởi cảm xúc trong lòng.
May mắn thay, các chuyên gia đã đến kịp thời và chẩn bệnh kê thuốc cho hắn một cách lưu loát.
Sau khi uống thuốc, hắn nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sau khi thức dậy, đầu không còn quá nặng. Y tá lại đến đo đạc cho hắn, bảo hắn tiếp tục nghỉ ngơi cho tốt, đến giờ uống thuốc thì lại đánh thức hắn.
Lúc còn nhỏ, khi bị bệnh, dì Phan sẽ ở bên cạnh hắn, dịu dàng xoa đầu hắn; hắn không chịu uống thuốc, dì sẽ dịu giọng dỗ dành, đồng ý với mọi yêu cầu vô lý và buồn cười của hắn.
Thứ có tác dụng, không phải chỉ có thuốc.
Giờ dì Phan đã lớn tuổi, hắn cũng đã trưởng thành, không còn được như trước.
"Cậu Du, cậu muốn ăn chút gì không? Tôi thu xếp cho cậu?" Y tá ân cần hỏi.
Du Tri Niên lắc đầu, "Cô cứ đi làm việc đi, tôi nằm nghỉ một lát."
"Vâng."
Phòng ngủ lớn như vậy chỉ có mỗi mình hắn.
Trong lòng trống rỗng.
Hắn lật chăn, xuống giường, đi đến phòng để quần áo.
Hắn mở một chiếc hộp dưới tủ, và bên trong là một chú chó Snoopy rất cũ.
Đó là món quà sinh nhật đầu tiên dì Phan tặng cho hắn. Snoopy lúc ấy chỉ cao bằng nửa người hắn, bây giờ lại trông nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ có thể nằm gọn trong lòng hắn.
Hắn trở lại giường và ôm Snoopy.
Hắn có cha mẹ cũng như không có, một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất thời thơ ấu là nhìn dì Phan tắm cho Snoopy —— cẩn thận cởi quần áo nó, lau mình và đôi tai dài của nó một cách kỹ càng, cuối cùng phơi nó trùi lủi trên sân thượng và thấy nó vẫn đang cười ngốc nghếch như cũ.
Tri Niên à, Snoopy không ngốc, bất kể gặp phải chuyện gì, nó vẫn luôn mỉm cười, đó mới gọi là thông minh.
Dì Phan ơi, tiếc là con không làm được.
Hắn ôm chặt Snoopy.
Mới gặp Tiêu Ý Trì được bao lâu cơ chứ? Lại chẳng phải người yêu nhưng trong lòng lại khó chịu chết đi được.
Hết chương 9.

Bình Luận