khó dỗ dành
Chương 2: Là quán bar lành mạnh
Đã nhiều năm không gặp, kể từ lần gặp mặt cuối cùng đến nay cũng không có bất kỳ liên lạc nào. Dường như Ôn Dĩ Phàm đã mơ hồ quên đi sự tồn tại của người này.
Nhưng cô vẫn nhớ rõ, lần cuối cùng nói chuyện, là không vui.
Cô cũng không nghĩ là anh thấy cô đang chật vật khó khăn thì đến hỏi han trợ giúp.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Dĩ Phàm chính là.
Đối phương nhận lầm người rồi.
Nhưng trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ khác.
Cũng có thể mấy năm này Tang Diên dần dần thành thục, tính cách trở nên rộng rãi hơn. Đã sớm quên những chuyện trước kia, bất kể là khúc mắc gì, chỉ xem như khách sáo khi gặp lại bạn học cũ.
Ôn Dĩ Phàm thu lại suy nghĩ, đem áo khoác đưa trả lại anh, trong mắt mang theo nghi hoặc.
Tang Diên không nhận, ánh mắt từ trên tay cô lướt qua. Rồi sau đó, anh lãnh đạm nói: "Tôi là chủ quán bar này."
Tay Ôn Dĩ Phàm dừng ở giữa không trung, phản ứng có chút chậm chạp.
Trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ ý anh.
Hẳn ý của anh là tự giới thiệu bản thân, có ý tự hào anh lăn lộn giỏi như vậy, tuổi còn trẻ đã thăng quan tiến chức nhanh chóng, lên làm ông chủ rồi.
Trong tình huống đó, cô có chút phân tâm, suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên, nhớ lại lời Chung Tư Kiều nói.
—— "Ông chủ quán bar này có thể nói là đầu bảng phố ăn chơi."
Cô không kiềm được liếc trên mặt anh mấy cái.
Tóc đen lãng tử, con ngươi đen tuyền, trong bóng tối này lại càng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Đã không còn vẻ bướng bỉnh năm ấy, ngũ quan trẻ trung đã trở nên lưu loát từng trải. Dáng người gầy cao ngất, cả bộ quần áo đen đứng đắn cũng không giấu được vẻ ngạo mạn, tự phụ của anh.
Danh hiệu đầu bảng.
Có vẻ cũng là danh bất hư truyền.
Tang Diên lại chậm rãi nói ra hai chữ, mang tâm trí của cô kéo trở lại.
"Họ Tang."
". . ."
Đây là đang nói cho cô biết, họ của anh?
Cho nên chính là, không nhận ra cô, có ý tự giới thiệu mình.
Ôn Dĩ Phàm biết tình huống, bình tĩnh nói: "Có chuyện gì sao?"
"Thật xin lỗi. Bởi vì sơ suất của chúng tôi, đã gây bất tiện cho quý khách." Tang Diên nói: "Quý khách có yêu cầu gì, có thể nói cho tôi. Ngoài ra, tất cả chi phí của quý khách tối nay ở trong quán đều không tính, hy vọng sẽ không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của quý khách."
Anh một chữ "quý khách" hai chữ "quý khách", Ôn Dĩ Phàm lại không nghe ra có mấy phần tôn kính.
Giọng nói của anh vẫn giống như trước. Nói chuyện kiểu qua loa lấy lệ, miễn cưỡng, nghe lạnh như băng lại thiếu đòn.
Ôn Dĩ Phàm lắc đầu, khách khí nói: "Không cần. Không sao đâu."
Lời này vừa nói xong ,Tang Diên mặt mũi giãn ra, như là nhẹ nhàng thở ra. Có thể là thấy cô dễ nói chuyện, giọng anh cũng ôn hòa hơn một chút, gật đầu nói: "Vậy xin lỗi không tiếp chuyện được."
Dứt lời, anh dời mắt, nhấc chân đi ra ngoài.
Ôn Dĩ Phàm trong tay còn cầm áo khoác của anh, vô thức gọi: "Tang —— "
Tang Diên quay đầu.
Đối mặt với ánh nhìn của anh, cô bỗng nhiên ý thức được bọn họ bây giờ là người xa lạ, chữ "Diên" liền nghẹn ở cổ không nói ra được.
Đầu óc mờ mịt, Ôn Dĩ Phàm cũng không biết nên xưng hô như thế nào với anh.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến lúng túng. Trong lúc đang luống cuống, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hai chữ. Cô chăm chú nhìn mặt anh, nuốt nước miếng một cái rồi tựa như nói tiếp: "—— đầu bảng."
". . ."
Bốn mắt nhìn nhau.
Thế giới lần nữa an tĩnh lại.
Nơi này giờ tựa như bất động, Ôn Dĩ Phàm dường như nhìn thấy, mi tâm của anh nhỏ đến không phát hiện mà nhảy lên một cái.
". . ."
Ừ?
Cô mới vừa mới vừa nói cái gì.
Tang đầu bảng.
Tang, đầu, bảng.
Tang. . .
Cmn.
A a a a a a a a!
Tang đầu bảng a a a a a! ! !
". . ."
Ôn Dĩ Phàm như ngừng thở, suýt chút nữa không duy trì được vẻ bình tĩnh. Cô hoàn toàn không dám nhìn Tang Diên, nhấp mím môi, một lần nữa đem áo khoác đưa về phía anh: "Áo của anh."
Phương thức giải quyết tốt nhất, chính là cách làm giống như trước kia, coi như không có gì không ổn, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Trực tiếp mang đoạn nhạc đệm nhỏ này lướt qua.
Nhưng Tang Diên không cho cô cơ hội này.
Anh nghiêng đầu, chậm chạp nhắc lại: "Tang, đầu, bảng?"
Ôn Dĩ Phàm giả bộ nghe không hiểu: "Cái gì?"
Yên lặng chốc lát.
Tang Diên nhìn cô, hơi kinh ngạc, một lúc sau anh như đã rõ ràng. Anh khẽ kéo dài "A" một tiếng, khóe môi hơi cong, bộ dáng như hiểu ra "quả nhiên là như vậy". Anh khom người: "Xin lỗi, chúng tôi nơi này là quán bar lành mạnh."
". . ."
Nói bóng gió đại khái chính là.
Tôi tự biết tôi đẹp trai gợi cảm, nhưng không cân nhắc qua kinh doanh trên phương diện này, xin cô con mẹ nó tự trọng.
Ôn Dĩ Phàm muốn giải thích mấy câu, lại cảm thấy không có cách nào giải thích rõ.
Cô âm thầm thở ra một hơi, lười nói tiếp. Dù sao sau này cũng sẽ không gặp mặt, cô dứt khoát bất chấp tất cả, ra vẻ tiếc nuối nói theo anh: "Phải không? Vậy thì thật tiếc."
". . ."
Tang Diên biểu tình tựa như cứng lại trong nháy mắt.
Nhưng cũng có thể đó chỉ là ảo giác của cô.
Ôn Dĩ Phàm nháy mắt, chỉ thấy anh thần sắc như cũ không hề bận tâm, không có chút biến hoá nào. Cô cũng không quá để ý, chỉ lễ phép cười cười, lại lần nữa nhắc: "Áo của anh đây."
Tang Diên vẫn không có ý muốn nhận lấy.
Khoảng chừng mười giây sau, Ôn Dĩ Phàm cảm giác kỳ quái nhận ra anh đang chăm chú nhìn cô, khóe miệng hiện lên độ cong nhỏ, ánh mắt thẳng thừng như có điều suy nghĩ.
Cứ như vậy dừng lại ——
"Được giữ quần áo của tôi .." Tang Diên dừng một chút, đột nhiên cười, "không thấy vui vẻ sao?"
". . ."
Ôn Dĩ Phàm: ?
"Mặc dù tôi không biết, nhưng có vẻ tôi càng nổi danh hơn so với quán bar này?".
Anh không đứng đắn mà hạ tầm mắt, lời nói càng thêm rõ ràng, tựa như cho cô một bậc thang đi xuống: "Lấy về làm kỷ niệm đi."
". . ."
------------
"Anh ta thật sự nói như vậy sao?" Chung Tư Kiều nhiều lần xác nhận, cười thật to lên tiếng: "Thật sự là đồ hoang tưởng mà, sao anh ta không bảo cậu đem về treo lên trưng bày luôn đi!"
Ôn Dĩ Phàm chậm rãi nói: "Ý anh ấy chính là như vậy."
Chung Tư Kiều nín cười, an ủi tượng trưng mấy câu: "Thôi cậu đừng để ý. Có thể Tang Diên gặp những chuyện như thế này quá nhiều, nên liền trực tiếp cho rằng cậu tới đây là để ngắm nghía anh ta."
"Cậu quên mục đích hai chúng ta đến đây là gì rồi sao?"
"A?"
"Không phải là để 'Chơi' sao?" Ôn Dĩ Phàm nói, " Chữ 'Ngắm nghía' này làm sao có thể xứng với lời nói cử chỉ của cậu."
". . ."
Chung Tư Kiều lại bắt đầu cười.
Ôn Dĩ Phàm cũng cười: "Được rồi, cậu kiềm chế chút đi. Chờ anh ấy đi rồi cười tiếp, anh ấy còn ngồi đó kìa."
Lúc này hàng ghế trước quầy bar đã đầy khách ngồi, Tang Diên chiếm vị trí đầu tiên. Anh bưng ly rượu trong suốt lên, ung dung thong thả uống một ngụm, biểu tình ung dung tự tại, ra vẻ ta đây là một Đại thiếu gia quần là áo lụa không bị trói buộc.
Thấy vậy, Chung Tư Kiều cuối cùng thu nụ cười lại.
Vừa vặn gọi người bồi bàn tới.
Cậu bồi bàn này là một nam sinh, tuổi tác không lớn, trên mặt vẫn còn vẻ tròn trịa bụ bẫm trẻ con. Tay cậu bưng khay, động tác cẩn thận rót rượu. Rồi sau đó, đem tiền mà Ôn Dĩ Phàm vừa trả hoàn lại, đè ở dưới cái kẹp nhỏ.
"Đây là tiền rượu của quý khách."
Ôn Dĩ Phàm nhìn tiền: "Đây là. . ."
Không đợi cô hỏi xong, người phục vụ vội vàng giải thích, vẻ mặt hơi lo lắng: "Thật xin lỗi, chuyện mới vừa rồi là lỗi của tôi. Ông chủ đã dặn tôi, bàn này của quý khách không tính tiền."
Ôn Dĩ Phàm lúc này mới nhớ đến lời Tang Diên nói.
Cô liền vô thức cự tuyệt: "Không có chuyện gì, không cần. Cậu lấy tiền về đi."
Người phục vụ lắc đầu: "Trừ chuyện này, quý khách có cần gì, cứ gọi tôi."
Thái độ của cậu ta rất kiên quyết, Ôn Dĩ Phàm cũng không cố chấp. Cô cầm tiền lên để ở bên cạnh áo khoác: "Tôi mới vừa đi phòng vệ sinh, ở hành lang nhặt được cái áo khoác này. Có thể là của khách hàng nào vô tình để quên."
Người phục vụ vội vàng nhận lấy: " Được, cám ơn cô."
Chờ cậu đi khuất, Chung Tư Kiều nhìn cô nháy mắt mấy cái: "Chuyện gì xảy ra?"
Ôn Dĩ Phàm giải thích đơn giản.
Chung Tư Kiều trợn to mắt: "Anh ta đã nói như vậy rồi, cậu sao còn phải trả tiền?"
"Người ta mở tiệm cũng không dễ dàng gì, " Ôn Dĩ Phàm nhấp miếng rượu, "Không cần bởi vì chút chuyện này liền lấy của anh ấy mấy trăm đồng."
"Cậu sao còn lo lắng nhà giàu gây dựng sự nghiệp khổ, thiếu gia này có tiền cũng không phải chuyện một ngày hai ngày." Chung Tư Kiều nói, "Còn nữa, anh ta mà thật không nhớ rõ cậu sao?"
Ôn Dĩ Phàm hợp lý suy đoán: "Chắc là không nhận ra được."
"Không nhận ra được?" Chung Tư Kiều thấy hoang đường, bật thốt lên, "Không phải chứ, cậu chẳng lẽ không biết ngoại hình của mình ra sao sao? Vì trong tên cậu có chữ 'Phàm' nên liền thật sự thấy bản thân bình thường sao?"
". . ." Ôn Dĩ Phàm thiếu chút nữa sặc, vừa nói vừa buồn cười, "Cậu nói giọng điệu này làm mình nghĩ cậu đang chửi mình đó."
Cũng khó trách Chung Tư Kiều cảm thấy chuyện này không hợp lý.
Bởi vì Ôn Dĩ Phàm thật sự rất xinh đẹp.
Trái ngược với tính cách ôn hòa của cô, tướng mạo của cô cực kỳ lộng lẫy, xinh đẹp đến mức mang tính công kích. Đôi mắt hồ ly như câu hồn, đuôi mắt thoáng nhọn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang nét phong tình.
Ngồi trong quán bar hơi tối này, cô vẫn như đang tỏa sáng.
Chung Tư Kiều vẫn luôn cảm thấy cô dựa vào gương mặt này là có thể làm giàu.
Vậy mà cuối cùng lại cực khổ đi làm phóng viên truyền thông.
"Hơn nữa cậu bây giờ cùng thời điểm học cấp ba cũng không có gì khác nhau đâu, chỉ có tóc so với trước kia ngắn hơn một chút ——" nhìn thấy dáng vẻ của Tang Diên bên kia, Chung Tư Kiều trong nháy mắt sửa lại, "Được rồi, cũng có thể."
". . ."
"Với điều kiện của anh ta, mấy năm này chắc cũng cua qua không biết bao nhiêu em gái, nói không chừng có nhiều người ngoại hình cũng không kém cậu."
Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm chống cằm, nhìn về phía Tang Diên.
Lúc này, bên cạnh anh có thêm một cô gái.
Như là không sợ lạnh, cô gái mặc quần ngắn ôm sát người, lộ ra hai chân trắng nõn thẳng tắp. Cô ấy dựa nửa người vào quầy bar, ngoẹo đầu mời rượu anh, cười một cách tự nhiên, đường cong lả lướt theo động tác được phác họa rõ ràng.
Tang Diên giương mắt nhìn cô ấy, cười như không cười.
Không khí phía bên đó như hạ thấp, cũng mang thêm mấy phần tán tỉnh.
Nói qua những lời này, rất nhanh, Chung Tư Kiều liền nói đến chuyện khác.
Sự chú ý bị giọng nói của cô ấy kéo trở về, Ôn Dĩ Phàm dời ánh mắt, cùng cô ấy tiếp tục hàn huyên.
Một lúc lâu sau.
Nữ ca sĩ kết thúc một ca khúc. Thấy thời gian đã trễ, Ôn Dĩ Phàm hỏi: "Sắp mười giờ, chúng ta đi đi?"
Chung Tư Kiều: "Được."
Hai người đứng dậy đi ra ngoài.
Chung Tư Kiều khoác tay Ôn Dĩ Phàm, vừa nhìn điện thoại vừa nói: "Hướng Lãng mới vừa nói với mình tháng sau cậu ấy trở về nước, lần tới chúng ta tìm cậu ấy cùng đi chơi đi. Có thể đi nhảy Disco nhé, đi đến chỗ này hơi nhàm chán."
Ôn Dĩ Phàm đáp ứng: " Được."
Trước khi đi, cô lại liếc nhìn qua quầy bar.
Tang Diên vẫn ngồi ở vị trí cũ, bên cạnh lại là một cô gái khác. Trên mặt anh vẫn không mang cảm xúc, như là đối với chuyện gì cũng không hề quan tâm.
Bất ngờ gặp lại cô, qua biểu hiện của anh, cũng giống như đụng phải một người xa lạ chưa từng gặp mặt thôi.
Ôn Dĩ Phàm hồi tưởng lại.
Mơ hồ nhớ ra bọn họ cắt đứt liên lạc sau lần gặp mặt cuối cùng kia.
Buổi tối không trăng, vắng lạnh. Sương mù dày đặc chèn ép thị trấn nhỏ, mưa phùn rào rào rớt xuống. Bên trong đường hẻm nhỏ, chỉ có duy nhất một ánh đèn đường. Cậu thiếu niên cả người ướt nhẹp, lông mi cũng dính giọt nước. Làn da trắng sáng, trong mắt ánh lên nét tức tưởi.
Hết thảy cũng giống như là hư ảo.
Cô không nhớ tâm trạng lúc đó của mình là gì.
Chỉ nhớ.
Tang Diên thanh âm khàn khàn, cuối cùng kêu cô một tiếng: "Ôn Dĩ Phàm."
Rồi sau đó thấp mắt tự chế giễu: "Mình cũng không kém như vậy chứ."
Cũng nhớ.
Anh mất đi cả kiêu ngạo của bản thân, tự đem bản thân coi là thấp kém đến nỗi bị người khác lảng tránh.
"Yên tâm, " anh cười, "Mình sẽ không tiếp tục làm phiền cậu."
-----------
Từ sau khi vẩy rượu vào người khách hàng, Dư Trác cả buổi tối cũng không thoải mái. Làm việc dè dặt, e sợ tái phạm sai lầm, lại lần nữa chọc ông chủ nóng giận.
Chờ khách hàng bàn này đi rồi, cậu tiến lên dọn dẹp bàn.
Thu lại mấy ly rượu xong, Dư Trác kéo lại cuốn hóa đơn tính tiền trên bàn, thì phát hiện mấy tờ tiền màu đỏ bị ép xuống phía dưới.
Động tác của cậu dừng lại.
Lại chú ý thấy trên mặt ghế phía dưới có một chiếc vòng tay.
Dư Trác thò tay nhặt lên, sắc mặt nặng nề mà đi trở về quầy bar. Cậu đẩy mâm vào bên trong, nói với người pha chế trong quầy: "Anh Tiểu Hà, bàn K11 có khách làm rớt đồ."
Hà Minh Bác nhận lấy, ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, cái áo cậu vừa đem tới kia, tôi thấy sao giống áo khoác của anh Diên."
"À, em không biết, khách hàng nói là nhặt được ở nhà vệ sinh." Nghĩ đến chuyện tiền, Dư Trác gãi đầu một cái, "Anh à, anh Diên mới vừa dặn em là bàn này không cần tính tiền, nhưng em trả lại tiền xong khách hàng lại không mang đi. Em có cần nói với anh ấy không?"
Hà Minh Bác liếc hắn: "Đi nhận sai đi."
". . ." Dư Trác bối rối, thấy cần phải giải thích một chút, "Anh, không phải em muốn nuốt tiền này, là khách không lấy đi. Em còn nói với cô ấy nhiều lần."
Bỏ vòng tay vào một cái túi ni lông nhỏ, Hà Minh Bác cười nói: "Anh Diên không phải là không nói đạo lý đâu."
". . ."
Cậu cũng biết vậy.
Tuy nhiên, khi Dư Trác đi lên lầu tìm Tang Diên, vẫn không nhịn được hồi hộp.
Cả đêm thấy Tang Diên ngồi trước quầy bar, cũng không biết lên lầu hai lúc nào. Lúc này, anh đang ngồi dựa vào chiếc ghế cuối cùng bên trong phòng, trên mặt cảm xúc nhàn nhạt.
Không biết anh có nghe cậu giải thích không.
Tang Diên không lên tiếng, không tập trung mà nghịch cái ly trong suốt trên tay.
Không khí mang cảm giác áp lực mơ hồ.
Dư Trác nhắm mắt lên tiếng hòa hoãn: "Có khả năng đây không phải là trả tiền rượu, em có nghe hai vị khách hàng này nói chuyện...."
Nói đến đây, cậu đột nhiên ý thức được lời tiếp theo không đúng cho lắm, nói quanh co lên: "Nhưng chung quanh thật ồn ào, em không biết nghe có chính xác không, cho nên em cũng không phải rất khẳng định. . ., chính là. . ."
Nhìn ánh mắt lãnh đạm của Tang Diên, Dư Trác giật mình, nói chuyện bỗng chốc trót lọt: "Em nghe được bạn của khách hàng này hỏi cô ấy, tới quán bar này không phải là để ngắm Diên ca sao, cô ấy trả lời là không phải."
Lông mi Tang Diên khẽ nhúc nhích.
Dư Trác: "Sau đó, cô ấy nói, là, là để 'Chơi'. . ."
Tang Diên: ". . ."
Tang Diên: "?"
"Cho nên có khả năng tiền này là để 'Chơi' anh. . ."
". . ."
Nhưng cô vẫn nhớ rõ, lần cuối cùng nói chuyện, là không vui.
Cô cũng không nghĩ là anh thấy cô đang chật vật khó khăn thì đến hỏi han trợ giúp.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Dĩ Phàm chính là.
Đối phương nhận lầm người rồi.
Nhưng trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ khác.
Cũng có thể mấy năm này Tang Diên dần dần thành thục, tính cách trở nên rộng rãi hơn. Đã sớm quên những chuyện trước kia, bất kể là khúc mắc gì, chỉ xem như khách sáo khi gặp lại bạn học cũ.
Ôn Dĩ Phàm thu lại suy nghĩ, đem áo khoác đưa trả lại anh, trong mắt mang theo nghi hoặc.
Tang Diên không nhận, ánh mắt từ trên tay cô lướt qua. Rồi sau đó, anh lãnh đạm nói: "Tôi là chủ quán bar này."
Tay Ôn Dĩ Phàm dừng ở giữa không trung, phản ứng có chút chậm chạp.
Trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ ý anh.
Hẳn ý của anh là tự giới thiệu bản thân, có ý tự hào anh lăn lộn giỏi như vậy, tuổi còn trẻ đã thăng quan tiến chức nhanh chóng, lên làm ông chủ rồi.
Trong tình huống đó, cô có chút phân tâm, suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên, nhớ lại lời Chung Tư Kiều nói.
—— "Ông chủ quán bar này có thể nói là đầu bảng phố ăn chơi."
Cô không kiềm được liếc trên mặt anh mấy cái.
Tóc đen lãng tử, con ngươi đen tuyền, trong bóng tối này lại càng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Đã không còn vẻ bướng bỉnh năm ấy, ngũ quan trẻ trung đã trở nên lưu loát từng trải. Dáng người gầy cao ngất, cả bộ quần áo đen đứng đắn cũng không giấu được vẻ ngạo mạn, tự phụ của anh.
Danh hiệu đầu bảng.
Có vẻ cũng là danh bất hư truyền.
Tang Diên lại chậm rãi nói ra hai chữ, mang tâm trí của cô kéo trở lại.
"Họ Tang."
". . ."
Đây là đang nói cho cô biết, họ của anh?
Cho nên chính là, không nhận ra cô, có ý tự giới thiệu mình.
Ôn Dĩ Phàm biết tình huống, bình tĩnh nói: "Có chuyện gì sao?"
"Thật xin lỗi. Bởi vì sơ suất của chúng tôi, đã gây bất tiện cho quý khách." Tang Diên nói: "Quý khách có yêu cầu gì, có thể nói cho tôi. Ngoài ra, tất cả chi phí của quý khách tối nay ở trong quán đều không tính, hy vọng sẽ không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của quý khách."
Anh một chữ "quý khách" hai chữ "quý khách", Ôn Dĩ Phàm lại không nghe ra có mấy phần tôn kính.
Giọng nói của anh vẫn giống như trước. Nói chuyện kiểu qua loa lấy lệ, miễn cưỡng, nghe lạnh như băng lại thiếu đòn.
Ôn Dĩ Phàm lắc đầu, khách khí nói: "Không cần. Không sao đâu."
Lời này vừa nói xong ,Tang Diên mặt mũi giãn ra, như là nhẹ nhàng thở ra. Có thể là thấy cô dễ nói chuyện, giọng anh cũng ôn hòa hơn một chút, gật đầu nói: "Vậy xin lỗi không tiếp chuyện được."
Dứt lời, anh dời mắt, nhấc chân đi ra ngoài.
Ôn Dĩ Phàm trong tay còn cầm áo khoác của anh, vô thức gọi: "Tang —— "
Tang Diên quay đầu.
Đối mặt với ánh nhìn của anh, cô bỗng nhiên ý thức được bọn họ bây giờ là người xa lạ, chữ "Diên" liền nghẹn ở cổ không nói ra được.
Đầu óc mờ mịt, Ôn Dĩ Phàm cũng không biết nên xưng hô như thế nào với anh.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến lúng túng. Trong lúc đang luống cuống, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hai chữ. Cô chăm chú nhìn mặt anh, nuốt nước miếng một cái rồi tựa như nói tiếp: "—— đầu bảng."
". . ."
Bốn mắt nhìn nhau.
Thế giới lần nữa an tĩnh lại.
Nơi này giờ tựa như bất động, Ôn Dĩ Phàm dường như nhìn thấy, mi tâm của anh nhỏ đến không phát hiện mà nhảy lên một cái.
". . ."
Ừ?
Cô mới vừa mới vừa nói cái gì.
Tang đầu bảng.
Tang, đầu, bảng.
Tang. . .
Cmn.
A a a a a a a a!
Tang đầu bảng a a a a a! ! !
". . ."
Ôn Dĩ Phàm như ngừng thở, suýt chút nữa không duy trì được vẻ bình tĩnh. Cô hoàn toàn không dám nhìn Tang Diên, nhấp mím môi, một lần nữa đem áo khoác đưa về phía anh: "Áo của anh."
Phương thức giải quyết tốt nhất, chính là cách làm giống như trước kia, coi như không có gì không ổn, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Trực tiếp mang đoạn nhạc đệm nhỏ này lướt qua.
Nhưng Tang Diên không cho cô cơ hội này.
Anh nghiêng đầu, chậm chạp nhắc lại: "Tang, đầu, bảng?"
Ôn Dĩ Phàm giả bộ nghe không hiểu: "Cái gì?"
Yên lặng chốc lát.
Tang Diên nhìn cô, hơi kinh ngạc, một lúc sau anh như đã rõ ràng. Anh khẽ kéo dài "A" một tiếng, khóe môi hơi cong, bộ dáng như hiểu ra "quả nhiên là như vậy". Anh khom người: "Xin lỗi, chúng tôi nơi này là quán bar lành mạnh."
". . ."
Nói bóng gió đại khái chính là.
Tôi tự biết tôi đẹp trai gợi cảm, nhưng không cân nhắc qua kinh doanh trên phương diện này, xin cô con mẹ nó tự trọng.
Ôn Dĩ Phàm muốn giải thích mấy câu, lại cảm thấy không có cách nào giải thích rõ.
Cô âm thầm thở ra một hơi, lười nói tiếp. Dù sao sau này cũng sẽ không gặp mặt, cô dứt khoát bất chấp tất cả, ra vẻ tiếc nuối nói theo anh: "Phải không? Vậy thì thật tiếc."
". . ."
Tang Diên biểu tình tựa như cứng lại trong nháy mắt.
Nhưng cũng có thể đó chỉ là ảo giác của cô.
Ôn Dĩ Phàm nháy mắt, chỉ thấy anh thần sắc như cũ không hề bận tâm, không có chút biến hoá nào. Cô cũng không quá để ý, chỉ lễ phép cười cười, lại lần nữa nhắc: "Áo của anh đây."
Tang Diên vẫn không có ý muốn nhận lấy.
Khoảng chừng mười giây sau, Ôn Dĩ Phàm cảm giác kỳ quái nhận ra anh đang chăm chú nhìn cô, khóe miệng hiện lên độ cong nhỏ, ánh mắt thẳng thừng như có điều suy nghĩ.
Cứ như vậy dừng lại ——
"Được giữ quần áo của tôi .." Tang Diên dừng một chút, đột nhiên cười, "không thấy vui vẻ sao?"
". . ."
Ôn Dĩ Phàm: ?
"Mặc dù tôi không biết, nhưng có vẻ tôi càng nổi danh hơn so với quán bar này?".
Anh không đứng đắn mà hạ tầm mắt, lời nói càng thêm rõ ràng, tựa như cho cô một bậc thang đi xuống: "Lấy về làm kỷ niệm đi."
". . ."
------------
"Anh ta thật sự nói như vậy sao?" Chung Tư Kiều nhiều lần xác nhận, cười thật to lên tiếng: "Thật sự là đồ hoang tưởng mà, sao anh ta không bảo cậu đem về treo lên trưng bày luôn đi!"
Ôn Dĩ Phàm chậm rãi nói: "Ý anh ấy chính là như vậy."
Chung Tư Kiều nín cười, an ủi tượng trưng mấy câu: "Thôi cậu đừng để ý. Có thể Tang Diên gặp những chuyện như thế này quá nhiều, nên liền trực tiếp cho rằng cậu tới đây là để ngắm nghía anh ta."
"Cậu quên mục đích hai chúng ta đến đây là gì rồi sao?"
"A?"
"Không phải là để 'Chơi' sao?" Ôn Dĩ Phàm nói, " Chữ 'Ngắm nghía' này làm sao có thể xứng với lời nói cử chỉ của cậu."
". . ."
Chung Tư Kiều lại bắt đầu cười.
Ôn Dĩ Phàm cũng cười: "Được rồi, cậu kiềm chế chút đi. Chờ anh ấy đi rồi cười tiếp, anh ấy còn ngồi đó kìa."
Lúc này hàng ghế trước quầy bar đã đầy khách ngồi, Tang Diên chiếm vị trí đầu tiên. Anh bưng ly rượu trong suốt lên, ung dung thong thả uống một ngụm, biểu tình ung dung tự tại, ra vẻ ta đây là một Đại thiếu gia quần là áo lụa không bị trói buộc.
Thấy vậy, Chung Tư Kiều cuối cùng thu nụ cười lại.
Vừa vặn gọi người bồi bàn tới.
Cậu bồi bàn này là một nam sinh, tuổi tác không lớn, trên mặt vẫn còn vẻ tròn trịa bụ bẫm trẻ con. Tay cậu bưng khay, động tác cẩn thận rót rượu. Rồi sau đó, đem tiền mà Ôn Dĩ Phàm vừa trả hoàn lại, đè ở dưới cái kẹp nhỏ.
"Đây là tiền rượu của quý khách."
Ôn Dĩ Phàm nhìn tiền: "Đây là. . ."
Không đợi cô hỏi xong, người phục vụ vội vàng giải thích, vẻ mặt hơi lo lắng: "Thật xin lỗi, chuyện mới vừa rồi là lỗi của tôi. Ông chủ đã dặn tôi, bàn này của quý khách không tính tiền."
Ôn Dĩ Phàm lúc này mới nhớ đến lời Tang Diên nói.
Cô liền vô thức cự tuyệt: "Không có chuyện gì, không cần. Cậu lấy tiền về đi."
Người phục vụ lắc đầu: "Trừ chuyện này, quý khách có cần gì, cứ gọi tôi."
Thái độ của cậu ta rất kiên quyết, Ôn Dĩ Phàm cũng không cố chấp. Cô cầm tiền lên để ở bên cạnh áo khoác: "Tôi mới vừa đi phòng vệ sinh, ở hành lang nhặt được cái áo khoác này. Có thể là của khách hàng nào vô tình để quên."
Người phục vụ vội vàng nhận lấy: " Được, cám ơn cô."
Chờ cậu đi khuất, Chung Tư Kiều nhìn cô nháy mắt mấy cái: "Chuyện gì xảy ra?"
Ôn Dĩ Phàm giải thích đơn giản.
Chung Tư Kiều trợn to mắt: "Anh ta đã nói như vậy rồi, cậu sao còn phải trả tiền?"
"Người ta mở tiệm cũng không dễ dàng gì, " Ôn Dĩ Phàm nhấp miếng rượu, "Không cần bởi vì chút chuyện này liền lấy của anh ấy mấy trăm đồng."
"Cậu sao còn lo lắng nhà giàu gây dựng sự nghiệp khổ, thiếu gia này có tiền cũng không phải chuyện một ngày hai ngày." Chung Tư Kiều nói, "Còn nữa, anh ta mà thật không nhớ rõ cậu sao?"
Ôn Dĩ Phàm hợp lý suy đoán: "Chắc là không nhận ra được."
"Không nhận ra được?" Chung Tư Kiều thấy hoang đường, bật thốt lên, "Không phải chứ, cậu chẳng lẽ không biết ngoại hình của mình ra sao sao? Vì trong tên cậu có chữ 'Phàm' nên liền thật sự thấy bản thân bình thường sao?"
". . ." Ôn Dĩ Phàm thiếu chút nữa sặc, vừa nói vừa buồn cười, "Cậu nói giọng điệu này làm mình nghĩ cậu đang chửi mình đó."
Cũng khó trách Chung Tư Kiều cảm thấy chuyện này không hợp lý.
Bởi vì Ôn Dĩ Phàm thật sự rất xinh đẹp.
Trái ngược với tính cách ôn hòa của cô, tướng mạo của cô cực kỳ lộng lẫy, xinh đẹp đến mức mang tính công kích. Đôi mắt hồ ly như câu hồn, đuôi mắt thoáng nhọn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang nét phong tình.
Ngồi trong quán bar hơi tối này, cô vẫn như đang tỏa sáng.
Chung Tư Kiều vẫn luôn cảm thấy cô dựa vào gương mặt này là có thể làm giàu.
Vậy mà cuối cùng lại cực khổ đi làm phóng viên truyền thông.
"Hơn nữa cậu bây giờ cùng thời điểm học cấp ba cũng không có gì khác nhau đâu, chỉ có tóc so với trước kia ngắn hơn một chút ——" nhìn thấy dáng vẻ của Tang Diên bên kia, Chung Tư Kiều trong nháy mắt sửa lại, "Được rồi, cũng có thể."
". . ."
"Với điều kiện của anh ta, mấy năm này chắc cũng cua qua không biết bao nhiêu em gái, nói không chừng có nhiều người ngoại hình cũng không kém cậu."
Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm chống cằm, nhìn về phía Tang Diên.
Lúc này, bên cạnh anh có thêm một cô gái.
Như là không sợ lạnh, cô gái mặc quần ngắn ôm sát người, lộ ra hai chân trắng nõn thẳng tắp. Cô ấy dựa nửa người vào quầy bar, ngoẹo đầu mời rượu anh, cười một cách tự nhiên, đường cong lả lướt theo động tác được phác họa rõ ràng.
Tang Diên giương mắt nhìn cô ấy, cười như không cười.
Không khí phía bên đó như hạ thấp, cũng mang thêm mấy phần tán tỉnh.
Nói qua những lời này, rất nhanh, Chung Tư Kiều liền nói đến chuyện khác.
Sự chú ý bị giọng nói của cô ấy kéo trở về, Ôn Dĩ Phàm dời ánh mắt, cùng cô ấy tiếp tục hàn huyên.
Một lúc lâu sau.
Nữ ca sĩ kết thúc một ca khúc. Thấy thời gian đã trễ, Ôn Dĩ Phàm hỏi: "Sắp mười giờ, chúng ta đi đi?"
Chung Tư Kiều: "Được."
Hai người đứng dậy đi ra ngoài.
Chung Tư Kiều khoác tay Ôn Dĩ Phàm, vừa nhìn điện thoại vừa nói: "Hướng Lãng mới vừa nói với mình tháng sau cậu ấy trở về nước, lần tới chúng ta tìm cậu ấy cùng đi chơi đi. Có thể đi nhảy Disco nhé, đi đến chỗ này hơi nhàm chán."
Ôn Dĩ Phàm đáp ứng: " Được."
Trước khi đi, cô lại liếc nhìn qua quầy bar.
Tang Diên vẫn ngồi ở vị trí cũ, bên cạnh lại là một cô gái khác. Trên mặt anh vẫn không mang cảm xúc, như là đối với chuyện gì cũng không hề quan tâm.
Bất ngờ gặp lại cô, qua biểu hiện của anh, cũng giống như đụng phải một người xa lạ chưa từng gặp mặt thôi.
Ôn Dĩ Phàm hồi tưởng lại.
Mơ hồ nhớ ra bọn họ cắt đứt liên lạc sau lần gặp mặt cuối cùng kia.
Buổi tối không trăng, vắng lạnh. Sương mù dày đặc chèn ép thị trấn nhỏ, mưa phùn rào rào rớt xuống. Bên trong đường hẻm nhỏ, chỉ có duy nhất một ánh đèn đường. Cậu thiếu niên cả người ướt nhẹp, lông mi cũng dính giọt nước. Làn da trắng sáng, trong mắt ánh lên nét tức tưởi.
Hết thảy cũng giống như là hư ảo.
Cô không nhớ tâm trạng lúc đó của mình là gì.
Chỉ nhớ.
Tang Diên thanh âm khàn khàn, cuối cùng kêu cô một tiếng: "Ôn Dĩ Phàm."
Rồi sau đó thấp mắt tự chế giễu: "Mình cũng không kém như vậy chứ."
Cũng nhớ.
Anh mất đi cả kiêu ngạo của bản thân, tự đem bản thân coi là thấp kém đến nỗi bị người khác lảng tránh.
"Yên tâm, " anh cười, "Mình sẽ không tiếp tục làm phiền cậu."
-----------
Từ sau khi vẩy rượu vào người khách hàng, Dư Trác cả buổi tối cũng không thoải mái. Làm việc dè dặt, e sợ tái phạm sai lầm, lại lần nữa chọc ông chủ nóng giận.
Chờ khách hàng bàn này đi rồi, cậu tiến lên dọn dẹp bàn.
Thu lại mấy ly rượu xong, Dư Trác kéo lại cuốn hóa đơn tính tiền trên bàn, thì phát hiện mấy tờ tiền màu đỏ bị ép xuống phía dưới.
Động tác của cậu dừng lại.
Lại chú ý thấy trên mặt ghế phía dưới có một chiếc vòng tay.
Dư Trác thò tay nhặt lên, sắc mặt nặng nề mà đi trở về quầy bar. Cậu đẩy mâm vào bên trong, nói với người pha chế trong quầy: "Anh Tiểu Hà, bàn K11 có khách làm rớt đồ."
Hà Minh Bác nhận lấy, ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, cái áo cậu vừa đem tới kia, tôi thấy sao giống áo khoác của anh Diên."
"À, em không biết, khách hàng nói là nhặt được ở nhà vệ sinh." Nghĩ đến chuyện tiền, Dư Trác gãi đầu một cái, "Anh à, anh Diên mới vừa dặn em là bàn này không cần tính tiền, nhưng em trả lại tiền xong khách hàng lại không mang đi. Em có cần nói với anh ấy không?"
Hà Minh Bác liếc hắn: "Đi nhận sai đi."
". . ." Dư Trác bối rối, thấy cần phải giải thích một chút, "Anh, không phải em muốn nuốt tiền này, là khách không lấy đi. Em còn nói với cô ấy nhiều lần."
Bỏ vòng tay vào một cái túi ni lông nhỏ, Hà Minh Bác cười nói: "Anh Diên không phải là không nói đạo lý đâu."
". . ."
Cậu cũng biết vậy.
Tuy nhiên, khi Dư Trác đi lên lầu tìm Tang Diên, vẫn không nhịn được hồi hộp.
Cả đêm thấy Tang Diên ngồi trước quầy bar, cũng không biết lên lầu hai lúc nào. Lúc này, anh đang ngồi dựa vào chiếc ghế cuối cùng bên trong phòng, trên mặt cảm xúc nhàn nhạt.
Không biết anh có nghe cậu giải thích không.
Tang Diên không lên tiếng, không tập trung mà nghịch cái ly trong suốt trên tay.
Không khí mang cảm giác áp lực mơ hồ.
Dư Trác nhắm mắt lên tiếng hòa hoãn: "Có khả năng đây không phải là trả tiền rượu, em có nghe hai vị khách hàng này nói chuyện...."
Nói đến đây, cậu đột nhiên ý thức được lời tiếp theo không đúng cho lắm, nói quanh co lên: "Nhưng chung quanh thật ồn ào, em không biết nghe có chính xác không, cho nên em cũng không phải rất khẳng định. . ., chính là. . ."
Nhìn ánh mắt lãnh đạm của Tang Diên, Dư Trác giật mình, nói chuyện bỗng chốc trót lọt: "Em nghe được bạn của khách hàng này hỏi cô ấy, tới quán bar này không phải là để ngắm Diên ca sao, cô ấy trả lời là không phải."
Lông mi Tang Diên khẽ nhúc nhích.
Dư Trác: "Sau đó, cô ấy nói, là, là để 'Chơi'. . ."
Tang Diên: ". . ."
Tang Diên: "?"
"Cho nên có khả năng tiền này là để 'Chơi' anh. . ."
". . ."
Bình Luận