khó gả

Chương 6: Chương 6


Kỷ Đào ngồi xổm ở bờ sông, đưa tay sờ những viên đá ở trong nước, khi đang vô cùng chăm chú, đột nhiên có một tiếng hét, khi nàng quay đầu thì đã thấy, vừa nãy Liễu Hương Hương đang ở bên cạnh nàng giờ đã không thấy tăm hơi, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, cúi đầu nhìn vào trong nước, chỉ thấy Liễu Hương Hương đã rớt xuống nước, thấy nàng ấy cũng không nóng nảy, đôi tay đong đưa theo dòng nước, cơ thể đang hơi chìm xuống cũng dần nổi lên.

Liễu Hương Hương chậm rãi bơi đến bên bờ, đưa tay ra, Kỷ Đào giữ vững cơ thể đưa tay nắm lấy, nhưng lại liếc nhìn thấy có một bóng người ở bên cạnh nhảy xuống nước với tốc độ rất nhanh.

Dù Kỷ Đào rất kinh ngạc, nhưng hành động ở tay lại không có dừng lại, kéo Liễu Hương Hương lên bờ.

Sau đó nàng mới nhìn về phía bóng người vừa rồi đã tự nhảy xuống nước, dường như hắn đã nhận ra Liễu Hương Hương đã lên bờ rồi, cũng bơi lại gần, hắn lên bờ rồi phẩy phẩy y phục bị ướt, trên gương mặt còn mang theo nụ cười lấy lòng: “Hương Hương, ngươi không sao là tốt rồi.

”Năm nay Liễu Hương Hương mười hai tuổi, đã bắt đầu lộ ra nét duyên dáng yêu kiều của thiếu nữ, lúc này cũng xấu hổ đến mức mặt đỏ lên, trừng hắn một cái, nói: “Ai cần ngươi lo chứ?”Thiếu niên kia có chút luống cuống, nhưng lại có vẻ không biết phải nói thế nào, kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ lên.

Kỷ Đào đứng ở một bên nhìn trái rồi nhìn phải, lại bị Liễu Hương Hương ôm lấy cánh tay mà nói: “Đào Nhi, chúng ta trở về đi, không thì lát nữa cô mẫu sẽ lo lắng mất.


”Kỷ Đào gật đầu, nàng cũng không có quá nhiều tò mò cho chuyện này, đi theo Liễu Hương Hương trở về.

Buổi chiều, Liễu thị và Kỷ Đào tạm biệt mọi người, sau khi khéo léo từ chối lời mời ngủ lại qua đêm của Liễu Hà thị, hai người ngồi lên xe bò và trở về nhà.

Khi bước vào nhà, cửa nhà đối diện kêu lên kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, Kỷ Đào vừa quay đầu đã nhìn thấy Lâm Thiên Dược bước từ trong nhà ra ngoài, dường như sắc mặt của hắn tái đi một chút và bước đi không được vững cho lắm.

Kỷ Đào thấy hắn có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, vừa cảm thấy lo lắng, thì đã thấy đằng sau lớp hàng rào xây bằng tre của tiểu viện, Lâm Thiên Dược ngã xuống đất.

Tất nhiên Liễu thị cũng nhìn thấy được, cuống quít đẩy cửa hàng rào tre ở sân ra, Kỷ Đào nghĩ ngợi một lát cũng chạy đến.

Đôi mắt Lâm Thiên Dược khép hờ, môi tái nhợt, Liễu thị đưa tay đỡ lấy, đồng thời nói với Kỷ Đào ở bên cạnh: “Nhanh chóng đi mời đại phu đến đây.

”Thôn Đào Nguyên có đại phu, ở trong căn nhà nhỏ phía đầu đông của thôn và cách thôn khá xa, có một vị đại phu đã hơn sáu mươi tuổi, tự xưng họ Phó, tính cách lạnh lùng, cô độc một mình, cũng không thấy ông có người nhà nào khác, bình thường cũng không thấy ông nói lời nào với người trong thôn.

Kỷ Đào đi đến đó, Phó đại phu đang ở trong sân phơi dược liệu, nàng nhanh chóng chạy đến, đi đến bên cạnh hàng rào tre: “Phó đại phu, ngài mau đi xem với ta, Lâm gia……”Phó đại phu mới nghe được nửa câu, đã dừng hành động trong tay, đi vào nhà lấy hòm thuốc ra, sau một loạt những động tác không hợp với tuổi tác, lập tức mở cửa đi về phía cửa thôn.

Hai mắt Lâm Thiên Dược nhắm nghiền nằm dựa vào ghế, Phó đại phu đang bắt mạch, Kỷ Đào nhìn lướt qua một lần ngôi nhà của hắn, rất giản dị sạch sẽ, gần cửa có để một giá sách đơn giản, sách cất trên đó cũng đã hơi cũ, một vài quyển cũng đã ố vàng, nhưng từng cuốn sách đều được sắp xếp rất cẩn thận, hiển nhiên là chủ nhân của chúng rất yêu quý chúng.

Sau một lúc lâu, Phó đại phu buông cánh tay Lâm Thiên Dược ra, lấy từ trong hòm thuốc ra một vài loại dược liệu lựa chọn rồi sắp xếp lại, phân loại ra thành mấy nhóm.

Kỷ Đào im lặng mà nhìn, đột nhiên hỏi: “Phó đại phu, ngài có nhận đồ đệ không?”Phó đại phu dừng tay lại một chốc, nhìn nhìn Kỷ Đào sau đó lạnh nhạt nói: “Không nhận.


”Lúc này thì lòng hiếu kỳ của Kỷ Đào đã bị gợi lên hoàn toàn, đi đến bên cạnh bàn: “Phó gia gia, y thuật của ngài cao minh như vậy, lại không thấy ngài thu nhận đồ đệ, chuyện này…… Thất truyền rồi thì không phải là rất đáng tiếc sao?”“Ngươi đang trù cho ta chết đúng không?” Phó đại phu hỏi ngược lại, hơi nâng giọng lên, tất nhiên là do đã có chút nổi nóng.

Kỷ Đào nhún nhún vai, cũng không lo lắng: “Ta chỉ nói đúng sự thật thôi mà.

”Phó đại phu cũng im lặng, tiếp tục động tác trong tay, Liễu thị đã âm thầm trừng mắt nhìn Kỷ Đào vài lần.

“Sắc những dược liệu này rồi đút cho hắn uống đi, nhớ kỹ những chữ viết trên này, đừng có bỏ vào lộn xộn.

” Phó đại phu mở miệng, không biết lấy từ đâu ra một tờ giấy đưa cho Kỷ Đào.

Kỷ Đào nhận lấy, nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa trên giấy hơi nhướng mày, nàng cũng có biết chữ, chỉ là có một vài dược liệu nàng không biết đến: “Phó gia gia, cái này…… Ta có thể đọc được, nhưng ta không biết mấy dược liệu nha, nhỡ may thứ tự không đúng, sắc thuốc sai mất thì phải làm sao bây giờ?"“Sẽ biết.

” Phó đại phu lạnh nhạt nói.


Kỷ Đào sắp xếp mấy loại dược liệu ở trên bàn rồi chạy thẳng về nhà.

Động tác vô cùng dứt khoát cũng khiến cho Liễu thị phải đưa mắt nhìn theo, chỉ là bây giờ bà cũng đi theo thì có chút không ổn, cũng không để ý tới Kỷ Đào nữa, tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, đang là lúc vô cùng tò mò với mọi thứ, học y thì sao có thể đơn giản như vậy được?Kỷ Đào sắc thuốc ở phía đối diện, Lâm Thiên Dược vẫn luôn không tỉnh dậy, cũng không thấy nương hắn ở đâu, Liễu thị đôi lúc sẽ ra nhìn một cái.

Kỷ Đào mang thuốc thổi một lát, rồi đút cho hắn chén thuốc còn hơi ấm, trong cơn hôn mê Lâm Thiên Dược cũng không nhăn mày lấy một cái mà nuốt toàn bộ chén thuốc kia xuống.

Trong lòng Kỷ Đào cảm thấy hơi xót xa, vừa nãy nàng đã lén nếm thử một chút, thuốc này đắng đến không thể chịu nổi, Lâm Thiên Dược lại uống thuốc tựa như đang uống nước, có thể thấy rằng hắn thật sự muốn sống.

Kỷ Đào ngay tại thời điểm này, là thật sự muốn học y, không chỉ vì suy nghĩ bí mật cất giấu nơi đáy lòng, có một vài sinh mệnh, rất đáng giá để nàng cố gắng cứu sống.

.


Bình Luận