lần trọng sinh thứ ba

Chương 19

Lần Thứ Ba Trọng Sinh

Tác giả: Tô Cảnh Nhàn

Chương 19: Cái đuôi nhỏ thứ mười chín

[Thần ca là đồ tra nam.]

Edit: Kally

Beta: Phong

Bốn ngày tiếp theo không có chuyện gì xảy ra, không biết có phải do việc lắp đặt máy dò dữ liệu thứ sáu đã hoàn thành hay không. Lý do khiến luồng dữ liệu hỗn loạn ở khu D được kiểm soát là do tần suất va chạm với mob thấp hơn nhiều. Trong ba ngày qua, ngay trước bình minh, một đàn mối xuất hiện.

Thấy bọn họ giàu đến chảy mỡ và dư thừa năng lượng, Lăng Thần vô cùng xa xỉ ném một loạt bom nổ, trận chiến kết thúc trong vòng hai mươi phút.

Xe do Lăng Thần và Giang Mộc lái, Giảm Lan và Giang Xán Xán mỗi người chia nhau nằm trên nóc xe, nằm phè phỡn ra như cái bánh xèo và phơi nắng.

Hai chiếc xe đi song song tiến về phía trước, Giang Xán Xán hít mũi, cùng Giảm Lan thương lượng, "Người anh em, có thể chia sẻ miếng thịt bò cay được không?"

Giảm Lan hào phóng ném một cái qua.

Giang Xán Xán ngậm trong miệng, nheo mắt đầy thích thú, "Nói mới nhớ, anh đã vào Khu D được gần một tháng rồi. Cảm giác như mình đã đến thăm một vườn thú đột biến miễn phí vậy. Thật là thú vị."

Không chờ Giảm Lan trả lời, Giang Xán Xán đã nhắm mắt lại, "Ngủ thôi, trời tối rồi."

Giảm Lan nhìn mặt trời sáng trưng trên trời, vẻ mặt xịt keo, "Tối chỗ nào?"

Giang Xán Xán rầm rì: "Xán gia anh nhắm mắt lại thì trời tối rồi."

Giảm Lan: "......"

Trong xe, Giang Mộc một tay cầm vô lăng, tay kia bấm vào máy liên lạc, giao diện hiện ra là cuộc trò chuyện riêng tư với Lăng Thần.

Giang Mộc: Xán Xán nói với em, tối hôm qua lúc trò chuyện Phương Văn Triết lại nhắc tới Diệp Tiêu, ngụ ý chúng ta cần phải đề phòng với Diệp Tiêu, nhưng không nói hết, giống như kiêng dè điều gì đó, muốn nói lại thôi.

Lăng Thần: Xán Xán cũng biết dùng thành ngữ à? Đúng là không dễ dàng.

Tin nhắn thứ hai lại gửi đến, "Em đoán bao lâu thì cậu ta sẽ đến tìm em hoặc anh?"

Giang Mộc: Trong ngày hôm nay. Cậu ta không chờ được.

Đến giờ ăn, hai chiếc ô tô dừng lại trên cầu đá, Giang Xán Xán nhảy khỏi nóc xe, đứng trên hàng rào cầu đá nhìn xuống: "Sông càng ngày càng hẹp, chúng ta sắp phải đến gần thượng nguồn rồi thì phải?"

Điểm tọa độ thứ bảy nằm ở thượng nguồn sông, họ đã lái xe dọc sông gần một ngày kể từ chiều hôm qua.

Vết thương của Phương Văn Triết đã bình phục rất nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Anh ta xuống xe, mỉm cười dịu dàng đứng cạnh Giang Xán Xán "Đúng vậy, sẽ sớm thôi." Nói xong, anh ta lại lơ đãng nhìn xung quanh, "Chỉ huy Lăng và Diệp Tiêu đâu?"

Giang Xán Xán hơi nghi ngờ liếc nhìn Phương Văn Triết một cái, cảm thấy anh ta cứ cố ý để ý tới Diệp Tiêu, tùy tiện đáp "Chắc là cùng đi giải quyết vấn đề s1nh lý rồi."

Mặc dù Giang Xán Xán lảm nhảm một mình đã quen, nói chuyện với ai cũng trông rất thân thiện, nhưng gã rất cảnh giác, lúc trước Giang Mộc hỏi gã và Phương Văn Triết đã nói gì với nhau thì gã cũng đã nhận ra, Giang Mộc cùng Lăng Thần đang nghi ngờ Phương Văn Triết.

Gã cũng không hỏi nhiều, chẳng qua lúc trước sẽ tâm sự với Phương Văn Triết vài ba chuyện nhảm ở Cục Hai, còn giờ thì kể chuyện cười.

Nói xong, Giang Xán Xán giơ tay, ra dáng anh em tốt ôm vai Phương Văn Triết, cười tủm tỉm, "Xán gia lại kể chuyện cười cho cậu nghe nhé? Chuyện dưới đáy hộp ấy!"

Phương Văn Triết vừa nghe thấy danh từ này liền nổi da gà, vội vàng xua tay, "Không cần không cần, tôi...... Tôi về xe lấy đồ đã!"

Giang Xán Xán dựa vào lan can, vẫy tay chào Phương Văn Triết vội vã đi về phía xe bọc thép, nhìn lên bầu trời và thở dài: "Ôi, cuộc đời này cô đơn như tuyết!"

Trong khu rừng gần cây, Lăng Thần đi theo phía sau Diệp Tiêu, dẫm lên đám lá cây rụng đi vào.

Đi thêm một đoạn, Diệp Tiêu dừng lại, quay đầu lại, "...... Đội trưởng, anh có thể ở đây chờ em không?"

Lăng Thần dùng năm ngón tay chơi đạn, rèn luyện sự linh hoạt của ngón tay, thấy Diệp Tiêu căng thẳng nhìn mình, cũng dừng lại, cố ý nói: "Nhưng trong rừng rất nguy hiểm, đội trưởng lo lắng cho em"

Diệp Tiêu siết chặt bao đao màu đen trong tay, nhìn chung quanh, phát hiện cách đó vài bước có một cái cây to thân dày, cậu xấu hổ hỏi Lăng Thần: "Đội trưởng đứng ở đây chờ em, em đi ra phía sau gốc cây......Có được, được không ạ?"

Lăng Thần có cảm giác mình sắp bắt nạt người ta rơi nước mắt, chút lương tâm cuối cùng trỗi dậy, hắn dựa người vào thân cây, gật đầu, "Được, tôi đứng đây đợi em."

Hắn nhìn Diệp Tiêu vội vàng chạy ra phía sau gốc cây, trong mắt hiện lên ý cười —— chậc, chắc là nghẹn dữ lắm rồi. Một lúc sau, phía sau gốc cây vang lên tiếng tháo khóa thắt lưng. Lăng Thần nhét viên đạn trở lại túi, nhặt vài chiếc lá ở bên cạnh, vừa làm gì đó, vừa lắng nghe động tác của Diệp Tiêu.

Quần jeans của Diệp Tiêu đã được giặt sạch, bây giờ cậu đang mặc chiếc quần rằn ri của hắn, eo hắn lớn hơn nên cậu phải thêm thắt lưng mới mặc vào.

Bây giờ khóa thắt lưng đã được cởi ra, vòng eo của Diệp Tiêu thon gọn như vậy, chắc chắc chiếc quần rằn ri của hắn phải treo lỏng lẻo trên eo. Kéo quần xuống——

"Đệt mẹ." Lăng Thần khẽ chửi một câu, cảm thấy chắc đầu mình bị trục trặc ở đâu rồi, bắt đầu nhẩm bảy quy tắc lớn của tổ chức, đứng phía sau gốc cây, Diệp Tiêu thò cái đầu ra, "Đội trưởng, anh đứng đó nhé, em...... em chưa có ra."

Đáng thương vô cùng.

Lăng Thần nhẹ nhàng hít vào một hơi, ánh mắt liếc nhìn thắt lưng vừa mới cởi, lùi về sau mấy bước: "Như vậy được không?"

Diệp Tiêu gật đầu hai cái, lại lùi về phía sau gốc cây.

Một lúc sau, Diệp Tiêu thắt lưng chỉnh tề bước ra ngoài, chiếc quần rằn ri rộng rãi khiến vòng eo thon gọn hơn, con thỏ chạm khắc bằng gỗ trên bao kiếm lủng lẳng. Lăng Thần đưa con cá vàng nhỏ mình đan trong tay ra: "Cho em đó."

Diệp Tiêu nhận lấy, dùng ngón giữa móc vào trong tay, đôi mắt sáng ngời nụ cười xinh đẹp. Lăng Thần vuốt tóc cậu, vô cớ có chút bực bội, "Chúng ta trở về đi."

Diệp Tiêu dùng ngón tay móc con cá vàng nhỏ bằng rơm, mỉm cười cong mắt: "Vâng ạ!"

Trên đường đi, Lăng Thần tìm được mấy chùm nấm, sau khi lấy về dùng xiên gỗ xiên thành mấy xiên nấm nướng.

Ăn tối xong, Diệp Tiêu đi theo Giang Xán Xán ra sông để rửa mũ cối, Lăng Thần ngồi trên lan can cầu đá, đặt tay lên đầu gối mình, nhìn Diệp Tiêu và Giang Xán Xán từ xa.

Lúc này Phương Văn Triết đi ngang qua.

Anh ta đi đến một nơi cách Lăng Thần hai bước rồi dừng lại, lòng bàn tay mướt mồ hôi.

Anh ta đã từng nhìn thấy tổng chỉ huy Lăng Thần của Cục Hai từ xa trong khu quân sự. Lúc đó, Lăng Thần ăn mặc rất chỉnh tề, mặc quân phục màu xám đen cổ đứng, đôi ủng quân đội dài đến bắp chân, nhưng khóa mở, hai tay đút trong túi, dáng người rất lười nhác không giống một quan chức cấp cao.

Hắn tựa hồ đang nghe cấp dưới bên cạnh báo cáo, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía trước, mơ hồ lộ ra khí tức cực kỳ sắc bén.

Lúc ấy đội trưởng Du Long dẫn anh ta đến họp quân khu, nhìn thấy đám người Lăng Thần bước tới gần, lập tức đứng thẳng, cúi chào, "Chỉ huy Lăng!"

Lăng Thần dừng lại, giơ tay cài lại chiếc cúc chưa đóng, sau đó đáp lại kiểu chào quân đội tiêu chuẩn, gật đầu với đội trưởng Du Long, rồi tiếp tục đi cùng những người khác.

Ở quân khu, hắn càng giống một truyền thuyết, luôn đứng trên tế đàn.

Giờ khắc này, trong lòng Phương Văn Triết cảm thấy có chút hưng phấn, khống chế biểu tình trên mặt, anh ta nói: "Chỉ huy Lăng, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo."

Ánh mắt của Lăng Thần vẫn rơi vào Diệp Tiêu bên bờ sông, nhìn cậu và Giang Xán Xán rõ ràng là đang đi rửa mũ, nhưng cuối cùng lại tạt nước vào nhau, trông rất vui vẻ.

Không hiểu sao lại thấy khó chịu, Lăng Thần thu hồi ánh mắt, nhìn Phương Văn Triết, "Cậu nói đi."

Phương Văn Triết nuốt nước miếng, cố gắng hết sức không trốn tránh ánh mắt của Lăng Thần, giọng nói có chút khô khốc, "Trước khi tôi bị người của Thánh Tài dẫn đi, lúc bị nhốt ở đằng sau thùng xe. Có một lần bọn họ nói chuyện phiếm, tôi có nghe thấy bọn họ nhắc tới tên Diệp Tiêu."

Lăng Thần lập tức nhíu chặt mày, "Chi tiết hơn đi."

"Vâng!" Phương Văn Triết nhớ lại, "Lúc đó bọn họ tra tấn tôi, bọn họ tưởng tôi đau đến ngất đi nên khi nói chuyện cũng không tránh né. Có một người hỏi, Diệp Tiêu có vào không? Một người khác trả lời, đã tiếp xúc với đối tượng mục tiêu rồi."

Anh ta chần chờ nói, "Nhưng cũng có thể là tên có cách phát âm giống nhau, hoặc là tôi nghe lầm."

Khu D rất rộng nhưng lại rất ít người tiến vào, xác suất trùng tên cơ bản là bằng không.

Ánh mắt Lăng Thần ánh mắt trầm đi xuống, lạnh giọng nói, "Thời gian cụ thể."

Phương Văn Triết: "Buối tối ngày 31 trời mưa to, tổ của chúng tôi bị...... Đánh bất ngờ, tôi bị nhốt ở trong thùng xe, không rõ thời gian, nhưng tôi vẫn luôn duy trì tỉnh táo, cho nên có thể đoán chừng lúc đó là buổi sáng của ngày 1 tháng 6."

Lăng Thần gật đầu, "Thời điểm rất thích hợp, ngày 31 tôi gặp được Diệp Tiêu." Hắn lại hỏi, "Cho nên mấy ngày nay, cậu vẫn luôn tìm thời điểm hỏi thăm chuyện của Diệp Tiêu từ Giảm Lan và Xán Xán sao?"

Phương Văn Triết thừa nhận, "Đúng vậy, bởi vì anh.... Dường như rất tin tưởng cậu ấy, tôi lo rằng mình đang hiểu lầm."

"Ù." Lăng Thần từ lan can nhảy xuống, giày quân đội đế dày giẫm xuống đất phát ra âm thanh trầm đục. Anh đút hai tay vào túi, nheo nheo mắt để khó nhìn thấy cảm xúc trong đó, "Tôi hiểu, thông tin rất quan trọng, tôi sẽ xử lý."

"Vâng!"

Chờ Lăng Thần đi xa, Phương Văn Triết mới buông lỏng nắm đấm, để lộ ra bốn vết móng tay thâm tím trên lòng bàn tay.

Diệp Tiêu cùng Giang Xán Xán quay lại với những chiếc mũ cối sạch sẽ, lau khô rồi cất vào cốp xe. Cuộc chiến dưới nước rất căng thẳng, tóc của cả hai người đều nhỏ giọt nước, quần áo của họ không thấm nước, nên họ cũng không bị ướt quá nhiều.

Giang Xán Xán lắc lắc đầu, ước chừng thời gian, cao giọng hỏi, "Thần ca, chúng ta đi tiếp chứ? Buổi chiều để em và Giảm Lan lái xe!"

Lăng Thần đứng ở phía trước xe bọc thép, xoay một viên đạn đồng giữa các ngón tay, không trả lời.

Giang Xán Xán nhận thấy có gì đó không ổn, nụ cười trên khuôn mặt gã dừng lại, "Thần ca, có chuyện gì thế?"

Ngón tay khép lại, nắm chặt viên đạn trong tay, Lăng Thần ngước mắt lên, không để ý đến Giang Xán Xán mà nhìn thẳng vào Diệp Tiêu, đôi mắt dường như bị bao phủ bởi một tầng sương giá.

Giang Xán Xán nhíu mày, "Thần ca, trưa hôm nay bạn nhỏ đã ăn hết rau và cơm, còn giúp rửa sạch chén, em ấy ngoan lắm, anh đừng hung dữ——" lời còn chưa nói xong, khi ánh mắt Lăng Thần đảo qua, Giang Xán Xán theo bản năng ngậm chặt miệng.

Diệp Tiêu đối diện với ánh mắt Lăng Thần, mím chặt môi, đặt tay lên chuôi đao.

Giang Xán Xán chú ý tới động tác nhỏ của Diệp Tiêu, gã ngây người, nhỏ giọng nói, "Con mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra đây?"

Lăng Thần đứng thẳng, đút tay vào túi, giọng sắc bén nói:, "Cậu đã cứu mạng tôi, hôm nay tôi không giết cậu, chúng ta thanh toán xong rồi, cậu có thể đi."

Hai mắt Diệp Tiêu đỏ ửng.

Lăng Thần dời mắt, giọng điệu châm chọc, "Làm sao, còn muốn tôi nói lần thứ hai à?"

Giang Xán Xán lúc này mới phản ứng lại đây rốt cuộc đã xảy ra cái gì, Thần ca đây là muốn đuổi bạn nhỏ đi? Hắn không hiểu ra sao, theo bản năng mà xem Giang Mộc, phát hiện Giang Mộc cúi đầu chọc dụng cụ màn hình, Giảm Lan còn không thấy cả bóng người. Gã lại nhìn về phía Lăng Thần, hơi há mồm, "Thần ca, bạn nhỏ kia em ấy ——"

"Lên xe." Lăng Thần xoay người, mở ra xe thiết giáp môn, quay đầu lại nhìn Giang Xán Xán, giọng nói căng chặt, "Đây là mệnh lệnh."

Giang Xán Xán nghiêng đầu nhìn Diệp Tiêu đang dùng ánh mắt trông mong nhìn Lăng Thần, nhận ra bàn tay cầm lấy đao của cậu đang run rẩy.

"Đcm nó!" Giang Xán Xán nghiến răng nhanh chóng lao tới xe bọc thép, chưa đầy một phút, gã đã mang theo một đống thực phẩm bổ sung xuống và nhét hết vào trong ngực

Gã nhỏ giọng nói với Diệp Tiêu, "Nhóc ngoan nhé, nghe lời Xán Xán ca, bạn nhỏ em nhớ chú ý an toàn, đừng để bị thương. Thần ca chính là đồ tra nam, em đừng đụng vào anh ấy, sau này anh sẽ tìm cơ hội đánh anh ấy giúp nhóc! Nhóc nhớ nhanh chóng chạy ra khỏi khu D, nhất định đừng để bị thương, nhớ chăm sóc bản thân."

Nói một hồi, trong lời nói cũng đặc giọng mũi.

Lăng Thần không ngăn gã, sắc mặt lạnh lùng ngồi ở ghế lái.

Khi Giang Xán Xán cuối cùng cũng lên xe, Lăng Thần lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Tiếng động cơ vang lên, hai chiếc xe bọc thép lần lượt lao lên sông.

Trong gương chiếu hậu, Diệp Tiêu mặc bộ quần áo không vừa vặn, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, trên tay cậu cầm cái trường đao màu đen, ôm lấy thực phẩm bổ sung dinh dưỡng và có một con cá vàng rơm nhỏ móc vào giữa ngón tay. Cậu đứng một mình không nhúc nhích, nhìn về hướng xe thiết giáp rời đi, giống như đang khóc.

Bình Luận