may mắn bên nhau ở kiếp này - hoa hoa liễu
Viên khoai môn còn hơi nóng, vừa đưa vào miệng đã tan chảy, hương vị thơm ngậy, mềm mịn, giòn xốp!
Tâm trạng u ám cả ngày của Mộ Tử bỗng chốc được món ăn ngon chữa lành—
Ngon quá đi!
“Vị vừa phải! ừm, ngon lắm.
” Cô không dám khen nhiều, sợ lộ ra vẻ mình chưa từng thưởng thức tay nghề của Bạch Vi.
Bạch Vi cười tươi từ khóe mắt đến chân mày, “Nếu con thích ăn, sau này ngày nào mẹ cũng nấu cho con ăn.
”
Mộ Tử lập tức gật đầu, trong lòng cảm thán: Có mẹ yêu thương thật tốt.
Hai người dọn sẵn bát đũa trong phòng ăn, nhưng mãi vẫn chưa thấy Mộ Dung Thừa quay lại, Bạch Vi liền vào phòng thay một bộ quần áo khác.
Rõ ràng bà rất coi trọng buổi gặp mặt này, không chỉ thay quần áo, chải tóc, còn xịt thêm chút nước hoa, sợ rằng mùi dầu mỡ bám vào người sẽ bị con dâu tương lai ngửi thấy, để lại ấn tượng không tốt.
Mộ Tử không nỡ làm tan vỡ ảo tưởng của Bạch Vi!
Với thái độ lạnh lùng của Mộ Dung Thừa, cô nghĩ rằng nếu Hứa Thi Hàn muốn trở thành con dâu của Bạch Vi, e rằng còn phải rèn luyện thêm một thời gian dài!
Chưa kể có lẽ còn phải trải qua vài lần thiên kiếp mới có thể tu thành chính quả.
Mộ Tử ngồi trong phòng Bạch Vi, chống cằm suy nghĩ lan man.
Bạch Vi mỉm cười gọi cô, “Lại đây, mẹ cho con xem thứ này hay lắm.
”
Mộ Tử chớp chớp mắt, đứng dậy đi tới.
Trong tay Bạch Vi là một chiếc túi thêu đỏ, bà nhẹ nhàng mở nút buộc, lấy ra một chiếc vòng ngọc bích, màu xanh biếc như nước, độ trong rất cao.
Mộ Tử dù không hiểu nhiều về ngọc, nhưng cũng có thể nhận ra đây chắc chắn là báu vật.
“Đây là món quà bà ngoại con để lại cho mẹ, bảo mẹ sau này truyền lại cho con dâu.
Con thấy có đẹp không?”
Mộ Tử không hiểu lắm tâm lý của Bạch Vi.
Có phải phụ nữ khi đến một độ tuổi nhất định sẽ háo hức muốn trở thành mẹ chồng?
Cô nhìn chiếc vòng ngọc mịn màng, trong suốt, nuốt khan một cái rồi trả lời: “Đẹp thì đẹp, chỉ là! ”
Bạch Vi ngẩn ra, “Chỉ là sao?”
“Chỉ là, không đủ chia.
” Mộ Tử nói với vẻ mặt chân thành.
Cô thực lòng nghĩ cho Bạch Vi, với cái tính cách tệ hại của Mộ Dung Thừa, không có mười cái tám cái vòng thì chắc chắn không đủ chia đâu!
Bạch Vi nhìn chằm chằm con gái mình, một lúc lâu mới phản ứng lại, bật cười: “Con bé này, sao lại trêu anh con thế.
”
Mộ Tử: “Hừm.
”
Tôi trêu anh ta? Đi hẹn hò mà cứ như dắt chó đi dạo, là anh ta đang trêu đùa người ta thì có!
Bạch Vi cất chiếc vòng ngọc đi, cuối cùng soi gương một lần nữa, cảm thấy mình trông thật đoan trang, bà mới yên tâm xuống lầu.
Bà nói với Mộ Tử: “Con ra gọi anh con về ăn cơm đi.
”
Mộ Tử bất đắc dĩ.
Mấy việc sai vặt như thế này, người lớn dường như luôn thích giao cho con nít làm!
!
Vườn sau của nhà họ Mộ không nhỏ.
Ông cụ đã khuất rất thích cảnh quan vườn tược, vì vậy khu vườn đã được mở rộng nhiều lần.
Mộ Tử đi dạo quanh nhà, nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Mộ Dung Thừa và Hứa Thi Hàn.
Cô đoán có lẽ họ đã ra bờ hồ ngắm cảnh vì phong cảnh ở đó khá đẹp, nên cô đi về phía đó để tìm.
Quả nhiên, từ xa cô đã thấy hai người ở phía bên kia hồ nhân tạo.
Khoảng cách khá xa, Mộ Tử không muốn tốn sức gọi lớn, nên dự định đi dọc theo con đường nhỏ quanh hồ để từ từ tiến lại gần.
Vừa đi, cô vừa quan sát hai người bên kia hồ.
Chắc họ đang đi dạo, nhưng khác với các cặp đôi trẻ thông thường, họ không khoác vai hay nắm tay nhau, mà cách nhau cả vài mét, trông có vẻ lạ lùng.
Hứa Thi Hàn đi trước ngắm hoa, Mộ Dung Thừa theo sau.
Anh ta không dẫn đường cũng không nói chuyện, có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn dừng lại châm thuốc hút, khiến Hứa Thi Hàn lúng túng không biết nên đi đâu, chỉ đành đứng quanh đó nhìn hoa để giảm bớt sự ngượng ngùng.
Mộ Tử lắc đầu thở dài.
Không hề biết thương hoa tiếc ngọc, đúng là tra nam, tra nam mà!
Bình Luận