miêu cương khách
Chương 2: Cơ hội tốt
Ba năm trước, Huyết các.
"Nhạn Quy." Chất giọng trầm mạnh của nam nhân vang lên, vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Một bóng đen im hơi lặng tiếng đáp xuống, hắn quỳ một chân ngay ngắn, thấp giọng nói, "Các chủ."
La Minh không lên tiếng ngay, ngón tay vuốt ve chén trà, hắn ta không nói Cừu Nhạn Quy cũng chỉ đành im lặng cúi đầu.
"Thương thế đỡ hơn chưa?"
Giọng điệu La Minh không rõ ràng, giống như là thuận miệng hỏi.
Huyết các hay còn gọi là "Thích khách môn", mười thích khách mười hạng đầu của giang hồ có chín là từ đây ra, thế nhưng môn phái cường hãn như vậy mà lại rơi vào ác danh "Quỷ môn quan."
Có người đổ xô vào, có kẻ tránh còn không kịp.
Tuy nó là một trong những môn phái hàng đầu, nhưng vì quy củ vô cùng tàn nhẫn nên thường bị các danh môn chính phái khinh thường.
Cứ cách ba năm tất cả thích khách sẽ phải tiến vào "Luân Ngục", đúng như cái tên của nó, người sống sót ở đây đều chịu đau khổ của địa ngục mà người bình thường không thể chịu được.
Và ở càng lâu thì thân phận càng cao, cũng bởi điều điện hà khắc như thế mà thực lực của Huyết các sâu không lường được, là nỗi sợ của các tông môn khác.
Năm nay vừa qua ngày "thanh lý môn hộ", trên người của thích khách sống sót đều mang theo vết thương, song những vết thương này với bọn họ chỉ thường như cơm bữa.
Vậy nên hiển nhiên trong lời của các chủ có hàm ý khác.
Không rõ ý của các chủ, cũng không nhận được mệnh lệnh, Cừu Nhạn Quy chỉ đành giữ tư thế quỳ một chân, "Thuộc hạ không có trở ngại gì, mặc cho các chủ phân phó."
La Minh cười nhẹ, như là nói ra cảm xúc trong lòng, "Ngươi cũng đã ở Huyết các không ít năm rồi."
Trong lòng Cừu Nhạn Quy nặng nề, "....Dạ."
La Minh thấy vậy lắc đầu, lấy ra một tấm lệnh bài đã soạn sẵn trong rương gỗ, bên trên khắc một chữ "Cừu."
"Đứng lên đi." La Minh nhìn dáng người gầy gò thẳng tắp của hắn, cũng thấy không nỡ dù ít dù nhiều, dẫu sao có là Huyết các đi chăng nữa cũng khó mà có thêm một Cừu Nhạn Quy thứ hai.
Nhưng hi sinh một tên thích khách vì Huyết các, thì có tính là bao.
Cừu Nhạn Quy lĩnh mệnh đứng dậy, liếc mắt đã nhìn thấy lệnh bài của mình, với thích khách mà nói thì đó chính là mạng sống, hắn thoáng sửng sốt, "Các chủ...."
"Được rồi." Các chủ lắc đầu, giơ tay nhét lệnh bài vào lòng hắn, rồi quay lưng đi, "Ngươi cũng đã ở Huyết các mười năm hơn, bây giờ có vị chủ tử quyền quý vừa ý ngươi, đi trải qua ngày tháng nhàn hạ đi."
Cừu Nhạn Quy cảm nhận được sức nặng trong lòng, hô hấp nặng nề hơn, như thể muốn nói gì đó nhưng lại nuốt về, giọng hắn khàn khàn, chỉ đáp: ".....Dạ."
Hắn lặng lẽ quỳ một gối với La Minh, chậm chạp chúi đầu xuống.
Năm đó các chủ cứu tính mạng hắn, cũng là chủ tử của hắn, mà thân là một thích khách.... Chỉ cần biết phục tùng và tấn công.
Cừu Nhạn Quy rời khỏi Huyết các, hắn quay đầu liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt lạnh lùng và sắc sảo, không lưu luyến nữa, đầu ngón chân điểm nhẹ trên đất vút thẳng về phía Nam.
- -
Chủ tử mới là trưởng lão của Ám tông -- Phạm Kì.
Ám tông là tông môn mới trổi lên vài năm gần đây, còn có tên gọi khác là Ám Khí tông, thực lực không thể xem thường, nó sở trường về ám khí, cơ quan và qua lại mật thiết với tất cả tông môn, có điều danh tiếng trên giang hồ không được tốt, hình như là rất thích làm trò đâm sau lưng.
"Cừu...ngươi, là tên thích khách ra từ Huyết các kia?" Ánh mắt Phạm Kì rất lạnh, cả người toả ra hơi thở hung ác nham hiểm.
Trông cái điệu kia chắc là không nhớ tên của thích khách.
Cừu Nhạn Quy lập tức quỳ một gối, "Chính là thuộc hạ."
"Thống lĩnh từ Huyết các ra ta rất yên tâm thực lực...." Phạm Kì đánh giá hắn, chậm rãi nói, "Thế không biết ngươi có từng nghe về Miêu Cương Thôn Vân các, "Cổ vương" Tả Khinh Việt chưa?"
Đương nhiên đã nghe qua, "Thôn Vân các" trong truyền thuyết ở ngay trên núi lẻ Miêu Cương, chính là cố hương của "Miêu Cương Khách."
Mà thiếu chủ Tạ Khinh Việt của "Thôn Vân các" là mỹ nhân rắn rết trứ danh, nghe nói dung mạo y giống như tiên quân cửu thiên, đẹp đẽ vô song, không dính bụi trần.
Nhưng thủ đoạn lại tàn độc không khác gì ác quỷ, y sẽ không để người khác chết thoải mái, mà sẽ khiến bọn hắn sống không bằng chết.
Trong đó, "Bách Cốt Hí" và "Oán Linh Khúc" đến từ tay y sẽ khoét máu thịt của người sống sờ sờ ra đấy, lóc thành xương trắng chất chồng để cho y tiêu khiển.
Nếu kết thù với Thôn Vân các, rơi vào tay bọn họ, chết đã là các kết đẹp nhất, "Địa cung" của Thôn Vân các chính là nơi chuyên dùng để nhốt kể thù, so với luyện ngục trần gian cũng không ngoa.
Nhưng dù là vậy, chỉ quyền ra lệnh cho "Miêu Cương khách" thôi đã khiến người ta đỏ mắt, số người muốn giết Tả Khinh Việt cướp lấy nó nhiều không kể xiết, chỉ là nhiều năm nay không một ai đắc thủ mà thôi.
Trong lòng Cừu Nhạn Quy đã biết sơ phải làm gì, gật đầu, "Đương nhiên biết."
Phạm Kì quay người ngồi xuống, hãy còn uống một hớp trà: "Nếu như ngươi đối đầu với người này, phần thắng là bao nhiêu?"
Cừu Nhạn Quy không trả lời ngay lập tức, hắn không rõ thực lực của đối phương, đó giờ cũng chỉ mới nghe nói về người này, ngoài ra không còn gì khác, thích khách đi thích sát Tả Khinh Việt trước đó gần như không ai sống sót, cả người này cơ hồ toàn là độc, tính cách lại chẳng giống nhan sắc như thần linh kia mà vui giận thất thường, tử trạng ra sao đều dựa vào tâm trạng khi đó của y.
Cừu Nhạn Quy cân nhắc giây lát, "Nếu không tính toán sai, bốn phần."
"Bốn phần?" Trên gương mặt âm u của Phạm Kì hiện ra đôi phần kinh ngạc, rồi nhanh chóng bị ý vị sâu xa thay thế, cuối cùng nhìn thẳng đánh giá thích khách trước mặt, giọng điệu khinh mỉa, "Ngươi có biết dù là Nghiêm Tấn - thích khách nhất bảng hiện nay - cũng không dám nói nắm được bốn phần không....."
"Ngươi chẳng qua chỉ là một thích khách vừa xuất các, làm sao có gan dám nói -- ngươi ăn chắc bốn phần?"
Cừu Nhạn Quy vẫn giữ nguyên nét mặt, ngữ khí vẫn cung kính, nhưng bên trong không thiếu chút kiêu ngạo của tuổi trẻ sung sức, "Chủ tử chớ trách, nếu như đối diện trực tiếp với thiếu chủ Miêu Cương, thuộc hạ không nắm được chút gì, nhưng nếu tính toán không sai, thuộc hạ tự nhiên cũng có thể nắm bắt cơ hội tốt trong đó."
Phạm Kì cười giễu, cố ý hỏi.
"Theo ngươi nói thì nếu như đối diện với Nghiêm Tấn, ngươi ăn chắc mấy phần?"
Lần này Cừu Nhạn Quy không do dự: "Bây giờ nắm sáu phần, hai năm sau.......tám phần."
Từng làn gió ngoài cửa sổ thổi vào, Phạm Kì cười không nói nữa, trong lòng lại không cho là đúng, chỉ gật đầu, "Nếu đã như vậy......"
"Giờ Tả Khinh Việt đang ở thành Phủ Châu Tử Kinh, ngươi lập tức lên đường, gần đây hắn thường tới tú lâu, trong đấy có người của chúng ta, đến lúc sẽ liên hệ với ngươi."
Phạm Kì hớp ngụm trà, ném ngọc bội qua, ngữ điệu sâu xa: "Ta lại muốn xem xem, nắm chắc bốn phần này của ngươi có thể dùng được bao phần."
Cừu Nhạn Quy quỳ một gối xuống, "Dạ."
*
Thành Phủ Châu gần sát bên kinh đô, là một nhàn thành sau vẻ sầm uất, hoàn toàn khác với thành Lâm, nơi này tuy giàu nhưng hầu hết là người nhàn tản lòng gắn sơn thủy.
Tú lâu nằm ở trung tâm thành Phủ Châu, là một chốn đến tốt để tầm hoan tác lạc, mà vị thiếu chủ Miêu Cương kia bây giờ đang ở trong đấy.
Cừu Nhạn Quy đổi phục trang quả thật là dáng vẻ công tử anh tuấn, lớp dịch dung trên mặt làm giữa trán hắn nhiễm thêm chút phong lưu xấu xa, lẫn trong nhóm người tới tìm vui cũng không dễ khiến người khác chú ý.
"Công tử, lần đầu đến à?" Tú di là tú bà của thanh lâu, thấy hắn liền nở nụ cười mềm dịu đi qua, "Ngài xem xem muốn nghe nhạc khúc, hay là tìm cô nương cùng ngài tìm niềm vui?"
Cừu Nhạn Quy cười mập mờ, nhét một miếng ngọc bội qua, "Lần đầu tới nghe nhạc khúc thử trước, nếu có mỹ nhân theo cùng đương nhiên càng tốt."
Tú di nhìn thấy ngọc bội kia thì thoáng sượng mặt, sau đó lập tức mỉm cười, trong mắt cũng có thêm chút thâm ý, "Tất nhiên là có, Phủ Châu tụ đủ mỹ nhân, còn chẳng phải tùy công tử thích sao..."
Nàng ta vỗ nhẹ Cừu Nhạn Quy một cái, Cừu Nhạn Quy thuận thế cúi đầu, giọng nói rất khẽ, "Người ở đâu."
"....Nhã gian lầu ba, Tiên Hương các." Tú di lườm trách hắn, gọi người làm qua, "Nào, dẫn công tử tới nhã gian lầu ba đi."
"Dạ được." Người làm cười hì hì lên đón.
"Nhạn Quy." Chất giọng trầm mạnh của nam nhân vang lên, vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Một bóng đen im hơi lặng tiếng đáp xuống, hắn quỳ một chân ngay ngắn, thấp giọng nói, "Các chủ."
La Minh không lên tiếng ngay, ngón tay vuốt ve chén trà, hắn ta không nói Cừu Nhạn Quy cũng chỉ đành im lặng cúi đầu.
"Thương thế đỡ hơn chưa?"
Giọng điệu La Minh không rõ ràng, giống như là thuận miệng hỏi.
Huyết các hay còn gọi là "Thích khách môn", mười thích khách mười hạng đầu của giang hồ có chín là từ đây ra, thế nhưng môn phái cường hãn như vậy mà lại rơi vào ác danh "Quỷ môn quan."
Có người đổ xô vào, có kẻ tránh còn không kịp.
Tuy nó là một trong những môn phái hàng đầu, nhưng vì quy củ vô cùng tàn nhẫn nên thường bị các danh môn chính phái khinh thường.
Cứ cách ba năm tất cả thích khách sẽ phải tiến vào "Luân Ngục", đúng như cái tên của nó, người sống sót ở đây đều chịu đau khổ của địa ngục mà người bình thường không thể chịu được.
Và ở càng lâu thì thân phận càng cao, cũng bởi điều điện hà khắc như thế mà thực lực của Huyết các sâu không lường được, là nỗi sợ của các tông môn khác.
Năm nay vừa qua ngày "thanh lý môn hộ", trên người của thích khách sống sót đều mang theo vết thương, song những vết thương này với bọn họ chỉ thường như cơm bữa.
Vậy nên hiển nhiên trong lời của các chủ có hàm ý khác.
Không rõ ý của các chủ, cũng không nhận được mệnh lệnh, Cừu Nhạn Quy chỉ đành giữ tư thế quỳ một chân, "Thuộc hạ không có trở ngại gì, mặc cho các chủ phân phó."
La Minh cười nhẹ, như là nói ra cảm xúc trong lòng, "Ngươi cũng đã ở Huyết các không ít năm rồi."
Trong lòng Cừu Nhạn Quy nặng nề, "....Dạ."
La Minh thấy vậy lắc đầu, lấy ra một tấm lệnh bài đã soạn sẵn trong rương gỗ, bên trên khắc một chữ "Cừu."
"Đứng lên đi." La Minh nhìn dáng người gầy gò thẳng tắp của hắn, cũng thấy không nỡ dù ít dù nhiều, dẫu sao có là Huyết các đi chăng nữa cũng khó mà có thêm một Cừu Nhạn Quy thứ hai.
Nhưng hi sinh một tên thích khách vì Huyết các, thì có tính là bao.
Cừu Nhạn Quy lĩnh mệnh đứng dậy, liếc mắt đã nhìn thấy lệnh bài của mình, với thích khách mà nói thì đó chính là mạng sống, hắn thoáng sửng sốt, "Các chủ...."
"Được rồi." Các chủ lắc đầu, giơ tay nhét lệnh bài vào lòng hắn, rồi quay lưng đi, "Ngươi cũng đã ở Huyết các mười năm hơn, bây giờ có vị chủ tử quyền quý vừa ý ngươi, đi trải qua ngày tháng nhàn hạ đi."
Cừu Nhạn Quy cảm nhận được sức nặng trong lòng, hô hấp nặng nề hơn, như thể muốn nói gì đó nhưng lại nuốt về, giọng hắn khàn khàn, chỉ đáp: ".....Dạ."
Hắn lặng lẽ quỳ một gối với La Minh, chậm chạp chúi đầu xuống.
Năm đó các chủ cứu tính mạng hắn, cũng là chủ tử của hắn, mà thân là một thích khách.... Chỉ cần biết phục tùng và tấn công.
Cừu Nhạn Quy rời khỏi Huyết các, hắn quay đầu liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt lạnh lùng và sắc sảo, không lưu luyến nữa, đầu ngón chân điểm nhẹ trên đất vút thẳng về phía Nam.
- -
Chủ tử mới là trưởng lão của Ám tông -- Phạm Kì.
Ám tông là tông môn mới trổi lên vài năm gần đây, còn có tên gọi khác là Ám Khí tông, thực lực không thể xem thường, nó sở trường về ám khí, cơ quan và qua lại mật thiết với tất cả tông môn, có điều danh tiếng trên giang hồ không được tốt, hình như là rất thích làm trò đâm sau lưng.
"Cừu...ngươi, là tên thích khách ra từ Huyết các kia?" Ánh mắt Phạm Kì rất lạnh, cả người toả ra hơi thở hung ác nham hiểm.
Trông cái điệu kia chắc là không nhớ tên của thích khách.
Cừu Nhạn Quy lập tức quỳ một gối, "Chính là thuộc hạ."
"Thống lĩnh từ Huyết các ra ta rất yên tâm thực lực...." Phạm Kì đánh giá hắn, chậm rãi nói, "Thế không biết ngươi có từng nghe về Miêu Cương Thôn Vân các, "Cổ vương" Tả Khinh Việt chưa?"
Đương nhiên đã nghe qua, "Thôn Vân các" trong truyền thuyết ở ngay trên núi lẻ Miêu Cương, chính là cố hương của "Miêu Cương Khách."
Mà thiếu chủ Tạ Khinh Việt của "Thôn Vân các" là mỹ nhân rắn rết trứ danh, nghe nói dung mạo y giống như tiên quân cửu thiên, đẹp đẽ vô song, không dính bụi trần.
Nhưng thủ đoạn lại tàn độc không khác gì ác quỷ, y sẽ không để người khác chết thoải mái, mà sẽ khiến bọn hắn sống không bằng chết.
Trong đó, "Bách Cốt Hí" và "Oán Linh Khúc" đến từ tay y sẽ khoét máu thịt của người sống sờ sờ ra đấy, lóc thành xương trắng chất chồng để cho y tiêu khiển.
Nếu kết thù với Thôn Vân các, rơi vào tay bọn họ, chết đã là các kết đẹp nhất, "Địa cung" của Thôn Vân các chính là nơi chuyên dùng để nhốt kể thù, so với luyện ngục trần gian cũng không ngoa.
Nhưng dù là vậy, chỉ quyền ra lệnh cho "Miêu Cương khách" thôi đã khiến người ta đỏ mắt, số người muốn giết Tả Khinh Việt cướp lấy nó nhiều không kể xiết, chỉ là nhiều năm nay không một ai đắc thủ mà thôi.
Trong lòng Cừu Nhạn Quy đã biết sơ phải làm gì, gật đầu, "Đương nhiên biết."
Phạm Kì quay người ngồi xuống, hãy còn uống một hớp trà: "Nếu như ngươi đối đầu với người này, phần thắng là bao nhiêu?"
Cừu Nhạn Quy không trả lời ngay lập tức, hắn không rõ thực lực của đối phương, đó giờ cũng chỉ mới nghe nói về người này, ngoài ra không còn gì khác, thích khách đi thích sát Tả Khinh Việt trước đó gần như không ai sống sót, cả người này cơ hồ toàn là độc, tính cách lại chẳng giống nhan sắc như thần linh kia mà vui giận thất thường, tử trạng ra sao đều dựa vào tâm trạng khi đó của y.
Cừu Nhạn Quy cân nhắc giây lát, "Nếu không tính toán sai, bốn phần."
"Bốn phần?" Trên gương mặt âm u của Phạm Kì hiện ra đôi phần kinh ngạc, rồi nhanh chóng bị ý vị sâu xa thay thế, cuối cùng nhìn thẳng đánh giá thích khách trước mặt, giọng điệu khinh mỉa, "Ngươi có biết dù là Nghiêm Tấn - thích khách nhất bảng hiện nay - cũng không dám nói nắm được bốn phần không....."
"Ngươi chẳng qua chỉ là một thích khách vừa xuất các, làm sao có gan dám nói -- ngươi ăn chắc bốn phần?"
Cừu Nhạn Quy vẫn giữ nguyên nét mặt, ngữ khí vẫn cung kính, nhưng bên trong không thiếu chút kiêu ngạo của tuổi trẻ sung sức, "Chủ tử chớ trách, nếu như đối diện trực tiếp với thiếu chủ Miêu Cương, thuộc hạ không nắm được chút gì, nhưng nếu tính toán không sai, thuộc hạ tự nhiên cũng có thể nắm bắt cơ hội tốt trong đó."
Phạm Kì cười giễu, cố ý hỏi.
"Theo ngươi nói thì nếu như đối diện với Nghiêm Tấn, ngươi ăn chắc mấy phần?"
Lần này Cừu Nhạn Quy không do dự: "Bây giờ nắm sáu phần, hai năm sau.......tám phần."
Từng làn gió ngoài cửa sổ thổi vào, Phạm Kì cười không nói nữa, trong lòng lại không cho là đúng, chỉ gật đầu, "Nếu đã như vậy......"
"Giờ Tả Khinh Việt đang ở thành Phủ Châu Tử Kinh, ngươi lập tức lên đường, gần đây hắn thường tới tú lâu, trong đấy có người của chúng ta, đến lúc sẽ liên hệ với ngươi."
Phạm Kì hớp ngụm trà, ném ngọc bội qua, ngữ điệu sâu xa: "Ta lại muốn xem xem, nắm chắc bốn phần này của ngươi có thể dùng được bao phần."
Cừu Nhạn Quy quỳ một gối xuống, "Dạ."
*
Thành Phủ Châu gần sát bên kinh đô, là một nhàn thành sau vẻ sầm uất, hoàn toàn khác với thành Lâm, nơi này tuy giàu nhưng hầu hết là người nhàn tản lòng gắn sơn thủy.
Tú lâu nằm ở trung tâm thành Phủ Châu, là một chốn đến tốt để tầm hoan tác lạc, mà vị thiếu chủ Miêu Cương kia bây giờ đang ở trong đấy.
Cừu Nhạn Quy đổi phục trang quả thật là dáng vẻ công tử anh tuấn, lớp dịch dung trên mặt làm giữa trán hắn nhiễm thêm chút phong lưu xấu xa, lẫn trong nhóm người tới tìm vui cũng không dễ khiến người khác chú ý.
"Công tử, lần đầu đến à?" Tú di là tú bà của thanh lâu, thấy hắn liền nở nụ cười mềm dịu đi qua, "Ngài xem xem muốn nghe nhạc khúc, hay là tìm cô nương cùng ngài tìm niềm vui?"
Cừu Nhạn Quy cười mập mờ, nhét một miếng ngọc bội qua, "Lần đầu tới nghe nhạc khúc thử trước, nếu có mỹ nhân theo cùng đương nhiên càng tốt."
Tú di nhìn thấy ngọc bội kia thì thoáng sượng mặt, sau đó lập tức mỉm cười, trong mắt cũng có thêm chút thâm ý, "Tất nhiên là có, Phủ Châu tụ đủ mỹ nhân, còn chẳng phải tùy công tử thích sao..."
Nàng ta vỗ nhẹ Cừu Nhạn Quy một cái, Cừu Nhạn Quy thuận thế cúi đầu, giọng nói rất khẽ, "Người ở đâu."
"....Nhã gian lầu ba, Tiên Hương các." Tú di lườm trách hắn, gọi người làm qua, "Nào, dẫn công tử tới nhã gian lầu ba đi."
"Dạ được." Người làm cười hì hì lên đón.
Bình Luận