miêu cương khách

Chương 4: Mơ màng
"Muốn giết muốn lóc tùy ý ngươi." Giọng của Cừu Nhạn Quy khàn khàn, nhịn cảm xúc muốn hít khí trầm giọng nói.

Đau đớn khiến hắn thoắt hoàn hồn lại, lúc này hắn mới nhận ra mình gần như bị đối phương nhốt trong lòng, y sam của Tả Khinh Việt đã ướt đẫm, hắn cũng không khá hơn là bao, hai người cứ thế mà dán sát vào nhau, Cừu Nhạn Quy dùng hết sức lực cuối cùng lùi về sau.

Tả Khinh Việt bất ngờ quan sát đôi mắt đỏ sẫm của hắn, bất động nhìn Cừu Nhạn Quy cố gắng lui về sau, chỉ là vào khoảnh khắc đối phương sắp thực hiện được lại xấu xa dùng sức ấn người về.

"..... Ngươi!" Cừu Nhạn Quy đỏ mắt, không chịu nổi thủ đoạn không khác gì đùa bỡn của đối phương.

Thích khách Huyết các cho dù chết cũng phải có tôn nghiêm.

Nhưng hiện tại hắn đến sức uống thuốc độc cũng chẳng có, chỉ có thể dựa vào Tả Khinh Việt một cách đầy thảm hại.

Tả Khinh Việt đang nhìn hắn như đang suy ngẫm gì đó.

Không ngờ tiểu thích khách lại có chút thực lực, đây là người đầu tiên có thể nhìn thấu thủ đoạn của y, Tả Khinh Việt khó tránh thấy hơi hiếu kỳ.

Vừa rồi hắn chưa vượt qua bình phong, đương nhiên cũng không thấy được bộ xương khô kia, thế tại sao lại lui về giữ chừng?

Vẻ mặt Cừu Nhạn Quy đều là sự bất cam và địch ý, nhưng toàn thân hắn không có sức bị chính bản thân mình trói buộc, khi không lại có chút phong tình khác, ánh mắt của Tả Khinh Việt lưu luyến chốc lát, cong môi, "Ta không giết ngươi."

Cừu Nhạn Quy ngớ mặt, sợi dây trong cơ thể bị rút về, hắn ăn đau nhíu mày lại, mím môi do dự hỏi, "......Vì sao?"

Tả Khinh Việt không trả lời hắn mà hỏi ngược lại, "Vừa nãy tại sao ngươi đột ngột lui về?"

Cừu Nhạn Quy không đáp ngay, mà lia bộ xương khô bên cạnh, hận ý xẹt qua mắt, gượng gạo nói, "Không thể tiết lộ."

Thú vị.

Nhóm thích khách nhàm chán trước kia chỉ biết thử nhìn ra sơ hở của y sau đó giết mau giết lẹ, trong mắt là một vùng tiêu điều và tĩnh mịch, còn chẳng sinh động bằng con rối của y.

Tên này, lại khá có sức sống.

Trong một khoảng trầm mặc, Cừu Nhạn Quy vô cùng không cam lòng nhắm mắt lại chuẩn bị chờ chết, không ngờ tay chân chợt khôi phục sức lực, hắn ngạc nhiên mở mắt ra, "Ngươi....."

"Ngươi đi đi." Tả Khinh Việt hời hợt thả tay, không hề phòng bị.

Cừu Nhạn Quy kinh nghi nhìn y, rồi lạnh giọng bảo: "Ngươi thế này không sợ ta sẽ đưa ngươi vào chỗ chết?

Tả Khinh Việt buồn cười nhìn hắn, "Ngươi sẽ ư?"

"Sẽ, nhưng phải là lần sau." Ánh mắt Cừu Nhạn Quy cố chấp, sát ý cũng bị thu lại, "Ta không mắc nợ ngươi."

"Ngươi đã nợ ta rồi, ngốc nghếch không chạy đi......" Tả Khinh Việt chợt áp sát hắn, hàng mi dài chừng như sắp chạm vào gò má, hơi thở tựa lan, "Hay là ngươi không nỡ bỏ ta."

Bọt nước tung toé khắp nơi, Cừu Nhạn Quy lập tức vẫy ra, hoảng loạn bò khỏi thùng tắm, mang theo hơn nửa lượng nước, hắn cũng không quan tâm đến, nhanh chóng lướt đến trước cửa sổ, nhếch nhác phi người rời đi.

Tả Khinh Việt lười biếng nằm trong thùng tắm, nhìn đống lộn xộn đầy đất, rồi nhớ đến lỗ tai đỏ rực và nét mặt hoảng sợ khó giấu vừa rồi của thích khách, đột nhiên bật cười.

Thật sự là cảm giác mới mẻ đã lâu chưa thấy, lần trước có cảm giác này vẫn là khi tìm ra ngục cổ.

Tên thích khách này lại hợp khẩu vị của y  khó tả.

Tả Khinh Việt ngửa cổ lên, giọt nước lăn xuống, ánh mắt y chứa vẻ xấu xa.

1

Đợi đến khi hắn trở về Ám Khí tông thì cả con chuột cũng chết queo, vậy thì hắn chính là nhóc đáng không không nhà để về rồi.

Tả Khinh Việt lặng lẽ cong môi, đợi tới lúc đó, mình qua nhặt hắn về là được.

****

Cừu Nhạn Quy mặc kệ cái thân nhếch nhác nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này, trong lòng thầm oán tên thiếu chủ Miêu Cương này quả là hỉ nộ vô thường, thực lực quả nhiên cũng sâu không lường được.

Nếu không phải mình may mắn, e là bây giờ cũng chung kết cục với bộ xương trắng kia.

Sau khi chỉnh trang trên tiểu trấn ngoại thành, hắn liền chuẩn bị trở về thỉnh tội, dọc đường đi Cừu Nhạn Quy chất chồng lo lắng.

Kế hoạch hôm nay có sai sót, sợ rằng bên người chủ tử đã có tai mắt của Thôn Vân các từ lâu, bằng không đối phương sẽ không nhạy bén tới vậy, vị cô nương của tú lâu kia rất có thể đã thân vẫn.

Chỉ là không biết Ám Khí tông ra sao rồi.

Giữa mày Cừu Nhạn Quy vương đầy nỗi bất an, lấy thủ khủng khiếp của Tả thiếu chủ kia... Kết cục Ám Khí tông thế nào... Khó mà nói được.

Hắn đi đường không ngừng nghỉ, gần đến chạng vạng, ráng chiều dịu dàng phủ lên gạch ngói, gọi người hưởng thụ giây phút bình yên.

Cừu Nhạn Quy dắt ngựa đi tìm quán rượu, muốn uống hai ly tiêu bớt cảm giác mệt mỏi, chất lỏng cay xé vào họng, chẳng nếm ra được cái gì hay, nhưng mệt mỏi đã vơi đi quá nửa.

"Ám Khí tông cũng thật thảm, cứ một hai phải đâm đầu vào ngõ cụt, bộ tưởng mình hơn người thật à?"

"Chứ gì nữa, mấy năm nay tình thế của bọn họ cũng tốt, đáng tiếc lòng tham không đủ để rắn nuốt voi, lần này thì hay rồi, đánh sụp luôn cả mình!"

Người bàn bên trò chuyện thoải mái, không khó nhìn ra vẻ thương tiếc trên khuôn mặt họ.

Động tác nhấp rượu của Cừu Nhạn Quy dừng lại, mặt mày lập tức kết thành băng, hắn đặt ly rượu xuống nghe kĩ đối thoại của hai người kia.

Tiếc là bọn hắn không nói nhiều, chỉ cảm khác đôi câu liền đổi sang chuyện khác, Cừu Nhạn Quy ngửa đầu uống cạn hớp rượu cuối cùng, đặt vài lượng bạc lên bàn rồi cầm bội kiếm của mình lên, thúc ngựa đi về hướng Ám Khí tông.

Đi xa khỏi địa giới thành Phủ Châu đã tốn một ít thời gian.

Còn chưa tới tông môn ven đường đã toàn những tin đồn, Cừu Nhạn Quy nghe mà gấp gáp, không ngờ khi về đến tông môn lại là cảnh tượng tan hoang tiêu điều như thế này.

Cừu Nhạn Quy từng liệu rằng lần này chắc tông môn sẽ tổn thương nguyên khí, chưa từng nghĩ đến việc lúc về đến cả hoành cũng bể tại cửa vào, cánh cổng vốn đóng chặt đang mở toang, bên trong bừa bộn, máu bắn trên đất đã khô từ sớm, kỳ quái là không hề nhìn thấy thi thể, có lẽ đã bị xử lý.

Hắn cau chặt mày, xuống ngựa sải bước đi vào trong.

"Ây da công tử tốt nhất đừng đi, cẩn thận rước hoạ vào người đấy!" Chủ sạp bên đường lắc đầu, tận tình khuyên bảo, "Lần này Ám Khí tông đụng phải cái gốc cứng, bây giờ không biết căn nguyên kẻ thù ra làm sao, tới lúc đó sẽ phiền phức."

Chủ sạp này là một nam nhân trung niên trông rất hiền hoà, dường như là một người nhiệt tình, nếu không cũng sẽ không lên tiếng khuyên can, Cừu Nhạn Quy cân nhắc trong lòng một hồi, tới trước sạp kia mua một ít điểm tâm, lúc sắp đi thấp giọng nói, "Đa tạ đã nhắc."

Chủ sạp mỉm cười khoát tay, tặng thêm cho hắn sáu cái bánh hoa quế, "Lần đầu tới đây công tử đã mua điểm tâm của tiểu nhân, đó là tiền cứu mạng tiểu nữ trong nhà, giờ đây tặng công tử sáu cái bánh coi như tấm lòng, vẫn mong công tử đừng ghét bỏ."

Trong lòng Cừu Nhạn Quy chấn động, nhìn kĩ chủ sạp trước mặt, lúc này mới nhớ ra quả thật có một việc như vậy, khi tới đây lần đầu sắc mặt của sạp này vàng như hến, mặt đầy vẻ u sầu, đoán chắc cũng do cuộc sống cũng mấy suôn sẻ liền tiện tay mua ít bánh.

Bây giờ nhìn lại, thế mà như hai người khác nhau.

"Vậy thì tốt quá." Cừu Nhạn Quy lộ nét cười, hàng mày nhíu chặt cũng giãn ra, "..... Tại hạ không tiện ở lâu, từ biệt tại đây."

Chủ quầy cười híp mắt khua tay với hắn.

***

Cừu Nhạn Quy đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bấy giờ mới lần rõ nhân quả sự tình, e là Ám Khí tông này cũng bị người khác giật dây làm một thanh đao, cuối cùng rơi vào kết cục bị diệt tông môn.

Cả tông môn không một ai sống sót, có được thực lực như vậy, còn kết thù với Ám Khí tông....

Trong lòng Cừu Nhạn Quy cũng nắm rõ, trong lòng mọi cũng tỏ tường, chỉ là mọi việc xảy ra quá nhanh, dù là hắn cũng chưa thể phản ứng kịp.

Rời khỏi Huyết các có chủ tử mới, nhưng bây giờ chủ tử mới cũng chết oan.

Cừu Nhạn Quy ngồi trong gác lửng, không lấy bội kiếm xuống, sự hiu quạnh vụt qua trong mắt hắn, theo lý mà nói thì bây giờ hắn đã tự do, thiên hạ rộng lớn mặc sức hắn làm theo ý mình.

Chỉ tiếc là thích khách.



Đã sớm quên mất phải tự do như thế nào rồi.

Bình Luận