môi hôn đỏ
Edit: riri_1127
Chương 19: Khá lắm, gặp người nhà?
Nguyễn Tự Bạch trở lại xe phát hiện Du Nguyệt đã ngủ rồi, điều này làm cho anh có cảm giác mình thật thất bại.
Buổi hẹn đầu tiên mà có thể làm cho đối phương mệt rã rời chắc chỉ có anh là người đầu tiên!!
Lại liên tưởng đến sự cười nhạo của Lục Triêu Ngôn ban nãy, sắc mặt của Nguyễn Tự Bạch càng khó coi.
Lúc Du Nguyệt bị đánh thức cô còn mơ mơ màng màng, khi đó cô mới biết mình ngủ quên.
"Tối nay ăn đồ Tây được chứ?" Anh nhỏ giọng hỏi ý kiến cô.
Vẻ mặt Du Nguyệt mờ mịt, "Vẫn chưa kết thúc sao?"
"..."
"Nhưng mà bây giờ tôi buồn ngủ quá."
"..."
"Tôi có thể ngủ một lát không?"
"Vậy ra phía sau ngủ." Nguyễn Tự Bạch cũng nhìn ra sự mỏi mệt của cô, có chút đau lòng, "Ra phía sau ngủ một hồi, đến tối chúng ta lại đi ăn."
Du Nguyệt đã buồn ngủ đến không chịu nổi, mơ mơ màng màng theo sự chỉ dẫn của anh, khẽ gục đầu chìm vào giấc ngủ.
Chiếc xe lặng im, anh chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, cảm giác rất ngượng ngùng.
Anh cứ... không có mị lực thế sao?
Dù sao đi chăng nữa thì cũng không thể kết thúc sớm như vậy, nhất định phải đến tối mới có thể trở về.
Sau khi đóng cửa xe, Nguyễn Tự Bạch đi ra ngoài hút một điếu thuốc, lúc quay lại anh nhìn thấy đầu của Du Nguyệt vừa vặn bị kẹt ở giữa hai ghế, sợ cô đau đầu nên anh chỉ có thể đánh thức cô.
Không ngờ, chưa kịp đánh thức Du Nguyệt đã cúi người sang một bên, nửa người ngã thẳng về phía anh. Cái ôm đột ngột khiến người đàn ông có chút không kịp phản ứng, anh sững sờ hồi lâu, sau đó khóe miệng dần hiện lên nụ cười.
Nụ cười ấy, xuất phát từ trái tim, dịu dàng ấm áp như ánh mặt trời.
Nguyễn Tự Bạch đỡ cô trở lại ghế, anh cũng ngồi lên xe, được nhìn cô gần trong gang tấc làm anh cảm thấy vô cùng mộng ảo.
Du Nguyệt ngủ rất say, hàng mi cong dài được phản chiếu tạo thành bóng mờ nhàn nhạt dưới mắt, làn da trắng nõn dường như chẳng nhìn thấy lỗ chân lông, cô ngủ yên lặng và ngoan ngoãn như em bé vậy.
Mới đầu Nguyễn Tự Bạch chỉ nghĩ muốn đến gần nhìn cô thêm một chút mà thôi, nhưng về sau anh hoàn toàn khống chế không nổi, sau khi quan sát một lúc, ánh mắt anh rơi vào môi cô.
Màu son hôm nay khá giống với màu váy, là màu hồng barbie nhàn nhạt, màu này rất ít người dùng, thậm chí số lượng được sản xuất còn ít hơn nhiều so với các màu khác.
Thế nhưng cô son thật đẹp, màu nào cũng xinh, vô cùng đẹp mắt.
Hai người ngồi rất gần, điều này làm Nguyễn Tự Bạch có thể quang minh chính đại thưởng thức nhan sắc của cô lúc ngủ, loại cảm giác ngồi chung một xe này không hiểu sao làm anh có cảm giác cùng giường chung gối.
Thậm chí có thể cảm giác được hơi thở nhẹ nhàng của cô thổi tới mặt của mình, ngứa ngáy đánh thẳng vào ngọn nguồn, ở sâu trong nội tâm, thổi làm anh khó chịu.
Khuôn mặt người đàn ông gần hơn, gần hơn nữa, môi hai người chỉ cách vài cm nữa làm chạm nhau.
Hôn cô ấy! Hôn nhanh đi!
Không thể, mày muốn chấm dứt với cô ấy ngay bây giờ sao?
Hai luồng suy nghĩ trong tâm trí Nguyễn Tự Bạch đang chiến đấu ác liệt, nhưng cuối cùng lý trí đã chiếm thế thượng phong, anh đã tỉnh táo lại.
Anh nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, anh phải rời xa cô, ở đây quá nguy hiểm, cô quá nguy hiểm.
Châm thuốc và hít một hơi thật sâu. Anh phải tôn trọng cô.
"Hư quá đi thôi."
"Sao có thể ngủ ngon trước mặt một người đàn ông vậy?"
"Không sợ gặp người xấu sao?"
"Lần sau em còn như vậy, tôi sẽ không làm người tốt nữa đâu."
Nguyễn Tự Bạch vừa nghĩ thầm trong lòng vừa hút thuốc, dưới ánh mặt trời lặn, tai anh đã sớm đỏ bừng.
Khi Du Nguyệt tỉnh lại thì họ đã đang trên đường trở về, cô nhìn bản thân rồi lại nhìn về phía trước, Nguyễn Tự Bạch đang lái xe không nói một lời.
"Tôi ngủ rồi?"
Nguyễn Tự Bạch quay đầu lại nhìn cô một cái, "Tỉnh?"
Du Nguyệt trông có vẻ ảo não, trong lòng tự trách mình sao có thể như vậy, cái này cũng quá không tôn trọng người khác rồi.
Nguyễn Tự Bạch tấp xe vào lề để cô lên ngồi ghế trước, bình thường với tính khí của Du Nguyệt thì cô sẽ trực tiếp leo lên ngay trong xe, nhưng hôm nay cô mặc váy vả lại như thế thì cũng quá thô lỗ đi, nên chỉ đành xuống xe để lên ghế trước.
"Xin lỗi, tôi thật sự không hiểu tại sao mình lại ngủ quên mất." Du Nguyệt tức bản thân muốn chết.
Nguyễn Tự Bạch nở nụ cười, "Em không chỉ ngủ, mà còn ngủ rất ngon."
Du Nguyệt muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống.
"Tôi không cố ý, tối hôm qua tôi ngủ quá muộn."
Cô xấu hổ cắn môi, chuyện này thật sự rất...
Cô sao có thể như vậy ah, quá đáng quá!
Nguyễn Tự Bạch đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, "Không sao, tôi có thể hiểu được mà."
"Tôi cam đoan lần sau sẽ không như vậy nữa." Cô giơ ngón tay lên thề thốt.
Rất nhanh Du Nguyệt đã biết mình nói sai rồi, cô nói gì cái gì vậy chứ!
Hiện tại thật sự cô rất muốn khóc.
Nguyễn Tự Bạch không hề bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên khuôn mặt cô, tâm trạng không vui khi bị Lục Triêu Ngôn quấy nhiễu cũng bắt đầu tốt lên.
Ngay khi Du Nguyệt đang chuẩn bị tiếp tục nói xin lỗi, bên tai cô lại truyền tiếng cười nhẹ của anh, anh nói: "Tôi tin lần sau em sẽ biểu hiện rất tốt."
Xe bắt đầu lăn bánh, lúng túng khó xử và cảm xúc ảo não cứ luôn hòa trộn lẫn nhau, Du Nguyệt nhịn không được ngẩng đầu vụng trộm nhìn anh một cái, chỉ thấy khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của người đàn ông, lại nhìn đến khóe miệng anh, muốn cong tận lên trời.
Du Nguyệt hạ cửa sổ xe xuống, ngoài cửa sổ trời đã chạng vạng tối, phố phường bắt đầu lên đèn.
Tối hôm đó Du Nguyệt đã ăn một bữa cơm Tây khiến cô rất hài lòng.
Không biết là do món ăn hợp khẩu vị hay do người đi cùng mà cô vô cùng ưng ý.
Ăn xong cũng đã 21:30, Nguyễn Tự Bạch mời cô đi xem phim.
Du Nguyệt không từ chối, dù sao hôm nay cô cũng ngủ đủ rồi, cùng đi xem phim vậy!
Trong khoảng thời gian này, có hai bộ phim mà cô luôn muốn xem nhưng lại không muốn xem một mình, có anh đẹp trai làm bạn ở bên, ngu sao mà không xem.
Bởi vì có uống chút rượu nên Nguyễn Tự Bạch đã gọi trợ lý tới, lúc hai người đi ra thì bên ngoài đã có người đợi sẵn.
"Chào giám đốc Nguyễn."
Nguyễn Tự Bạch đáp lại, sau đó giới thiệu với anh ta: "Đây là cô Du."
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, biết ông chủ đi ăn tối cùng mỹ nữ nhưng khi nhìn thấy thoáng chốc Hà Khâm vẫn kinh ngạc không nhịn được.
Nhưng sự chuyên nghiệp nói rằng anh ta không thể trực tiếp thể hiện điều đó, vì vậy chỉ có thể gật đầu nhẹ: "Xin chào cô Du."
Đây là lần đầu tiên Du Nguyệt nhìn thấy người bên cạnh Nguyễn Tự Bạch, cô nói lời chào có chút khẩn trương.
Trợ lý riêng của Nguyễn Tự Bạch rất chuyên nghiệp, dù hai người nói cái gì anh ta cũng đều giả bộ không nghe thấy, hết sức chuyên chú nhìn tình hình giao thông không nói một lời, một lúc sau Du Nguyệt cũng thả lỏng.
Xe dừng ở lối vào của một rạp chiếu phim, đây là rạp phim đắt tiền nhất thành phố Nhiên. Xung quanh là các khách sạn năm sao và cửa hàng sang trọng, nơi này quả thật là tấc đất tấc vàng.
Trợ lý cá nhân đi lấy vé xem phim, Nguyễn Tự Bạch cũng rất chu đáo mua cho cô một ít bỏng ngô và coca.
Vừa bước vào trong, bỗng giọng nói của một người phụ nữ vang lên sau lưng:
"A Tự?"
Vẻ mặt Nguyễn Tự Bạch hơi thay đổi.
Hà Khâm bên cạnh cúi đầu cung kính với người nọ: "Chào buổi tối, phu nhân."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Du:... Đây là mẹ anh?
Nguyễn: Ừm, cũng là mẹ chồng tương lai của em.
Du: bác có dễ ở chung không "Căn thẳng jpg "
Nguyễn: xem biểu hiện của em.
Du: em sợ ~
Nguyễn: ở chung tốt thì em gả cho anh, ở chung không tốt thì anh gả cho em.
Du:...
Nguyễn: sao nào, em thấy còn có thể chạy trốn được không hửm?
Bình Luận