môi hôn đỏ

Chương 23: C23: Từ từ anh đợi không nổi

Edit: riri_1127

Chương 22: Từ từ anh đợi không nổi

Du Nguyệt dành cả buổi chiều bên bàn máy tính để viết bản thảo, độc giả "Chồng tổng tài bá đạo nhà Nguyệt Nguyệt" vẫn quăng ngòi bút vàng cho cô mỗi ngày, một lần quăng đều là định mức cao nhất - 10.001 tệ.

Một hai lần thì mọi người còn cảm thấy kỳ lạ quý hiếm, nhưng nhiều đến mức này thì chả còn gì để nói nữa, nhóm người anti cũng cạn lời, cho rằng là phú nhị đại không có đầu óc, tiêu xài không biết nghĩ, từ đó khu bình luận bên dưới《 Nhã Hương》cũng yên ắng trở lại.

Du Nguyệt cũng thử liên hệ với độc giả này nhưng bất kể cô cố gắng nhắn tin bao nhiêu thì cuối cùng cũng như đá chìm đáy biển, đối phương chưa hề hồi đáp câu nào nhưng vẫn tặng thưởng một cách bốc đồng cho cô mỗi ngày.

Liên hệ công ty thì bên ấy chỉ nói đây là quyền tự do của người ta, Du Nguyệt chẳng có cách nào can thiệp.

Viết bản thảo mãi đến tối lại có tiếng gõ cửa vang lên, Nguyễn Tự Bạch đang mang thức ăn từ từ đi vào.

Du Nguyệt cảm thấy rất ngại ngùng, dù sao hiện tại bọn họ chả có mối quan hệ gì mà ăn chùa uống chùa thế này thì không tốt, nhưng Nguyễn Tự Bạch không để ý những điều này, cơm vừa đến đã vội chạy sang.

Sau khi hai người ăn tối xong liền ra sô pha ngồi xem TV, cũng trách cái miệng hư của cô, cơm nước xong còn thuận miệng hỏi anh có muốn xem TV không, kết quả Nguyễn Tự Bạch đã ở lại.

Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ có thể yên lặng ngồi trên sô pha xem phim.

Vốn tưởng rằng xem phim sẽ không có gì bất ổn, nhưng có vẻ cô đánh giá thấp nội dung các bộ phim thời nay rồi. Rõ ràng là một bộ phim khoa học viễn tưởng nổi tiếng thế nhưng lại có vô vàn cảnh thân mật của nam nữ chính, cảnh hôn đều được quay cận cảnh, Du Nguyệt xem mà xấu hổ không biết làm sao.

Nhưng khi yên lặng nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình không hề chớp mắt, Du Nguyệt vốn đã ngượng ngùng lại thêm phần đỏ mặt.

"Ngày mai tôi phải đi thành phố Châu một chuyến, chắc phải bốn năm ngày sau mới có thể về."

Người đàn ông chậm rãi nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình TV.

Hành động này của anh khiến nội tâm Du Nguyệt có hơi mờ mịt, thông báo thế này khiến cô có ảo giác rằng hai người đã ở bên nhau từ rất lâu rồi.

"Uh, vậy anh... chú ý an toàn."

Anh ậm ừ, thản nhiên hỏi cô: "Có muốn đi cùng tôi không?"

Nguyễn Tự Bạch biết tính chất công việc của cô, chỉ cần có máy tính bên cạnh thì có thể làm việc ở bất cứ đâu.

Đi cùng anh, hai người có nhiều cơ hội thường xuyên tiếp xúc, tình cảm cũng có thể gia tăng nhanh chóng.

Anh thực sự không muốn chậm lại như cô nói.

Anh không đợi nổi.

Lúc này trên TV lại xuất hiện một cảnh hôn khác, kết hợp với những gì anh vừa nói, bầu không khí đột nhiên rơi vào một mảnh ám muội.

Du Nguyệt vội vã dời ánh mắt đi vì cô thật sự nhìn không nổi nữa, nhưng dùng ánh mắt tìm một vòng mà chẳng thấy điều khiển để nơi đâu.

Cô chỉ có thể nhìn sang nơi khác giả vờ không để ý rồi nói: "Chỉ sợ không được rồi, ngày mốt tôi phải đến công ty một chuyến."


Nguyễn Tự Bạch nhíu mày, "Họp video không giải quyết được sao?"

Cô lắc đầu, "Công ty sẽ tổ chức hội nghị mỗi ba tháng một lần, hơn nữa tôi còn có tác phẩm cần đàm phán bản quyền phim điện ảnh & truyền hình, không đi không được."

"Vậy thì lần sau!" Nguyễn Tự Bạch đã hiểu, nhưng trong giọng nói vẫn còn ẩn giấu chút tiếc nuối.

Sau khi bộ phim kết thúc, hai người tách ra, Du Nguyệt tiễn anh tới cửa, người đàn ông đi được hai bước lại quay đầu nghiêm nghị nhìn cô.

Mặt Du Nguyệt tỏ vẻ nghi hoặc, "Làm sao vậy?"

Nguyễn Tự Bạch do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng dưới ánh mắt khó hiểu của cô, "Em đã nói sẽ ưu tiên cho tôi."

Tại sao lại là vấn đề này?

Du Nguyệt hơi xấu hổ, cười nói: "Chắc anh hiểu lầm rồi, tôi thật sự không có nhiều đối tượng hẹn hò vậy đâu."

Người đàn ông chau mày ra vẻ không tin lắm.

Du Nguyệt thở dài, "Thật mà, anh nghĩ tôi là nhân dân tệ ai gặp cũng thích tôi thật đấy ư!"

Anh muốn nói rằng thứ làm người gặp người thích, đặc biệt chính là cái này khuôn mặt này đây. Phải thừa nhận rằng anh có cảm giác nguy cơ vô cùng.

Nguyễn Tự Bạch châm một điếu thuốc, tựa ở cửa nhà cô, mặc dù dùng câu nghi vấn nhưng trong giọng nói lại mang theo lực uy hiếp không cho ai phản bác, "Vậy em có thể suy nghĩ sớm hơn được không?"

Du Nguyệt tức cười, thế này cũng quá nóng vội đi nha!

Sớm biết vậy thì cô đã không trả lời cuộc gọi của anh đêm qua rồi.

"Chúng ta từ từ không được sao?" Cô Cô lại bày tỏ suy nghĩ của mình lần nữa.

Ngón tay người đàn ông hơi khựng lại, rủ mắt sau đó chậm rãi nói: "Tôi 30 rồi."

Ý là tôi không còn trẻ nữa.

Vốn dĩ Du Nguyệt định nói 30 cũng không già, nhưng nhớ đến anh đã 30 tuổi mà chưa có mối tình đầu thì quả thực có chút khó.

Đều đã là người trưởng thành, hiện tại internet lại phát triển như vậy, nếu có thể nhanh hơn thì ai sẽ muốn chậm lại đây?

Kiểu tình yêu Platon lâu dài ấy thì có mấy ai có thể gắn bó trừ thời sinh viên?

*Tình yêu kiểu Platon là kiểu tình yêu trong sáng, không h@m muốn tình d*c, "chỉ là bạn bè".

Chỉ sợ bây giờ số lượng học sinh có thể làm được cũng không còn bao nhiêu!

Du Nguyệt cũng không có ác cảm với việc nhanh chóng thiết lập một mối quan hệ yêu đương. Nếu như người này là Nguyễn Tự Bạch..., thì cô cảm thấy tình nguyện đấy.

Vì vậy cô nhẹ nhàng trả lời anh một đáp án, "Được."


Người đàn ông tươi cười rời đi.

Ngày hôm sau Nguyễn Tự Bạch lên đường đến thành phố Châu từ rất sớm, đến khi Du Nguyệt khi tỉnh lại người đã đi từ lâu.

Lại trải qua một ngày viết tiểu thuyết sinh hoạt nhàm chán, mãi đến tối Ôn Tưởng và Triệu Tương Tư mới đến.

Tuy nói số lượng tác giả kim bài trên Lục Ý rất nhiều, nhưng họ đều có những nhóm nhỏ riêng.

Mối quan hệ của Du Nguyệt và những người khác cũng không tệ, nhưng nói chơi thân nhất ngoại trừ Ôn Tưởng cũng chỉ có Triệu Tương Tư.

Triệu Tương Tư cũng là tác giả kim bài ký kết với Lục Ý, nếu so về tuổi thì cô ấy nhỏ hơn Ôn Tưởng và Du Nguyệt một tuổi nhưng lại là tác giả ký với Lục Ý sớm nhất, khung xương nhỏ nhắn, dáng vẻ mềm mại dễ thương, đặc biệt là khuôn ngực ngạo nghễ, dùng một câu để hình dung thì chính là: mặt học sinh, thân hình phụ huynh...

Nếu như không phải biết rõ về đối phương, nói cô ấy là học sinh cấp 3 cũng không hề miễn cưỡng chút nào.

Triệu Tương Tư cũng là người Nhiên thành, nhưng ở vùng ngoại ô, trước đây mỗi một lần dự họp cô ấy sẽ ở lại nhà của Du Nguyệt và Ôn Tưởng, bây giờ cũng không ngoại lệ, ba người họ đang hội họp tại nhà Du Nguyệt.

Bữa tối ăn ở ngoài, ba người đi ăn lẩu, vì ngày hôm sau phải dậy sớm nên không thể uống rượu, sau khi ăn xong liền sớm trở về.

"Chị Nguyệt, chị và cái người chồng tổng tài kia là sao đấy, không phải là..." Triệu Tương Tư nằm trên giường vừa đắp mặt nạ vừa hóng hớt.

Bên cạnh là Ôn Tưởng đang cười hì hì, "Tớ cũng thấy có chút thú vị nha, cậu nói xem ai sẽ vô duyên vô cớ tặng thưởng cho cậu nhiều như vậy, hơn nữa còn là mỗi ngày, nhất định là có mưu đồ khác."

Tuy miệng nói như vậy nhưng rốt cuộc sự tình như thế nào Ôn Tưởng là người rõ ràng nhất, chỉ là cô ấy không thể ngờ Nguyễn Tự Bạch lại có thể biết chịu khó như vậy, sau khi gặp được Du Nguyệt thì cái gì cũng dám làm.

Ôi, người đàn ông kia đã không còn là người kiêu ngạo, cao cao tại thượng cô ấy quen biết trước đây nữa rồi.

Ôn Tưởng chỉ cảm thấy có một loại cảm giác "sập nhà".

Du Nguyệt bất đắc dĩ, "Ngay cả tên người ta tớ cũng không biết, tin nhắn tớ gửi cũng không thấy hồi âm cái nào, các cậu đừng đoán mò."

"Chắc là đang thả dây dài câu cá lớn đây mà!"

"Ha ha, tớ cũng thấy vậy."

Hai cô bạn nằm trên giường cười lớn, vừa giòn giã vừa không có tình. =)))

"Đúng rồi Tương Tư, em đăng truyện ít như vậy không lo ngày mai bị ông chủ phê bình sao?" Du Nguyệt chuyển chủ đề.

Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang tươi cười của Triệu Tương Tư lập tức trầm xuống, cô ấy im lặng thở dài, "Có thể làm sao được nữa chứ, anh ta mắng em cũng không phải ngày một ngày hai."

Ôn Tưởng bên cạnh trở mình, nói: "Có phải em đắc tội anh ta ở đâu rồi không, chị có cảm giác anh ta thật sự rất nghiêm khắc với em. Có nhiều người viết không xong nhưng anh ta lại mắng em nhiều nhất."

Du Nguyệt cũng lo lắng theo, "Hay là hôm nào em đi xin lỗi ông chủ, nói sau này sẽ chăm chỉ cập nhật bản thảo?"

Các cô đều đã tham dự cuộc họp nên rất rõ ràng việc Lục Triêu Ngôn nghiêm khắc nhắm vào Triệu Tương Tư quá mức đến thế nào.


Tuy cô ấy thường xuyên drop truyện là sai, nhưng người đàn ông kia lại hết lần này tới lần khác chỉ chọn một mình cô ấy phê bình hung hăng nhất, hơn nữa lần nào cũng vậy, cho nên bạn thân như các cô sao có thể không lo lắng cho được.

Triệu Tương Tư hừ lạnh bất đắc dĩ, "Mắng cứ mắng chửi cứ chửi, qua hai năm nữa hết hợp đồng em sẽ nghỉ."

Nghe cô ấy nói như vậy cũng không phải lần một lần hai, là bạn bè, họ cũng biết tính khí, mặt ngoài nhìn có vẻ yếu đuối đáng yêu nhưng thật ra khi đụng chuyện lại vô cùng cứng rắn.

"Nghỉ thật đấy à?" Du Nguyệt hỏi.

Triệu Tương Tư lật người, nhàn nhạt đáp ừm một tiếng

"Cũng không biết tại sao lão Lục cứ nhắm vào em, hôm nào chị hỏi một chút?"

Ôn Tưởng và Lục Triêu Ngôn lớn lên cùng nhau, trong suy nghĩ của phú nhị đại đằng ấy, anh ta coi Ôn Tưởng như em gái ruột.

"Hỏi thì sao chứ, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, em mà sợ anh ta sao?" Triệu Tương Tư đắp chăn trầm mặc không nói nữa.

Ngày hôm sau, sáng sớm ba người lái xe đến tập đoàn Lục Ý, cũng không biết Triệu Tương Tư đã xảy ra chuyện gì mà bày ra bộ dạng ngủ không ngon, Ôn Tưởng cúi đầu sửa bản thảo trên ghế phụ, ba người đi trên đường không trò chuyện một câu nào.

Đến Lục Ý khoảng hơn chín giờ một chút, đã có bảy tám người tập trung ở phòng khách, tuy đều quen biết nhưng đã lâu không gặp, tất cả mọi người hẹn buổi tối tụ tập cùng nhau.

Cuộc họp thường bắt đầu lúc mười giờ, lúc này các nhà văn hàng đầu Lục Ý đã tập trung đông đủ ở hội trường, ông chủ Lục Triêu Ngôn vừa bước vào ánh mắt lập tức tập trung vào Triệu Tương Tư đang ngồi giữa Du Nguyệt và Ôn Tưởng.

Như thể tâm linh tương thông, vừa vặn Triệu Tương Tư cũng ngẩng đầu, ánh mắt họ lập tức chạm nhau, hai người cứ nhìn từ xa như vậy, cuối cùng vẫn là Triệu Tương Tư mặt không biểu cảm thu hồi ánh mắt trước.

Một màn này vậy mà không có ai chú ý đến.

Hội nghị tiến hành đâu vào đấy như trước, nói xong lời cuối cùng quả nhiên Triệu Tương Tư vẫn không tránh khỏi "tai nạn" bị Lục Triêu Ngôn nhắm đến.

Mọi người đã quá quen thuộc, ngoại trừ Ôn Tưởng dám đứng lên hòa hoãn thì không còn ai khác dám động đậy, chỉ cần nhìn thấy Triệu Tương Tư thì Lục Triêu Ngôn lại trở nên đặc biệt lạnh lùng táo bạo.

"Ngày nào cũng drop còn không được mắng sao? Có còn muốn viết không, nếu không muốn thì chuẩn bị thanh lý hợp đồng. Hôm nay có thể rời đi!"

"Triệu Tương Tư, cô có gì không hài lòng với Lục Ý? Tại sao? Sao không nói gì thế, trừng cái gì mà trừng, cô có bản lĩnh thì đừng drop, cứ vậy thì chả lẽ tôi không thể mắng cô, phê bình cô hay sao?"

"Khi bắt đầu một tác phẩm thì phải viết cho tốt, một là không bắt đầu còn nếu đã bắt đầu thì đừng mãi kiếm cớ không cập nhật chương mới, như thế nào, hot được ba phút rất thú vị sao?"

"Thầy cô giáo dạy cô như thế nào, bỏ dở nửa chừng thế có được không, hay cần tôi phải dạy lại!"

"..."

"Lát nữa đến phòng làm việc của tôi một chuyến, nghe không!"

Hội trường yên tĩnh vô cùng, mọi người đáng thương ba tháng phải trải qua một lần.

Trong mắt mọi người đáng thương nhất vẫn là Triệu Tương Tư, cô ấy có khả năng chịu áp lực quá mạnh, bị chửi thành như vậy mà trước sau như một vẫn không nói câu nào, nếu đổi thành người khác cũng không biết khóc thành cái dạng gì rồi.

Nhưng cũng chỉ có một mình Triệu Tương Tư biết rõ tại sao người đàn ông cao cao tại thượng kia lại mắng cô hung như vậy.

Thấy đã lâu mà cô ấy không nói gì nên Du Nguyệt nhẹ nhàng kéo cô ấy một cái, lúc này Triệu Tương Tư mới nhàn nhạt đáp lời: "Biết rồi."

Hội nghị kết thúc, sau khi Lục Triêu Ngôn và mấy vị lãnh đạo cấp cao rời đi mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, ai cũng nhao nhao tới an ủi Triệu Tương Tư.

Sắc mặt Triệu Tương Tư hơi trắng bệch, mang theo phẫn nộ ra khỏi phòng hội nghị.


Đã đến giờ cơm, Du Nguyệt Ôn Tưởng và hai người chịu trách nhiệm biên tập cho các cô là Lạc Lạc và Hoa La có hẹn dùng bữa bên ngoài, trong khi ăn bốn người cùng họ trò chuyện về xu hướng cốt truyện gần đây của cô và các vấn đề bản quyền phim và truyền hình.

Mà trong tòa nhà Lục Ý đứng sừng sững cao ngất, giờ đây Triệu Tương Tư và người yêu cũ Lục Triêu Ngôn đang giương cung bạt kiếm trong phòng làm việc.

Triệu Tương Tư đưa tay đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế, xung quanh anh ta đều là cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, căn phòng rộng rãi sáng sủa chỉ cần liếc mắt là có thể thu hết cảnh đẹp thành phố Nhiên vào mắt.

Nhưng hiện tại cô hoàn toàn không có tâm tình ngắm cảnh đẹp, tức giận đập thẻ ngân hàng trong tay xuống bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận, "Lục Triêu Ngôn, anh là tên khốn kiếp!"

Vẻ mặt Lục Triêu Ngôn nhìn cô không biểu cảm, cười lạnh, "Sao thế, nộp tiền vi phạm hợp đồng được chưa?"

"Không phải tiền vi phạm hợp đồng mà là tiền bán thân cho anh." Cô ấy tức giận đến há mồm th ở dốc, điều này cũng khiến cho dáng người đầy đặn có chút phập phồng, "Chẳng phải anh cay vì bị tôi đá sao? 500 vạn đã xong ah! Tính ra một tháng cũng hơn 40 vạn, cứ coi là trả tiền cấp dưỡng cho anh trong khoảng thời gian bên nhau năm đó đi."

Mi mắt Lục Triêu Ngôn run lên, "Em nói cái gì?"

Triệu Tương Tư cười lạnh, dùng vẻ mặt chán ghét nhìn anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã chẳng còn sự ẩn nhẫn như khi ở trong phòng họp, "Sao đấy, chê ít à?"

"Nhận tiền rồi thì bớt nhắm vào tôi đi, chịu đựng đến khi hết hợp đồng thì tôi sẽ đi không cần anh đuổi."

Lục Triêu Ngôn không nói gì, chỉ cầm chiếc thẻ ngân hàng được nhận trong tay đi về phía cô ấy, dưới vẻ mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi của Triệu Tương Tư, anh ta thản nhiên thả thẻ vào cổ áo cô ấy, sau đó thổi một ngụm khí phả lên mặt đối phương với vẻ mặt thiếu đòn.

"Có phải em hài lòng quá mức rồi hay không, sao nào, cho rằng tôi còn thích em?" Anh ta nói vô cùng chậm rãi.

Triệu Tương Tư lấy tấm thẻ ra và cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe những gì anh ta nói, cô ấy đáp lời: "Tốt nhất là anh không thích tôi. Dù sao thì tôi cũng đã đính hôn rồi. Nếu anh không ngại thì có thể tham gia tiệc đính hôn của tôi."

Nói xong cô vứt thẻ ngân hàng xuống đất, biểu cảm khi rời đi rất dứt khoát, chỉ để lại một câu: "Hai năm sau tôi sẽ tự rời khỏi Lục Ý, sau này anh có muốn gặp cũng không được đâu!"

Lục Triêu Ngôn ở phía sau lãnh đạm nhìn cô ấy, nhìn chằm chằm giống như muốn khoét ra một lỗ phía sau lưng Triệu Tương Tư vậy.

·

Sau khi trò chuyện về vấn đề bản quyền điện ảnh và truyền hình cũng đã đến 4 giờ chiều, vừa ra khỏi công ty Du Nguyệt đã nhận được điện thoại của bố.

"Tối nay con phải đi gặp một người, điều kiện của người kia rất tốt, con cũng biết người ta..."

Du Thành Thù không hề do dự giống như Tô Mạn.

Du Nguyệt nhíu mày, "Sao bố không hỏi con trước?"

Du Thành Thù: "Hỏi con thì con đồng ý đi sao?"

"Chỉ cần gặp mặt là được, được hay không là do con quyết định, bố và bố cậu ấy là bạn thân, nhà người ta nói nhiều lần vậy thì bố biết làm sao được chứ?"

"Cứ gặp xem, nếu thích thì có thể thử, không thích thì cũng không cần gượng ép, cứ uyển chuyển rút lui để lại mặt mũi cho nhau."

Du Nguyệt không hài lòng: "Đáng lẽ trước đó bố nên nói cho con biết một tiếng."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nguyễn: tại sao lại đi hẹn hò, anh nói gì quên rồi ư!

Du: em cũng không muốn mà...

Nguyễn: không nghe lời gì cả, xem anh về xử lý em như thế nào!

Chương kế tiếp... Ha ha ha ha ~


Bình Luận