nhật chiếu diệu đại hàn
[......]
~ Cốc cốc ~
Tiếng gõ cửa bỗng chốc phá tan đi bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.
“ Vào đi.” – Người đàn ông từ nãy giờ ngồi im lặng nói với người ở bên ngoài.
Cánh cửa dần mở ra rồi nhanh chóng đóng lại, một người đàn ông mặc vest đen cầm trên tay tập tài liệu gì đó hướng về người đang ngồi trên ghế:
“ Anh Hoằng, đây là bảng thời gian làm việc của ngày hôm nay, mời anh xem qua.”
Diệp Tử mắt có chút động về phía hắn:
" Chú ấy tên Hoằng sao? "
Trịnh Hoằng đón lấy bảng kế hoạch xem sơ một lát rồi từ từ ngồi dậy.
Đang chuẩn bị ra khỏi phòng thì anh chợt chững lại:
“ Cậu còn yếu nên cứ nằm yên, lát nữa sẽ có người mang thức ăn đến cho cậu.” – Trịnh Hoằng dặn dò Diệp Tử rồi bước ra bên ngoài.
Diệp Tử đang định nói gì đó thì cánh cửa cũng đã vừa đóng lại…
….
Diệp Tử mệt mỏi thu mắt chuyển hướng nhìn ra khung cửa sở, tấm màn được vén vừa hay để người trong phòng thấy được toàn bộ được cả khung cảnh bên ngoài.
Trên vòm cây gần đó có một tổ chim được tạo từ những sợi rơm bám chặt vào tán cây.
Tiếng chim ríu rít làm huyên náo cả chòm cây, thân cây già cỗi khẽ khàng đung đưa khi bị âm thanh đánh thức…
Từ phía xa có con chim bay về, hình như là chim mẹ đi kiếm mồi cho các con, chim non thấy mẹ liền ríu rít đòi mồi.
Con mẹ đưa từng chút từng chút cho các con rồi lại bay đi...
…..
Những hình ảnh đó làm cho Diệp Tử bị thu hút, ánh mắt cậu dán chặt vào tổ chim không rời, đôi mi khẽ rung lên từng đợt.
Từ khóe mắt cay xè đang đỏ lên của cậu trào ra những giọt nước mắt nóng hổi, … đến cả động vật nhỏ bé như vậy cũng có nhà…còn …còn cậu thì đã không còn gì nữa….Mẹ….bà của cậu…cũng đã bỏ cậu mà đi…Kể cả …vật kỉ niệm của mẹ…cậu cũng không giữ được ….Mọi thứ đều rời bỏ cậu mà đi …
Nước mắt cứ thế thi nhau tuôn chảy một cách vô tình, nhưng mà…như vậy thì có làm sao chứ …có khóc …khóc nhiều đến mấy …thì mẹ…và bà của cậu cũng không thể trở lại …họ cũng …cũng không thể nào sống lại được …Thế thì tại sao những giọt nước mắt này lại tồn tại chứ …………..tại sao vậy?! Bản thân Diệp Tử cũng không thể nào tìm ra được đáp án cho chính câu hỏi của bản thân…Cậu bất lực chìm trong tuyệt vọng…
……..
“ Điều tốt sao?” – Vĩ cười gượng gạo nhớ lại câu nói của Trịnh Hoằng.
“ Họ đã đi hết rồi thì những điều đó còn có ý nghĩa gì nữa ….?” – Diệp Tử nấc lên trong đau khổ.
Nụ cười ngặt nghẹo của cậu trông thật xấu xí…
Từng tiếng nấc cứ thế khẽ khàng dâng lên không thể nào dừng được.
Cậu dùng đôi tay chai sần của mình vội lau đi nước mắt nhưng vẫn không thể nào khiến nó ngừng chảy…Cậu vô lực khóc trong dằn vặt …Đến cả nước mắt của chính mình cậu cũng không thể nào kiểm soát được …Cứ thế Diệp Tử co người úp mặt xuống đầy mệt mỏi ……
Đợi một lúc sau, không biết đã qua bao lâu, bên ngoài lại nghe thấy tiếng cửa khe khẽ mở ra, bước vào là một người phụ nữ với khuôn mặt phúc hậu – người giúp việc của căn nhà.
Cậu bất giác quay người nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Bác giúp việc thấy vậy thì chỉ nhẹ nhàng nói:
“ Cháu tỉnh rồi à, bác sợ cháu còn mệt nên bác tưởng cháu còn đang ngủ nên không gõ cửa, bác mang lên một ít cháo nóng, cháu hãy ăn nhân lúc còn nóng nhé.” – Bác ấy hiền từ nói với cậu.
Cậu mệt mỏi nhìn người phụ nữ trước mắt:
“ Dạ cháu cảm ơn ạ.” – Cậu đáp lại.
Người phụ nữ nhìn ra nét tiều tụy của cậu thiếu niên thì liền tiến lại gần, định chạm vào người cậu thì Diệp Tử vô thức tránh né.
Thấy cậu hành động như vậy, bác ấy liền thu tay lại, nhưng nhìn đứa trẻ trước mắt, bác không thể nào kiềm lòng được mà nói với Diệp Tử:
“ Cậu bé ngoan, cháu vẫn còn trẻ, dù làm việc gì cũng hãy nghĩ đến mai sau.
Bác để cháo ở đây, cháu ăn nhân lúc còn nóng rồi nghỉ ngơi nhé.”
Nghe thấy bác nói vậy cậu cũng chỉ mệt mỏi lắng nghe:
“ Dạ.” – Cậu qua loa đáp lại.
Bác nghe thấy thế thì cũng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng lại thì Diệp Tử lại bắt đầu chìm trong thế giới riêng của cậu…
….
Ở bên này thì Trịnh Hoằng đang trên đường tới công ty, anh ngồi sau xe xoa nhẹ lên chiếc đồng hồ trên tay mà nhớ lại ánh mắt của Diệp Tử … Ánh mắt chứa đầy sự thống khổ và tuyệt vọng ấy làm cho anh bỗng nhớ đến một người……
Kí ức xưa kia tràn về làm cho con người ta trở nên khắc khoải, hoài niệm.
[…......].
Bình Luận