nhật kí yêu thầm

Chương 3
Lạnh quá!

Liêu Sở Sở đưa tay kéo khăn quàng cổ lên trên che nửa khuôn mặt của mình, tiếp đó chà mạnh đôi tay, chỉnh nhẹ lại dây túi đeo trên vai một chút rồi vội rụt tay vào lại túi áo khoác của mình.

Bước vào cuối tháng Mười Hai, thành phố T sớm bước vào mùa lạnh nhất trong năm. Tuy là thành phố phương nam, mùa đông thành phố T không có tuyết và nhiệt độ không xuống dưới mức đóng băng, nhưng thời tiết mùa đông ẩm ướt và lạnh lẽo đặc trưng ở phương nam không dễ chịu chút nào, cái cảm giác lạnh lẽo đến thấm vào xương của gió Bắc mùa đông ở thành phố T ấy, phù phù, quả thực rét lạnh thấu tim.

Là một học sinh cấp ba phải thức khuya dậy sớm, Liêu Sở Sở hiểu sâu sắc điều này. Đêm lại nhiệt độ xuống thấp hơn, lộ trình tan học về nhà sau tiết tự học buổi tối mỗi ngày luôn là một bài tập về ý chí, cho dù cô đã bọc mình như cái bánh tét nhưng lộ trình hai mươi phút ngắn ngủi vẫn khiến gò má cô đỏ bừng vì bị gió lạnh thổi.

Ví dụ như hiện tại, Liêu Sở Sở - mới vừa học xong tiết tự học buổi tối và đang đi từ trường về nhà - đã bị gió đêm đông lạnh thành cún.

Cô vừa rảo bước, vừa thầm tính xem còn cách nhà bao xa. Tối nay cô về nhà muộn hơn thường lệ một chút, bởi vì bị vướng một đề toán trước tiết tự học tối, đúng lúc chợt nảy ra vài ý tưởng giải đề nên cô không muốn bị cắt đứt. Vì thế sau khi tan học, cô vẫn ở lại trong lớp kiên trì giải ra đáp án nên mới kéo đến giờ này. Không biết có phải dùng não quá độ nên mệt mỏi không, cô luôn cảm thấy đêm nay hình như cực kì lạnh.

Nhưng may là sắp về đến nhà rồi, khi nhìn thấy hòm thư inox lớn nổi bật ở dưới lầu nhà mình đã xuất hiện phía trước, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà trốn vào trong ổ chăn ấm áp dễ chịu.

Một cơn gió Bắc thổi thẳng vào mặt. Liêu Sở Sở rùng mình, nhìn hòm thư lớn cách không xa phía trước, trong lòng chẳng biết sao bỗng nhiên nghĩ tới đàn anh ở tòa đối diện đã gần nửa năm mà vẫn chưa từng thấy được chính diện khuôn mặt kia. Cô biết mỗi ngày anh đều đi xe đạp đến trường, so với cô đi bộ, e rằng đi xe đạp chắc còn hứng nhiều gió lạnh hơn, đặc biệt trông anh đạp xe có vẻ rất nhanh, không biết liệu có lạnh hay không nhỉ?

Nghĩ đến đây Liêu Sở Sở sửng sốt, cảm thấy mình quá lo chuyện bao đồng, hai người còn không quen biết nhau, đừng nói tên, ngay cả mặt đối phương cô còn chưa nhìn thấy. Cô bị chập sợi dây thần kinh nào rồi nên mới lo lắng liệu chàng trai xa lạ kia có bị lạnh hay không.

Có lẽ thật sự là càng không biết càng tò mò, gần đây Liêu Sở Sở thường xuyên bất giác nghĩ đến đàn anh bí ẩn - sống ở tòa đối diện - vẫn luôn không lộ mặt kia. Ngay từ đầu là bởi vì lần đầu gặp gỡ của hai người khá xấu hổ, con gái luôn để ý đến hình tượng của mình, cho nên cô lập tức có ấn tượng sâu sắc với chàng trai xa lạ đã bắt gặp bộ dạng nhếch nhác của cô.

Sau này là vì số lần gặp được quá nhiều, cho dù cô biết mọi việc xảy ra đều có nguyên do nhưng thật khó để không quan tâm khi thỉnh thoảng luôn có một người, đặc biệt là một người lạ, cứ xuất hiện trước mặt cô.

Hơn nữa, với tần suất chạm mặt cao như thế, hai người lại còn hoàn hảo tránh được mọi tiếp xúc chính diện, mỗi lần không phải nhìn bóng lưng thì là bị ô này, hòm thư này, hoa cỏ cây cối các loại che mất gương mặt, quả thật còn chuẩn và đều đặn hơn cả làm mờ mặt của đài truyền hình, trùng hợp đến mức khiến Liêu Sở Sở dở khóc dở cười.

Nếu ban đầu Liêu Sở Sở chỉ hơi tò mò về chàng trai không biết tên này, vậy thì sau hàng loạt những trùng hợp định mệnh, bây giờ cảm tình của cô dành cho anh đã tăng lên đến mức gần như chấp niệm.

Đương nhiên, chỉ là mặt của anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Liêu Sở Sở không tin. Đây mà là số mệnh quái quỷ gì, có giỏi thì đừng để anh xuất hiện trước mặt cô nữa nhé, không cho cô nhìn thì cô càng muốn xem mặt anh trông thế nào.

… Kết quả là anh thật sự không xuất hiện nữa.

Ngay sau lần đàn anh bí ẩn đi xe đạp suýt bất cẩn đụng phải Liêu Sở Sở đó, Liêu Sở Sở - hối hận vì mình đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời - vốn đã lên kế hoạch sẽ lặp lại chiêu cũ vào giữa trưa tan học ngày hôm sau; chờ lúc đàn anh ở tòa đối diện đạp xe đi ngang qua, cô sẽ lại chế tạo ra chuyện ngoài ý muốn tương tự.

Nhưng không hiểu sao giữa trưa tan học ngày hôm sau, trên đường về, cô không gặp được đàn anh vốn nên đạp xe tới từ phía sau nữa. Ban đầu cô cho rằng có lẽ hôm đó anh có việc nên bị chậm trễ và phải về nhà muộn, nhưng hôm sau cô lại phát hiện mỗi buổi trưa cô đều không gặp được người đàn anh không biết tên ấy nữa.

Rõ ràng hai tháng trước hai người hầu như đều gặp nhau dưới lầu sau giờ học, nhưng cuối cùng khi cô quyết định chủ động tiếp xúc chính diện với anh thì người ta đột nhiên biến mất không xuất hiện. Liêu Sở Sở cực kỳ buồn bực, chẳng lẽ thật sự là vận mệnh an bài cô không được nhìn thấy chân dung của anh sao?

Cô không biết tại sao chàng trai ấy lại không xuất hiện nữa. Cô muốn nghe ngóng tin tức của anh nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Vốn dĩ họ chẳng quen biết, tuy là học sinh cùng trường nhưng không phải cùng khối, lớp học, thời khóa biểu, phạm vi hoạt động và thời gian của hai người đều hoàn toàn khác nhau. Trên thực tế, ở trường học hai người cũng chẳng có giao điểm nào.

Cô không biết tên và lớp của anh, thậm chí cũng chưa thấy mặt, chỉ biết anh sống ở tòa đối diện nhưng cũng không biết cụ thể là hộ nào, đừng nói là hỏi thăm tin tức, thậm chí cô còn không thể miêu tả với người khác về người mà cô muốn tìm kia.

Theo lý thuyết, chàng trai đó ngày nào cũng tan học về vào cùng một thời điểm, ít nhất thì Liêu Sở Sở cũng phải gặp được anh vài lần, vậy nhưng anh lại bỗng nhiên mất dạng, chắc không phải là chuyển đi rồi chứ?

Suy đoán này khiến trong lòng Liêu Sở Sở hơi thất vọng. Cô không nói rõ được lý do, có lẽ cô đã quen với việc có một người không lộ mặt nào đó lảng vảng bên cạnh, rồi đột nhiên một ngày người đó biến mất khiến cô cảm thấy như thể bên cạnh thiếu đi điều gì.

Nỗi thất vọng kéo dài suốt hai tháng, cho tới hôm nay vào tháng Mười Hai cuối năm, chàng trai bí ẩn đi xe đạp sống ở tòa đối diện vẫn chưa từng xuất hiện lại. Liêu Sở Sở đành phải chấp nhận hiện thực: E rằng chàng trai kia đã thực sự chuyển đến khu dân cư khác rồi.

“Haizz…”

Nghĩ đến điều đó, Liêu Sở Sở không khỏi thở dài, hơi thẫn thờ nhìn hòm thư lớn cách đó không xa.

Sau đó cô nheo mắt, đồng thời bước tới nhanh hơn.

Thị lực của Liêu Sở Sở không tốt, vừa rồi cách quá xa cô không thấy rõ, bây giờ đi vào một đoạn cô mới phát hiện ra trước hòm thư lớn dưới lầu hình như có một người đang đứng. Từ góc nhìn của mình, cô chỉ có thể thấy một đôi chân qua khe hở ở phần dưới của hòm thư, nhưng dưới ánh đèn đường, cô vẫn nhận ra đôi chân đó đang mặc chiếc quần đồng phục học sinh màu xanh giống như của cô.

Đồng phục của trường THPT Số 1 thành phố.

Trong số những cư dân của các tòa nhà lân cận, cô cũng chỉ từng gặp mình và chàng trai bí ẩn sống ở tòa đối diện là học sinh trường THPT Số 1 thành phố thôi. Vậy người hiện đang đứng trước hòm thư là người đàn anh đã biến mất một cách khó hiểu suốt hai tháng đúng không!

Liêu Sở Sở hơi kích động, bởi cô không nghĩ mình có thể gặp lại chàng trai này ở dưới lầu. Nhìn đôi chân chuyển hướng bắt đầu đi về phía tòa số hai dưới hòm thư, cô không đoái hoài đến việc hai người có quen biết hay có đột ngột hay không, lập tức chạy thẳng về hướng người kia.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng cô vẫn chậm một bước. Cô vốn thuộc loại người chạy không nhanh, cộng thêm mùa đông lại mặc quần áo cồng kềnh, tuy khoảng cách đến hòm thư chỉ vài trăm mét nhưng vẫn không nhanh bằng tốc độ xoay người đi vào tòa nhà của anh. Khi cô vọt tới vị trí mà vừa nãy chàng trai đứng, đúng lúc nhìn thấy cửa chống trộm của tòa số hai “sầm” khóa lại.

“Lại thiếu một chút!”

Liêu Sở Sở bóp cổ tay, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa chống trộm của tòa số hai như muốn ăn thịt người.

Sau đó, cô nhìn ánh đèn hành lang sáng lên ở phía sau cánh cửa, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng. Cô nhìn lên cửa sổ thuộc cầu thang tầng hai, phía trên cổng an ninh một tầng.

Quả nhiên, vài giây sau, đèn cảm biến lầu hai sáng lên.

Sau đó là lầu ba, lầu bốn... Cửa sổ ở lối đi cầu thang lần lượt sáng lên, rồi lần lượt tắt dần, cuối cùng là đèn cảm biến của cầu thang ở tầng tám trên cùng cũng sáng lên. Liêu Sở Sở nhanh chóng lướt qua các cửa sổ trên tầng tám của tòa số hai, tất cả đều tối đen, dường như không có ai ở nhà. Nhưng chẳng bao lâu, cửa sổ ngoài cùng bên phải sáng lên, cùng lúc đó đèn ở cầu thang tầng tám cũng vụt tắt.

Hộ 804 tòa số hai….

Liêu Sở Sở cười tinh nghịch, không khỏi bấm like cho sự lanh trí của mình.

Bởi vì trước đây gặp được chàng trai đều là buổi trưa tan học, là ban ngày nên đương nhiên không có chuyện lầu sáng đèn. Nhưng lần này là vào buổi tối, Liêu Sở Sở tận mắt quan sát anh đi vào tòa nhà, nơi đèn sáng chính là dấu vết anh bước qua, mà cấu trúc của toà số một và toà số hai hoàn toàn giống nhau, xét theo vị trí đèn sáng lên cuối cùng, chàng trai ấy chắc chắn sống ở hộ 804 của toà số hai.

Mặc dù lần này Liêu Sở Sở vẫn chưa thể nhìn thấy mặt của chàng trai, nhưng cô vẫn thấy rất vui khi tình cờ biết được một chút thông tin về anh. Vả lại, hình như anh vẫn sống trong khu dân cư này chưa chuyển đi?

Tuy không biết tại sao trước đây hai người lại bỏ lỡ nhau hai tháng liền, nhưng nếu họ có thể gặp lại lần nữa thì tất nhiên sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, huống chi bây giờ cô đã biết rõ nơi ở cụ thể của đối phương, chạy trời sao khỏi nắng, cô không tin không còn cơ hội nữa.

Liêu Sở Sở đã hạ quyết tâm rằng miễn là lần sau gặp được người này thì cô nhất quyết phải xông lên nhìn mặt anh cho bằng được.

… Tò mò và cố chấp thường sẽ dễ làm nảy sinh một số cảm xúc khác.

*:....:*:....:**:....:**:....:**:....:**:....:**:....:*

Năm X tháng O ngày △, thứ ba. Nhiều mây.

Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, mình hơi lo không biết học sinh cùng trường sống ở tòa đối diện kia liệu có cảm cúm gì không, dù sao đoạn đường đi học về trời đầy gió…

Mà này tại sao mình lại lo lắng cho một người lạ chứ, rõ ràng chúng mình không quen biết nhau mà! Bây giờ mình có rảnh thì nên lo lắng cho bản thân trước mới phải! Mình cứ mải để ý đến người ở tòa đối diện nọ làm gì chứ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã hai tháng không gặp rồi… Không đúng! Bị quỷ ám rồi, sao mình lại cảm thấy thất vọng chứ hả!

A a a a a phiền quá đi không viết nữa!

Bình Luận