rời bỏ
Chương 8
21.
Chiều thứ Sáu, Chu Đình, người đã biến mất gần nửa tháng, đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn nói hẹn gặp tôi ở cổng phía Nam của trường lúc năm giờ.
Tôi đến sớm mười phút.
Vừa mới tan học đã có rất nhiều học sinh tụ tập ở cửa.
Sau khi nhìn thấy tôi, họ lại bắt đầu túm tụm lại bàn tán, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, nói gì đó rồi lại che miệng cười.
Tôi phong thanh nghe họ nói là tôi chủ yếu là không có tiền, đang tìm cách muốn lấy lòng Chu Đình ở phía sau trường. Dù sao thì những lời này rất khoa trương, đơn giản chỉ là muốn châm trọc tôi thôi.
Thấy đám người tụ tập ngày càng đông, đứng chờ thế này thật sự rất xấu hố. Đúng lúc này, chiếc Benltey quen thuộc xuất hiện ngay tại hiện trường đang náo loạn.
Mọi người đều hướng ánh mắt tò mò về phía người đàn ông ngồi ở ghế sau xe.
Ánh hoàng hôn buông xuống chiếu vào cửa sổ xe, khiến nửa khuôn mặt còn lại của Chu Đình chìm vào bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm hoàn hảo đầy lạnh lùng cùng nghiêm nghị của anh.
Người tài xế bước ra khỏi xe.
Anh ta chạy vòng qua phía trước xe rồi kính cẩn mở cửa cho Chu Đình.
Bộ vest cao cấp thẳng tắp, đôi chân dài bước ra khỏi xe, ngón tay thon dài còn đang cài cúc ở cổ tay trái.
Tôi nghe thấy cô gái bên cạnh hét lên: "Trời ạ, anh ấy đẹp trai quá!"
Người khác nói: "Tôi nhận ra anh ấy. Anh ấy chính là chú của Chu Diệp. Tôi đã xem ảnh của anh ấy trên Internet."
Nghe nói đó là chú của Chu Diệp.
Mọi người không hẹn mà cùng quay lại nhìn tôi, nhìn Chu Đình từng bước một đi về phía tôi.
Đôi mắt sáng của anh hơi cong lên, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Em đã đợi bao lâu rồi?”
Tôi lắc đầu: “Không lâu, tôi mới tới thôi.”
Anh không nói gì nữa, chỉ nắm tay tôi dắt ra xe, còn lấy tay chắn trên đỉnh đầu tôi như một quý ông.
Sau loạt hành động này, những tin đồn đã tự động bay mất sạch.
Nhìn cảnh này, nào giống tôi là người lấy lòng Chu Đình chứ? Anh nâng niu tôi đến thế này cơ mà.
22.
Trên đường đi, tôi ngồi cạnh Chu Đình ở hàng ghế sau.
Chu Đình nói hôm nay là ngày giỗ của cha anh, muốn tôi cùng đi thăm ông ấy.
Ba chính là người mà anh kính trọng và biết ơn nhất.
Bởi vậy, cho dù nhà họ Chu không ai thích anh xuất hiện ở nhà cũ, nhưng anh vẫn kiên định đều đặn quay về hương khói đầy đủ.
Tôi hỏi: “Không phải anh với họ là người một nhà sao? Tại sao họ lại không thích anh?”
Chu Đình cười khổ: "Tôi họ Chu, nhưng lại không phải m áu mủ của Chu gia."
Tôi có chút bất ngờ.
Chu Đình bộc bạch. Ba ruột của anh đã chec để cứu gia chủ nhà họ Chu. Gia chủ Chu gia vì muốn báo đáp nên mới đưa anh về Chu gia vào năm anh 6 tuổi rồi nuôi dạy cẩn thận.
Dần dà, gia chủ nhìn rõ năng lực của Chu Đình, muốn anh tiếp quản một phần việc kinh doanh của gia tộc.
Điều này khiến ba ruột của Chu Diệp ghen tị đến mức muốn dựng một t ai n ạn xe, cách đây 3 năm, suýt nữa thì giec chec Chu Đình, hại anh hôn mê hết nửa năm.
Sau khi biết tin dữ, ba ruột anh đã đột ngột qu a đ ời vì bệnh tật.
Điều hối tiếc lớn nhất cả đời anh chính là không thể gặp mặt ba mình lần cuối.
Nói câu cuối, thanh âm nơi cổ họng Chu Đình nghẹn lại, anh quay mặt đi, không cho tôi nhìn thấy.
Tôi nhìn bàn tay anh đặt trên đầu gối, nắm chặt những khớp ngón tay rõ ràng đó.
Nhìn vào khóe mắt anh, ẩn hiện một tia sáng lấp lánh.
Chu Đình, người đàn ông hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, cũng có một mặt yếu đuối như vậy.
23.
Ngôi nhà cũ của nhà họ Chu được xây dựng trong khu biệt thự ở một thành phố cổ.
Ở đây rất yên tĩnh, kiến trúc không phồn hoa như trung tâm thành phố nhưng lại có cảm giác thăng trầm tích tụ theo năm tháng.
Mỗi một cành cây, ngọn cỏ mà chúng tôi đi qua, ngay cả những vết nứt trên tường, tất cả đều chứa đựng những câu chuyện khác nhau.
Ô tô chạy thẳng vào trong, dừng trước cửa ngôi nhà cũ nhà họ Chu.
Tôi theo sau Chu Đình ra khỏi xe.
Thư ký Trần nhanh chóng níu lấy góc áo tôi, nhỏ giọng nói:
“Để kịp về đây, ông chủ đã ngồi máy bay cả một đêm, chuyến bay hơn mười tiếng. Vừa xuống máy bay không hề nghỉ ngơi mà đến thẳng trường, tôi không đi theo được nên phải hỏi cô. Sau khi tan tiệc, cô phải gọi cho tôi một tiếng để tôi còn chuẩn bị mọi thứ cho ông chủ."
Tôi gật đầu.
Sau đó đi theo Chu Đình vào trong.
Mặt đường trong sân không bằng phẳng, tường nhà cũ bong tróc nhiều chỗ nhưng nhìn vào vẫn luôn tạo cảm giác sạch sẽ ngăn nắp, hiển nhiên luôn có người ở đây dọn dẹp.
Chu Đình nói tâm nguyện cuối cùng của ba Chu là cất giữ tr o c ốt ở đây, ông không muốn nằm ở bên ngoài đầy lạnh lẽo.
Nhưng nhà họ Chu đã không còn sống ở đây nữa.
Chỉ vào ngày này hàng năm anh mới về đây nghỉ lại một đêm.
Lúc chúng tôi bước vào, mọi người trong phòng đang ngồi sẵn trên bàn ăn.
Chu Diệp cũng ở đó.
Nhìn thấy tôi đi theo Chu Đình, anh ta lập tức ném đũa trong tay đi.
Cha của Chu Diệp trừng mắt nhìn anh ta.
Ngồi bên cạnh cha Chu Diệp là một người phụ nữ trung niên đoan trang, có lẽ là mẹ của Chu Diệp.
Bà ta kh inh th ường nhìn Chu Đình.
Chu Đình phớt lờ họ, nắm tay tôi bước vào trong, bước vào một căn phòng trống.
Căn phòng rất rộng nhưng chỉ có một chiếc bàn bày trái cây và một chiếc bình trên đó. Trước bình có một bức ảnh đen trắng.
Ông cụ trong ảnh có mái tóc bạc mọc đến gần thái dương nhưng mỉm cười rất hiền hậu.
Điểm đặc biệt trên khuôn mặt đó là rất giống ba của Chu Diệp.
Người đàn bà quỳ trên sàn trông có vẻ đã ngoài tám mươi, mặc một bộ sườn xám đen, cầm một chuỗi hạt Phật giáo trên tay.
Nghe thấy tiếng động, cụ bà chỉ khẽ quay lại rồi nhìn sang.
Chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục niệm Phật.
Tôi đoán cụ hẳn là bà của Chu Diệp.
Chu Đình bước đến trước mặt bà cụ, khẽ gật đầu với bà, sau đó lấy hai nén hương, đưa cho tôi một nén nhang.
Anh nói: “Thưa cha, con đến gặp cha”.
"Hôm nay con đặc biệt mang người con muốn lấy cho cha xem."
Tôi thoáng giật mình.
Chu Đình giục tôi thắp hương cho cha Chu.
Tim tôi đập thình thịch, cẩn thận cắm nén nhang vào lư hương.
Sau khi thờ cúng.
Chu Đình lịch sự chào tạm biệt bà cụ: “Bảo trọng, con xin phép.”
Sau đó anh đưa tôi rời khỏi phòng.
Đi qua sân chính, chúng tôi tiến thẳng về phía cửa.
Chu Diệp từ phía sau tức giận hét lên: "Tô Niệm, đừng tưởng rằng chỉ cần ngủ với anh ta là có thể gả vào hào môn!"
"Cô không biết sao? Anh ta căn bản không phải là người nhà họ Chu, cho nên mọi chuyện liên quan đến nhà Chu đều không liên quan gì đến anh ta! Hắn đã sai khi mơ tưởng đến tài sản nhà họ Chu rồi, người kế thừa Chu gia chỉ có thể là tôi. Đi theo hắn, một cắc cô cũng không nhận được."
Sắc mặt Chu Đình âm trầm.
Ngay lúc anh định quay người lại, tôi vội kéo tay anh ấy: "Hôm nay là ngày đặc biệt. Đừng vì chút chuyện nhỏ của tôi mà tranh cãi với họ."
Tôi quay đầu nhìn Chu Diệp.
Tôi bình tĩnh mỉm cười: "Chu Diệp, anh chưa bao giờ hiểu tôi. Tôi đuổi theo anh không phải vì anh giàu mà bởi vì anh đã cứu tôi trên đường đua. Tôi đã rất mong cầu có được anh, người đã cứu tôi. Tôi đã yêu anh từ giây phút đó. Nhưng sau này, lúc anh làm tổn thương tôi, trêu chọc tôi, làm nhục tôi hết lần này đến lần khác, tôi nhận ra bản thân đã nhìn nhầm người rồi."
Chu Diệp cau mày, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Đường đua? Cứu cô? Cô đang nói cái gì thế?"
Tôi cũng thoáng bối rối.
Nhưng Chu Đình ở bên cạnh lại cười nói: "Vậy ra đây là lý do em thích Chu Diệp sao?"
Trong mắt anh hiện lên một tia vui mừng.
Ánh mắt tôi rất phức tạp, bao gồm ngạc nhiên, ngạc nhiên và bất lực.
Anh lại đưa tay xoa xoa đỉnh đầu tôi, trong mắt hiện lên nụ cười không thể kìm được: “Cô gái ngốc nghếch, em nhận nhầm người rồi.”
Tôi nhìn anh ấy.
Trong đầu tôi nhớ lại cảnh tượng Chu Đình và Chu Diệp cùng nhau đua xe vào đêm đó, lại nhớ đến câu “anh Chu” cùng bóng dáng mờ ảo trên sân ba năm trước, chính là người đã cứu tôi.
Tôi không giấu được sự phấn khích, run rẩy nói: “Anh đã cứu tôi!”
Chu Đình mỉm cười.
Tôi cũng cười.
Trong lòng trào dâng một cảm giác vui vẻ khó tả, giống như người trong lòng ngày nhớ đêm mong bỗng dưng đứng trước mặt.
24.
Sau khi rời khỏi căn nhà cũ, Chu Đình lái xe đưa tôi đi.
Tôi ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu không ngừng nhìn anh.
Anh một tay lái xe, tay kia luôn nắm chặt tay tôi, cười nói:
"Em nhìn tôi đến nỗi trên mặt tôi sắp thủng thành một lỗ rồi đây này."
Tôi cực kỳ tự trách bản thân vì đã nhận nhầm người.
Nhớ đến bộ đồ đua đó, tôi hỏi Chu Đình:
"Tôi nhớ hôm đó anh đã mặc bộ đồ đua xe màu đen đỏ lúc cứu tôi. Nhưng sau này tôi lại nhìn thấy Chu Diệp mặc nó trên đường đua, anh ấy cũng họ Chu nên tôi mới lầm tưởng anh ấy là người đã cứu tôi hôm đó."
Chu Đình lắc đầu cười nói: "Đồ đua của tôi cái nào cũng giống nhau, tôi không biết em đang nói đến bộ nào."
"Trước khi xảy ra tai nạn, tôi ở ở nhà họ Chu, chắc bộ đồ đó và đồ của Chu Diệp bị đưa nhầm phòng rồi."
"Nhưng những điều đó không quan trọng."
Anh lại siết chặt tay tôi, nhìn tôi cười nói: “Quan trọng là sau này em không được phép nhận lỗi nữa.
Anh siết chặt bàn tay tôi, nhìn tôi cười nói: “Quan trọng là sau này em không được phép nhận nhầm nữa.”
Tôi rũ mắt, cười khúc khích.
Chu Đình lái xe đi vào gara ngầm của trung tâm mua sắm.
Tôi hỏi anh ấy: “Thư ký Trần nói anh đã bay hơn mười tiếng, cần nghỉ ngơi thật tốt, không về nhà sao lại đưa tôi đến đây?”
Chu Đình cố ý nói: "Hiện tại còn có việc quan trọng hơn phải làm, tôi không thể chờ thêm được nữa."
Vừa nói, anh vừa cởi dây an toàn, ôm sau đầu tôi, kéo tôi lại gần, hôn lên trán tôi: “Chờ anh ở đây, anh sẽ quay lại ngay.”
Tôi ngồi trong xe, vui vẻ nhìn anh đi về phía thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, anh ấy vẫn mỉm cười với tôi.
Lòng tôi cũng nóng bừng lên, cảm nhận một loại cảm giác hạnh phúc đã mất từ lâu.
Nhưng tôi đã không thể đợi được đến lúc Chu Đình quay lại.
Tôi bị hai người đàn ông bất ngờ kéo ra khỏi xe.
Miệng bị bịt chặt bởi miếng vải tẩm th uốc m ê.
Trước mắt tôi đã hoàn toàn không nhận thức được gì nữa.
25.
Đợi đến khi tôi tỉnh lại, trước mắt bị bịt kín, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Hai tay bị bẻ ngược ra sau, hình như trói vào cột, chân cũng bị trói chặt, miệng thì bị dán băng dính.
Hình như hai người đàn ông đó đang nói chuyện bên cạnh tôi.
"Đại ca, anh có nghĩ Chu Đình thực sự sẽ mạo hiểm một mình đến đây vì cô gái này không?"
"Đương nhiên rồi. Chúng ta theo dõi anh ta hơn nửa năm rồi. Hắn ta thỉnh thoảng sẽ đến trường để quan sát cô gái này từ xa, tin tao đi, nhất định là người phụ nữ này đó Tế Bảo."
“Nhưng em nghe nói người phụ nữ này là bạn gái của cháu trai Chu Đình.”
"Tao không rõ, khoảng thời gian này cô ta luôn ở cùng Chu Đình, qua đêm tại nhà Chu Đình. Không phải cậu đã nghe tin hắn ghen với cháu trai của hắn rồi à? Một kẻ máu lạnh như Chu Đình, lại vì người phụ nữ này mà đi trái với luân thường đạo lý, chừng đó đủ chứng minh vị trí của cô ta trong lòng hắn rồi."
"Ồ!"
Người đàn ông nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: "Chu Đình khiến anh Điền phải vào t ù. Hôm nay em nhất định sẽ b áo th ù cho anh Điền."
"Các huynh đệ, chúng ta đi theo Điền ca đã nhiều năm như vậy, Điền ca đối với chúng ta rất tốt, hôm nay nhất định phải trút giận thay anh ấy! Hôm nay Chu Đình mà dám tới, chúng ta nhất định sẽ đánh chết hắn! Các ngươi có nghe thấy không?"
Mọi người đồng loạt hét lên: "Đã rõ!"
Lúc này tôi mới nhận ra ở đây còn rất nhiều người.
Tôi nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ.
Hoá ra bọn chúng không có cơ hội ra tay trực tiếp với Chu Đình nên muốn dùng tôi làm con tin.
Chiều thứ Sáu, Chu Đình, người đã biến mất gần nửa tháng, đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn nói hẹn gặp tôi ở cổng phía Nam của trường lúc năm giờ.
Tôi đến sớm mười phút.
Vừa mới tan học đã có rất nhiều học sinh tụ tập ở cửa.
Sau khi nhìn thấy tôi, họ lại bắt đầu túm tụm lại bàn tán, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, nói gì đó rồi lại che miệng cười.
Tôi phong thanh nghe họ nói là tôi chủ yếu là không có tiền, đang tìm cách muốn lấy lòng Chu Đình ở phía sau trường. Dù sao thì những lời này rất khoa trương, đơn giản chỉ là muốn châm trọc tôi thôi.
Thấy đám người tụ tập ngày càng đông, đứng chờ thế này thật sự rất xấu hố. Đúng lúc này, chiếc Benltey quen thuộc xuất hiện ngay tại hiện trường đang náo loạn.
Mọi người đều hướng ánh mắt tò mò về phía người đàn ông ngồi ở ghế sau xe.
Ánh hoàng hôn buông xuống chiếu vào cửa sổ xe, khiến nửa khuôn mặt còn lại của Chu Đình chìm vào bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm hoàn hảo đầy lạnh lùng cùng nghiêm nghị của anh.
Người tài xế bước ra khỏi xe.
Anh ta chạy vòng qua phía trước xe rồi kính cẩn mở cửa cho Chu Đình.
Bộ vest cao cấp thẳng tắp, đôi chân dài bước ra khỏi xe, ngón tay thon dài còn đang cài cúc ở cổ tay trái.
Tôi nghe thấy cô gái bên cạnh hét lên: "Trời ạ, anh ấy đẹp trai quá!"
Người khác nói: "Tôi nhận ra anh ấy. Anh ấy chính là chú của Chu Diệp. Tôi đã xem ảnh của anh ấy trên Internet."
Nghe nói đó là chú của Chu Diệp.
Mọi người không hẹn mà cùng quay lại nhìn tôi, nhìn Chu Đình từng bước một đi về phía tôi.
Đôi mắt sáng của anh hơi cong lên, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Em đã đợi bao lâu rồi?”
Tôi lắc đầu: “Không lâu, tôi mới tới thôi.”
Anh không nói gì nữa, chỉ nắm tay tôi dắt ra xe, còn lấy tay chắn trên đỉnh đầu tôi như một quý ông.
Sau loạt hành động này, những tin đồn đã tự động bay mất sạch.
Nhìn cảnh này, nào giống tôi là người lấy lòng Chu Đình chứ? Anh nâng niu tôi đến thế này cơ mà.
22.
Trên đường đi, tôi ngồi cạnh Chu Đình ở hàng ghế sau.
Chu Đình nói hôm nay là ngày giỗ của cha anh, muốn tôi cùng đi thăm ông ấy.
Ba chính là người mà anh kính trọng và biết ơn nhất.
Bởi vậy, cho dù nhà họ Chu không ai thích anh xuất hiện ở nhà cũ, nhưng anh vẫn kiên định đều đặn quay về hương khói đầy đủ.
Tôi hỏi: “Không phải anh với họ là người một nhà sao? Tại sao họ lại không thích anh?”
Chu Đình cười khổ: "Tôi họ Chu, nhưng lại không phải m áu mủ của Chu gia."
Tôi có chút bất ngờ.
Chu Đình bộc bạch. Ba ruột của anh đã chec để cứu gia chủ nhà họ Chu. Gia chủ Chu gia vì muốn báo đáp nên mới đưa anh về Chu gia vào năm anh 6 tuổi rồi nuôi dạy cẩn thận.
Dần dà, gia chủ nhìn rõ năng lực của Chu Đình, muốn anh tiếp quản một phần việc kinh doanh của gia tộc.
Điều này khiến ba ruột của Chu Diệp ghen tị đến mức muốn dựng một t ai n ạn xe, cách đây 3 năm, suýt nữa thì giec chec Chu Đình, hại anh hôn mê hết nửa năm.
Sau khi biết tin dữ, ba ruột anh đã đột ngột qu a đ ời vì bệnh tật.
Điều hối tiếc lớn nhất cả đời anh chính là không thể gặp mặt ba mình lần cuối.
Nói câu cuối, thanh âm nơi cổ họng Chu Đình nghẹn lại, anh quay mặt đi, không cho tôi nhìn thấy.
Tôi nhìn bàn tay anh đặt trên đầu gối, nắm chặt những khớp ngón tay rõ ràng đó.
Nhìn vào khóe mắt anh, ẩn hiện một tia sáng lấp lánh.
Chu Đình, người đàn ông hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, cũng có một mặt yếu đuối như vậy.
23.
Ngôi nhà cũ của nhà họ Chu được xây dựng trong khu biệt thự ở một thành phố cổ.
Ở đây rất yên tĩnh, kiến trúc không phồn hoa như trung tâm thành phố nhưng lại có cảm giác thăng trầm tích tụ theo năm tháng.
Mỗi một cành cây, ngọn cỏ mà chúng tôi đi qua, ngay cả những vết nứt trên tường, tất cả đều chứa đựng những câu chuyện khác nhau.
Ô tô chạy thẳng vào trong, dừng trước cửa ngôi nhà cũ nhà họ Chu.
Tôi theo sau Chu Đình ra khỏi xe.
Thư ký Trần nhanh chóng níu lấy góc áo tôi, nhỏ giọng nói:
“Để kịp về đây, ông chủ đã ngồi máy bay cả một đêm, chuyến bay hơn mười tiếng. Vừa xuống máy bay không hề nghỉ ngơi mà đến thẳng trường, tôi không đi theo được nên phải hỏi cô. Sau khi tan tiệc, cô phải gọi cho tôi một tiếng để tôi còn chuẩn bị mọi thứ cho ông chủ."
Tôi gật đầu.
Sau đó đi theo Chu Đình vào trong.
Mặt đường trong sân không bằng phẳng, tường nhà cũ bong tróc nhiều chỗ nhưng nhìn vào vẫn luôn tạo cảm giác sạch sẽ ngăn nắp, hiển nhiên luôn có người ở đây dọn dẹp.
Chu Đình nói tâm nguyện cuối cùng của ba Chu là cất giữ tr o c ốt ở đây, ông không muốn nằm ở bên ngoài đầy lạnh lẽo.
Nhưng nhà họ Chu đã không còn sống ở đây nữa.
Chỉ vào ngày này hàng năm anh mới về đây nghỉ lại một đêm.
Lúc chúng tôi bước vào, mọi người trong phòng đang ngồi sẵn trên bàn ăn.
Chu Diệp cũng ở đó.
Nhìn thấy tôi đi theo Chu Đình, anh ta lập tức ném đũa trong tay đi.
Cha của Chu Diệp trừng mắt nhìn anh ta.
Ngồi bên cạnh cha Chu Diệp là một người phụ nữ trung niên đoan trang, có lẽ là mẹ của Chu Diệp.
Bà ta kh inh th ường nhìn Chu Đình.
Chu Đình phớt lờ họ, nắm tay tôi bước vào trong, bước vào một căn phòng trống.
Căn phòng rất rộng nhưng chỉ có một chiếc bàn bày trái cây và một chiếc bình trên đó. Trước bình có một bức ảnh đen trắng.
Ông cụ trong ảnh có mái tóc bạc mọc đến gần thái dương nhưng mỉm cười rất hiền hậu.
Điểm đặc biệt trên khuôn mặt đó là rất giống ba của Chu Diệp.
Người đàn bà quỳ trên sàn trông có vẻ đã ngoài tám mươi, mặc một bộ sườn xám đen, cầm một chuỗi hạt Phật giáo trên tay.
Nghe thấy tiếng động, cụ bà chỉ khẽ quay lại rồi nhìn sang.
Chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục niệm Phật.
Tôi đoán cụ hẳn là bà của Chu Diệp.
Chu Đình bước đến trước mặt bà cụ, khẽ gật đầu với bà, sau đó lấy hai nén hương, đưa cho tôi một nén nhang.
Anh nói: “Thưa cha, con đến gặp cha”.
"Hôm nay con đặc biệt mang người con muốn lấy cho cha xem."
Tôi thoáng giật mình.
Chu Đình giục tôi thắp hương cho cha Chu.
Tim tôi đập thình thịch, cẩn thận cắm nén nhang vào lư hương.
Sau khi thờ cúng.
Chu Đình lịch sự chào tạm biệt bà cụ: “Bảo trọng, con xin phép.”
Sau đó anh đưa tôi rời khỏi phòng.
Đi qua sân chính, chúng tôi tiến thẳng về phía cửa.
Chu Diệp từ phía sau tức giận hét lên: "Tô Niệm, đừng tưởng rằng chỉ cần ngủ với anh ta là có thể gả vào hào môn!"
"Cô không biết sao? Anh ta căn bản không phải là người nhà họ Chu, cho nên mọi chuyện liên quan đến nhà Chu đều không liên quan gì đến anh ta! Hắn đã sai khi mơ tưởng đến tài sản nhà họ Chu rồi, người kế thừa Chu gia chỉ có thể là tôi. Đi theo hắn, một cắc cô cũng không nhận được."
Sắc mặt Chu Đình âm trầm.
Ngay lúc anh định quay người lại, tôi vội kéo tay anh ấy: "Hôm nay là ngày đặc biệt. Đừng vì chút chuyện nhỏ của tôi mà tranh cãi với họ."
Tôi quay đầu nhìn Chu Diệp.
Tôi bình tĩnh mỉm cười: "Chu Diệp, anh chưa bao giờ hiểu tôi. Tôi đuổi theo anh không phải vì anh giàu mà bởi vì anh đã cứu tôi trên đường đua. Tôi đã rất mong cầu có được anh, người đã cứu tôi. Tôi đã yêu anh từ giây phút đó. Nhưng sau này, lúc anh làm tổn thương tôi, trêu chọc tôi, làm nhục tôi hết lần này đến lần khác, tôi nhận ra bản thân đã nhìn nhầm người rồi."
Chu Diệp cau mày, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Đường đua? Cứu cô? Cô đang nói cái gì thế?"
Tôi cũng thoáng bối rối.
Nhưng Chu Đình ở bên cạnh lại cười nói: "Vậy ra đây là lý do em thích Chu Diệp sao?"
Trong mắt anh hiện lên một tia vui mừng.
Ánh mắt tôi rất phức tạp, bao gồm ngạc nhiên, ngạc nhiên và bất lực.
Anh lại đưa tay xoa xoa đỉnh đầu tôi, trong mắt hiện lên nụ cười không thể kìm được: “Cô gái ngốc nghếch, em nhận nhầm người rồi.”
Tôi nhìn anh ấy.
Trong đầu tôi nhớ lại cảnh tượng Chu Đình và Chu Diệp cùng nhau đua xe vào đêm đó, lại nhớ đến câu “anh Chu” cùng bóng dáng mờ ảo trên sân ba năm trước, chính là người đã cứu tôi.
Tôi không giấu được sự phấn khích, run rẩy nói: “Anh đã cứu tôi!”
Chu Đình mỉm cười.
Tôi cũng cười.
Trong lòng trào dâng một cảm giác vui vẻ khó tả, giống như người trong lòng ngày nhớ đêm mong bỗng dưng đứng trước mặt.
24.
Sau khi rời khỏi căn nhà cũ, Chu Đình lái xe đưa tôi đi.
Tôi ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu không ngừng nhìn anh.
Anh một tay lái xe, tay kia luôn nắm chặt tay tôi, cười nói:
"Em nhìn tôi đến nỗi trên mặt tôi sắp thủng thành một lỗ rồi đây này."
Tôi cực kỳ tự trách bản thân vì đã nhận nhầm người.
Nhớ đến bộ đồ đua đó, tôi hỏi Chu Đình:
"Tôi nhớ hôm đó anh đã mặc bộ đồ đua xe màu đen đỏ lúc cứu tôi. Nhưng sau này tôi lại nhìn thấy Chu Diệp mặc nó trên đường đua, anh ấy cũng họ Chu nên tôi mới lầm tưởng anh ấy là người đã cứu tôi hôm đó."
Chu Đình lắc đầu cười nói: "Đồ đua của tôi cái nào cũng giống nhau, tôi không biết em đang nói đến bộ nào."
"Trước khi xảy ra tai nạn, tôi ở ở nhà họ Chu, chắc bộ đồ đó và đồ của Chu Diệp bị đưa nhầm phòng rồi."
"Nhưng những điều đó không quan trọng."
Anh lại siết chặt tay tôi, nhìn tôi cười nói: “Quan trọng là sau này em không được phép nhận lỗi nữa.
Anh siết chặt bàn tay tôi, nhìn tôi cười nói: “Quan trọng là sau này em không được phép nhận nhầm nữa.”
Tôi rũ mắt, cười khúc khích.
Chu Đình lái xe đi vào gara ngầm của trung tâm mua sắm.
Tôi hỏi anh ấy: “Thư ký Trần nói anh đã bay hơn mười tiếng, cần nghỉ ngơi thật tốt, không về nhà sao lại đưa tôi đến đây?”
Chu Đình cố ý nói: "Hiện tại còn có việc quan trọng hơn phải làm, tôi không thể chờ thêm được nữa."
Vừa nói, anh vừa cởi dây an toàn, ôm sau đầu tôi, kéo tôi lại gần, hôn lên trán tôi: “Chờ anh ở đây, anh sẽ quay lại ngay.”
Tôi ngồi trong xe, vui vẻ nhìn anh đi về phía thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, anh ấy vẫn mỉm cười với tôi.
Lòng tôi cũng nóng bừng lên, cảm nhận một loại cảm giác hạnh phúc đã mất từ lâu.
Nhưng tôi đã không thể đợi được đến lúc Chu Đình quay lại.
Tôi bị hai người đàn ông bất ngờ kéo ra khỏi xe.
Miệng bị bịt chặt bởi miếng vải tẩm th uốc m ê.
Trước mắt tôi đã hoàn toàn không nhận thức được gì nữa.
25.
Đợi đến khi tôi tỉnh lại, trước mắt bị bịt kín, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Hai tay bị bẻ ngược ra sau, hình như trói vào cột, chân cũng bị trói chặt, miệng thì bị dán băng dính.
Hình như hai người đàn ông đó đang nói chuyện bên cạnh tôi.
"Đại ca, anh có nghĩ Chu Đình thực sự sẽ mạo hiểm một mình đến đây vì cô gái này không?"
"Đương nhiên rồi. Chúng ta theo dõi anh ta hơn nửa năm rồi. Hắn ta thỉnh thoảng sẽ đến trường để quan sát cô gái này từ xa, tin tao đi, nhất định là người phụ nữ này đó Tế Bảo."
“Nhưng em nghe nói người phụ nữ này là bạn gái của cháu trai Chu Đình.”
"Tao không rõ, khoảng thời gian này cô ta luôn ở cùng Chu Đình, qua đêm tại nhà Chu Đình. Không phải cậu đã nghe tin hắn ghen với cháu trai của hắn rồi à? Một kẻ máu lạnh như Chu Đình, lại vì người phụ nữ này mà đi trái với luân thường đạo lý, chừng đó đủ chứng minh vị trí của cô ta trong lòng hắn rồi."
"Ồ!"
Người đàn ông nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: "Chu Đình khiến anh Điền phải vào t ù. Hôm nay em nhất định sẽ b áo th ù cho anh Điền."
"Các huynh đệ, chúng ta đi theo Điền ca đã nhiều năm như vậy, Điền ca đối với chúng ta rất tốt, hôm nay nhất định phải trút giận thay anh ấy! Hôm nay Chu Đình mà dám tới, chúng ta nhất định sẽ đánh chết hắn! Các ngươi có nghe thấy không?"
Mọi người đồng loạt hét lên: "Đã rõ!"
Lúc này tôi mới nhận ra ở đây còn rất nhiều người.
Tôi nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ.
Hoá ra bọn chúng không có cơ hội ra tay trực tiếp với Chu Đình nên muốn dùng tôi làm con tin.
Bình Luận