sau khi dọn sạch kho địch, mang theo vật tư vượt qua năm tai họa

Chương 3: 3: Mở Đầu Bi Thảm


Đứa nhỏ ngồi vào lòng Tử Ngọc, bàn tay nhỏ bé nâng đáy chén thúc giục nói.

"Tỷ tỷ uống nước, uống xong bệnh sẽ khỏi.

"
Sợi tóc phấp phới che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to ướt sũng hàm chứa sự sợ hãi cùng nhát gan, một bàn tay nhỏ bé bẩn hề hề nắm chặt góc áo Tử Ngọc.

"Ngoan, tỷ tỷ uống!" Tử Ngọc im lặng uống hết nửa chén nước.

Mùi khói! mùi đất! mùi nước đọng!
"Tỷ tỷ, tỷ sẽ không lại sinh bệnh chứ!" Mai Tử Lạc nhìn cái chén trống trơn, lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi rời nhà.

"Ọc! rột! rột~"
Mai Tử Lạc xấu hổ che cái bụng nhỏ, cúi đầu không dám nhìn tỷ tỷ.


"Tỷ tỷ đã khỏe rồi, Tiểu Lạc ngủ một lát, chờ khi nào tỷ tỷ gọi ngươi liền sẽ có đồ ăn, được không?"
Tử Ngọc sinh lòng trắc ẩn, từng nhỏ nàng đã hy vọng có một bả vai có thể dựa vào, chẳng sợ ăn không đủ no.

Nuôi một hài tử, đối với nàng mà nói không phải là chuyện khó gì, cho dù hiện tại nàng đói đến mức dạ dày nóng ran.

"Được, tỷ tỷ nhất định phải gọi ta!"
Mai Tử Lạc ngoan ngoãn nhắm mắt, bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu che hai mắt, không dám có một chút vi phạm với lời nói của tỷ tỷ.

Hắn tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã sớm hiểu được, tỷ tỷ là người thân duy nhất của hắn.

Tử Ngọc ôm lấy tiểu hài nhi nhỏ gầy, nghe hắn hô hấp đều nhịp, trong lòng chua xót.

Trong nháy mắt, cả người lẫn cỏ loạn cùng nhau biến mất khỏi căn nhà quỷ.

Phòng ngủ lầu hai, Tử Ngọc nhẹ nhàng đặt Tiểu Lạc đang ngủ lên trên đống cỏ lộn xộn trong góc, cởi áo ngoài ra, vỗ nhẹ giúp hắn lần nữa đi vào giấc ngủ.


Phòng ngủ sáng sủa rộng rãi chỉ còn lại cái giá trống, sàn gỗ lim ngày xưa đã sớm không thấy bóng dáng.

Tử Ngọc chuẩn bị ra cửa không yên tâm để Tiểu Lạc ở lại căn nhà quỷ, chỉ đành đưa người vào không gian, không có nàng dẫn dắt Tiểu Lạc không ra được biệt thự.

Tử Ngọc chậm rãi rời đi, một thân lam y nếp uốn rõ ràng, đôi tay mảnh khảnh lật lên lật xuống, đảo mắt đã biến thành thiếu nữ nhà nghèo.


Vào giờ Dậu, phố cổ treo đèn lồ ng cao cao, người đi đường ăn mặc trang phục tựa như Hán phục cổ.

Tử Ngọc ngửi được mùi rượu bay ra, nước bọt trong miệng tiết ra nhanh hơn.

Con ngươi đen nhánh ánh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ở dưới sợi tóc che khuất hiện lên cười khổ, bóng dáng tinh tế ẩn vào trong bóng tối.

Một văn tiền làm khó anh hùng!
Tử Ngọc ở trong bóng tối nhìn tửu lâu hai tầng đối diện, đây là tửu lâu lớn nhất mà nàng gặp phải trên đường đi.

Tiếng người huyên náo cùng mùi thơm nồng đậm của thức ăn, khiến cho dạ dày nóng ran càng thêm khó chịu.

Chính là nhà này!


Bình Luận