sau khi đột nhiên kết hôn cùng đại lão tàn tật

Chương 13: Chương 13


"Tính kế? Rõ ràng là mày tự vác đá nện vào chân mình."
Thi Duẫn Nam nhìn gương mặt không chịu nổi của Tạ Khả Việt trong gương, bình tĩnh mở vòi nước, "Tao chỉ là đang để phòng thôi."
Thi Duẫn Nam không chấp nhận số phận của mình, nhưng cậu cũng không phải là một người liều lĩnh.
Cậu đã chuẩn bị kỹ càng cho ngày hôm nay, mỗi một nhân vật chủ chốt, kết quá nhỏ hay lớn trên bàn tiệc......!Sau khi cậu tỉnh dậy cậu đều nhớ rất rõ ràng.
Kết quả của chín hiệp đầu tiên vừa rồi đều nằm trong dự liệu của cậu, cậu cũng không thèm để ý, thua thì thua, dù sao có thể thúc đẩy đối phương kích động, hạ thấp cảnh giác.
Tất nhiên, mọi thứ đều không chắc chắn.
"Ván cuối cùng vẫn là cơ hội 50-50, nhưng mày có biết tại sao tao dám đánh cược không? Bởi vì tài sản của nhà họ Thi trong mắt tao chỉ là một đống rác có thể bỏ đi, và tao hoàn toàn không quan tâm."
Cho nên, ngay cả khi kết quả của ván xúc xắc cuối cùng thay đổi, Thi Duẫn Nam thua cũng không thành vấn đề, nhưng Tạ Khả Việt thì khác ——
Một mặt, hắn cho rằng Thi Duẫn Nam đã trúng chiêu, mặt khác, hắn bị lòng tham của mình đánh vào những con bài mặc cả ngày càng tăng nên đương nhiên hắn sẽ hạ thấp cảnh giác đối với đồ uống.
Cảm giác nóng bỏng trên người càng lúc càng nghiêm trọng, Tạ Khả Việt cô gắng duy trì hơi thở vững vàng, không muốn lộ ra sự chật vật nào trước mặt Thi Duẫn Nam.
Hắn nuốt nước miếng, nói từ kẽ răng, "Mày mua chuộc người phục vụ có đúng không?"
"Phải thì sao?" Thi Duẫn Nam thoải mái thừa nhận.
Ngay từ lần đầu bước vào hộp đêm cậu đã dùng tiền mua người phục vụ rồi, đối phương đã sớm canh chừng Tạ Khả Việt, vừa thấy liền chạy lên xum xoe.
Sai lầm duy nhất của Tạ Khả Việt chính là hắn quá tin vào uy thế của mình với tư cách là ông chủ đằng sau, mà không biết rằng tiền chính là vũ khí lợi hại nhất để thu phục lòng người.
Đương nhiên, Thi Duẫn Nam để phòng ngừa người phục vụ phản bội, cố tình không cho Phó Tử Ngộ chạm vào rượu, thứ nhất là để chừa cho mình một con đường, thứ hai là không muốn bạn mình bị cuốn vào.
"Nhưng nếu mày không có ý xấu với tao thì đã không có những chuyện như này xảy ra rồi."
"......"
Tạ Khả Việt trầm mặc, cắn răng không nhận.
"Hộp đêm kẻ say rượu tệ nạn rất nhiều, mày như thế này......!Tự cầu may mắn đi." Thi Duẫn Nam cười lạnh cuộn khăn giấy thành một cục, giẫm lên nó rồi ném vào thùng rác.
Thi Duẫn Nam rời đi mà không thèm nhìn lại.
Cậu không phải thánh, nhưng cũng không giống Tạ Khả Việt dùng những thủ đoạn bỉ ổi như vậy.


Về phần đêm nay đối phương sẽ gặp phải kết quả gì, đều là tự tìm.
Tạ Khả Việt vừa mới tiến lên một bước thì thuốc phát huy tác dụng khiến hai chân hắn mềm nhũn quỳ gối trên mặt đất, đầu gối chạm xuống nền đá cẩm thạch cứng rắn, sự đau đớn này khiến hắn tỉnh táo lại một chút.
Mấy năm nay hắn đã quen thuận buồm xuôi gió, là một thiếu gia được yêu mến kính trọng trong nhà, đồng thời là một thương nhân có quan hệ tốt, nhắm mắt là có thể kiếm tiền, được lúc nào chật vật như bây giờ?
"Thi! Duẫn! Nam!" Tạ Khả Việt nghiến răng nghiến lợi.
Hắn biết ngay mà, người này tuyệt không phải đèn cạn dầu!
Nếu đối phương có thể tính kế lại, vậy có nghĩa là đám lưu manh hắn kêu đi tìm nhất định sẽ không xuất hiện.
Sự tức giận sôi trào khiến Tạ Khả Việt hoàn toàn mất đi nguyên tắc đúng mực ngày xưa, với chút thanh tỉnh cuối cùng, hắn cố gắng gọi điện thoại.
"Alo, Khả Việt? Làm sao vậy?"
"Lão Phùng, anh lập tức tìm người theo dõi hai người ở K14......" Tạ Khả Việt miêu tả lại quần áo của Thi Duẫn Nam cùng Phó Tử Ngộ, "Tìm người đêm nay đánh chết bọn họ, được thì cứ để họ ngất ngay club của chúng ta!"
Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, sau đó thận trọng hỏi, "Khả Việt, xảy ra chuyện gì rồi à? Cậu biết mà, những thủ đoạn này trừ phi khách hành lớn trong tiệm của chúng ta chỉ đích danh còn không thì chúng ta là không thể......"
"Lão Phùng, tôi chưa bao giờ hỏi anh bất cứ điều gì kể từ khi tôi trở thành cổ đông và hợp tác với anh." Tạ Khả Việt ngắt lời.
Các khớp ngón tay đang cầm điện thoại của hắn tái nhợt, giọng nói càng thêm run rẩy, "Lần này, Thi Duẫn Nam nhất định phải bó bột ngay trong cửa hàng chúng ta! Nhất định! Lão Phùng, tôi chỉ tin năng lực làm việc của anh, nhanh đi, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm."
"......!Được, tôi biết rồi." Lão Phùng cuối cùng cũng đồng ý.
Tạ Khả Việt từ trước đến nay trước mặt hắn đều là một người có lý trí và có chừng mực, thậm chí còn chưa bao giờ ác ý với người khác.

Đêm nay nếu có thể nói ra lời nói tàn nhẫn này, chắc chắn người kia đã phải làm gì đó ác lắm.
Điện thoại nhanh chóng cúp máy.
Tạ Khả Việt run rẩy dựa vào tường đứng dậy, tầm nhìn trở nên vô cùng mờ mịt.

Ngay lúc lý trí của hắn sắp biến mất, một người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

[ Lạc Diên Xuyên chứ gì ]

......
Thi Duẫn Nam ban đầu muốn đổi sang chỗ khác để tổ chức tiệc chào mừng, nhưng thằng bạn của cậu tinh thần phấn chấn lại hoàn toàn không muốn sang chỗ khác, hắn chỉ yêu thích bầu không khí trong hộp đêm này.
Hai người ngồi trò chuyện một lúc.
Nhìn thấy thời gian trên điện thoại đã 9 giờ rưỡi, Thi Duẫn Nam cuối cùng cũng có ý nghĩ về nhà, liền kéo bạn mình đi.
"Tao phục mày luôn á, mới uống được mấy chai? Hơn nữa, đêm này là Tạ Khả Việt trả tiền, bọn mình không uống cho hắn phá sản luôn coi mà được à?" Phó Tử Ngộ còn chưa say được tí nào, không tình nguyện trách móc
"Mày không thấy khách hàng trong đây sắp điên rồi à? Đêm nay để bọn họ thôi là đủ rồi." Thi Duẫn Nam lấy điện thọai ra, bấm ứng dụng gọi xe, "Hôm khác sẽ uống với mày tiếp, hôm nay tao đã đồng ý với bạn nhỏ trong nhà là mua kẹo cho ăn rồi."
Hộp đêm nằm ở ngoại ô phía tây, cách biệt thự Lạc thị một khoảng, nếu như lúc này cậu về, có lẽ cá vàng nhỏ đã ngủ mất rồi.
"Bạn nhỏ? Ai." Phó Tử Ngộ bảy ra vẻ mặt không thể tin được,"Với tính cách này của mày có thể chơi được với bạn nhỏ nào?"
"Cháu ngoại của Lạc Lệnh Thanh, rất ngoan, thằng bé từ nhỏ đã......"
Thi Duẫn Nam còn chưa nói xong, phía sau hai người đã truyền tới những bước chân dồn dập, cùng lúc đó là tiếng một đám người ——
"Phía trước! Hai đứa mày đứng lại cho tao!"
"Mau chạy lên đó!"
"Phùng gia nói! Hai người bọn họ đêm nay một người cũng không được chạy!"
Bảy tám tên côn đồ vây quanh, tên cầm đầu còn hung ác hơn với những hình xăm khắp người.
Thi Duẫn Nam nhanh chóng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt vốn tươi cười của cậu trở nên lạnh lùng, "Xem ra ông chủ tụi mày còn ăn chưa đủ no? Chết cũng phải kéo theo tao làm đệm tựa lưng à?"
Phó Tử Ngộ nghe thấy liền hiểu, "Lại là người mà Tạ Khả Việt gọi à? Thằng đó sao mà......"
"Tạ Khả Việt? Ai là Tạ Khả Việt?" Người cầm đầu vung thanh sắt trong tay rồi hung ác cắt lời, "Đừng mẹ nó nói sang chuyện khác, tụi mày chọc ông chủ tao nên ngoan ngoãn dập đầu nhận sai đi."
"Thông ca, ông chủ cũng nói rồi, chúng ta có thể tùy ý chơi......" Thằng tặc mập lùn bên cạnh chen lời, ánh mắt dâm tà cứ lướt lên lướt xuống người Thi Duẫn Nam.
"Tụi mày xem thằng này da thịt non mịn như thế, chơi nhất định là đã lắm."
Những lời nói ghê tởm này khiến ánh mắt Thi Duẫn Nam tối lại.
Ngay sau đó, Phó Tử Ngộ lập tức đứng trước mặt cậu, "Cút mau, cẩn thận bổn thiếu gia chọc đui luôn con mắt mày giờ!"
"Tử Ngộ, mày cẩn thận đó."

"Chuyện này lỗi tao, đáng ra nên nghe lời mày đi chỗ khác, giờ thì gặp đám chó ngu này đương nhiên để tao xử rồi." Phó Tử Ngộ còn cao hơn Thi Duẫn Nam 3cm.
Người này bình thường là công tử tài hoa không đàng hoàng, nhưng khi gặp chuyện thì rất đáng tin, nếu không thì lúc hắn ở nước ngoài cũng không được nhiều người thích đến vậy.
"Đừng quên, tao đai đen TaeKwonDo đó, mày ở nước ngoài đều là ba che chở mày quậy."
Bầu không khí vốn đang căng thằng, Thi Duẫn Nam nghe cũng bật cười,"Biến, mày mới là con tao."
Kẻ cầm đầu tên Thông ca to mồm, "Còn dám thách thức tao à?"
"Các anh em, xông lên đ! Mang về rồi, tụi mày muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó!"
Ngay lúc đấy, một chiếc xe hơi sang trọng lao tới rồi dừng lại.
Ánh sáng từ đèn xe mở ra kích thích mọi người theo bản năng nhắm lại.
Cửa xe mở ra.
Có người nhảy xuống từ trên xe, "Thi nhị thiếu gia, hai người lui sang một bên, để tôi!"
"......!Viên Mãnh?"
Thi Duẫn Nam nhận ra người tới là ai, nhanh chóng kéo cạnh tay Phó Tử Ngộ chạy sang một bên.
Cửa sau của chiếc xe hơi cũng được mở ra.
Thi Duẫn Nam mới vừa dừng lại liền đối diện với ánh mắt của Lạc Lệnh Thanh, lập tức ngây ngẩn cả người ——
Lâu rồi không gặp, hình như Lạc Lệnh Thanh mới cắt tóc, ánh đèn vàng nhạt từ nóc xe chiếu xuống khuôn mặt lộ ra đường nét rõ ràng, cả người càng thêm nghiêm nghị.
Trên mũi người đàn ông còn đeo thêm một cặp kính gọng càng thêm cấm dục, đôi mắt ẩn sau tròng kính rất nhợt nhạt, lộ ra vẻ lạnh lùng khó đoán, khiến người ta muốn lại gần lại sợ bị cự tuyệt.
Có tiếng đánh nhau la hét đằng sau, nhưng tâm tư Thi Duẫn Nam hoàn toàn hướng về người ngồi trong xe.
Cậu đột nhiên cảm thấy chắc là mình say rồi, chứ nếu không sao lại càng nhìn Lạc Lệnh Thanh càng cảm thấy đối phương đẹp đến mê người?
Nhìn nhau một lúc, Lạc Lệnh Thanh hơi rũ mí mắt, ánh mắt dường như lướt qua tay phải của Thi Duẫn Nam ——
Cậu vẫn đang cầm cánh tay Phó Tử Ngộ chưa buông ra.
Thi Duẫn Nam đột nhiên tỉnh táo lại, lập tức buông tay, không hiểu sao cậu có chút chột dạ xoa xoa lòng bàn tay, "Anh, sao anh lại ở đây?"
"Lời này, hẳn là phải để tôi hỏi Thi nhị thiếu gia mới đúng."
Lạc Lệnh Thanh bình tĩnh mở miệng, con ngươi sâu thẳm hiện lên một tia không vui, "Buổi tối đêm Thất Tịch, cậu ở hộp đêm kéo tay một người đàn ông khác, còn chọc phải một đám lưu manh?"
"Xem ra những ngày tôi không có ở nhà, Thi nhị thiếu gia đều rất vui vẻ."
"......"
Thi Duẫn Nam không trả lời được thì thôi, lại còn càng thêm chốt dạ.

Cậu rõ ràng chỉ đi đón bạn mình mới về nước, nhân tiện xử lý một chút chuyện riêng, nhưng sao từ trong miệng Lạc Lệnh Thanh nói ra lại giống như đi ngoại tình vậy?
Phó Tử Ngộ đứng bên cũng cảm thấy kì kì.
Không phải là nói kết hôn giả à?
Tại sao ánh mắt người này lại nhìn hắn sâu như đang nhìn tình địch, giống như giây tiếp theo sẽ trực tiếp diệt khẩu hắn luôn?
Ánh mắt Phó Tử Ngộ nhìn bạn mình rồi lại nhìn Lạc Lệnh Thanh, đột nhiên ý thức được điều gì, gần như muốn hét lên ngay tại chỗ——
Trời đất chứng giám!
Hắn hoàn toàn không có ý gì với Thi Duẫn Nam!
Nói về tình cảm, thì đó chắc chắn là tình phụ tử, tình cảm của người ba dành cho con trai mình!
Ngay khi ba người đồng thời im lặng, tiếng đánh nhau phía sau rốt cuộc cũng ngừng lại.
Viên Mãnh bằng thực lực của bản thân đã đánh cho cả bảy tám tên côn đồ đến khiêu khích cậu ngã lăn ra đất, từng tên một kêu gào thảm thiết.
Phó Tử Ngộ thấy thời cơ đã đến, liền quên mất tình huynh đệ vừa mới có, "À gì nhỉ? Duẫn Nam mày, chồng mày tới đón rồi nên tao đi trước nhé, hẹn gặp lạii!"
"......"
Thi Duẫn Nam nhìn bạn mình rời khỏi hiện trường bằng tốc độ ánh sáng, yên lặng giơ ngón giữa trong lòng.
Cậu thu hồi tầm mắt, ngày thường hổ báo cáo chồn giờ lại trở nên ngoan ngoãn hiền lành, "Cậu ấy, cậu ấy là bạn tôi, bình thường tôi gọi cậu ấy là con trai, cậu ấy gọi tôi là ba......!Chính là cái kiểu quan hệ như thế."
Lạc Lệnh Thanh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, "Thế à? Phải không?".

Truyện Mỹ Thực
"......"
Thi Duẫn Nam nhìn đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, cảm thấy mình đúng là say thật rồi, nếu không sao lại có thể nhìn thấy dục vụng chiếm hữu và ghen tuông từ đôi mắt người kia?
Cậu nhanh chóng rũ bỏ ảo tưởng này, và thay vào đó, một suy nghĩ không mạch lạc hiện lên trong đầu cậu——
Đi quẩy bị chồng mình thấy ngay cửa thì nên làm cái gì bây giờ?
Online chờ, gấp lắm đó.
Tác giả có lời muốn nói:
# làm sao bây giờ? 《 trên giường khóc lóc ỉ ôi》 Thi Duẫn Nam..


Bình Luận