sốc! thật ra em gái tôi là thiên kim giả!
Đi ra từ nhà Kỳ Mộ, Kiều Mạn Mạn giống như vừa được đút một viên thuốc an thần, trạng thái cả người khôi phục lại không ít, không lo sợ bất an như trước nữa.
Cô ấy lại biến trở về dáng vẻ em gái ngây thơ mơ màng ngốc bạch ngọt.
Kiều Tắc thấy em gái từ ngoài về, ôm một đống dụng cụ vẽ lộn xộn trong lòng liền biết em gái không phải đi học mỹ thuật, thì chính là lại đến nhà Kỳ Mộ.
Anh không thích Kỳ Mộ.
Trong mắt anh, Kỳ Mộ không phải người đàng hoàng, cả ngày anh ta đều ở nhà, không xã giao như người thường, chưa bao giờ đi học, ít nhiều cũng có chút vấn đề.
Người đàng hoàng có ai không đi học chứ?
Chỉ có học sinh không được nhà trường nhận mới không đi học, ví dụ như có vấn đề tâm thần, tâm lý hoặc trí tuệ có vấn đề thì nhà trường mới không nhận.
Nhìn dáng vẻ Kỳ Mộ không giống như có vấn đề trí tuệ.
Kiều Tắc cảm thấy Kỳ Mộ có vẻ là phần tử nguy hiểm gì đó, cho nên không muốn cho em gái chơi với Kỳ Mộ. Nhưng em gái ngốc nghếch của anh tin tưởng chắc chắn Kỳ Mộ là người tốt, ba mẹ lại không ngăn cản, anh cũng không có cách nào.
Từ khi phát hiện họ tìm ra Giang Vọng Hạ sớm hơn, cứ luôn có loại cảm giác bất an quanh quẩn trong lòng anh, giống như sẽ có chuyện xảy ra vậy.
Vốn đã phiền muộn, còn thấy em gái ngốc nghếch trở về từ nhà Kỳ Mộ, anh không nhịn được nhíu mày, hỏi: “Kiều Mạn Mạn, em lại đi tìm Kỳ Mộ đấy à?”
Kiều Mạn Mạn mở to hai mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lòng có hơi buồn bã.
Bởi vì anh trai gọi tên đầy đủ của cô ấy, không gọi “Mạn Mạn” nữa, nhất định là do anh trai biết cô ấy không phải em gái ruột, bắt đầu ghét cô ấy.
Thấy em gái ngốc gật đầu, gân xanh trên trán Kiều Tắc nhảy “thình thịch” hai cái, hỏi: “Sao ngày nào em cũng đi tìm cậu ta vậy, em làm xong bài tập chưa?”
Kiều Mạn Mạn chớp mắt, rút đề thi và sách bài tập ra khỏi đống lộn xộn trên tay.
Cô ấy ngoan ngoãn nói: “Em làm xong bài tập ở nhà anh trai lớn rồi.”
Mặt Kiều Tắc không chút biểu cảm: “Cậu ta đã trưởng thành rồi, không có việc gì làm sao?”
Em gái đi tìm Kỳ Mộ chơi, không phải lỗi của em gái.
Kỳ Mộ lúc nào cũng bảo em gái qua chơi với anh ta, đó là lỗi của anh ta.
Đúng!!! Đều trách Kỳ Mộ!!!
Kiều Mạn Mạn bị anh trai hỏi, không trả lời được, đành phải chống đối trong im lặng, không lên tiếng.
Bị anh trai hỏi như vậy, cuối cùng cô ấy cũng phát hiện ra hình như lúc nào anh trai lớn cũng ở nhà. Cho dù là đi tìm anh ta vào thời gian nào, cũng đều có thể thấy anh ta ở nhà, anh ta còn rảnh rỗi chơi với cô ấy.
Anh trai lớn chưa bao giờ ra ngoài, không đi học.
Cũng không giống như ba mẹ, anh trai phải đi làm ở công ty.
Trong lòng Kiều Mạn Mạn nghi ngờ.
Buổi tối, cô ấy gửi tin nhắn Wechat cho Kỳ Mộ, hỏi ra sự khó hiểu của mình.
Kỳ Mộ thầm nghĩ: Bây giờ mới phát hiện, có phải hơi muộn quá rồi không?
Anh ta tiện tay trả lời: Từ nhỏ sức khỏe anh đã không tốt, người nhà không cho anh đi học, cho nên anh ở nhà một mình rất nhàm chán, rất cô đơn, anh rất vui vì em thường xuyên qua chơi với anh.
Kiều Mạn Mạn lập tức đồng tình với Kỳ Mộ.
Anh trai lớn đáng thương quá.
Còn may, có cô ấy chơi với anh trai lớn!
…
Học sinh cấp 3 không có hai ngày nghỉ cuối tuần.
Sáng thứ bảy Kiều Mạn Mạn phải đến trường tự học, buổi chiều phải đến phòng vẽ. Sáng chủ nhật cũng vẫn phải đến phòng vẽ, chỉ có chiều chủ nhật mới rảnh. Giang Vọng Hạ không khác lắm, xế chiều chủ nhật mới rảnh.
Kiều Minh và Giang Ngôn Nhất hẹn nhau vào chiều chủ nhật.
Kiều Mạn Mạn vốn tưởng ba mẹ dẫn cô ấy đi gặp ba ruột thì sẽ giúp cô ấy xin nghỉ học, kết quả lại được báo chủ nhật mới dẫn cô ấy đến thành phố A.
Nói cách khác, thứ bảy vẫn phải dậy sớm, còn phải đến trường tự học.
Bé ngốc đột nhiên hiện ra vẻ mặt không vui.
Có lẽ biểu cảm của em gái ngốc quá rõ ràng, vừa nhìn đã biết hết tâm tư của cô bé, Kiều Tắc lúc đó phải nghĩ hết một lượt tất cả các chuyện khiến anh mất hứng, mới nhịn không cười thành tiếng.
Trưa chủ nhật, lớp học vẽ kết thúc.
Kiều Mạn Mạn tạm biệt giáo viên trong phòng vẽ.
Giáo viên phòng vẽ vô cùng thích Kiều Mạn Mạn, dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp, tính cách lại tốt, ai mà không thích cơ chứ?
Giáo viên cười híp mắt: “Được rồi, tuần sau gặp lại.”
Nghe giáo viên nói, nụ cười của Kiều Mạn Mạn cứng lại, sau đó quay về gương mặt tươi cười, ngọt ngào: “Dạ dạ, tuần sau gặp ạ!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tuần sau không chắc sẽ có thể gặp.
Cô ấy có thể không còn ở đây và không bao giờ được đến phòng vẽ này nữa.
Đi ra từ phòng vẽ, tâm tình Kiều Mạn Mạn hơi sa sút, cô ấy nặng nề đeo cặp sách, cúi đầu, chậm rãi đi về phía chiếc xe màu đen đỗ ven đường.
Hôm nay Kiều Tắc tới đón cô ấy tan học, họ lên kế hoạch về nhà ăn cơm trước, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi mới xuất phát đến thành phố A.
Kiều Tắc thấy bộ dạng buồn bã ỉu xìu của em gái, thấy nhưng không trách, dù sao từ trước đến nay tinh lực em gái vốn luôn rất ít ỏi, còn là một bé lười.
Nhưng anh vẫn quan tâm hỏi: “Đi học mệt quá à? Có muốn uống gì không?”
Kiều Mạn Mạn lắc đầu, vẫn cúi gằm: “Không cần đâu ạ, em chỉ hơi đói bụng thôi.”
Kiều Tắc liếc mắt nhìn em gái một cái, cuối cùng không nói ra mấy câu “Em vĩnh viễn là em gái anh”, hay “Cho dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không bỏ rơi em.”
Khụ khụ, quá thiên vị.
Không thích hợp.
…
Giang Vọng Hạ 12 tuổi đã tham gia Giải cờ vây nghiệp dư toàn quốc, đoạt được quán quân, thăng cấp trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, không thể thiếu công lao của thầy vỡ lòng kiêm sư phụ là Lương Chính Thu.
Từ năm 7 tuổi đến nay, cô vẫn đi theo Lương Chính Thu học tập.
Lương Chính Thu là Thất Đẳng cờ vây, không lâu trước đó Giang Vọng Hạ tiến vào top 4 giải đấu thế giới, cũng là lúc lên tới Thất Đẳng.
Lương Chính Thu cho rằng thực lực của đồ đệ đã đủ để hành nghề, nhưng Giang Vọng Hạ vẫn tới viện cờ mỗi tuần, tìm sư phụ học đánh cờ.
Hôm nay, Lương Chính Thu thảo luận với Giang Vọng Hạ về trận đấu “Bailing Cup” mới đây, lại cảm thán: “Tiểu Hạ, thầy thật sự không còn gì để dạy con nữa.”
Ông ấy muốn giới thiệu cho cô những giáo viên tốt hơn.
Giang Vọng Hạ lại nghiêm túc nói: “Sư phụ tung hoành giới cờ mấy chục năm, còn rất nhiều thứ có thể dạy con.”
Buổi trưa, Giang Vọng Hạ và Lương Chính Thu dùng cơm trưa ở viện cờ.
Giang Vọng Hạ lười biếng chơi di động.
Trần Linh Vũ gửi tin nhắn cho cô, châm chọc nói giáo viên bổ túc đang nói lại một số nội dung trường học đã nói qua, nhàm chán muốn chơi game.
Cô không trả lời cậu.
Ăn trưa xong, Giang Vọng Hạ tạm biệt sư phụ, muốn về nhà.
Lương Chính Thu hơi kinh ngạc nhìn cô, cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý cho cô xin nghỉ.
Đồ đệ của ông ấy, từ trước đến nay đều ngồi ở viện cờ cả ngày chủ nhật.
Hôm nay sao mới ở nửa ngày đã đi rồi?
Con gái Lương Chính Thu và Giang Vọng Hạ là bạn tiểu học, bạn cấp 2 kiêm bạn cấp 3, nghĩ đến chuyện con gái nói lúc về nhà, ông ấy ngẫm nghĩ, hỏi: “Tiểu Hạ đi hẹn hò với bạn trai sao?”
Sắc mặt Giang Vọng Hạ không thay đổi: “Trong nhà có khách, ba bảo con về nhà sớm chút.”
Lương Chính Thu: “À, ra là vậy.”
Ông ấy lại hỏi: “Có cần thầy đưa con về không?”
Giang Vọng Hạ trầm mặc 2 giây, nói: “Cảm ơn sư phụ, con đi xe buýt về là được, không có chuyện không an toàn đâu ạ.”
Lương Chính Thu nhìn đồ đệ thân cao 1m77 trước mặt, tin.
Đúng thật là sẽ không có chuyện không an toàn.
Giang Vọng Hạ nghỉ ngơi một lúc thì rời khỏi viện cờ, nhưng cô không “đi xe buýt về nhà” giống như nói với sư phụ, mà cô đạp xe.
Gần đây Giang Vọng Hạ rất thích đạp xe, lúc trước nhận được 200 ngàn tiền thưởng, chuyện đầu tiên cô làm chính là đi mua một chiếc xe đạp đường dài Decathlon.
Giang Ngôn Nhất biết nhưng không nói gì, con gái kiếm tiền bằng thực lực, muốn tiêu như nào thì tiêu như thế đó. Còn Trần Linh Vũ nghe xong thì nói thẳng: “Cậu đúng là tiêu tiền rất sảng khoái”, rồi cũng đề cử cho cô mấy cái xe càng đắt càng tốt.
Cô đạp xe, đi qua nhà hàng thì dừng lại, gọi điện thoại hỏi Giang Ngôn Nhất đã ăn chưa, có cần cô mua cơm cho ông không.
Giang Ngôn Nhất thường xuyên bận đến mức quên ăn cơm.
Nhận được điện thoại của con gái, ông có hơi ngoài ý muốn: “Ba còn đang định đợi lát nữa qua đón con.”
Giang Vọng Hạ nghe ra, “đợi lát nữa” ông mới qua đón cô, “đợi lát nữa” mới rảnh.
Có nghĩa là hiện tại còn đang bận, còn chưa có thời gian ăn cơm.
Cô nói: “Con tự về là được rồi, con mua cho ba một hộp cơm.”
Giang Ngôn Nhất: “Được.”
Từ thành phố X đến thành phố A nhanh nhất cũng phải mất 3 tiếng đi xe.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chủ nhật, 4 giờ rưỡi chiều, cuối cùng nhà họ Kiều cũng đến thành phố A.
Lần này họ không hẹn nhau ở khách sạn bên ngoài, Giang Ngôn Nhất mời nhà họ Kiều tới nhà.
Trong khoảng thời gian chờ nhà họ Kiều đến, Giang Vọng Hạ nhìn Giang Ngôn Nhất, hỏi: “Ba, sau này ba cũng sẽ để cho cô ấy gọi là ba sao?”
Giang Ngôn Nhất biết con gái thông minh, chắc là biết đứa nhỏ kia không phải con của ông rồi.
Nhưng ông nghĩ mãi cũng không hiểu, sao Tiểu Hạ lại biết được? Biết từ khi nào?
Đây không phải là lúc để quan tâm vấn đề này.
Ông uyển chuyển nói: “Tiểu Hạ, con có ba mẹ rồi, cô ấy cũng cần có ba mẹ.”
Giang Vọng Hạ cảm thấy ông nói rất có lý, lại hỏi: “Con vẫn có thể ở lại sao?”
Giang Ngôn Nhất: “Ba tôn trọng lựa chọn của con.”
Giang Vọng Hạ giống như suy nghĩ gì đó.
Cuối cùng nhà họ Kiều cũng tới.
Lần này tới không chỉ có Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết, còn có anh trai trên danh nghĩa Kiều Tắc, cùng với cô gái lúc trước bị ôm nhầm với cô, Kiều Mạn Mạn.
Có khách đến, đứng lên chào đón là lễ phép.
Kiều Mạn Mạn nhìn thấy Giang Vọng Hạ, có hơi sửng sốt, bước chân dừng lại, ngây người hai giây mới hoàn hồn, sau đó đi theo ba mẹ nhanh chóng bước vào.
Cô, cô ấy cao quá đi?
Sắp cao bằng anh trai luôn rồi!!
Kiều Mạn Mạn lặng lẽ nhìn cô gái cao lớn kia một chút, hai tròng mắt đảo quanh, ánh mắt lướt đến trên người Kiều Tắc, đánh giá chiều cao của anh, lấy kinh nghiệm dưới góc nhìn của học sinh mỹ thuật để ước lượng chênh lệch chiều cao của hai người.
Anh trai vẫn cao hơn một chút, nhưng nam sinh thì sẽ không nổi bật bằng nữ sinh.
Không thể không nói, biểu cảm của Mạn Mạn ngốc nghếch rất dễ làm cho người ta đoán ra được trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.
Kiều Tắc nhận ra ánh mắt của em gái, cạn lời.
Giờ phút này, so với Kiều Mạn Mạn, anh càng muốn biết Giang Vọng Hạ ăn cái gì mà lớn, sao có thể cao như vậy?
Cô còn chưa tới 16 tuổi, còn có thể tiếp tục cao lên nữa?
Chẳng phải có thể lớn lên còn cao hơn cả anh sao?
Kiều Tắc:???
Giang Vọng Hạ chú ý tới cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia vụng trộm nhìn mình, mắt hạnh dịu dàng giống như chú nai con xinh đẹp, nhìn qua còn nũng nịu, ngây thơ mơ màng, không rành chuyện đời.
Lần đầu tiên cô thấy Kiều Mạn Mạn, đã nghĩ đến năm 12 tuổi được Giang Ngôn Nhất đưa đến nghĩa trang, nhìn thấy ảnh chụp người phụ nữ trên bia mộ.
Cô và Giang Ngôn Nhất đồng thời xuất hiện ý nghĩ giống nhau.
Trông giống nhau thật.
…
Giang Ngôn Nhất mời người nhà họ Kiều ngồi xuống, pha trà cho họ, tiếp theo chính là phụ huynh hai bên nói chuyện, không có chuyện của trẻ con ở đây, mấy đứa trẻ con ngồi nghe là được.
Giang Vọng Hạ không phải người nhiệt tình, không thích nói chuyện, không thích cười, Trần Linh Vũ luôn nói cô là “Tính tình trời sinh đã không thích cười, lúc nào cũng bày ra bộ mặt thối không biết cho ai xem.”
Giang Vọng Hạ ngồi trên sô pha, nhìn lướt qua cô gái có vẻ thận trọng ngồi đối diện.
Đối phương nhận ra ánh mắt của cô, nhìn nhau ngắn ngủi 2 giây, có hơi co quắp cúi đầu, không dám nhìn cô thêm cái nào.
Giang Vọng Hạ trầm mặc.
Cô cũng không ăn thịt người, có đáng sợ như thế sao?
Cô hơi buồn bực.
Mấy người lớn đang nói chuyện, Giang Vọng Hạ cảm thấy nhàm chán, bèn lấy di động ra chơi.
Trần Linh Vũ lại gửi tin nhắn cho cô, một dấu chấm hỏi đơn giản.
Trần Linh Vũ:?
Lướt lên trên, buổi sáng cậu chê bai giáo viên bổ túc, cô vẫn chưa trả lời, 10 phút trước cậu lại gửi tin nhắn tới.
Nhìn qua thì giống như một dấu chấm hỏi, thật ra là đang chất vấn tại sao cô không trả lời tin nhắn.
Cô ngồi thẳng người, suy nghĩ một chút, bắt đầu đánh chữ.
Giang Vọng Hạ: Vốn dĩ tớ là đại tiểu thư nhà họ Kiều ở thành phố X, lại bất hạnh gặp chuyện ngoài ý muốn, lúc sinh ra bị tráo đổi thân phận với người khác. Thiên kim giả mạo thay thế tớ hưởng hết vinh hoa phú quý suốt 16 năm, ba mẹ thiên vị thiên kim giả, anh trai cũng không cho tớ sắc mặt tốt!
Giang Vọng Hạ: Lúc này đây, tớ muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về tớ!
Trần Linh Vũ: Crazy Thursday KFC, chuyển cậu 50 tệ, nghe kế hoạch báo thù của cậu!!
Trần Linh Vũ: [Chuyển khoản] Xin hãy nhận tiền.
Bình Luận