sốc! thật ra em gái tôi là thiên kim giả!

Chương 3: Lớn lên không giống

Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết không nghĩ đến Kiều Mạn Mạn sẽ nghe lén được hai người họ nói chuyện, hơn nữa đã biết chuyện bé không phải con gái ruột của họ.

Kiều Mạn Mạn “bỏ nhà đi” khiến họ bị dọa không hề nhẹ. Cho dù không có quan hệ huyết thống, Mạn Mạn vẫn là con gái cưng họ yêu thương cưng chiều mà lớn lên.

Nếu Mạn Mạn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định họ sẽ đau lòng muốn chết.

Ôm suy nghĩ lừa mình dối người rằng: “Hai nhà mấy đời đều là Aa biết đâu sẽ vô tình sinh ra aa”, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết lừa gạt tất cả mọi người, đi làm giám định huyết thống.

Nhận được kết quả, họ đều trầm mặc.

Kiều Mạn Mạn thật sự không phải con gái của họ.

Hai vợ chồng gian nan đau khổ tiêu hóa sự thật khó chấp nhận này, thương lượng quyết định trước khi tìm lại con gái ruột, vẫn sẽ tiếp tục coi Kiều Mạn Mạn như con gái ruột mà nuôi dưỡng, chưa vội công khai tin tức.

Về phần sau khi tìm được con gái ruột...

Nghĩ đến gương mặt ngây thơ đáng yêu của con gái, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết không hẹn mà cùng thở dài, tâm trạng phức tạp.

Nếu có thể, chắc chắn họ sẽ muốn Kiều Mạn Mạn ở lại nhà họ Kiều.

Ai da, đến lúc đó rồi tính tiếp vậy.



Kiều Tắc cũng không nghĩ đến ba mẹ đã biết chuyện em gái không phải con gái ruột của họ.

Lại càng không nghĩ đến em gái của mình cũng biết chuyện này.

Cậu còn đang rầu rĩ, phải làm sao mới có thể nói cho ba mẹ biết.

Hành vi một mình chạy ra ngoài chơi ngày hôm đó của em gái khiến mọi người lo lắng cả buổi chiều, thân là anh trai, Kiều Tắc nghiêm khắc phê bình em gái.

Từ nhỏ Kiều Mạn Mạn đã là một bé cưng ngoan ngoãn, rất ít khi bị phê bình, cho dù phạm phải sai lầm nhỏ, chỉ cần làm nũng với ba mẹ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, sẽ không có ai nỡ hung dữ với bé.

Bé bị anh trai phê bình, rất tủi thân.

Nhưng đúng là bé làm sai, không nói tiếng nào đã chạy ra ngoài, khiến mọi người lo lắng.

Bé cúi đầu khóc thút thít nghe anh trai dạy bảo, không dám phản bác. Anh trai hỏi bé đã biết sai chưa, bé đáp: “Biết sai rồi ạ”. Hỏi lần sau còn chạy lung tung nữa không thì đáp: “Không ạ”, đúng là ngoan không chịu được.

Dáng vẻ tủi thân khiến Kiều Tắc mềm lòng, cho nên khi nghe em gái hứa hẹn “chắc chắn sau này sẽ không chạy loạn ra ngoài” thì cậu không nói nữa, cho bé đi chơi.

Kiều Mạn Mạn ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, chạy đi tìm cún lớn chơi đùa.

Nhìn bóng lưng em gái, Kiều Tắc nhớ tới em gái ruột đang lưu lạc bên ngoài, lại bắt đầu rầu rĩ.

Không biết hiện tại Giang Vọng Hạ như thế nào rồi, bé có còn bị bạn đồng trang lứa ức hiếp, bị hàng xóm nói xấu nữa không?

Họ đã chuyển chỗ ở chưa?

Nếu Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn không bị ôm nhầm, bây giờ Giang Vọng Hạ là con của nhà họ Kiều, nhất định sẽ sống rất tốt, chắc chắn cậu và ba mẹ sẽ yêu thương bé như Mạn Mạn.

Kiều Tắc không tránh được tưởng tượng tình huống hai em gái thay thế nhau.

Nếu Giang Vọng Hạ lớn lên trong môi trường sống của nhà họ Kiều, vậy chắc chắn em ấy sẽ là một đứa trẻ vui vẻ hạnh phúc, em gái Kiều Mạn Mạn của cậu là ví dụ rất tốt.

Ngược lại, nếu Kiều Mạn Mạn lớn lên bên cạnh Giang Ngôn Nhất…

Ngay lập tức, Kiều Tắc ngây người.

Ánh mắt của cậu rơi trên người em gái đang chơi đùa cùng cún lớn cách đó không xa. Mới cách đây không lâu, trong khoảng thời gian này, từ khi em gái quay về đến giờ, đã khóc ít nhất hai lần.

Tim người đều là thịt, con người sẽ thiên vị.

Giang Vọng Hạ bị bạn đồng trang lứa ức hiếp thì sẽ mắng lại, sẽ trừng mắt lại, nói không chừng còn sẽ đánh lại. Kiều Mạn Mạn bị ức hiếp, có lẽ chỉ biết khóc thút thít, sau đó lại càng bị ức hiếp hơn.

Nháy mắt, trong lòng Kiều Tắc hiện lên cảm giác may mắn, “may mà người bị ức hiếp không phải Mạn Mạn”, thoáng qua rồi biến mất, nhưng cũng đủ khiến cậu khiếp sợ không thôi.

Cậu kinh ngạc khi bản thân lại có suy nghĩ như thế, lập tức hoảng hốt.

Trong tiềm thức của cậu, Giang Vọng Hạ bị bạn đồng trang lứa ức hiếp, cậu sẽ đau lòng cho em ấy.

Nhưng đồng thời cậu cũng đau lòng, không muốn Kiều Mạn Mạn gặp tình cảnh tương tự.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cậu biết rõ, thật ra tất cả những thứ hiện tại Kiều Mạn Mạn đang hưởng thụ, đều là của Giang Vọng Hạ.

Vậy mà giờ cậu lại có suy nghĩ “may mà người sống trong hoàn cảnh đó không phải Mạn Mạn”, thiên vị em gái không hề có huyết thống, thậm chí còn cảm thấy may mắn.

Kiều Tắc đau lòng.

Cậu không xứng với em gái ruột của mình.

Đúng lúc này, mảnh vỡ hình ảnh lại hiện lên, vọt về phía cậu, cảm giác giống như đã từng trải qua lại bao trùm lên.

Cậu thấy sau khi Giang Vọng Hạ 16 tuổi trở lại nhà họ Kiều, rất nhiều lần, khi Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn xảy ra tranh chấp, “cậu” và ba mẹ đều tỏ thái độ mắt nhắm mắt mở, muốn hai chị em ở chung thật hòa thuận, nhưng bản chất vẫn là thiên vị Kiều Mạn Mạn. Điều này khiến cho Giang Vọng Hạ luôn cảm thấy tủi thân và không công bằng.

Còn có một buổi sinh nhật, quà họ chuẩn bị cho Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn nhìn qua đều rất có giá trị, dụng tâm ngang nhau. Nhưng Kiều Mạn Mạn thì nhận được món quà mình mong muốn, vô cùng vui vẻ. Mà dường như Giang Vọng Hạ không nhận được món quà như ý mình, thậm chí có vài món quà còn cùng kiểu, khi tặng quà họ không để ý, khiến cho cô cảm thấy thất vọng.

Những tình huống như vậy, lúc nào cũng phát sinh.

Lần đầu tiên Kiều Tắc nhìn thấy cốt truyện, người nhà họ Kiều thiên vị Kiều Mạn Mạn không nhiều lắm, nên cậu không để trong lòng. Bởi vì cậu cho rằng ba mẹ cậu là người hiểu lý lẽ, sẽ không thiên vị Kiều Mạn Mạn quá mức.

Vì so với Kiều Tắc, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết càng thích em gái, yêu thương em gái hơn. “Thiên vị” của ba mẹ ở trong phạm trù lý giải của họ.

Hoàn toàn không thiên vị là không có khả năng, có thể thiên vị, nhưng không thể thiên vị quá mức.

Dĩ nhiên là cậu thuộc kiểu thiên vị như vậy.

Tác động nội dung cốt truyện mang lại, thêm suy nghĩ vừa mới hiện lên, cậu cảm thấy mình không thể chịu nổi.



Kiều Mạn Mạn chơi cùng cún lớn trong phòng một lúc thì muốn dẫn cún lớn ra sân chơi. Nhớ lại mình vừa hứa với anh trai “lần sau ra ngoài phải nói với người trong nhà”, bèn chạy đi tìm anh trai.

Kiều Mạn Mạn: “Anh! Em muốn dẫn Tiểu Bạch ra sân chơi!”

Kiều Tắc hồn bay phách lạc gật đầu, vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chỉ “Ừ” một tiếng, nghe có chút lạnh nhạt.

Thấy anh trai không để ý tới mình, Kiều Mạn Mạn hơi bất an.

Bé rụt rè lưỡng lự nhìn anh trai, người ấy vẫn không phản ứng với bé, không nói chuyện với bé như bình thường. Biểu cảm trên mặt anh trai nhìn có vẻ hơi mất hứng, hung dữ.

Kiều Mạn Mạn cảm thấy thấp thỏm sợ hãi.

Có phải anh trai ghét bé rồi không, cho nên không muốn nói chuyện với bé?

Anh trai sẽ ghét bé mãi sao?

Nếu anh trai ghét bé, anh trai biết bé không phải em gái mình, có phải sẽ để ba mẹ đuổi bé ra khỏi nhà không?

Kiều Mạn Mạn sợ hãi, không nhịn được nghĩ ngợi lung tung.



Kiều Tắc không có cách nào nói sự thật với ba mẹ, chỉ có thể nghĩ cách khác, để ba mẹ tự phát hiện ra.

Ví dụ như, thông qua gợi ý và ám chỉ.

Kiều Tắc bắt đầu lần hành động thứ nhất.

Kiều Mạn Mạn làm bài tập rất chậm, rất nhiều đề bài dạy hết lần này đến lần khác, vẫn không biết làm. Cho dù là kỳ thi lớn hay kiểm tra nhỏ, thành tích của bé đều có điểm dưới trung bình.

Kiều Tắc lại là đứa trẻ thông minh, từ nhỏ đến lớn thi cử đều đứng top đầu. Tuy không khoa trương đến mức lọt top 3, nhưng chưa bao giờ rơi khỏi top 10. Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết lại là sinh viên xuất sắc của trường Đại học top 10 trong nước, trình độ rất cao.

Cho nên, lấy gen thông minh của Kiều gia, Kiều Mạn Mạn không nên là dạng tính toán 0,4 x 0,6 = 2,4, càng không nên là dạng sau khi cậu giảng cho bé, vẫn tin tưởng 2,4 mới là đáp án chính xác.

Kiều Tắc uyển chuyển nói với ba: “Nhà họ Kiều chúng ta sao lại có đứa ngốc vậy chứ?”

Ba, dùng cái đầu thông minh của ba đi!

Chúng ta không ngu ngốc!

Kiều Mạn Mạn không phải con gái ruột của hai người!

Kiều Minh nhận bài kiểm tra con trai mang tới, con số “65” màu đỏ ở góc trên bên phải bài kiểm tra có hơi chói mắt, ông không nhịn được thở dài.

Ông quay đầu nhìn con gái ngốc nghếch không dám ngẩng đầu nhìn người khác, giọng điệu dịu dàng an ủi: “Bé ngoan, lần này thi không tốt cũng không sao, lần sau cố gắng hơn là được.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Không bị mắng, Kiều Mạn Mạn thở phào nhẹ nhõm.

Bé ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào, cam đoan với ba: “Lần sau chắc chắn con sẽ cố gắng!”

Kiều Minh bị nụ cười của con gái làm cho tim mềm nhũn, trên mặt lộ ra nụ cười của người cha già, ông giơ tay sờ đầu con gái, khích lệ con gái: “Ba tin rằng con có thể làm được.”

Chủ đề chính lại thành hiện trường cha hiền con hiếu.

Kiều Tắc:??

Nhìn hình ảnh ở chung thân tình ấm áp của cha già và áo bông nhỏ tri kỷ, Kiều Tắc lại cảm thấy bản thân mình hơi dư thừa.

Trong chốc lát, cậu chợt suy nghĩ có phải cậu mới là người bị lỗi gen hay không.

Lần hành động đầu tiên, kết thúc trong thất bại.

Rất nhanh Kiều Tắc đã bắt đầu lần hành động thứ hai.

Hôm nay, Kiều Tắc ngồi trong phòng khách, nhìn thời gian, tính toán thời điểm mẹ sắp về đến nhà, bèn nhanh chóng bỏ album ảnh trong nhà ra, đặt ảnh gia đình một nhà bốn người vào vị trí nổi bật nhất.

Cậu còn cầm theo ảnh chụp thời trẻ của Triệu Linh Tuyết ra.

Triệu Linh Tuyết về nhà thì thấy con trai đang xem album ảnh, cảm thấy có chút ngạc nhiên, lại gần hỏi: “Bé à, con đang xem cái gì đấy?”

Kiều Tắc ra vẻ như không có việc gì: “Đang xem ảnh ạ.”

Triệu Linh Tuyết gật đầu: “À.”

Mẹ biết con đang xem ảnh, mẹ đang hỏi con xem ảnh gì?

Thời điểm Triệu Linh Tuyết tới gần, đúng lúc Kiều Tắc lật đến ảnh chụp Kiều Mạn Mạn lúc 6 tuổi, album ảnh thời thơ ấu của bà cũng trùng hợp mở ra đặt bên cạnh.

Kiều Tắc giống như phát hiện ra một thế giới mới, kinh ngạc: “Mẹ ơi, đây là mẹ ạ?”

Triệu Linh Tuyết nhìn thấy ảnh chụp khi còn bé, không nhịn được cười híp mắt: “Đúng vậy.”

Kiều Tắc cố gắng ám chỉ: “Mẹ, Mạn Mạn lớn lên không giống mẹ.”

Mẹ, mau sử dụng bộ óc thông minh của mẹ đi!

Mạn Mạn lớn lên không giống mẹ, em ấy không phải con gái ruột của mẹ!!

Triệu Linh Tuyết “A” một tiếng, ngoài mặt vẫn thản nhiên nói: “Con lớn lên cũng không giống mẹ mà.”

Kiều Tắc im lặng: “… Con giống ba.”

Cậu ngẩng đầu nhìn mẹ, ánh mắt thành khẩn chân thành lại tha thiết, ý trong lời nói cực kỳ rõ ràng: “Mẹ, Mạn Mạn không giống mẹ, cũng không giống ba.”

Mẹ nhanh nghĩ xem tại sao con gái mẹ không giống ba, cũng không giống mẹ!

Triệu Linh Tuyết vỗ vỗ ngực, nghĩ đến mà rùng mình: “Thế không phải khá tốt sao?”

Kiều Tắc: “Hả?”

Triệu Linh Tuyết: “Nếu Mạn Mạn lớn lên giống ba con, ba con xấu như thế, vậy mẹ tìm đâu ra đứa con gái cưng xinh đẹp như vậy chứ!”

“Cũng may, Mạn Mạn không giống ba con!”

Kiều Tắc:???

Kiều Tắc lớn lên giống ba:????

Cậu hơi rối rắm.

A, như thế này không đúng nha!!

Con đã nhắc nhở mẹ rõ ràng như vậy, mẹ không thể nghĩ đến nguyên nhân tại sao em gái không giống hai người sao!!!

Kiều Tắc giãy dụa, mở miệng: “Mẹ, rất nhiều người đều nói con với em gái không giống nhau…”

Triệu Linh Tuyết ngồi xuống bên cạnh Kiều Tắc, nghe thấy con trai nói như vậy, bình tĩnh chặn lời cậu: “Trai gái, luôn luôn khác nhau.”

“Con không cần phải lo lắng như vậy, chắc chắn con là con ruột của ba mẹ.”

“Không phải chỉ là lúc nhỏ trêu chọc con, nói nhặt con từ thùng rác về thôi mà. Đã là người 13 14 tuổi rồi, mấy chuyện đùa giỡn này không cần nhớ mãi như thế đâu.”

Dứt lời, bà cầm lấy ảnh chụp lúc Kiều Mạn Mạn 3 tuổi: “Tiểu Tắc, con nhìn xem, Mạn Mạn đúng là quá đáng yêu!”

Triệu Linh Tuyết lật album ảnh, vui vẻ háo hức thưởng thức nhan sắc thần tiên của con gái cưng, khóe miệng nâng lên chưa từng hạ xuống, trong mắt hiện ra vẻ dịu dàng.

Nhìn ra được, bà thật sự rất yêu con gái mình.

Nhìn người mẹ ngồi bên cạnh đắm chìm trong việc thưởng thức ảnh chụp con gái, Kiều Tắc có hơi bất mãn.

Cậu rất nghi ngờ, bằng cấp của ba mẹ có phải là hàng giả không?

Cậu đã nhắc nhở rõ ràng như vậy, ba không get được, mẹ cũng không get được, nghẹn một ngụm máu trong họng, không thở nổi.

Người nhà à, ai hiểu đây?

Bình Luận