tầm mịch

Chương 1: Đông đi

Chuyển ngữ: Quả Hạnh Nhân

Trên đại lục Cửu Châu có 5 tộc là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Hiện tại Thủy tộc đang thống trị.

Nam Mịch là con gái nhỏ của Nam Vấn Trạch - vị Thần quân thứ tư của Thủy tộc, nàng cũng được xem là một thành viên hoàng tộc hiếm có.

Chỉ là cái hiếm có này của nàng không phải là thông thái sáng suốt, mạnh mẽ hiếm có, mà là yếu ớt hiếm có.

Hiện tại Nam thị của Thủy tộc đang nắm quyền lớn ở Cửu Châu, không nói đến trước đó Thủy tộc đã mạnh mẽ như thế nào mới có thể giành được thiên hạ trong thời kỳ thống trị cả trăm năm của Hỏa tộc. Cho dù có tính từng hoàng tộc đã cầm quyền trong lịch sử Cửu Châu cũng không tìm thấy bất cứ vị nào như Nam Mịch, nàng từ khi sinh ra đã không thông linh tính, khó khăn khi học Tu Linh thuật, là người có “căn cốt yếu ớt” trời sinh.

Khi Nam thị đến thế hệ Thần quân của Nam Vấn Trạch thì vẫn học theo gương cũ của tổ tiên mà trở thành một vị vua đức độ, như người đời hay nói: thượng thiện nhược thủy.

*Thượng thiện nhược thủy: Câu nói xuất phát từ Đạo Đức Kinh, có nghĩa là phẩm chất chí cao như nước, làm lợi cho vạn vật mà không tranh giành danh lợi, không có kiến thức như những người khác, cũng không tranh giành ưu khuyết điểm với người, vô cùng nhu hòa nhưng có thể dung nạp thế giới bằng tấm lòng và phong thái bao dung

Chưa kể đến việc Nam Vấn Trạch còn là một thiên tài Thông Thần ở tuổi 30, vậy nên mới giành được vị trí Thần quân này dù ngài chỉ thuộc dòng bên Nam thị.

Người Tu Linh ở Cửu Châu đầu tiên sẽ Đăng Linh, sau đó là Nhập Thánh, cuối cùng là Thông Thần.

Trong hàng trăm triệu năm ở Cửu Châu có rất nhiều người Đăng Linh nhưng người Nhập Thánh lại ít ỏi vô cùng, người Thông Thần càng tựa như sao trời vào ban sáng, qua cả trăm năm cũng không quá nghìn người.

Nếu xem như vậy thì huyết mạch của Nam Vấn Trạch thật ra phải rất mạnh mẽ mới đúng.

Điều này có thể thấy được qua người con trưởng là Nam Tu.

Nam Tu, tự Chi Qua, là huynh trưởng ruột của Nam Mịch, tu luyện Thủy Linh thuật, 4 tuổi Đăng Linh, 18 tuổi Nhập Thánh.

Mười chín tuổi y đã nhận thánh dụ của Thần quân phong làm Thánh Điện hạ, cũng chính là Thần quân được chọn cho đời kế tiếp. Hiện tại y đã 24 tuổi, lớn lên mày kiếm mắt sáng, cả người chính trực.

Nhưng không hiểu vì sao mà con gái nhỏ của Nam gia – Nam Mịch sinh ra lại có căn cốt yếu ớt.

Trong suốt 17 năm, Thần quân và Thánh Điện hạ không biết đã tìm bao nhiêu bí thuật, y giả, hy vọng tìm được một phương pháp tốt để nhanh chóng cho Nam Mịch tu luyện Thủy Linh thuật giống huynh trưởng của nàng.

Mười năm trước Nam Vấn Trạch lên ngôi, mang theo con trai trưởng, con gái nhỏ và linh vị của phu nhân quá cố, từ Ương Châu ở phía Nam dọn đến Thủy Ly cung ở trên đầm nước lớn.

Thường ngày Công chúa Nam Mịch ở trong sân của Thủy Ly cung lấp lánh này để trồng hoa thêu thùa.

“Mịch Nhi,” hôm nay Thánh Điện hạ Nam Tu mặc chiếc áo bào dài màu đỏ tím, càng làm cho đôi mắt của y giống sao trời hơn: “Phụ thân kêu huynh đến tìm muội, người đang chờ muội ở Thần Điện đấy.”

Nam Mịch đang nhìn chằm chằm vào đôi bướm băng trên cành hoa Nguyệt Vụ, nhất thời thất thần, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, cười với Nam Tu: “Biết rồi, ca ca.”

Từ khi còn nhỏ Nam Mịch đã được nuôi dưỡng ở nội trạch, tuy mất mẫu thân từ nhỏ nhưng nàng vẫn được phụ huynh chiều chuộng, lớn lên thuận buồm xuôi gió, năm nay đã được 18 tuổi.

“Hôm nay là sinh nhật muội, muội có muốn món gì không? Huynh trưởng đi tìm cho muội hết.” Nam Tu dẫn Nam Mịch rẽ vài vòng quanh Thủy Ly Cung.

Vì Nam Mịch đi chậm nên Nam Tu cũng đi chậm lại để chờ nàng.

Nam Mịch lắc đầu: “Muội không muốn thứ gì cả, chỉ cần năm nay ca ca và phụ thân đến Đế Thích Thiên tìm cách giữ lại một chùm ánh sáng thánh từ Thần Thạch mang về cho muội xem là được.”

Phía trên Cửu Châu có 36 thiên, Đế Thích Thiên ở giữa. Đế Thích Thiên có một hòn đá, tên là: Thiên Dụ Thạch.

Thiên Dụ Thạch là vị thần duy nhất mà năm tộc ở Cửu Châu thờ phụng, mỗi năm Thần quân đều đến Đế Thích Thiên tế bái Thần Thạch, nghe Thiên Dụ.

Đây là một vinh dự lớn cho bất cứ người Nhập Thánh nào trong Hoàng tộc.

Nam Mịch là “căn cốt yếu ớt” không thể Tu Linh nên không đi được.

Nam Mịch đi theo huynh trưởng đến Thần Điện của Thần quân.

Nam Tu cong môi cười nói: “Mịch Nhi...” Lời còn chưa dứt, y chợt nhìn thấy vài bóng người hiện ra trên khoảng trống ở hành lang.

Vừa nhìn thấy rõ người đến, Nam Tu vội dùng tay che trước mắt Nam Mịch.

Qua khe hở giữa những ngón tay của huynh trưởng, Nam Mịch mơ hồ nhìn thấy một nam tử mặc áo bào trắng, dường như đang đọc chú quyết, hắn duỗi bàn tay ra, một người mặc trang phục đỏ ngay lập tức bay lên không trung cách tay của hắn một thước như một mảnh vải vô hồn.

Nam Mịch còn chưa kịp phản ứng, Nam Tu đã bước đến trước Nam Mịch che khuất tất cả những người trên khoảng đất trống.

Sau đó nàng nghe được Nam Tu vốn luôn bình tĩnh lại trầm giọng, có chút tức giận hỏi: “Cảnh đại nhân, sao lại xử lý công vụ ở đây?”

Nam nhân trên hành lang ngước mắt lên, hắn có đôi mày dài và cặp mắt lạnh lùng, nét lạnh nhạt không thể tả thành lời, hắn chỉ khẽ gật đầu xem như đáp lại vị Thánh Điện hạ Nam Tu này.

Hắn nâng tay lên, chỉ thoáng chốc nam tử áo đỏ giống mảnh vải vừa nãy đã hóa thành một làn khói giữa không trung rồi tan biến.

Nam Tu không khỏi nhíu mày, cảm thấy kinh hãi: Ngay cả xương cốt cũng không còn.

Một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, Nam Mịch bèn tò mò là người nào mà dám không đáp lời huynh trưởng.

Từ sau lưng của Nam Tu, Nam Mịch lộ ra một đôi mắt hoa đào, có chút bất an và tò mò nhìn qua: Trên đất trống có vài người đang đứng, nhìn quần áo thì có vẻ là thị vệ của Thủy Ly cung.

Chẳng qua nàng không biết nam tử áo trắng kia có địa vị gì, hắn mặc một thân áo bào trắng, cổ tay, cổ áo và phần viền áo đều được thêu hoa văn ngọn lửa đỏ, vóc người hắn nhìn qua còn cao hơn Nam Tu hai ba tấc.

Hắn không có đôi mày kiếm như Nam Tu, lông mày hơi nhướng lên, dưới hàng mi dài là một đôi mắt đặc biệt trắng đen rõ ràng, lộ ra sát ý lạnh lẽo.

Nam Mịch rùng mình một cái, lại lùi về phía sau Nam Tu.

Thị vệ ở một bên nhìn thấy là Nam Mịch thì giật mình vội vàng quỳ xuống đất, thị vệ trưởng mở miệng áy náy nói: “Xin điện hạ thứ tội, là bọn thuộc hạ không phát hiện kẻ xấu vào cung, để cho hắn ta chạy trốn đến nơi này, nếu không nhờ Cảnh đại nhân ra tay thì sợ rằng hắn ta đã tiến vào nội viện, thuộc hạ không biết Công chúa điện hạ đang ở đây, là do thuộc hạ làm việc không cẩn trọng.”

Nam Tu không liếc đám thị vệ đang quỳ lấy một cái mà vẫn nhìn chằm chằm nam tử áo trắng như cũ, im lặng một lúc lâu mới ra lệnh: “Đã biết Công chúa ở nội viện mà các ngươi vẫn không cẩn thận, tự đi nhận phạt đi. Lần sau...” Nam Tu dừng lại một chút, sau đó nặng nề nhìn nam tử áo trắng: “Cũng xin Cảnh đại nhân sau này giải quyết kẻ trộm thì hãy chú ý nhiều hơn.”

Người nghe dường như khẽ gật đầu, bóng dáng của hắn lóe lên rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ đi qua, Nam Mịch tiếp tục đi theo Nam Tu về phía Thần Điện, nàng tò mò mở miệng hỏi: “Ca ca, người đó là ai vậy?”

Nam Tu nghiêng đầu nhìn nàng: “Điện chủ của Chá Phàm điện, Cảnh Từ.”

Nam Mịch sửng sốt, hắn chính là điện chủ của Chá Phàm điện? Là vị thiên tài tu Hỏa Linh thuật duy nhất ở Cửu Châu hiện tại.

Chá Phàm điện là đội quân do tổ tiên Nam thị lập ra, là đội quân bí mật mạnh nhất dưới trướng của Thần quân, trực thuộc với Thần quân, chấp hành các công việc khác biệt với những quan lại khác.

Ở triều đại trước, Dịch thị của Hỏa tộc đã cai trị Cửu Châu hàng trăm năm, hiện giờ Hỏa tộc dần suy tàn, đã có ý muốn mai danh ẩn tích khỏi Cửu Châu.

Thế nhưng các đời Thần quân của Nam thị lại rất dè chừng Hỏa tộc, chỉ cần là Hỏa tộc đều phải kiểm tra lai lịch, chú ý nhiều hơn, vì vậy Hỏa tộc hiện tại ở Cửu Châu gần như không có địa vị gì.

6 năm trước, Cảnh Từ trở thành vị điện chủ duy nhất xuất thân từ Hỏa tộc, lúc ấy trong và ngoài cung đều bàn tán xôn xao, suy cho cùng thì hắn cũng là Hỏa tộc, mà Hỏa tộc vốn nổi loạn trời sinh.

Chá Phàm điện quả thật là vị trí dưới một người nhưng trên vạn người, ngoại trừ Thần quân, nếu hắn không vui thì không cần phải khách khí với cả Thánh Điện hạ.

Khó trách vừa rồi ngay cả Nam Tu mà hắn cũng dám không trả lời.

Thường nghe nói rằng người của Chá Phàm điện ngoại trừ có linh lực cao siêu và thân thủ tốt ra thì cũng đã giết vô số người.

—— Là vai chính trong các câu chuyện ma dân gian.

Chẳng trách, người đó trông lạnh lẽo chẳng khác nào u linh trong điện Tu La.

Thấy Nam Mịch đang phân tâm suy nghĩ điều gì, Nam Tu đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng: “Muội đang nghĩ gì đấy? Có đi tiếp không? Phụ thân đợi lâu sẽ sốt ruột đấy.”

Thấy Nam Mịch ngoan ngoãn đi theo, Nam Tu dường như nhớ ra điều gì rồi dặn dò: “Từ giờ nhớ tránh xa người tên Cảnh Từ này ra.”

Nam Tu hiếm khi nhận xét về người khác, Nam Mịch không khỏi thắc mắc: “Ca ca không thích hắn?”

Nam Tu nhíu mày: “Huynh không ưa hắn từ nhỏ rồi. Cứ cảm thấy người này dường như không có cảm xúc, làm gì cũng lạnh như băng.”

“Hắn rất lợi hại sao?”



“Đương nhiên lợi hại rồi, huống chi việc tu luyện Hỏa Linh thuật cực kì khó, nghe nói hắn đã Nhập Thánh nhiều năm, cũng có người nói thật ra hắn có thể Thông Thần từ lâu, hoặc là đã Thông Thần rồi, có nhiều giả thuyết khác nhau, khó mà phân biệt thật giả.”

Đúng vậy, Hỏa Linh thuật khó tu luyện, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Dịch thị của Hỏa tộc cuối cùng đã thất bại trước Nam thị năm đó

Khi đại quân của Nam thị áp sát, tướng lĩnh của triều trước có rất ít người thuộc Hỏa tộc, theo lý mà nói, tộc nào cầm quyền thì tộc đó hùng mạnh mới phải.

Nam Mịch nói: “Thật ra rất hiếm khi nhìn thấy hắn.”

“Bốn năm trước, một nhóm đạo tặc từ Hỏa tộc không biết từ đâu xuất hiện, chúng đốt phá, giết chóc, cướp bóc, gây ra đủ loại tội ác ở ba châu phía Bắc, phụ thân sai Cảnh Từ dẫn dắt Chá Phàm điện đi dẹp loạn, mới trở về gần đây.”

Nam Mịch gật gật đầu, trong lòng nghĩ rằng cũng chỉ có việc của Hỏa tộc mới có thể khiến cho Chá Phàm điện toàn lực ra tay.

Hai huynh muội trò chuyện suốt cả đường mà không biết đã đến Thần Điện từ khi nào. Vừa vào điện, Nam Mịch đã hành lễ trước, Thần quân Nam Vấn Trạch vội miễn lễ.

Nam Mịch vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt đen trắng rõ ràng của Cảnh Từ, nàng không khỏi rùng mình, rời mắt đi.

Thần quân mỉm cười: “Mịch Nhi, hôm nay là sinh nhật con, con muốn lễ vật gì?”

Nam Mịch còn chưa kịp mở miệng, Nam Tu đã cười nói: “Vừa rồi nhi tử cũng hỏi chuyện này, tiểu Công chúa ít phiền toái thật, muội ấy nói năm nay vẫn chỉ muốn một chùm ánh sáng thánh.”

Thần quân nghe vậy thì đưa tay ra hiệu nàng lại gần, cười nói: “Làm sao cứ giống như vậy được, năm nào con cũng muốn cái này.”

Nam Mịch ngoan ngoãn thò lại gần nhưng suy nghĩ không nhịn được mà cứ bay lên người Cảnh Từ, nàng thấy sợ hãi và lo lắng không thể giải thích nổi, nhất thời nghẹn lời.

Không chờ nàng sắp xếp lại câu từ đã nghe thấy Cảnh Từ đứng một bên mở miệng: “Quân thượng, ngài và Công chúa nói chuyện riêng, thần xin lui xuống.”

Quả nhiên, giọng nói kia cũng vô cùng lạnh lẽo.

Nghe vậy, Thần quân nhìn qua, bởi vì thấy tâm tình nữ nhi rất tốt nên nhìn thấy Cảnh Từ cũng dường như có hơi người hơn: “Này, Tầm Nhiên, vừa rồi ngô hỏi ngươi muốn ban thưởng thứ gì, ngươi còn chưa trả lời ngô đấy.”

Nam Mịch không dám nhìn Cảnh Từ, trong lòng suy nghĩ hai chữ “Tầm Nhiên”.

Thì ra tên tự của hắn là thế này? Giống như tên của con gái vậy.

Lúc này Cảnh Từ gật đầu: “Nếu Quân thượng muốn thưởng, vậy thì... Xin cho thần nghỉ ngơi một thời gian.”

Dường như không nghĩ đến Cảnh Từ sẽ nói điều này, Thần quân cũng sửng sốt, sau đó lại cười nói: “À, Cảnh điện chủ của chúng ta cũng biết mệt sao, được, chuyện lần này ngươi làm rất tốt, ngô chuẩn.”

Cảnh Từ hành lễ: “Tạ Quân thượng, thần xin lui xuống.”

Thần quân gật đầu, Cảnh Từ đi ra ngoài.

Thần quân quay đầu tiếp tục suy nghĩ nên tặng quà gì cho Nam Mịch, đưa mắt nhìn bội kiếm bên hông Nam Tu một cái rồi nhìn về phía nàng: “Hay là... Ta tặng con một thanh kiếm thì sao?”

Nam Tu suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu đồng ý với phụ quân: “Con cảm thấy rất tốt.”

Phụ tử hai người cùng bàn bạc, cảm thấy sẽ rất tuyệt nếu Nam Mịch có một thanh kiếm tốt nhất. Cũng mặc kệ vị tiểu Công chúa này có dùng đến hay không.

Tiệc sinh nhật của Công chúa vào buổi tối làm vô cùng xa hoa, ngay cả sinh nhật của chính Thần quân cũng không được phép quá phô trương, hiển nhiên có thể thấy được sự thiên vị.

Cả thiên hạ đều biết tiểu Công chúa không có thiên phú gì trên con đường Tu Linh, năm nay đã mười tám mà vẫn chưa Đăng Linh.

Tuy nhiên tiểu Công chúa trời sinh xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn mấy phần so với mẫu thân nàng là Vân Chi phu nhân, cũng xem như không cô phụ phần huyết mạch quý giá này.

Đôi mắt đào hoa ẩn tình kia lúc nào cũng chứa ý cười thấp thoáng, hai má không gầy ốm mà cân xứng, đôi mày cong cong khiến nàng thêm mấy phần mềm mại dịu dàng.

Tiệc tối hôm nay, nàng dán hoa điền trân châu màu lam giữa trán, mặc chiếc váy lụa vàng nhạt phối cùng khăn choàng vai màu xanh biển, tóc được búi cao, vật trang sức màu xanh lam gợn sóng trang trí trên mái tóc làm lộ cần cổ thon dài trắng nõn.

Nàng ngồi ngay ngắn bên cạnh Thần quân, đẹp đến nỗi không ai có thể rời mắt.

Không lâu sau khi yến hội bắt đầu, sứ thần các châu dựa theo lễ nghi cùng nói lời chúc mừng và dâng tặng lễ vật.

Nam Mịch cảm thấy mình chẳng khác cái chày giã tỏi là bao, cứ phải gật đầu mãi, trong lúc không ai chú ý, một vị sứ thần chưa nói xong mà nàng đã gật đầu, may mà đối phương đang mải mê chúc mừng nên không phát hiện Công chúa sớm đã thấy chóng mặt.

Yến tiệc tổ chức một lúc lâu thì cổ Nam Mịch cũng đã cứng đờ, Nam Tu sợ nàng quá mệt mỏi nên tìm cớ mang nàng ra ngoài hít thở không khí.

“Nếu muội mệt mỏi thì ra ngoài hít thở không khí, nói với phụ thân một tiếng là được.” Nam Tu đưa nửa cốc nước cho Nam Mịch.

Nam Mịch uống hai ngụm, hít một hơi nói: “Nhiều người nhìn như vậy, làm sao mà muội... Làm sao muội nói được, muội chỉ cần nhịn một chút là được, không phải là chuyện gì lớn.”

Nam Tu không nói thêm gì nữa, nhìn Nam Mịch một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Mịch Nhi, muội có muốn ra ngoài chơi không?”

“Đi đâu?”

“Thanh châu.”

Nam Mịch kinh ngạc: “Thanh… Thanh châu?” Nam Mịch cho rằng đi ra ngoài chơi cùng lắm là đi dạo ở ngoại viện hoặc là ra khỏi cung, nhưng không ngờ Nam Tu sẽ nói đến Thanh châu.

Nam Tu thấy nàng giật mình, cười một tiếng rồi tiếp tục nói: “Lần này sứ thần Thanh châu đến Thần đô, ngoài việc tặng lễ vật cho muội còn đem cho phụ thân một tin tức tốt.”

“Tin tức gì vậy?”

Nam Tu hắng giọng nói: “Nghe nói Thanh châu có một ngọn núi gọi là Đồ sơn, dưới núi Đồ sơn có người thuộc dòng họ Đồ sơn sinh sống, có một cao nhân xưng là Nhan Vũ tiên nhân, đã sống trên ngọn núi đó không biết bao nhiêu năm...”

Không đợi Nam Tu nói xong, Nam Mịch nhỏ giọng cắt ngang: “Có thể thông linh mạch của muội?”

Nam Tu thấy vẻ mặt hoang mang hiếm thấy của Nam Mịch, cười đáp: “Đúng vậy, thông linh mạch của muội, làm muội có thể luyện Linh thuật tốt hơn.”

Nam Mịch gật đầu, không nói gì nữa.

Hôm sau, Thần quân truyền Cảnh Từ đến đại điện của Thần quân hỏi chuyện, Cảnh Từ không thích uống rượu, đêm qua lại rời đi sớm nên hắn không bị đau đầu vì say rượu sau yến tiệc.

Vẫn cứ không vui không buồn đứng ở nơi đó.

Thần quân Nam Vấn Trạch nhíu mày, dường như có chuyện gì rất phiền muộn, ngài thở dài nhìn thoáng qua Cảnh Từ đang đứng ở một bên: “Tầm Nhiên, mấy năm nay ngươi ở ba châu phía Bắc, có thường ở lại Thanh châu không?”

Cảnh Từ: “Cũng có đôi lúc.”

Thần quân gật đầu: “Ngươi từng nghe qua Nhan Vũ tiên nhân ở Đồ sơn chưa?”

Cảnh Từ gật đầu.

Như đã quen với tính tình lạnh nhạt và ít nói của Cảnh Từ, Thần quân cũng không tức giận mà tiếp tục hỏi: “Ừ, chuyện tiên nhân đó là thật sao?”

Dường như đang nhớ lại, Cảnh Từ dừng một lát mới đáp: “Thần từng đến Đồ sơn nhưng chưa từng lên núi, cũng từng nghe lời đồn về Nhan Vũ tiên nhân nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy.”

Thần quân gật đầu, lại thở dài rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem, có thể Tu Linh hay không thật sự là do số mệnh sao?”

Không cần suy nghĩ nhiều thì Cảnh Từ cũng biết Thần quân đang gặp khó khăn vì tiểu Công chúa không thông linh tính, không hiểu sao hắn chợt nghĩ đến tiểu Công chúa ngồi ngay ngắn ở bữa tiệc hôm qua. Hàng năm hắn không ở Thần đô, thậm chí những năm đầu còn ở đây, hắn cũng rất ít tham gia những yến tiệc xa hoa như vậy nên không gặp nàng nhiều.

Bây giờ nghĩ kĩ lại, hắn cũng cảm thấy một nữ tử như vậy mà không thể Tu Linh là chuyện rất đáng tiếc.

Hắn cũng cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi khó hiểu, Cảnh Từ dừng một chút mới nói: “Mặc dù thần chưa đến Đồ sơn nhưng khi đi ngang qua đó, thần cảm thấy nơi đó quả thực là ngọn núi dồi dào linh lực, cho dù không có tiên nhân mà chỉ ở nơi đó một thời gian cũng sẽ có lợi.”

Dường như Thần quân có chút kinh hỉ: “Là thật sao?”

Cảnh Từ gật đầu: “Đồ sơn đúng là ngọn núi có nguồn linh khí dồi dào, chỉ có điều ở trong núi cách biệt với thế giới bên ngoài, dòng họ Đồ sơn dưới chân núi cũng cách núi khá xa, không tiện ở lại nên ít có người đến.”

Thần quân lại hỏi: “Vậy... nếu cho Công chúa đi Thanh châu, Tầm Nhiên cảm thấy thế nào?”

Cảnh Từ hơi do dự, về chuyện Đồ sơn, hắn chỉ trần thuật khách quan, nhưng tiểu Công chúa kim kiều ngọc quý, hiển nhiên hắn khó trả lời được.

Thấy đã qua một lúc lâu mà Cảnh Từ vẫn không trả lời, Thần quân biết hắn khó xử nên cũng không giận: “Từ nhỏ Mịch Nhi đã không thông linh mạch, nhiều năm qua con bé cũng vì vậy mà chịu đau khổ không ít, ngô muốn thử lại một lần nữa, đi tìm vị tiên nhân này một lần xem sao, nếu như không có thì để con bé ở Đồ sơn một thời gian, xem như cầu phúc. Núi non có linh, không biết có thể thay đổi mệnh của Mịch Nhi hay không.”



Thấy Thần quân đã quyết định, Cảnh Từ đứng ở một bên không nói gì.

Không lâu sau Thần quân truyền Nam Mịch đến, vẫn là một thân váy vàng nhạt, chỉ là kiểu cách không trang trọng như trong yến tiệc.

Nam Mịch liếc nhìn Cảnh Từ, không biết là bởi vì những câu chuyện dân gian đáng sợ đó hay là vì sát khí quanh người hắn quá nặng nề, đôi mày dài cặp mắt lạnh, nàng luôn cảm thấy hơi sợ sệt khi thấy hắn.

Nàng vừa tiến vào, Cảnh Từ đương nhiên nhìn nàng, nhìn thấy ánh mắt nàng chứa đầy hoảng sợ.

Cảnh Từ cũng có chút khó hiểu, nàng là Công chúa, sao vừa nhìn thấy một tên thần tử như hắn mà mắt lại đầy vẻ rụt rè như thế.

Thần quân nắm tay của con gái, để nàng ngồi bên cạnh mình: “Mịch Nhi, phụ thân tìm được một chỗ rất tốt ở Thanh châu, nơi đó có một vị tiên nhân rất lợi hại, con đi đến đó bái sư được không?”

Nam Mịch rụt rè sợ sệt liếc nhìn Cảnh Từ, nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân, vậy khi nào con có thể về?”

Thần quân đương nhiên cũng không nỡ xa con gái, nhưng tương lai sẽ có một ngày phụ huynh không bên cạnh con bé, chỉ riêng họ Nam thôi cũng đủ bao nhiêu kẻ thù thèm muốn tính mạng của cô.

Suy cho cùng bản thân cũng phải có bản lĩnh.

Thần quân suy nghĩ một lát: “Ít thì ba bốn tháng, nhiều thì một hai năm, con thấy sao?”

Bởi vì Nam Mịch không thông linh tính nên phụ huynh tốn không biết bao nhiêu công sức vì nàng, trong thâm tâm nàng biết khi nàng vừa sinh ra, mẫu thân vì khó sinh mà chết, còn nàng lại làm phụ huynh nhọc lòng. Không biết do tự trách hay là buồn bã vì sắp rời nhà, nước mắt Nam Mịch chảy xuống, khóc nức nở trả lời: “Dạ được.”

Thần quân dỗ nàng một hồi, nhân lúc xử lý công sự vội nói: “Mịch Nhi, con yên tâm, lần này ta để Tầm Nhiên hộ tống và bảo vệ con suốt chặng đường, đến lúc đó hắn sẽ trở về cùng con.”

Nam Mịch nhất thời sững sờ, trên má còn đọng lại hai giọt nước mắt.

Cảnh Từ đứng ở một bên cũng sửng sốt. Hắn ngay lập tức nghĩ đến, bản thân là điện chủ của Chá Phàm điện, chẳng lẽ thật sự muốn an dưỡng tuổi già à?

Hộ tống Công chúa mà không cần đánh đánh giết giết, bôn ba khắp nơi, đây đã xem như là được ban ân nghỉ phép rồi.

Nam Mịch nhất thời hoảng loạn, lắp bắp nói: “Phụ, phụ thân, Cảnh đại nhân bận như vậy, hẳn… hẳn là bất tiện lắm.”

Thần quân cười: “Hiện tại hắn đang chuẩn bị nghỉ phép ở Chá Phàm điện, hắn bận gì chứ,” Ngài đưa mắt nhìn Cảnh Từ, cười nói: “Lần này ngô cho ngươi ngày nghỉ để ngươi đi một chuyến cùng Công chúa, không phải ấm ức ngươi, ngươi đừng có quay đầu trách ngô nói mà không làm đấy.”

Cảnh Từ gật đầu nói: “Thần không dám.”

Thần quân nhìn Nam Mịch, thấy nàng nhíu mày bèn nói: “Phụ thân biết con chưa từng rời nhà, cũng không quen thân với Tầm Nhiên, nhưng con cứ yên tâm, ngay cả huynh trưởng của con cũng trở thành kẻ thua trận dưới Hỏa linh thuật của Tầm Nhiên. Chỉ khi hắn đi cùng con thì phụ thân và huynh trưởng mới yên tâm.”

Đương nhiên Nam Mịch không muốn để Cảnh Từ hộ tống, nhưng nàng biết phụ thân nói đúng, huynh trưởng là Thánh Điện hạ, sao có thể để hắn đi Đông Bắc xa xôi, mà Cảnh Từ đang nghỉ phép đúng là ứng cử viên sáng giá nhất, nhưng mà…. Nàng lướt nhanh qua người Cảnh Từ, chợt vô tình đối diện với cặp mắt đen trắng rõ ràng ấy, lòng nàng run lên, vội quay đầu đi.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, Tầm Nhiên, ngươi đưa Công chúa về cung, ngô cho phép ngươi có thể đến nội đình, qua lại với Công chúa nhiều hơn.” Thần quân lại nói, việc này xem như hoàn toàn ván đã đóng thuyền.

Cảnh Từ gật đầu. Thần quân hất cằm, Nam Mịch kì kèo một lát vẫn đứng dậy đi ra khỏi Thần Điện, trong lòng là sự hoảng loạn không nói nên lời.

Chú ý đến việc Nam Mịch đi chậm nên Cảnh Từ đành di chuyển bên cạnh nàng một cách mất tự nhiên, hai tay chắp sau lưng.

Nam Mịch không yên lòng nổi, Cảnh Từ ở bên cạnh nàng, nàng cảm thấy mình sắp bị đông cứng rồi, trong lòng không khỏi suy nghĩ, sao lại có người có thể lạnh lùng như vậy.

Suốt chặng đường không ai nói chuyện. Cảnh Từ nhấc bước chân, trong lòng cảm thấy nội đình Thủy Ly Cung đúng là quá xa, không nhịn được phải cau mày, bất giác khẽ thở dài.

Nghe được người bên cạnh như đang thở dài, Nam Mịch càng căng thẳng hơn, cũng may hôm nay váy tuy chấm đất nhưng cũng không quá nặng nề, không thì nàng sẽ bị vướng ngã. Nàng lấy hết can đảm nói: “Cảnh đại nhân, nếu ngài có việc thì… thì cứ đi làm đi, ta sẽ tự mình về cung.”

Cảnh Từ vẫn bước đi theo Nam Mịch, hắn đáp lại: “Quân thượng bảo thần tiễn Công chúa, thần sẽ đưa người về cung.”

Nam Mịch không thể nói thêm gì nữa, chỉ “À” một tiếng rồi ngừng nói.

Nam Tu đến nội đình tìm Nam Mịch nhưng không tìm được, vừa đi ra thì thấy được Nam Mịch đang hơi cúi đầu, khóe miệng mím nhẹ, bước đi cũng nhanh hơn ngày thường một chút, bên cạnh là Cảnh Từ luôn luôn nghiêm nghị lạnh lùng.

Cảm thấy sốt ruột, Nam Tu vội vàng đọc chú quyết, vọt đến chỗ Nam Mịch rồi kéo nàng lại bảo vệ kín kẽ, Nam Tu có chút mâu thuẫn khi nhìn thấy Cảnh Từ: “Cảnh đại nhân, sao ngươi lại đi cùng Công chúa?”

Cảnh Từ bình tĩnh đến lạ thường, không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột nhiên của Thánh Điện hạ. Hắn không khách sáo nhìn thẳng Nam Tu: “Quân thượng sai thần đưa Công chúa về cung.”

Nam Mịch thấy ánh mắt dò hỏi của Nam Tu, nàng mím môi, gật đầu.

Im lặng hồi lâu, Nam Tu mới gật đầu: “Là do ta đường đột, nếu ta đã gặp Mịch Nhi thì cứ để ta về cung cùng muội ấy.”

Cảnh Từ gật đầu chắp tay lại, không muốn nói thêm lời nào nữa, nhưng xoay người chưa đi được hai bước, hắn lại quay đầu lại, nhìn thoáng qua Nam Tu sau đó nhìn Nam Mịch: “Công chúa, ngày mai thần sẽ đến nói cho ngài về hành trình đi phía Đông.”

Không đợi huynh muội Nam thị kịp phản ứng thì Cảnh Từ đã đi xa.

Nhìn Cảnh Từ sải bước đi, Nam Mịch lại nghĩ đến tiếng thở dài của người bên cạnh lúc nãy, không khỏi có chút xấu hổ. Trong lòng nói vừa rồi mình chạy nhanh là được rồi.

Nam Tu nhíu mày hỏi: “Chuyến đi về phía Đông? Đi Thanh châu à?”

Nam Mịch gật đầu: “Vâng, phụ thân sai Cảnh đại nhân đưa muội đi.”

Nam Tu chậc một tiếng, cảm thấy khó chịu trong lòng, hắn dẫn Nam Mịch đi vào cung. Hắn đã đoán trước rằng cha sẽ sắp xếp để Cảnh Từ hộ tống muội muội, chỉ là việc này đã giải quyết xong thì hắn vẫn không thấy vui.

Ngược lại là Nam Mịch thấy hắn không dậm chân bực tức, cũng không phản đối thì không nhịn được hỏi: “Ca ca, huynh có ứng cử viên khác không? Huynh nói với phụ thân để thay với Cảnh đại nhân đi.”

Nam Tu nhìn nàng một cái, thở dài nói: “Huynh đã đoán trước phụ thân sẽ phái Cảnh Từ đi. Huynh cũng suy nghĩ hồi lâu nhưng đúng là không nghĩ tới người nào thích hợp hơn. Cảnh Từ tuy không dễ gần nhưng làm việc đúng mực, tu vi lại cao, để hắn đưa muội đi huynh và phụ thân cũng yên tâm hơn.”

Nghe những lời gần như giống hệt nhau của huynh trưởng và phụ thân, Nam Mịch cảm thấy chán nản, lần này đi về phía Đông chắc hẳn phải đi cùng Cảnh Từ rồi.

Quả nhiên, khi Nam Mịch vừa bắt đầu dùng bữa sáng vào ngày hôm sau, hạ nhân ngoài cửa đã truyền lời nói rằng Cảnh đại nhân cầu kiến. Nàng đành phải uống vội ngụm sữa sau đó cho dọn bàn ăn đi và mời Cảnh Từ vào.

Cảnh Từ vẫn mặc áo bào trắng, nhưng kiểu dáng hôm nay có vẻ tùy ý hơn, bên hông có thắt đai ngọc điểm xuyết ngọc hồng lựu, tóc buộc cao, lúc này Nam Mịch mới nhận ra rằng, dù là gặp riêng người khác hay là dự yến tiệc thì hắn cũng chưa từng mặc áo bào tay rộng đang lưu hành của nam tử hiện tại, lúc nào cũng là áo tay bó gọn gàng.

Nam tử ở Cửu Châu hiện tại thích kiểu phóng khoáng như gió, phần lớn tóc để nửa buộc nửa thả, nhưng vài lần gặp hắn đều buộc hết tóc lên, như thể hắn không thể để lại bất cứ thứ gì dư thừa.

Cảnh Từ chắp tay nói: “Công chúa, chuyến đi phía Đông lần này,” thấy Nam Mịch ngây ra nhìn hắn chằm chằm, Cảnh Từ khựng lại, hơi nâng giọng: “Công chúa?”

Nam Mịch lúc này mới từ trong mơ hồ tỉnh lại, chớp mắt nói: “Cảnh, Cảnh đại nhân, ngài nói tiếp đi.”

Cảnh Từ bình tĩnh nói tiếp: “Mặc dù rất nhiều phản tặc ở ba châu phía Bắc đã bị tiêu diệt nhưng vẫn còn tàn dư, cho nên để tránh phiền toái, chúng ta sẽ đi theo đoàn xe của sứ thần Thanh châu. Thần sẽ mang theo một đội người của Chá Phàm điện, đến Thanh châu rồi, chúng ta sẽ mượn đội ngũ của Thanh châu để đi Đồ sơn, bởi vì không thể phô trương nên tất cả đều giản lược.”

Nam Mịch gật đầu xem như đồng ý. Từ nhỏ đến lớn, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều là phụ huynh sắp xếp, nàng không có chủ ý gì, hiện tại Cảnh Từ nói rất nhiều chuyện cho nàng nghe, nàng đương nhiên cũng không có bất cứ ý kiến nào.

Cảnh Từ thấy nàng rất hợp tác, không nũng nịu bắt bẻ như các tiểu thư bình thường, vì thế hắn tiếp tục nói: “Sứ thần Thanh châu sẽ khởi hành vào ngày mốt, Công chúa chuẩn bị sớm một chút, tốt nhất mang theo ít thị nữ hầu hạ thôi.”

Tim Nam Mịch như bị thắt lại: “Ngày mốt? Nhanh vậy sao?”

Cảnh Từ không nói thêm gì nữa, một tay chắp sau lưng, một tay hơi nắm ở trước người, cứ như vậy vô cảm nhìn Nam Mịch. Nam Mịch thấy thái độ của hắn thờ ơ, còn phải rời khỏi nhà vội vã như vậy, nàng chợt thấy tủi thân, mếu máo, vành mắt đỏ lên, kéo theo tiếng khóc nức nở hỏi: “Cảnh, Cảnh đại nhân, có thể đi trễ một chút không?”

Giọng nói kia vô cùng tủi thân, mềm mại chui vào tai người khác. Cảnh Từ rất ít khi giao tiếp với nữ nhân. Cho dù có gặp phải thì hoặc là nữ tướng quân cứng rắn hơn cả nam nhân, không thì là nữ ma đầu hung dữ hơn cả ác quỷ. Hắn chưa gặp tình huống thế này bao giờ, trên mặt có chút bối rối không biết phải làm sao: “… Thần đi hỏi sứ thần Thanh châu xem có thể khởi hành trễ mấy ngày không.”

Nghe hắn nói vậy, Nam Mịch mới ngước mắt nhìn Cảnh Từ, một lúc sau lại dời mắt, nhút nhát nói: “Được…”

Cảnh Từ thương lượng với người Thanh châu nhưng sứ thần vội muốn trở về phục mệnh nên không dám trì hoãn. Cảnh Từ lạnh nhạt nhìn sứ thần, sứ thần rùng mình, đồng ý sẽ khởi hành trễ ba ngày.

Nam Mịch uể oải nhìn cung nhân đóng gói hành lý cho nàng, trong đó chỉ mang vài bộ quần áo, trâm ngọc, son phấn các loại, vì Cảnh Từ nói tất cả phải đơn giản nên nàng chỉ dẫn theo một thị nữ là Nhạc Đa.

Vào ngày khởi hành, do công việc của Thần quân bận rộn, hơn nữa không muốn chịu sự chia ly nên để Nam Tu đến tiễn. Vì không muốn phô trương nên hắn chỉ dặn dò vài câu, Nam Mịch đã khởi hành cùng đoàn xe.

Lần đi Thanh châu này, ngay cả người trong đoàn xe sứ thần cũng không biết người trong cỗ xe ngựa đang được nam tử áo bào trắng che chở là tiểu Công chúa, ngoại trừ sứ thần và người của Chá Phàm điện, không ai khác được biết việc này.

Nam thị trị vì chưa đến hai trăm năm, người Tu Linh tuổi thọ rất dài, hai trăm năm này làm sao đủ để diệt trừ dư đảng tiền triều đang trốn ở góc âm u của Cửu Châu.

Dư đảng tiền triều còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, trong năm tộc ở Cửu Châu, ba tộc còn lại cũng không an phận là bao, bản thân Nam Mịch lại là “căn cốt yếu ớt”, nên mọi chuyện đương nhiên không nên để lộ ra, dù sao thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, an toàn đến Đồ sơn bái kiến tiên nhân mới là chuyện đúng đắn.

Cảnh Từ cưỡi ngựa đi theo bên ngoài xe ngựa của Nam Mịch, vị trí không xa không gần. Nam Mịch mở cửa sổ xe ra, nhìn thấy hắn cưỡi trên lưng ngựa, thân hình hơi đong đưa theo bước đi của ngựa, mặt vô cảm, tựa như lớp băng trăm năm khó hiểu trên núi tuyết.

Chỉ nhìn một cái thôi, Nam Mịch nhịn không được mà run rẩy.

Bình Luận