tên ta sẽ được ghi vào sử sách
Hạ Lệnh Chi và thái tử bàn xong việc, xin ta tiễn hắn.
Ta không từ chối.
Đi được vài bước, hắn dừng lại, nhìn ta chế giễu: "Hầu hạ người ở cung Khôn Ninh chính là mục đích để ngươi dùng thủ đoạn vào cung?"
"Ninh Yến, trước kia ngươi kiêu ngạo thế kia mà? Ta đã nhìn nhầm ngươi rồi."
Ta cong môi: "Chưởng sự cung Khôn Ninh, ta tưởng ai cũng ngưỡng mộ. Không ngờ, trong mắt Hạ đại nhân lại là thủ đoạn?"
Hạ Lệnh Chi sửng sốt, vội vàng phản bác: "Miệng lưỡi sắc bén!"
"Ngươi lấy lòng thái tử, không tiếc phản bội lợi ích của phủ Bảo Định hầu, thật sự đáng giá sao?"
Hắn bảo ta ủng hộ lục hoàng tử. Dù sao thì trong cung, sinh con trai sẽ mơ tưởng đến ngôi hoàng đế, phủ Bảo Định hầu và Thục phi đương nhiên không ngoại lệ.
"Ngươi tự suy nghĩ cho kỹ, đừng phá hỏng mọi thứ." Hạ Lệnh Chi nhỏ giọng nói: "Bây giờ ngươi ra khỏi cung, ta vẫn có thể cưới ngươi làm thiếp."
Chát!
Ta tát hắn một cái.
Hắn ngây người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta.
Ta lau tay, liếc hắn một cái: "Hạ đại nhân, ta rất bận, không tiễn."
Hạ Lệnh Chi tức giận nhưng không dám nói, nhìn chằm chằm vào lưng ta, hận không thể nhìn thủng một lỗ.
Cái tát này, từ ngày hắn hủy hôn, ta đã muốn tặng cho hắn.
Hôn sự của ta và hắn, là do Bảo Định hầu làm chủ, mục đích là vì Hạ lão đại nhân có nhiều môn sinh khắp triều đình, hệ thống quan văn đan xen chằng chịt, có thể giúp hắn trong cuộc tranh giành ngôi vị.
Nhưng ta không ưa Hạ Lệnh Chi, đương nhiên không thân thiết với hắn, không ngờ hắn lại rất để bụng.
Thật khéo, ta cũng để bụng.
Ta đi được vài bước, thấy thái tử đang ở không xa.
Hắn hẳn đã nhìn thấy ta đánh Hạ Lệnh Chi, hiếm khi lộ ra vẻ chế giễu: "Đánh đau tay không?"
"Không đau." Ta lắc lắc tay.
Thái tử cười rất vui vẻ.
Tối về phòng, Tử Đàn đưa cho ta một lá thư: "Giống những lá thư trước."
Ta biết là của Hàn Tiêu.
"Người không xem sao?" Tử Đàn nhìn một hộp thư chưa mở của ta, thấy rất lạ.
"Ta nợ hắn hai trăm lượng." Ta mím môi cười: "Không muốn trả tiền nên không xem thư của hắn, tránh bị hắn đòi nợ."
Tử Đàn ngơ ngác nhìn ta, rõ ràng không hiểu tại sao ta lại nợ tiền người khác mà không trả.
Hoặc là, giữa việc nợ tiền và xem thư, có mối liên hệ gì đó.
"Nợ trước đã." Ta cất hộp thư đi.
Thời tiết ngày càng lạnh, khi kinh thành lại có tuyết rơi, thái tử cùng thánh thượng đi săn mùa đông.
Không xa lắm, chỉ mất nửa ngày đi bộ.
Đến giờ dùng bữa trưa, đột nhiên có người xông vào, đẩy ngự tiền thị vệ ra, quỳ phịch trước mặt hoàng hậu.
"Nương nương, thái tử điện hạ, điện hạ bị thương nặng, e là không xong rồi."
Ta nghe xong tim đập thót một cái.
Bình Luận