[thập niên 70] nữ trí thức quá chủ động, tháo hán chịu không nổi
Giang Nghênh Tuyết nắm chặt ga giường, muốn chống người dậy tát Hạ Hồng Lâm một cái.
Hạ Hồng Lâm lẩm bẩm: "Thật đáng tiếc, sao cô lại có thể coi trọng hắn chứ? Tôi và cô mới là trời sinh một cặp, cô nói có đúng không Nghênh Tuyết?"
"Ngươi! Ngươi!" Giang Nghênh Tuyết nghẹn một hơi trong cổ họng, cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Hồng Lâm.
Trơ mắt nhìn Giang Nghênh Tuyết trút hơi thở cuối cùng, Hạ Hồng Lâm vẫn thản nhiên, hắn ta thu hồi ánh mắt, không thèm nhìn thêm một cái nào nữa.
------
"Rầm!"
Một tiếng đập phá khiến Giang Nghênh Tuyết giật mình tỉnh giấc, cô đột ngột ngồi dậy thở hổn hển để giải tỏa nỗi đau đớn và sợ hãi ngột ngạt.
Đôi mắt lạnh lẽo của Hạ Hồng Lâm như vẫn còn lởn vởn trước mắt cô, nhưng rõ ràng lúc này cô đang nằm trên giường ở căn nhà cũ chứ không phải trong phòng bệnh lạnh lẽo.
Tờ lịch treo tường ghi rõ con chữ màu đỏ '1975', tiếng động bên ngoài phòng kéo cô trở về thực tại.
"Đến cầu hôn?!"
Giang Hồng Xương nghe Hạ Hồng Lâm nói xong, chiếc cốc tráng men trên tay rơi xuống đất.
Hạ Hồng Lâm ngồi trên ghế sofa trông rất lo lắng, mặt hắn đỏ bừng, vừa ngây ngô vừa kiên định nói: "Thầy ơi, em… là, là thế này, em biết Nghênh Tuyết năm nay có tên trong danh sách xuống nông thôn, sao cô ấy có thể xuống nông thôn được chứ.
Nếu cô ấy kết hôn với em thì có thể ở lại đây rồi.
"
Hôm qua Giang Nghênh Tuyết đã phàn nàn với Hạ Hồng Lâm, nói rằng Giang Hồng Xương quá cổ hủ, không muốn đi cửa sau để cô ở lại thành phố nên hắn ta mới nảy ra ý định này.
Hạ Hồng Lâm quen biết Giang Hồng Xương hai năm, kết quả là không kiếm được chút lợi lộc nào, nếu nhân cơ hội này trở thành con rể nhà họ Giang, chẳng lẽ Giang Hồng Xương còn có thể không nâng đỡ hắn ta sao?
Giang Hồng Xương và Đỗ Quyên nhìn nhau.
"Tiểu Hạ à! "
Giang Hồng Xương định nói lại thôi nhưng Hạ Hồng Lâm vội vàng ngắt lời:
"Thầy yên tâm, em đến cầu hôn là vì thật lòng thích Nghênh Tuyết! Em vốn định gây dựng sự nghiệp rồi mới nói với Nghênh Tuyết nhưng tình hình bây giờ khiến em thực sự không đợi được nữa! Thầy ơi, em nhất định sẽ đối xử tốt với Nghênh Tuyết, em thề cả đời này tuyệt đối sẽ không phụ cô ấy! Thầy đã có ơn tái tạo với em, em là một đứa trẻ mồ côi, sau này nhất định sẽ coi thầy và cô như cha mẹ ruột!"
Lời nói của Hạ Hồng Lâm khiến Giang Hồng Xương và Đỗ Quyên thực sự động lòng.
Đúng vậy, Hạ Hồng Lâm không cha không mẹ, kết hôn với Giang Nghênh Tuyết thì tương đương với việc ở rể, họ cũng không cần lo lắng con gái mình đi lấy chồng xa sẽ bị bắt nạt.
Đỗ Quyên mấp máy môi định đồng ý.
"Con không đồng ý!"
Giang Nghênh Tuyết đột nhiên đẩy cửa ra, nhìn Hạ Hồng Lâm, ánh mắt căm hận cho dù có cố gắng thu liễm lại vẫn bộc lộ ra ngoài.
Kiếp trước, để không phải xuống nông thôn, cô đã tùy tiện nắm lấy "cọng rơm cứu mạng" Hạ Hồng Lâm này, rất biết ơn hắn ta vì đã có lòng dũng cảm đến cầu hôn mình nên đồng ý với Hạ Hồng Lâm.
Nếu không phải Giang Hồng Xương vì lo tìm việc cho Giang Nghênh Tuyết nên tạm hoãn chuyện hôn sự thì có lẽ hai người họ đã thực sự kết hôn.
Nhưng Hạ Hồng Lâm nhờ vậy mà càng được Giang Hồng Xương tin tưởng, dưới sự nâng đỡ của ông, hắn thăng tiến nhanh chóng, chức quan ngày càng lớn nhưng không còn nhắc đến chuyện kết hôn nữa.
Giang Nghênh Tuyết đã trải qua cả một đời, bây giờ sống lại một lần nữa cô mới phát hiện ra tất cả những điều này đều có dấu vết để lại, chỉ là trước đây cô quá mù quáng.
"Nghênh Tuyết, anh biết bây giờ anh không xứng với em nhưng anh thật lòng thương em! Sau này anh nhất định sẽ cố gắng để em có cuộc sống tốt đẹp.
"
Hạ Hồng Lâm đứng dậy, thâm tình nhìn cô, ánh mắt cũng dần trở nên kiên định.
"Anh đã biết mình không xứng với tôi, vậy mà còn dám đến cầu hôn? Thật sự làm bẩn ngưỡng cửa nhà tôi.
"
Bình Luận