[thập niên 70] nữ trí thức quá chủ động, tháo hán chịu không nổi
Thôn của họ vào mùa hè năm giờ sáng đã phải dậy đi làm, xe bò này chậm trễ một chút thì ước chừng về đến nơi trời đã sáng.
Giọng nói của Tần Việt từ tính nhưng sảng khoái, mang theo sức sống tràn trề của tuổi trẻ.
Lần đầu gặp mặt, thái độ của Tần Việt có chút xa cách, không giống như kiếp trước lúc nào cũng nhìn chằm chằm Giang Nghênh Tuyết như một con chó lớn.
Giang Nghênh Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tần Việt trong bóng tối, mắt không chớp, cô không ngờ mình lại dễ dàng gặp được Tần Việt như vậy.
Tần Việt cả đời này thật ra cũng khổ.
Anh là hậu duệ của quân giải phóng nhưng vừa mới sinh ra không lâu thì cha đã ra tiền tuyến, từ đó không bao giờ trở về, được mẹ một mình nuôi lớn.
Góa phụ và trẻ mồ côi sống không dễ dàng, mặc dù họ là gia đình liệt sĩ nhưng cuộc sống của gia đình vẫn phải đến khi Tần Việt trưởng thành mới dần dần khá giả, vì vậy cũng chậm trễ việc cưới xin.
Sau đó Tần Việt đã quen với một cô gái trong làng, tuổi còn hơi nhỏ, nhà gái nói để thêm vài năm nữa, anh liền cứ trì hoãn mãi.
Ai ngờ ba năm sau chính sách nới lỏng, thanh niên trí thức thi nhau dùng mọi cách để trở về thành phố, vị hôn thê đã đính hôn của anh theo một thanh niên trí thức khác bỏ trốn, còn cuỗm luôn cả tiền sính lễ mà nhà họ Tần đã dốc hết vốn liếng lấy ra.
Tần Việt vì tiền sính lễ mà đuổi theo đến thành phố nhưng cũng không tìm được tung tích cô gái kia, chỉ là trải nghiệm này đã khiến anh bước ra khỏi thôn Thạch Lĩnh, dựa vào nỗ lực của bản thân vào sở công an, ai ngờ vừa được Giang Hồng Xương coi trọng thì nhà họ Giang lại gặp đại họa, anh cũng không được chết tử tế.
"Cảm ơn đồng chí Tần Việt, làm phiền anh giúp tôi chuyển hành lý, vất vả rồi.
"
Giọng nói của Giang Nghênh Tuyết trong trẻo, nói như lẽ đương nhiên.
Tần Việt tức cười, nhưng vừa cúi đầu lại phát hiện đôi mắt của cô thanh niên trí thức nhỏ bé trước mặt này được ánh trăng chiếu sáng lấp lánh, long lanh ánh nước.
Anh nhất thời cũng không nói ra lời từ chối, thấy Giang Nghênh Tuyết là nữ đồng chí, liền gỡ ba lô của Giang Nghênh Tuyết trên người cô xuống rồi đeo lên lưng mình, sau đó cúi người xách hai chiếc vali của Giang Nghênh Tuyết.
Hạ Hồng Lâm thấy vậy lập tức nói: "Cảm ơn đồng chí, cô ấy cãi nhau với tôi nên không chịu để tôi giúp.
”
Hắn ta tỏ vẻ Giang Nghênh Tuyết là người của mình, Tần Việt nghe xong thì mím môi.
Chăm sóc nữ đồng chí thì được, Tần Việt không có tâm trạng nói chuyện với tên mặt trắng đến từ thành phố:
"Mau lên xe, ông đây cả đêm không ngủ, còn muốn về ngủ bù đây.
"
Thái độ của Tần Việt khiến Hạ Hồng Lâm ăn một gáo nước lạnh, xấu hổ nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng Giang Nghênh Tuyết lại mắt sáng lấp lánh, từng bước từng bước đi theo Tần Việt, cố gắng ngẩng đầu nhìn từng đường nét khuôn mặt anh.
Tần Việt tính tình không tốt, cũng là do từ nhỏ dưỡng thành.
Trước cửa nhà góa phụ thị phi nhiều, những bà tám trong thôn hễ thấy mẹ anh đi gần ai là lại bịa đặt một phen, anh tính tình cứng rắn một chút mới có thể bảo vệ mẹ mình.
Cha anh là liệt sĩ, anh gây họa trong thôn thì mọi người cũng nhắm một mắt mở một mắt, vì vậy đạt được một sự cân bằng kỳ lạ.
"Cô nhét cái gì vào đây vậy, dọn cả nhà đến đây à?"
Tần Việt xách vali của Giang Nghênh Tuyết lên xe bò, nhướng mày nhìn Giang Nghênh Tuyết.
Trong bóng tối, Giang Nghênh Tuyết chỉ có thể nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Tần Việt, mặc dù Tần Việt bây giờ so với kiếp trước khi cô gặp có chút không đứng đắn, nhưng Giang Nghênh Tuyết tin rằng bản chất con người sẽ không thay đổi.
"Có thể là mẹ tôi đóng gói đồ hộp cho tôi, đồng chí Tần Việt, anh ăn không?"
Nếu là cô gái nhỏ khác, lần đầu gặp mặt bị trêu chọc như vậy có lẽ sẽ xấu hổ mà lùi lại ba bước.
Bình Luận