[thập niên 90] ta nhặt ve chai mua nửa khu phố
Không nghĩ rằng trời nóng thế này, làm việc cả buổi sáng khát nước khô cổ, nuốt không nổi, ăn kiểu đó thật khó chịu!"
"Ai mà chẳng vậy?
Nếu không phải vì gánh nặng gia đình, lương ở đây cao, thì ai mà muốn tới cái nơi khỉ ho cò gáy này! Trước không có làng, sau không có tiệm, đến nhà hàng nhỏ cũng không có!"
"Ha ha ha! Nếu thật sự có nhà hàng, ta cũng không nỡ đi ăn đâu! Cơm ở nhà hàng đắt đỏ lắm!"
"Này! Chưa nghỉ à? Nghe nói ở cổng có người bán đồ ăn, thức ăn cũng ngon lắm, có muốn đi xem không?"
"Có đắt không?"
"Ông Vương ăn xong rồi, về nói là không đắt, chỉ có hai đồng rưỡi một phần!"
"Đi đi đi! Xem thử xem! Nếu đắt thì không mua, nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào!"
Những người đầu tiên mua cơm rõ ràng trở thành bảng hiệu sống của nhà Triệu Lê Quân, một truyền hai, chẳng mấy chốc, cả công trường đều biết ở cổng có một cái quầy bán cơm.
Chưa đến nửa giờ, cơm của Triệu Lê Quân mang đến đã bán sạch.
"Xin lỗi nha! Cơm đã bán hết rồi! Nếu ăn ngon, ngày mai lại đến nha!"
Lê Quân cạo sạch thức ăn cuối cùng trong chậu đưa cho công nhân đứng đầu hàng, áy náy nói với những người còn xếp hàng phía sau.
Những công nhân không mua được cơm không hài lòng nói: "Sao bán nhanh thế? Sao không chuẩn bị nhiều hơn?"
"Đúng vậy! Đúng vậy, chúng tôi còn nhiều người chưa mua được cơm!"
Triệu Nguyên Tín vội vàng cười nói: "Thật xin lỗi! Ngày đầu tiên, không có kinh nghiệm, ngày mai chúng tôi nhất định chuẩn bị nhiều hơn!"
Nhìn chậu gỗ trống rỗng, những công nhân không mua được cơm liên tục dặn dò Triệu Nguyên Tín: "Ngày mai chuẩn bị nhiều hơn!"
Những công nhân đang kéo tới ngạc nhiên nói: "Bán hết rồi? Nhanh vậy?"
"Hết rồi! Về thôi!"
Nhìn những công nhân tới với vẻ phấn khởi mà đi về với vẻ thất vọng, anh em nhà họ Triệu mắt đỏ hoe.
Triệu Anh Nặc và Triệu Nguyên Tín tức giận tự đấm mình: "Tất cả là tại ta!"
Sao lại nhút nhát thế chứ? Hai phần là 5 đồng mà!
Đó không chỉ là cơm!
Đó là khách hàng!
Đó là tiền đấy!
Triệu Nguyên Tề tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Hối hận rồi phải không? Nghe lời Lê Quân là đúng!"
Triệu Lê Quân thấy anh trai chị gái hối hận đến đỏ mắt, vội vàng an ủi: "Không sao! Dù gì cũng là lần đầu tiên, ai mà biết được tình hình cụ thể! Thế này đã tốt rồi!"
Triệu Nguyên Hy không quan tâm nghe anh chị nói chuyện, căng thẳng đếm bát, sợ thiếu bát.
Nhưng chỉ học được nửa năm, thực sự cậu ấy không đủ khả năng, lo lắng đến toát mồ hôi trán.
"Anh hai, anh đếm giúp em xem có đủ 18 cái bát không?"
"1, 2,! 17, 18! Không thiếu!"
"Phù! Em cũng nghĩ không thiếu, vừa rồi em đã luôn nhìn họ mà!"
Triệu Lê Quân bất ngờ nhìn em trai, không ngờ một câu dặn dò lại khiến cậu em để tâm như vậy.
Triệu Nguyên Tín thu dọn chậu, không nhịn được nói: "Lê Quân, hay chúng ta bán cơm buổi tối nữa đi?"
Triệu Anh Nặc nghe thấy, động tác tay khựng lại, đầu hơi nghiêng.
"Buổi tối không bán được!"
"À? Tại sao?" Bốn người đồng thanh hỏi.
.
Bình Luận