thiên sơn ngã độc hành

Chương 7: Hoàn chính văn
41

Tôi đang mang thai.

Chúng tôi không cố ý tránh thai, kết quả này có thể nói là đương nhiên.

Nhưng khi nhìn thấy kết quả thử thai trong phòng tắm, trong lòng tôi vẫn như có tiếng pháo hoa.

Tôi mang trong mình đứa con của Tống Thần

Không thể tin được.

Tống Thần đang sắp xếp tài liệu trong phòng sách, tôi mở cửa bước vào.

Anh ngước lên, nhìn thấy tôi, mỉm cười hỏi: "Tối nay em muốn ăn gì? Lẩu? Rau xào?"

Tôi hỏi anh: “Phụ nữ mang thai có kiêng kỵ gì không?”

Anh ấy nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Không thể hút thuốc và uống rượu? Những điều khác không nên kiêng kỵ. Từ góc độ y học, chế độ ăn uống bình thường là được..."

Tôi nhìn anh và cười, cười và cười.

Anh chợt nhận ra điều gì đó và dừng lại giữa câu.

Anh kinh ngạc, không thể tin được, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tôi

"Ở đây"

Tôi đưa que thử thai cho anh: “Chúc mừng Tống Thần, anh sắp được làm cha rồi.”

Trong giây lát, anh muốn bế tôi lên, nhưng có lẽ vì thương đứa bé nên anh đã dừng lại.

Sau đó tôi thấy anh ấy đi vòng tròn trong phòng làm việc.

Tôi sửng sốt, không khỏi bật cười: “Anh có thể dừng lại một chút không”

Anh ngồi xuống cạnh tôi theo chỉ dẫn, luồn ngón tay vào mái tóc dài của tôi, nhẹ nhàng ôm đầu tôi rồi cúi đầu hôn tôi.

Không có từ ngữ nào đẹp hơn vành tai chạm tóc mai*.

*耳鬓厮磨: Ý chỉ hai người quấn quýt bên nhau, cực kỳ thân thiết gần gũi.

Dần dần, tôi chuyển từ ngồi sang nằm, nép mình vào chiếc ghế sofa mềm mại, mở to mắt nhìn anh.

Lúc này tôi rất ít khi mở mắt nên hơi ngạc nhiên.

"Hóa ra tai của anh sắp chuyển sang màu đỏ rồi."

Anh ấy im lặng một lúc rồi nói: "Em cũng có thể dễ dàng chuyển sang màu đỏ, không chỉ ở tai."

Một số hình ảnh không thể miêu tả biến thành clip được phóng to vô hạn trong tâm trí tôi và làm mặt tôi đột nhiên đỏ bừng lên.

Tôi theo thói quen cố tìm thứ gì đó để che mặt nhưng tất cả gối đều bị ném xuống đất.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, tôi đành vùi mình vào vai anh, trầm giọng nói: “Tống Thần, anh hình như học được điều xấu rồi.”

Rõ ràng trước đây tôi mới là người trêu chọc anh ấy

Tống Thần bắt chước tôi, hạ giọng nói với tôi: “Trước đây anh hay dè dặt, nhưng bây giờ thì không.”

Tôi dường như nhận ra điều gì đó: “Cho nên?”

Anh cười: “Cho nên sau này sẽ xấu hơn một chút.”

42

Tống Thần bắt đầu đi làm bình thường.

Vào thứ bảy, khi cả hai chúng tôi đều đi nghỉ, anh ấy đã cùng tôi đi khám thai.

Trong hình ảnh siêu âm màu 4 chiều, em bé đá chân lười biếng và không hợp tác cho lắm.

Tống Thần chăm chú nhìn những hình ảnh mờ ảo trên màn hình, nghiêm túc hơn tôi.

Bác sĩ thu máy dò lại, mỉm cười: “Em bé rất khỏe mạnh.”

Ông ấy cũng dặn dò Tống Thần: “Bây giờ đã bảy tháng, có lẽ sẽ khó ngủ hơn. Cần cần phải quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của bà bầu. Mang thai không phải là một việc dễ dàng.”

Tống Thần gật đầu một lúc, như muốn ghi nhớ tất cả những gì bác sĩ nói.

Tôi không thể không mỉm cười.

Thời gian thật kỳ diệu phải không?

Lần đầu tiên gặp Tống Thần, làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng một ngày nào đó người đàn ông với vẻ mặt xa cách và lạnh lùng đó sẽ cùng tôi đến phòng khám sản khoa và nghiêm túc học tập để trở thành một người cha tốt

Sau khi ra khỏi bệnh viện, đi ngang qua rạp chiếu phim, anh ấy đột nhiên hỏi tôi: “Em có muốn đi xem phim không?”

Tôi nhanh chóng vào tra cứu thông tin: “Nhưng những phim chiếu gần đây đều là phim hành động, à, chúng ta đi xem cái này nhé, phim tình cảm.”

Phim hành động chắc chắn liên quan đến đánh nhau và đánh nhau, và tôi không muốn anh ấy xem nó.

Anh ấy nói: "Xem cái em muốn xem đi, anh đều được."

Nhìn theo ánh mắt của anh, là một cặp đôi rất sôi nổi

Anh nói thẳng thừng: “Hình như đã lâu lắm rồi anh mới cùng em đi xem phim và làm điều mà một cặp đôi bình thường nên làm.”

Tôi mỉm cười nắm tay anh: “Tống Thần, anh có muốn bù đắp những năm tháng không ở bên em không?”

Anh không nói gì, đó là sự đồng ý của anh.

Tôi tựa đầu vào vai anh, cười đi nói lại: “Anh không cần phải làm gì đặc biệt, chỉ cần có anh ở đây, em sẽ vui vẻ.”

43

Khi phim kết thúc thì trời đã tối.

Đây không phải là một bộ phim thú vị cho lắm, tôi đã buồn ngủ sau khi xem được một nửa

Khi Tống Thần đánh thức tôi, gần như tất cả người trong rạp đều đã đi hết

Đôi mắt anh ấy dường như sáng lên và anh ấy đang nhìn tôi đầy thích thú.

Tôi ho khan nói: “Là con anh muốn ngủ, không phải em.”

Tống Thần cười nhẹ: “Ừ, đều là lỗi của bảo bối.”

Anh từ từ đỡ tôi dậy rồi từ từ bước ra ngoài, chuẩn bị bắt taxi.

Tân Nhai Khẩu* rất sôi nổi, tôi đi ngang qua một bà già tóc bạc, mặc sườn xám, tinh thần rất tốt và có khí chất độc đáo.

*Một đường ở Nam Kinh

Tôi kéo tay áo Tống Thần, ra hiệu cho anh ấy nhìn qua: “Nữa già em sẽ mặc cái này.”

Anh suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười: “Vậy anh có cần một bước cũng không rời không?”

Tôi hỏi: “tại sao?"

Anh nghiêm túc nói: “Vợ anh xinh đẹp như vậy, anh sợ những ông già khác sẽ cướp cô ấy khỏi tay anh.”

Tôi cười và muốn nói, nhưng đột nhiên bị một tiếng ồn ào cắt ngang.

Có một đứa trẻ đang treo mình trên cửa sổ một tòa nhà, bám chặt vào khung cửa sổ khiến nó bấp bênh.

Tống Thần cũng nhìn sang.

Giây tiếp theo, anh sải bước tới——

Cùng lúc đó, đứa trẻ mất hết sức lực và ngã mạnh từ khung cửa sổ xuống

Tôi ôm chặt trái tim mình.

May mắn thay, thật may mắn, Tống Thần đã bắt được.

Đứa trẻ đang khóc đã được người khác bế lên, Tống Thần vẻ mặt đau đớn ấn vào cánh tay

Tôi vội gọi 120, ôm eo chạy tới hỏi: "Anh có sao không? Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?"

Anh ấy thả lỏng lông mày và an ủi tôi: "Không sao đâu. Có trọng lực nên không đau lắm."

Nói dối.

Rơi từ độ cao như vậy làm sao có thể ổn được chứ, không phải là tôi chưa học vật lý đâu.

Xung quanh có người đang dùng điện thoại quay phim, lẩm bẩm: "Má ơi, Ở Tân Nhai Khẩu, có một đứa bé rơi xuống, cha mẹ vẫn phải chú ý..."

Tôi nhanh chóng bịt mặt Tống Thần lại và hét lên: "Đừng chụp ảnh nữa! Đừng chụp ảnh nữa!"

Tống Thần cũng phản ứng lại, hạ vành mũ xuống, vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi an ủi: “Không sao đâu, đi thôi.”

Không đợi xe cấp cứu, chúng tôi vội vã rời khỏi hiện trường và đi bộ đến phòng bệnh viện.

Trên đường đi, tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Lo lắng cho cánh tay của anh ấy, lo lắng cho những đoạn video đó.

Trong lúc Tống Thần được bác sĩ bó bột, anh ấy phân tâm an ủi tôi: “Không sao đâu, Hiểu Hiểu. Anh ở xa quá, lại đội mũ nên cơ hội nhìn rõ mặt là rất thấp. Đừng lo lắng, được chứ?”

44

Kết quả lại trái lại như vậy

Hôm nay, Châu Huyên đã gửi cho tôi một đoạn video.

Trong video, cậu bé run rẩy và một người đàn ông mặc đồ đen chạy tới đỡ cậu bé lên.

Ngay lúc rơi xuống, bàn tay của cậu bé đã hất văng vành mũ của người đàn ông ra, để lộ toàn bộ khuôn mặt.

…………

Giọng nói trong video tiếp tục: "Bắt nhanh và chắc chắn. Anh hùng hạ thế là cái gì? Đây chính là anh hùng hạ thế”

Video này có hơn 100.000 lượt thích, tôi không thể ước tính số lượt xem sẽ cao như thế nào hoặc có bao nhiêu người đã xem video này.

Ở phần bình luận mọi người đều khen nhưng tay chân tôi lạnh buốt, ngực tôi như thắt lại.

Trong đầu tôi đủ loại tưởng tượng lộn xộn hiện lên, muốn gọi cho Tống Thần, nhưng cổ họng lại không có âm thanh nào phát ra.

Chiếc điện thoại trượt khỏi tay tôi và rơi xuống đất kêu một tiếng vang.

Tống Thần bước ra khỏi phòng làm việc, đi theo tiếng động và nhận thấy tôi có điều gì đó không ổn.

Anh ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: "Hiểu Hiểu? Em thấy khó chịu ở đâu à?"

Bàn tay anh nắm lấy tay tôi, rất ấm áp

Đoạn video kết thúc và bắt đầu lặp lại, những tiếng nói phấn khích của người qua đường vang lên: "Má ơi, đứa trẻ đó sắp ngã——"

Tống Thần nhấc điện thoại lên, nhìn thoáng qua, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, anh vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi nói: "Không sao đâu, tin anh đi, anh sẽ xử lý được."

Nói xong anh đứng dậy đi ra ban công gọi điện thoại.

Tôi cầm điện thoại lên và xem đi xem lại video.

Tống Thần quay lại, nắm tay tôi nói: "Hiểu Hiểu, đừng xem nữa, nó sẽ bị xóa."

Nước mắt như nghẹn lại trong cổ họng, tôi không nói nên lời, chỉ mở bàn tay anh ra, cúi đầu xuống, tiếp tục load lại

Load lại, load lại

Không biết phải làm mới bao lâu nhưng cuối cùng nó hiện ra “Video này đã bị xóa, vui lòng quay lại trang chủ để xem những video thú vị hơn”.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tống Thần chậm rãi ôm tôi từ phía sau, bao bọc tôi hoàn toàn.

Nhiệt độ cơ thể anh, nhịp tim anh, hơi thở anh.

Tôi lại nghe thấy giọng nói của anh, có vẻ đau lòng: “Anh xin lỗi, Hiểu Hiểu.”

Tôi nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay anh: “Đừng nói xin lỗi, Tống Thần.”

Việc anh cứu người không chút do dự không phải lỗi của anh.

Việc anh bí mật ẩn danh không phải là lỗi của anh

Anh là một người tốt, một người tốt bụng nhất.

Cho dù cả thế giới có nói lời xin lỗi thì đó cũng không phải là anh

Tôi quay lại và ôm lấy mặt anh ấy.

Ánh nắng chiếu vào, tôi có thể thấy rõ trên hàng mi dài và cong của anh ấy có chút hơi ẩm.

45

Khi ngày dự sinh sắp đến, chúng tôi đến bệnh viện để khám thai lần cuối.

Bác sĩ cười nói đứa bé rất khỏe mạnh, đồng thời nói đứa bé không thích vận động, sau này chắc chắn sẽ có tính chậm chạp

Tôi cũng cười: “Nó chậm rãi, giống hệt bố”.

Vẻ mặt của Tống Thần tựa hồ có chút tiếc nuối.

Bác sĩ trêu anh: "Sao vậy? Anh không thích sao?"

Tống Thần cười nói: "Nếu như đứa bé giống như vợ của tôi thì tốt hơn."

Bác sĩ cười nói đùa: “Rồi nếu chăm chỉ sinh thêm con thì sẽ luôn có một đứa giống mẹ”.

Anh luôn phớt lờ những trò đùa này, nhưng bây giờ anh lại nghiêm túc gật đầu, như thể tán thành: “Nếu vợ tôi đồng ý thì quả thực có thể.”

Tôi hơi đỏ mặt, cảm ơn bác sĩ xong liền nắm tay Tống Thâm bước ra ngoài.

Anh đang cố gắng vượt qua rào cản tâm lý, sau khi tôi có thai, anh không cho tôi lái xe nữa.

Chiếc xe hòa vào đường chính và dừng lại ở đèn giao thông.

Tôi quay đầu lại nhìn anh.

Thời gian dường như đặc biệt khoan dung với anh, tuy anh hơn tôi hai tuổi nhưng vẫn trẻ trung và đẹp trai như lần đầu tôi gặp anh.

Tống Thần chú ý đến ánh mắt của tôi, bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"

Tôi mỉm cười nói: “Anh chàng đẹp trai, anh có thể cho tôi thông tin liên lạc của anh được không?”

Anh hợp tác với tôi: “Không, tôi đã có gia đình rồi.”

Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng tôi không khỏi bật cười, tựa lưng vào ghế mà cảm thấy ấm áp khắp người.

Nếu như Châu Huyên ở đây, cô ấy sẽ tức giận đến mức hét lên: "Kỷ Hiểu Hiểu, cậu có phải quá đáng lắm không"

Nhưng tôi cũng không thể làm gì được, Tống Thần muốn nói gì thì nói, tôi đều vui vẻ

Giống như tôi sinh ra để yêu anh vậy.

Đèn đỏ chuyển sang xanh và xe tiếp tục di chuyển về phía trước.

Phía trước hình như có một vụ tai nạn giao thông, hai ô tô áp sát nhau, chủ xe đang hút thuốc trên vỉa hè.

Chắc đang đợi cảnh sát giao thông chăng?

Tôi không suy nghĩ nhiều chỉ về phía bên phải: “Có thể đổi hướng không? Bên kia cũng có thể đi được”

Tai nạn xảy ra vào lúc này.

Có nhiều tiếng súng nổ, và trước khi tôi kịp phản ứng, tôi phát hiện kính chắn gió phía trước đã vỡ tan.

Tống Thần sắc mặt lạnh lùng, hai tay nắm vô lăng, gân xanh nổi lên.

Anh nghiêng đầu nói “Ngồi yên”, sau đó xe đột ngột chuyển hướng và động cơ gầm rú.

Tôi nắm lấy tay vịn, hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai người chủ xe đang hút thuốc, lúc nào đó đã làm mất điếu thuốc và trên tay có súng.

Đây là khu vực trung tâm thành phố và có ai đó đang nổ súng

Xung quanh vang lên những tiếng động lớn và tiếng la hét, đám đông bỏ chạy, có người mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó đang kêu: "Này, cảnh sát, có người nổ súng ở đây!"

Tôi không biết tại sao, nhưng tôi khá chắc chắn rằng hai người này đến đây vì Tống Thần.

Tôi run rẩy toàn thân nên lấy điện thoại di động trong túi ra và gọi cho chú Viên

Reng...reng...reng

Chỉ vài giây thôi nhưng dài như cả thế kỷ.

Tôi nhìn thấy một người lên xe, và chiếc xe trông có vẻ bị trầy xước nặng ngay lập tức đuổi kịp chúng tôi trên đường đi.

Người còn lại đứng yên, nheo mắt, giơ súng lên.

Giọng nói của chú Viên cuối cùng cũng vang lên: "Alo, Hiểu Hiểu?"

Điện thoại đã bị rơi.

Tôi lao tới ôm lấy Tống Thần.

Đùng--

Viên đạn xuyên qua lưng tôi, cơn đau dâng trào, bụng dưới có cảm giác nặng trĩu khó tả, tôi thở hổn hển.

Cơn đau lấn át tất cả, tôi muốn nhắm mắt lại nhưng không thể, nước mắt rơi xuống, trái tim tôi phút chốc ấm áp, rồi lại trở nên lạnh lẽo.

Tống Thần ôm chặt tôi, tôi nhìn thấy má.u trên cổ anh ấy.

Tôi cố gắng hết sức để nhìn thấy anh ấy, nhưng may mắn thay, trên cơ thể anh ấy không có vết thương nào, chỉ có máu của tôi.

Anh dùng quần áo băng bó vai tôi, tôi chưa bao giờ thấy anh hoảng sợ như vậy, tay anh run rẩy.

Một dòng máu liên tục chảy ra, thấm ướt đầu ngón tay của anh.

46

Lại một tiếng gầm vang lên, sau đó đuôi xe bị va chạm, cả chiếc xe trượt về phía trước, phát ra âm thanh ma sát dữ dội và chói tai.

Những cú va chạm liên tục dường như đang gi.ết chết chúng tôi.

Tống Thâm đưa tay chạm vào mặt tôi, khàn giọng nói: “Hiểu Hiểu, đợi anh trở lại, nhất định phải đợi anh trở lại”

Anh buông tay tôi ra, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị và lạnh lùng, anh rút khẩu súng từ thắt lưng ra và mở cửa xe kêu một tiếng.

Tôi nghiêng đầu ngã xuống ghế phụ, cơn đau nhói lan từ lưng xuống toàn thân, như bị một con dao cứa vào, từ trên xuống dưới

Một vài tiếng súng vang lên, thế giới dường như im lặng.

Sau đó là tiếng còi báo động rền rĩ.

Trên chiếc điện thoại rơi xuống đất, chú Viên không ngừng hỏi: "Hiểu Hiểu Hiểu Hiểu? Con bị sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Nhưng tôi đã không thể trả lời.

Toàn thân tôi lạnh buốt, bụng dưới đau nhức liên tục và một luồng ánh sáng trắng lóe lên trước mắt tôi.

Tôi không thể nhìn thấy gì cả, tôi lạnh quá...

…………

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã ở trong xe cứu thương.

Tôi được bịt miệng và mũi bằng mặt nạ dưỡng khí, Tống Thần người đầy máu, quỳ xuống bên cạnh tôi, hai tay ôm chặt tôi, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

May mắn thay, anh ấy có vẻ ổn.

Tôi chớp mắt, mới phát hiện mình hoàn toàn không nói được, toàn thân đau nhức, xương cốt như bị nghiền nát từng tấc một.

“Đừng ch.ết, Hiểu Hiểu xin em, đừng ch.ết.” Anh run rẩy áp má mình vào má tôi.

Mặt tôi hơi nóng lên, tôi cố gắng nhìn.

Hóa ra đó là nước mắt của Tống Thần.

Nó nhỏ giọt trên mặt tôi, nhưng nó dường như chạm vào trái tim tôi.

Cơn đau ở lưng và cả vùng bụng dưới bỗng nhiên không còn đau nữa, tôi run rẩy muốn giơ tay lên bảo anh đừng khóc.

Nhưng tôi không thể nhấc lên và không thể nói được.

Chúa ơi, con chỉ muốn nói chuyện với anh ấy

Chúa ơi, con mệt quá, lạnh quá, không, con không muốn nhắm mắt, để con nói chuyện với anh ấy…

Một số dụng cụ phát ra âm thanh chói tai, các bác sĩ và y tá tập trung xung quanh.

Tống Thần không ngừng nói vào tai tôi: "Đừng ngủ, Hiểu Hiểu đừng ngủ."

Tôi lắc đầu thật mạnh và cuối cùng chạm ngón tay vào má anh ấy.

Anh run rẩy đặt những ngón tay của tôi lên mặt anh, giọng anh run run.

"Đừng ngủ, anh kể cho em nghe một chuyện được không? Có một lần, tên trùm nghi ngờ có nội gián nên bỏ bọn anh lên núi tự sinh tự diệt. Lúc đó, anh đã bị đạn bắn vào chân, ban đêm có sói ngửi thấy, anh chạy không được, đã muốn bỏ cuộc. Trong ảo giác, anh nghe thấy tiếng em khóc, tưởng rằng em vẫn đang đợi anh nên anh bắn viên đạn cuối cùng vào con sói rồi từng chút một bò trở lại đường ”.

Anh nghẹn ngào nức nở, đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ: "Hiểu Hiều, đừng rời xa anh, nếu em rời đi, anh sẽ không thể sống được nữa."

Cơn đau dần dần trở nên không thể cảm nhận được, tôi lấy tay lau nước mắt cho anh.

Vừa mở miệng, bọt máu trào ra, không biết có nghe được hay không.

"Tống Thần đừng khóc, kiếp sau em sẽ quay lại tìm anh."

Tôi dữ dội, thở hổn hển dữ dội và đôi mắt dần mất đi tiêu điểm.

Tống Thần ôm chặt lấy tôi khóc như một đứa trẻ, nhìn vô cùng đau lòng.

Bóng tối tràn vào, nhấn chìm mọi thứ.

Mọi giác quan đang dần mất đi chức năng.

Trong thời gian và không gian hỗn loạn, tôi trở về mùa thu năm 18 tuổi.

Tôi ló đầu ra ngoài cửa sổ ô tô và nhìn thấy chàng trai lạnh lùng cầm ô một mình bước đi trong cơn mưa thu lộp độp.

Xe đang tiến về phía trước còn anh ấy đang ở phía sau

Cuộc đời này dù dài hay ngắn, tôi vẫn thật may mắn khi có thể sánh vai cùng anh, cùng anh trải qua một thời gian

…………

Đã từng có một người mà tôi yêu hơn cả mạng sống.

Tôi đã cầu nguyện với Chúa, cầu xin cho anh bình an, ngay cả khi tôi phải trả giá bằng chính mình.

Giao dịch này, tôi không thiệt

Tống Thần, em yêu anh, yêu anh rất nhiều.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình Luận