thuyền đêm bến vắng
Chương 2: Hình xăm
Cả đêm ngủ không ngon giấc, trong lúc ngủ Vãn Chu liên tục mơ thấy những cảnh tượng ở trường cấp ba. Khi tỉnh dậy đứng trước gương trông cô còn mệt mỏi hơn cả trước khi đi ngủ.
Cô nghĩ về buổi xem mắt và nhận ra rằng vì họ là bạn học cấp ba nên cô không thể giải quyết qua loa vậy được, ít nhất cô nên chủ động mời ăn tối để xin lỗi mới phải.
Vì vậy, trước tiên cô đổi ghi chú ban đầu của anh ta trên Wechat thành Phương Chính, sau đó gửi tin nhắn: “Anh Phương, hai ngày cuối tuần này, vừa đúng lúc tôi được nghỉ, không biết anh có rảnh để tôi mời anh ăn một bữa không?”
Đối phương đáp lại trong giây lát: “Okkk, sáu giờ tối Chủ nhật vẫn ở nhà hàng cũ, không gặp không về.”
Vãn Chu lấy làm lạ với thái độ của anh ta so với những lần trò chuyện trước đây ở Wechat. Theo kinh nghiệm xem mắt mấy lần của cô, phản ứng của anh Phương này hình như không giống đối tượng xem mắt bình thường nên có, mà giống như đang muốn tìm tòi nghiên cứu ra điều gì đó từ cô hơn.
Chung quy là cảm giác rất kỳ lạ, nhưng anh chàng kia lại lạ vừa phải, không biết là lạ ở chỗ nào.
Vãn Chu chỉ có thể cho rằng do mình nghĩ nhiều, vì đã độc thân quá lâu nên có vẻ đa tâm.
Thứ Bảy cô về nhà bố mẹ như thường lệ.
Bố mẹ Nhậm đều đã nghỉ hưu nên ngày thường rất rảnh rỗi. Trước khi nghỉ hưu, bố Nhậm là trưởng phòng của Cục Y tế. Ông ấy không có sở thích và đam mê gì lớn, chỉ thích chơi chim và uống trà. Mẹ Nhậm là giáo viên dạy Ngữ văn cấp hai, suốt đời dạy học, cả đời một lòng.
Vì sau khi nghỉ hưu không còn phải lo lắng cho học sinh nữa nên bà chuyển sự chú ý sang con gái mình. Thấy cô sắp vào hàng đầu ba rồi mà còn chưa có bạn trai nên bà mới gấp gáp tìm bạn trai cho cô.
Vì vậy, kể từ sau khi tốt nghiệp và thành nghiên cứu sinh, Vãn Chu đã trở thành nạn nhân của chuyện này.
Lúc còn đi học, cô có thể lấy việc học làm cái cớ, nhưng khi bắt đầu đi làm, cô phải đặt vấn đề hôn nhân và con cái vào nhật trình.
Vừa về tới nhà, thấy mẹ Nhậm lại bắt đầu cằn nhằn, Vãn Chu vội nói: “Mẹ, con đã chủ động hẹn người ta rồi, tối Chủ nhật này con sẽ ăn tối với anh ấy. Mẹ đừng nói nữa mà!”
Mẹ Nhậm nghe vậy thì hài lòng ngừng lời muốn nói rồi hừ một tiếng: “Như thế mới đúng chứ.” Bà quay người đi vào bếp tiếp tục chuẩn bị bữa trưa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vãn Chu và bố Nhậm bất lực nhìn nhau, nhìn nhau nhưng không nói gì mà chỉ thở dài.
Vãn Chu trở về phòng, lục lọi sổ tay tốt nghiệp trung học và bức ảnh chụp tập thể.
Cô nhìn hình và đúng là nhớ không nhầm, quả nhiên chính là cặp sinh đôi của lớp bên cạnh.
Bên cạnh Phương Chính là một nam sinh, mỉm cười lười biếng nhìn vào ống kính với ánh mắt thờ ơ.
Vào thời mà thanh thiếu niên được ăn uống đầy đủ, trổ mã và phát triển toàn diện, anh vẫn cao hơn các bạn cùng trang lứa, như hạc giữa bầy gà.
Giang Độ.
Là người mà thuở thiếu thời cô có thể viết tên anh lên đầy một trang giấy.
Là người mà cô lặng lẽ dùng thơ cổ gắn tên mình với tên anh, chỉ cần một lần thì thầm đã khiến trái tim người ta rung động.
Là người khiến cô dù ghét những cuộc xem mắt nhưng khi nhận ra đó là bạn thân của anh, cô vẫn sẵn sàng chủ động hẹn người ta.
Trái tim Vãn Chu run lên không thể kiểm soát khi nhìn thấy hai chữ này.
Cô không biết cuộc sống sẽ diễn ra thế nào, nhưng mỗi khi gặp ai đó hoặc điều gì đó liên quan đến anh, cô không thể không đến gần để tìm hiểu và sưu tầm.
Vãn Chu cúi đầu yên lặng nhìn thiếu niên trong hình, ngón tay chạm khẽ vào mặt anh rồi thu về.
Quả nhiên lại thất bại rồi, cô vẫn không thể giữ được bản thân.
-
Để thể hiện thành ý của mình, tối Chủ nhật, Vãn Chu đã đến nhà hàng sớm hơn nửa tiếng.
Phương Chính vẫn chưa đến. Cô ngồi xuống xem thực đơn, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó kiểm tra điện thoại di động xem có tin nhắn nào mới trong nhóm khoa không. Cô không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này là gì, rõ ràng người cô gặp không phải anh, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi sợ hãi và bất an.
Vãn Chu đang cúi đầu trầm tư thì Phương Chính đến.
“Hi, cô Nhậm, xin lỗi vì đến muộn vài phút, lúc gần đi thì công ty có chuyện nên chậm trễ.”
Vãn Chu ngẩng đầu lên nhìn người mới tới, hé môi mỉm cười: “Không sao, vì công việc cả mà.”
Sau khi gọi xong món ăn, hai người đều im lặng chốc lát.
“Cô Nhậm là bác sĩ nên bình thường công việc chắc là rất vất vả, không giống dân văn phòng đi làm bình thường có thể 9 giờ làm 5 giờ về nhỉ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vẫn ổn, quen rồi thì không sao cả. Anh làm về Internet mới vất vả mà, nói là 996, 007 (*) cũng không quá đáng.”
(*) 996 là viết tắt của hệ thống làm việc 996 dùng để chỉ hệ thống làm việc bắt đầu lúc 9 giờ sáng và tan sở lúc 9 giờ tối, làm việc 12 giờ một ngày và sáu ngày một tuần. 007 là viết tắt của hệ thống làm việc 007 dùng để chỉ hệ thống làm việc bắt đầu lúc 0 giờ mỗi ngày và kết thúc công việc lúc 0 giờ tối, làm việc 12 giờ một ngày và 7 ngày một tuần.
“Uầy tôi vẫn ổn, tôi có người bạn làm về thị trường kỳ hạn (*), thật sự giống như sống ở Trung Quốc nhưng theo giờ Mỹ vậy.”
(*) Thị trường kỳ hạn (FORWARD MARKET) là thị trường mà hãng giao dịch đồng ỷ giao tiền, hàng hóa hoặc công cụ tài chính với mức giá cố định, vào một ngày cụ thể trong tương lai.
Nói tới đây, Phương Chính lặng lẽ liếc nhìn cô gái đối diện, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Vãn Chu hơi khựng người lại, thầm cảm thấy quái dị, nhưng không nói thêm gì.
“Bác sĩ Nhậm, đúng lúc tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô, nghe nói cô là bác sĩ da liễu.”
“Không sao, anh cứ hỏi đi.” Vãn Chu uống một hớp nước thấm giọng.
“Chỉ là bạn tôi làm việc ở thị trường kỳ hạn, gần đây cậu ấy bị nổi mẩn đỏ ở lưng, tôi không biết là bệnh gì, không đau nhưng ngứa, bảo cậu ấy đi khám thì cậu ấy nói bận quá nên đành hết cách. Tôi có ảnh chụp lưng của cậu ấy, nhờ cô xem giúp.”
Nói rồi, Phương Chính đưa di động cho Vãn Chu.
Vãn Chu nhận điện thoại, đập vào mắt cô đầu tiên là tấm lưng rộng và săn chắc của một người đàn ông trưởng thành luôn kiên trì tập thể thao suốt nhiều năm, những đường cơ bắp săn chắc và làn da màu lúa mì khoẻ mạnh.
Phía trên bên trái sống lưng ở vị trí gần trái tim, có một dòng hình xăm. Nhìn lướt qua, ngón tay đang cầm điện thoại của Vãn Chu lập tức cứng đờ.
Das Denken ist das Selbstgespräch der Seele.
Suy nghĩ là lời tự bạch của tâm hồn.
Tiếng Đức, của Nietzsche.
Cô nhắm hai mắt cũng có thể đọc thuộc dòng chữ này.
Bởi lẽ cô đã từng tận mắt nhìn thấy nó rồi xăm nó lên ngực trái.
Cô nghĩ về buổi xem mắt và nhận ra rằng vì họ là bạn học cấp ba nên cô không thể giải quyết qua loa vậy được, ít nhất cô nên chủ động mời ăn tối để xin lỗi mới phải.
Vì vậy, trước tiên cô đổi ghi chú ban đầu của anh ta trên Wechat thành Phương Chính, sau đó gửi tin nhắn: “Anh Phương, hai ngày cuối tuần này, vừa đúng lúc tôi được nghỉ, không biết anh có rảnh để tôi mời anh ăn một bữa không?”
Đối phương đáp lại trong giây lát: “Okkk, sáu giờ tối Chủ nhật vẫn ở nhà hàng cũ, không gặp không về.”
Vãn Chu lấy làm lạ với thái độ của anh ta so với những lần trò chuyện trước đây ở Wechat. Theo kinh nghiệm xem mắt mấy lần của cô, phản ứng của anh Phương này hình như không giống đối tượng xem mắt bình thường nên có, mà giống như đang muốn tìm tòi nghiên cứu ra điều gì đó từ cô hơn.
Chung quy là cảm giác rất kỳ lạ, nhưng anh chàng kia lại lạ vừa phải, không biết là lạ ở chỗ nào.
Vãn Chu chỉ có thể cho rằng do mình nghĩ nhiều, vì đã độc thân quá lâu nên có vẻ đa tâm.
Thứ Bảy cô về nhà bố mẹ như thường lệ.
Bố mẹ Nhậm đều đã nghỉ hưu nên ngày thường rất rảnh rỗi. Trước khi nghỉ hưu, bố Nhậm là trưởng phòng của Cục Y tế. Ông ấy không có sở thích và đam mê gì lớn, chỉ thích chơi chim và uống trà. Mẹ Nhậm là giáo viên dạy Ngữ văn cấp hai, suốt đời dạy học, cả đời một lòng.
Vì sau khi nghỉ hưu không còn phải lo lắng cho học sinh nữa nên bà chuyển sự chú ý sang con gái mình. Thấy cô sắp vào hàng đầu ba rồi mà còn chưa có bạn trai nên bà mới gấp gáp tìm bạn trai cho cô.
Vì vậy, kể từ sau khi tốt nghiệp và thành nghiên cứu sinh, Vãn Chu đã trở thành nạn nhân của chuyện này.
Lúc còn đi học, cô có thể lấy việc học làm cái cớ, nhưng khi bắt đầu đi làm, cô phải đặt vấn đề hôn nhân và con cái vào nhật trình.
Vừa về tới nhà, thấy mẹ Nhậm lại bắt đầu cằn nhằn, Vãn Chu vội nói: “Mẹ, con đã chủ động hẹn người ta rồi, tối Chủ nhật này con sẽ ăn tối với anh ấy. Mẹ đừng nói nữa mà!”
Mẹ Nhậm nghe vậy thì hài lòng ngừng lời muốn nói rồi hừ một tiếng: “Như thế mới đúng chứ.” Bà quay người đi vào bếp tiếp tục chuẩn bị bữa trưa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vãn Chu và bố Nhậm bất lực nhìn nhau, nhìn nhau nhưng không nói gì mà chỉ thở dài.
Vãn Chu trở về phòng, lục lọi sổ tay tốt nghiệp trung học và bức ảnh chụp tập thể.
Cô nhìn hình và đúng là nhớ không nhầm, quả nhiên chính là cặp sinh đôi của lớp bên cạnh.
Bên cạnh Phương Chính là một nam sinh, mỉm cười lười biếng nhìn vào ống kính với ánh mắt thờ ơ.
Vào thời mà thanh thiếu niên được ăn uống đầy đủ, trổ mã và phát triển toàn diện, anh vẫn cao hơn các bạn cùng trang lứa, như hạc giữa bầy gà.
Giang Độ.
Là người mà thuở thiếu thời cô có thể viết tên anh lên đầy một trang giấy.
Là người mà cô lặng lẽ dùng thơ cổ gắn tên mình với tên anh, chỉ cần một lần thì thầm đã khiến trái tim người ta rung động.
Là người khiến cô dù ghét những cuộc xem mắt nhưng khi nhận ra đó là bạn thân của anh, cô vẫn sẵn sàng chủ động hẹn người ta.
Trái tim Vãn Chu run lên không thể kiểm soát khi nhìn thấy hai chữ này.
Cô không biết cuộc sống sẽ diễn ra thế nào, nhưng mỗi khi gặp ai đó hoặc điều gì đó liên quan đến anh, cô không thể không đến gần để tìm hiểu và sưu tầm.
Vãn Chu cúi đầu yên lặng nhìn thiếu niên trong hình, ngón tay chạm khẽ vào mặt anh rồi thu về.
Quả nhiên lại thất bại rồi, cô vẫn không thể giữ được bản thân.
-
Để thể hiện thành ý của mình, tối Chủ nhật, Vãn Chu đã đến nhà hàng sớm hơn nửa tiếng.
Phương Chính vẫn chưa đến. Cô ngồi xuống xem thực đơn, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó kiểm tra điện thoại di động xem có tin nhắn nào mới trong nhóm khoa không. Cô không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này là gì, rõ ràng người cô gặp không phải anh, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi sợ hãi và bất an.
Vãn Chu đang cúi đầu trầm tư thì Phương Chính đến.
“Hi, cô Nhậm, xin lỗi vì đến muộn vài phút, lúc gần đi thì công ty có chuyện nên chậm trễ.”
Vãn Chu ngẩng đầu lên nhìn người mới tới, hé môi mỉm cười: “Không sao, vì công việc cả mà.”
Sau khi gọi xong món ăn, hai người đều im lặng chốc lát.
“Cô Nhậm là bác sĩ nên bình thường công việc chắc là rất vất vả, không giống dân văn phòng đi làm bình thường có thể 9 giờ làm 5 giờ về nhỉ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vẫn ổn, quen rồi thì không sao cả. Anh làm về Internet mới vất vả mà, nói là 996, 007 (*) cũng không quá đáng.”
(*) 996 là viết tắt của hệ thống làm việc 996 dùng để chỉ hệ thống làm việc bắt đầu lúc 9 giờ sáng và tan sở lúc 9 giờ tối, làm việc 12 giờ một ngày và sáu ngày một tuần. 007 là viết tắt của hệ thống làm việc 007 dùng để chỉ hệ thống làm việc bắt đầu lúc 0 giờ mỗi ngày và kết thúc công việc lúc 0 giờ tối, làm việc 12 giờ một ngày và 7 ngày một tuần.
“Uầy tôi vẫn ổn, tôi có người bạn làm về thị trường kỳ hạn (*), thật sự giống như sống ở Trung Quốc nhưng theo giờ Mỹ vậy.”
(*) Thị trường kỳ hạn (FORWARD MARKET) là thị trường mà hãng giao dịch đồng ỷ giao tiền, hàng hóa hoặc công cụ tài chính với mức giá cố định, vào một ngày cụ thể trong tương lai.
Nói tới đây, Phương Chính lặng lẽ liếc nhìn cô gái đối diện, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Vãn Chu hơi khựng người lại, thầm cảm thấy quái dị, nhưng không nói thêm gì.
“Bác sĩ Nhậm, đúng lúc tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô, nghe nói cô là bác sĩ da liễu.”
“Không sao, anh cứ hỏi đi.” Vãn Chu uống một hớp nước thấm giọng.
“Chỉ là bạn tôi làm việc ở thị trường kỳ hạn, gần đây cậu ấy bị nổi mẩn đỏ ở lưng, tôi không biết là bệnh gì, không đau nhưng ngứa, bảo cậu ấy đi khám thì cậu ấy nói bận quá nên đành hết cách. Tôi có ảnh chụp lưng của cậu ấy, nhờ cô xem giúp.”
Nói rồi, Phương Chính đưa di động cho Vãn Chu.
Vãn Chu nhận điện thoại, đập vào mắt cô đầu tiên là tấm lưng rộng và săn chắc của một người đàn ông trưởng thành luôn kiên trì tập thể thao suốt nhiều năm, những đường cơ bắp săn chắc và làn da màu lúa mì khoẻ mạnh.
Phía trên bên trái sống lưng ở vị trí gần trái tim, có một dòng hình xăm. Nhìn lướt qua, ngón tay đang cầm điện thoại của Vãn Chu lập tức cứng đờ.
Das Denken ist das Selbstgespräch der Seele.
Suy nghĩ là lời tự bạch của tâm hồn.
Tiếng Đức, của Nietzsche.
Cô nhắm hai mắt cũng có thể đọc thuộc dòng chữ này.
Bởi lẽ cô đã từng tận mắt nhìn thấy nó rồi xăm nó lên ngực trái.
Bình Luận