tiểu hoàng cô được vô vàn sủng ái
“Chuyện gì xảy ra thế? Sao cứ ở mãi chỗ kia thế nhỉ? Hình như đi rất chậm.”
“Có thể là một người lớn tuổi rồi, nên đi đường chậm chạp cũng chẳng có gì lạ.
Thế thì chắc chắn không phải người chúng ta muốn chờ rồi.”
Chẳng bao lâu sau lại có một chiếc xe ngựa đi đến, sau khi xác định người trên xe ngựa không phải người họ muốn đợi, có người không nhịn được tò mò hỏi thăm.
“Lúc mọi người đến, có thấy trên đường còn người nào khác không?” Quế công công lên tiếng hỏi thăm xa phu.
Dù sao xa phu cũng ngồi bên ngoài đánh xe, nhất định có thể nhìn thấy.
Xa phu khúm núm, lắc đầu nói: “Không, không có.”
“Thế cái bóng đen ở phía xa kia là gì? Đừng có nói với lão nô là ngươi không nhìn thấy nhé?” Quế công công có chút không vui, rõ ràng bên đó có thứ đang đi về phía này, thế mà tên xa phu này lại nói không nhìn thấy gì.
“Dạ?” Xa phu ngẩn người một lát, bị dọa đến đầu óc trống rỗng.
Chẳng qua gã vẫn cố gắng nhớ lại, rồi vội vàng nói: “À, ngài nói cô bé trên đường kia á.
Nhác cũng lạ, vừa nãy tôi thấy một cô bé con mập mạp đang ghé vào lưng một con rùa ngủ say sưa.”
Nói đến chuyện này, xa phu lập tức quên đi nỗi sợ, líu lo mãi không ngừng: “Không phải tôi nói quá chứ, tôi sống hơn nửa đời người rồi, mà chưa thấy con rùa đen nào lớn như thế đâu, còn biết chở người nữa chứ.
Mặc dù chỉ là một cô bé, nhưng cũng khiến người ta vô cùng kinh ngạc…”
Sau khi nghe thấy những lời xa phu nói, nhóm người nhao nhao đưa mắt nhìn nhau, thấy mặt mũi ai nấy đều tràn ngập sự ngơ ngác và tò mò.
Con rùa lớn? Có thể lớn đến mức nào? Còn cõng người được á? Cõng người mà vẫn di chuyển được ư?
Còn nữa, ai mà ngu thế, tự nhiên tìm một con rùa đen làm thú cưỡi, thế chẳng phải là đi chậm lắm à?
Quế công công đuổi xa phu đi, tranh thủ thời gian báo lại lời của xa phu cho Thái Thượng Hoàng và mấy người Hoàng Đế nghe.
“Cái gì? Con rùa lớn chở một cô bé con á?” Thái Thượng Hoàng vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ bản thân nghe lầm.
“Xa phu kia nói với lão nô, chẳng qua điểm đen kia thật sự đi rất chậm, nói không chừng là một con rùa lớn chở một cô bé con thật đấy ạ.” Quế công công giải thích.
“Đi thôi, chúng ta đến xem thế nào, dù gì cứ chờ mãi ở đây cũng không phải cách hay.” Dứt lơi, Thái Thượng Hoàng bèn hào hứng đi về phía điểm đen kia, cũng khong cần cưỡi ngựa, dù sao khoảng cách cũng không quá xa.
Nhóm người Thái Thượng Hoàng và Hoàng Đế đã di chuyển rồi, tất nhiên trăm quan phía sau cũng phải nối gót theo hầu, cũng tiến lên.
Càng đến gần thì càng nhìn thấy rõ, ha ha, là một con rùa lớn thật này.
Toàn thân rùa có màu vàng, tứ chi thô to di chuyển rất chậm chạp, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm củ cà rốt treo trước mặt.
Thế nhưng cà rốt bị treo lên đầu một cây gậy, cây gậy buộc trên người nó, củ cà rốt lại cách nó một khoảng cố định.
Nó tiến lên phía trước, củ cả rốt cũng tiến lên theo, nó cố mãi mà không thể ăn được.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nhóm người vô thức cảm thấy buồn cười.
Mà trên lưng con rùa lớn nặng khoảng hai, ba trăm cân này là một cô bé mềm mại đáng yêu, đang nằm úp sấp ngủ ngon lành.
Lúc này, cô bé đang ngủ say, khóe miệng còn chảy nước bọt, gương mặt nhỏ mập mạp ửng hồng, đáng yêu không thôi, khiến người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng thơm mạnh hai cái.
“Ừm, đùi gà nướng, bánh ngọt củ cải, bánh hoa quế…”
Cô bé ngủ đến mơ màng, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm về tên các loại đồ ăn ngon.
Vừa nghe đã biết cô bé này là một kẻ ăn hàng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cả nhóm người đều cảm thấy thú vị, một cô bé con và một con rùa lớn, nhìn thế nào cũng thấy hài hài, yêu yêu.
Bình Luận