tiểu quý phi khờ khạo

Chương 2: 2: Đầu Nàng Ấy Đã Gục Xuống Ngực Rõ Ràng Là Ngủ Rồi 2


Trang tài nhân cách khá xa, chẳng để ý đến điều này, phía trên nói gì chẳng câu nào lọt vào tai nàng, một lòng nghĩ tối nay có thể ăn được cái gì ngon.
Trong tiếng lễ nhạc, một đám vũ cơ đi vào trung tâm chính điện bắt đầu múa, các cung nữ cũng bắt đầu truyền đồ ăn.
Phẩm cấp khác nhau, đồ ăn cũng khác, Trang tài nhân hơi tò mò, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương rốt cuộc ăn cái gì, lúc này mới liếc nhìn về phía chính vị, đáng tiếc không nhìn được Hoàng Thượng rốt cuộc ăn cái gì.
Cung nữ bưng thức ăn lên, Trang tài nhân lập tức dồn tất cả tâm tư lên đồ ăn của chính mình, có thể ăn vào miệng mới là quan trọng nhất.
“Hoàng Thượng, ăn chút đi, chớ có để Thái Hậu lo lắng.” Hoàng hậu ngồi ở bên cạnh hoàng đế Tiêu Thừa Dập chia thức ăn cho hắn, giọng nói dịu dàng, thân thiết.
Tiêu Thừa Dập liếc mắt Hoàng Hậu bên người, cũng chia đồ ăn cho Hoàng Hậu, nói: “Bùi Trúc sắp hồi kinh, trẫm nhìn hắn già đầu rồi, chuẩn bị tứ hôn cho hắn, Hoàng Hậu cảm thấy cô nương nhà ai tốt?”
Tay Hoàng Hậu run rẩy, thịt hươu nướng trên đũa ngọc rớt trở lại xuống bàn, thần sắc nàng hơi dao động, nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt liền khôi phục, tươi cười như chưa hề thay đổi: “Kinh thành cô nương nhà huân quý nào thì cũng chỉ có Hoàng Thượng rõ ràng nhất, trong cung chúng ta cô nương nhà ai mà không có? Hoàng Thượng cảm thấy nhà ai tốt thì tứ hôn nhà đó”.
Tiêu Thừa Dập sắc mặt không thay đổi, nhàn nhạt nói: “Trẫm nghe nói Phùng gia lục cô nương cùng Bùi Trúc là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, như thế lại thích hợp, ý Hoàng Hậu thế nào?”
Nụ cười trên mặt Hoàng Hậu tức khắc trở nên chua xót, nàng muốn dùng lời nói đâm chọt hắn, kết quả ngược lại bị hắn bắt chẹt.sư

Một cái tên Bùi Trúc cũng đủ làm khó nàng! Nếu năm đó trưởng tỷ đi lên núi không chết thì nàng đâu cần gả tiến cung làm Hoàng Hậu này, nàng cùng Bùi Trúc nói không chừng đã sinh con chạy đầy đất rồi.

Hiện giờ Bùi Trúc trở thành nhược điểm để Hoàng Thượng làm khó nàng.

Bộ dạng Phùng gia lục cô nương tuyệt hảo rất thích Bùi Trúc kia…
Bùi Trúc thật sự về kinh sao, lần này hồi kinh chỉ sợ nhất định phải nghị thân, nàng đã gả tiến cung bốn năm.
Đồ ăn không ngừng dâng lên, Tiêu Thừa Dập không ăn ngụm nào, nhưng lại uống mấy chén rượu.
Hoàng Hậu thấy Tiêu Thừa Dập chỉ lo uống rượu, nghĩ đến lời dặn của Thái Hậu, chỉ đành cắn răng khuyên: “Hoàng Thượng, ngài dùng chút đồ ăn đi, uống rượu suông như thế đâu có được?”
“Ngươi lại lắm miệng, Bùi Trúc mà hồi kinh trẫm liền tứ hôn cho hắn một thê hai thiếp cộng thêm tám mỹ nhân.” Tiêu Thừa Dập nói.
Hoàng Hậu tức đến nghẹn lời, trong lòng mắng nói: Mặc kệ ngươi đói chết đi! Nếu không phải Thái Hậu dặn dò, ai thèm quan tâm ngươi chứ!
Tiêu Thừa Dập nhìn đồ ăn trước mặt Hoàng Hậu kỳ thật cũng không vơi bớt nhiều.

Mấy năm nay đồ mà Tiêu Thừa Dập ăn vẫn luôn ít, thức ăn mặn càng cực nhỏ chạm vào, Thái Hậu vì thế nhọc lòng không ít, nhưng Thái Hậu càng nhọc lòng, Tiêu Thừa Dập liền càng ăn không vô.
Thái Hậu cho rằng Tiêu Thừa Dập giận dỗi bà cố ý không ăn, ai ngờ đây là tâm bệnh của hắn.
Trong đại điện tiếng đàn sáo ca vũ không ngừng, ngồi ở phía cuối yến hội Trang tài nhân nghiêm túc cẩn thận mà ăn từng món, từng miếng điểm tâm.

Từng cái đ ĩa trước mặt nàng đều bị ăn sạch sẽ.

Chu tài tử thoáng nhìn Trang tài nhân bên này, nhất thời giật mình, thật là tai nghe không bằng mắt thấy, Trang tài nhân này còn ăn tốt hơn so với nàng nghĩ.
“Trang muội muội, chẳng lẽ ngươi đói bụng mấy ngày, chờ cung yến liền ăn nhiều hơn sao?” Chu tài tử thò đầu qua nói chuyện cùng Trang tài nhân.
Trang tài nhân dùng khăn chấm khóe miệng, nghiêm túc nói: “Không đâu, ta đều dùng bữa như bình thường.

Nếu thật sự đói bụng mấy ngày, ngược lại không thể ăn như vậy.”
Chu tài tử cười nhạo: “Sức ăn của muội muội thật hơi…”
Trang tài nhân xua tay: “Chu tỷ tỷ, đây thật sự không tính là nhiều, thịt hươu nướng chỉ có sáu miếng nhỏ, bánh hoa mai chỉ lớn hơn so với đồng tiền một chút, canh cá có một chén, kỳ thật chỉ có nửa chén… Ăn tất cả xong cũng chẳng no bằng ăn một chén mì từ quán mì nhà ta nấu đâu.”
Chu tài tử bị bộ dáng giải thích nghiêm túc của Trang tài nhân chọc cười, thật sự nàng cũng biết sơ qua thân thế của Trang tài nhân, thấy nàng nói thẳng về quán mì của nhà mình như vậy, nét mặt thản nhiên, ánh mắt thanh triệt, tự nhiên sinh ra chút hảo cảm, cười nói: “Thật ra ta không thích canh cá, không có động vào, nếu muội muội không chê thì muội ăn đi.”
“Ôi chao, vậy đa tạ Chu tỷ tỷ, để ta ăn nhân lúc còn nóng, nguội sẽ tanh mất.” Trang tài nhân cười, đôi mắt cong cong giống trăng non, Chu tài tử nhìn cảm thấy nàng khờ khạo, không khiến cho người ghét, liền cười bưng canh cá cho nàng.
Trang tài nhân tiếp nhận canh cá, lại nói lời cảm tạ lần nữa liền nhân lúc còn nóng mà ăn.

Chu tài tử liền nhìn nàng ăn, thấy nàng đưa từng muỗng vào trong miệng, quai hàm nhất thời nâng lên hạ xuống, ăn đến ngụm cuối cùng, nàng nghiêng chén canh, cẩn thận múc toàn bộ canh dưới đáy chén lên, nở nụ cười, một ngụm ăn hết.
Chu tài tử lấy khăn lụa che miệng cười khẽ, Trang tài nhân này thật thú vị.

“Chu tỷ tỷ thích ăn cái gì? Chờ dâng đòi ăn mới lên, ta chuyển cho tỷ tỷ.” Trang tài nhân dùng khăn lụa chấm khóe môi nói.
“Muội muội cứ ăn đi, ta sức ăn nhỏ, đã no rồi.” Chu tài tử cười nói.
Trang tài nhân cũng không nhiều lời, vừa lúc thay đổi vũ cơ, lúc này là vũ cơ từ dị vực tới, nhìn mới mẻ, hai người liền không nói nữa.
Trong đại điện ấm áp, Trang tài nhân ăn no mười phần, nhất thời mệt rã rời, cố gắng mở to mắt vài lần, rốt cuộc vô dụng, cuối cùng lại ngồi ngủ.
Tiêu Thừa Dập đã sớm chú ý tới tiểu tài tử ngồi ở phía cuối yến hội, hai người tuy cách khá xa, nhưng thị lực Tiêu Thừa Dập cực tốt, hắn nhìn nàng ăn hết từng món của chính mình, lại ăn của người bên cạnh, như là trong cung ba ngày không cho nàng ăn cơm vậy.

Tiêu Thừa Dập chỉ dời ánh mắt đi trong chốc lát, khi nhìn lại nàng, đầu nàng đã gục đến ngực, vừa nhìn liền biết là ngủ rồi…



Bình Luận