trăng sa đáy vực
Chương 4: Khóa Giam Bằng Bạc Nguyên Chất
Vương... Ngô Vương...
Có người gọi hắn từ bên ngoài giấc mơ.
Chỉ có điều thứ không thay đổi chính là tiếng gió rít gào của vực sâu, khiến tấm nỉ trên doanh trướng kêu ầm ĩ lẫn theo mùi khét.
Hôn Diệu không phân biệt được đó là gió năm nào. Dường như có ngọn lửa của đống lửa đang cháy trước mặt hắn, nhưng hắn không biết ngọn lửa đó đến từ năm nào.
Dường như hắn lại trông thấy Langmuir. Thần tử thờ ơ đứng từ điểm cao nhất trên bầu trời rút ra thần cung, áo bào tung bay trong gió giống như mái tóc vàng đẹp đẽ ấy của y.
Sau đó mái tóc vàng sẫm bị ma lực ăn mòn thành xám trắng, Langmuir bị hắn đè xuống đất, chiếm hữu giữa ánh sao và cỏ dại. Hắn chinh phục nô lệ này như đang cưỡi ngựa của mình, nhưng nô lệ không bao giờ phản kháng, cùng lắm chỉ im lặng rơi lệ.
Ngô Vương...
Lúc nào Langmuir cũng gọi hắn như vậy, sau đó tự xưng mình là "nô lệ", một cái xưng hô thật nực cười, hệt như người này đã thực sự bị hắn chinh phục.
Bảy năm, cả hai đã dây dưa bảy năm, ngay cả vực sâu cũng đã đổi thay, ngoại trừ gió mạnh và lửa cháy mỗi đêm vẫn như cũ.
"Ngô Vương!"
Đột nhiên có người đè vai hắn lại, hơi tới gần xương quai xanh của hắn.
Hôn Diệu chợt mở to hai mắt, cánh tay như roi sắt quét ngang ra ngoài. Trong bóng tối, bóng người đó bị hất xuống đất, khẽ hừ một tiếng.
Âm thanh quen thuộc khiến Hôn Diệu lập tức tỉnh táo, hắn toát mồ hôi, ù tai đến đáng sợ.
"Langmuir!?"
Langmuir ngã sang một bên, khẽ thở hổn hển. Khi Hôn Diệu ra tay, y nhanh tay lẹ mắt giơ tay lên chắn, nhưng y không chịu được sức mạnh thô bạo của ma tộc, thái dương vẫn đập xuống đất.
Hôn Diệu vội đi tới, khom lưng muốn ôm y: "Em không muốn sống nữa à! Đã nói đừng chạm vào ta lúc ta không tỉnh táo... đừng nhúc nhích, để ta nhìn xem, đừng có nhúc nhích."
"Em không sao, ngài gặp ác mộng à?"
Langmuir nhẹ nhàng nắm lấy tay Ma Vương: "Ngô Vương gần đây sử dụng ma lực quá thường xuyên, ngài nên uống chút thuốc trước đi."
Y nương theo cánh tay Hôn Diệu đứng lên, thuần thục từ bên gối lấy ra một túi rượu bằng da dê, kéo nút ra nói: "Ngài mơ thấy điều gì?"
"..."
Hôn Diệu bỗng nhiên hoảng hốt.
Yết hầu của hắn nhấp nhô, ánh mắt hắn chợt tối lại.
Langmuir nhận ra tâm trạng Ma Vương thay đổi, khó hiểu nhìn hắn.
Hôn Diệu im lặng hồi lâu, sau đó nói dối: "Langmuir, ta mơ thấy em phản bội ta."
Langmuir thoáng ngơ ra.
Sau đó bất đắc dĩ nhìn hắn mỉm cười.
"... Em còn tưởng việc gì, hóa ra ngài lại bắt đầu nữa rồi."
Y nói: "Vậy thì không có việc đó đâu, mau uống thuốc đi, em ngủ với Ngô Vương một giấc."
Chờ đã, dừng lại.
Mình đang làm cái quái gì thế này, Hôn Diệu nghĩ thầm.
Hắn đờ ra tiếp nhận túi rượu da dê, uống bốn năm ngụm rồi nói: "Vừa nãy bị dập đầu phải không?"
Dừng lại, dừng lại, Hôn Diệu, ngươi điên rồi phải không?
Nhìn cho rõ nhân loại trước mắt. Y là kẻ đã cướp đi sừng phải của ngươi, khiến ngươi phải chịu tủi nhục cả đời và hàng đêm khó ngủ.
Còn ngươi, ngươi đã chiếm lấy vương thành của y, kéo y xuống vực sâu vĩnh hằng, phá hủy pháp lực của y, cưỡ.ng hiếp y, chà đạp phẩm giá của y.
Mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, ngươi đã làm gì, ngươi không biết sao?
Làm sao y có thể không hận ngươi, làm sao có thể không muốn tự tay giết ngươi! Nói không chừng vừa nãy đã bỏ độc trong thuốc, vậy mà ngươi vẫn không hề đề phòng mà uống...
"Em không sao." Langmuir lắc đầu, y chậm rãi trở lại vị trí ban đầu, chui trở lại vào bộ lông cáo đỏ xinh đẹp rồi nằm xuống.
Trong bóng tối, Hôn Diệu nhìn chằm chằm vào nhân loại cùng giường chung gối với mình.
Langmuir nói xong, y thực sự nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, dường như không nhận ra ánh mắt lạnh lùng đến khác thường của Ma Vương.
Chỉ có điều sao y không nhận ra được?
Giả vờ ngoan ngoãn cái gì, chẳng qua là lừa mình dối người... Hôn Diệu thầm nghĩ, bàn tay vươn về phía cần cổ yếu ớt của Langmuir.
Nhẫn nhịn bảy năm cũng chẳng là gì, đây chính là quân vương ngày xưa của nhân tộc!
Phải có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể tin tưởng người như thế cũng có thể cam tâm trở thành cừu non dưới gối ma tộc!?
Hôn Diệu à Hôn Diệu, Ma Vương thì thào với mình, ngươi được nuôi dưỡng từ máu lửa của vực sâu, chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý trong đó? Langmuir không phải cừu non, y là con cáo xảo quyệt đang rình rập trong rừng, chỉ cần ngươi có một giây phút thư giãn, mũi đao của cái chết sẽ...
Sẽ!
Hôn Diệu nhắm đôi mắt đỏ ngầu lại, hít một hơi thật sâu như được khai sáng.
Hắn dùng lòng bàn tay thô ráp nâng lên sau gáy Langmuir, Ma Vương nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, để ta xem thử đi."
... Chết tiệt!
======
Hôn Diệu, ngươi chết chắc rồi. Ma Vương sầu não thầm nghĩ, không phải hôm nay, cũng sẽ là ngày mai. Không phải năm nay, cũng sẽ là năm sau!
Trong chủ trướng vẫn thắp lên ngọn nến mờ ảo.
Hôn Diệu ôm Langmuir vào lòng, dùng một chiếc khăn nhúng thảo dược xoa nhẹ vào chỗ hắn vừa va phải. Một ở trán, một ở khuỷu tay.
Langmuir vẫn ngủ, quay mặt về phía ánh đèn, bình yên tự nhiên mà tiếp tục say giấc. Để lại Ma Vương tôn quý ngơ ngác dưới ánh đèn.
... Nhưng nếu sang năm.
Hôn Diệu thảng thốt nghĩ: Sang năm, vẫn còn kịp phong hậu cho Langmuir. Vương hậu của Ma Vương, Ma Vương và vương hậu...
Hắn đột nhiên tái mặt.
Không không không không, Hôn Diệu, ngươi thật sự xong đời rồi! Cuối cùng ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn Langmuir làm thịt ngươi tại lễ kết hôn đúng không?
Chỉ vì một nhân loại mà ngươi có thể sa đọa đến nông nỗi này! Ngươi hãy nghĩ đến tên tuổi rạng rỡ cả đời làm chúa tể vực sâu đi, kết cục bị nô lệ làm thịt hay lắm chắc? Rồi nghĩ đến hoàng cung của ngươi, tộc nhân của ngươi! Nếu tộc nhân của ngươi rơi vào tay của Langmuir ——
... À, hình như cũng không tệ lắm.
Hôn Diệu tuyệt vọng r.ên rỉ, lấy tay ôm đầu.
======
Hôn Diệu không thể hiểu tại sao hắn lại đến nước này.
Hắn càng không hiểu tại sao đã đến nước này, vì sao Langmuir còn chưa làm chút chuyện gì đó.
Sáng hôm sau, khi mở mắt ra, hắn phát hiện nô lệ đã tỉnh dậy từ sớm. Langmuir cụp mắt, đeo chiếc khóa giam bằng bạc mà hắn đã tháo ra đêm qua.
Việc gì y làm vẫn rất nghiêm túc, tư thế đeo khóa giam trịnh trọng đến nỗi giống như đang đội vương miện cho mình.
Hôn Diệu cứ nằm như thế, lẳng lặng nhìn y từ phía sau.
Khóa giam này đã thay đổi rất nhiều lần.
Ban đầu, nó là vòng xích nối với dây xích, trên thanh sắt nặng trịch có đính ký hiệu điện giật và nguyền rủa linh hồn, vốn dùng để đối phó với tù binh ma tộc, chỉ cần kéo nhẹ là có thể làm cho đa số bọn nó hét lên đau đớn.
Langmuir đã bị thứ này tra tấn bao nhiêu lần. Mãi cho đến khi xém mất mạng, Ma Vương mới không dám cho y đeo gông cùm hay xiềng xích nữa.
Sau này, những kí hiệu đó bắt đầu mơ hồ thể hiện ra tính chiếm hữu của Ma Vương —— tác dụng của nó bị đổi thành những ma tộc khác đều không thể chạm vào y ngoài chính Hôn Diệu.
Và sau đó...
Cũng đã quên mỗi lần đều là vì điều gì, tóm lại bảy năm qua, kí hiệu trên khóa giam dần ít đi, cuối cùng biến thành một chiếc vòng cổ trang sức bình thường.
Đầu năm ngoái, hắn giấu diếm Langmuir, bí mật thay đổi chất liệu khóa giam thành bạc nguyên chất có khả năng chống chướng khí.
Vực sâu không sản sinh ra thứ này, đó là chiến lợi phẩm mà Ma Vương có được khi chinh phạt vương quốc nhân loại.
Phần lớn phần thưởng Hôn Diệu phát cho chiến tướng, còn một ít thì ban cho vài thủ lĩnh bộ lạc, bản thân chỉ giữ lại một thứ nhỏ, hiện tại đã trở thành khóa giam của Langmuir.
Nhưng mới qua gần nửa năm, hắn lại không hài lòng.
Langmuir nhận ra tầm mắt ở phía sau, y biết Hôn Diệu đã dậy. Y quay mặt lại mỉm cười với Ma Vương, ngón tay vẫn đặt trên chiếc khóa giam vừa đeo xong.
"Cởi ra." Hôn Diệu đột nhiên nói.
"Hả?" Langmuir thoáng ngẩn ra, sau đó hoảng sợ nắm chặt cổ áo, nhìn hắn: "Không được, em thật sự chịu không nổi, vương..."
Hôn Diệu: "Ta đang nói khóa giam."
Langmuir: "?"
"Em quản lý bộ lạc Ngõa Thiết, không thể đeo đồ tượng trưng cho nô lệ."
Hôn Diệu ngồi dậy như không có chuyện gì xảy ra: "Nó chẳng có ích gì, sau này em được phép không đeo nó."
"Điều này... cũng không cần thiết mấy." Langmuir do dự nói: "Bây giờ em có đeo khóa thì cũng không ngăn được tộc nhân của ngài gọi em là đại nhân. Hơn nữa, nô lệ dạy dỗ tù binh cho Ngô Vương, mười ngày nửa tháng là xong, cũng không phải làm thủ lĩnh thật, cần gì phải quản lý bộ lạc?"
Làm bộ làm tịch, Ma Vương thầm nghĩ.
Hắn nhấn mạnh hơn: "Tuân lệnh chủ nhân của em."
Langmuir mỉm cười: "Được rồi, như Ngô Vương mong muốn."
Thế là Hôn Diệu đi sang, ngồi xuống tự tay tháo chiếc khóa bạc tinh xảo ấy cho Langmuir.
Chẳng lẽ người này đã phát hiện ra chất liệu của khóa giam đã bị thay đổi? Ma Vương thầm suy đoán, một lúc sau hắn nghĩ, sau khi trở về thì đúc lại thành một đôi vòng tay và vòng chân đi.
Khi tháo khóa ra, hắn cảm thấy mình thế này không ổn.
"Em không tò mò kết cục của mình trong giấc mơ sao?"
Hôn Diệu trầm giọng mở miệng: "Ta trói em vào giá gỗ của hoàng cung rồi châm lửa, mười ba tư tế làm phép, em vẫn còn sống cho đến khi biến thành bộ xương đen."
Langmuir: "Ồ."
"Nếu em dám phản bội ta... Langmuir, ta sẽ khiến em hối hận vì đã xuống vực sâu."
Song mặt mày Langmuir chợt tươi tắn lên, chỉ lẳng lặng nhìn dị tộc cùng giường chung gối với mình.
Ánh mắt của y có một loại tình cảm bình thản và dịu dàng kỳ diệu, không giống như nô lệ nhìn lên chủ nhân, cũng không phải ánh nhìn giữa hai người yêu nhau, càng không giống như nhìn kẻ thù mình căm hận.
Nếu phải nói thì có lẽ giống như một người yêu hoa đang chờ nụ nở.
"Thế thật khủng khiếp." Y mỉm cười nói: "Vậy thì sau khi nghe được cơn ác mộng khủng khiếp đến vậy, sao nô lệ còn dám phản bội vương chứ?"
Langmuir nói xong, khoác lên mình áo bào trắng, ung dung đứng dậy.
Tay chân y thon dài cân đối, lẽ ra có thể tính là cao gầy trong nhân loại, nhưng đáng tiếc trước mắt ma tộc, trông y vẫn quá bé nhỏ.
"Đúng rồi, hiếm khi mới được đến nơi này." Trước khi Langmuir bước ra khỏi chủ trướng, y quay đầu lại hỏi: "Trước khi trở về hoàng cung, em muốn đến vách núi để tham quan, Ngô Vương có thể theo em một chuyến không?"
Tác giả có lời muốn nói:
"Năm thứ bảy Thánh Quân đến vực sâu, trạng thái Ma Vương be like"
Não: Langmuir là kẻ thù! Giữa ta và y không có khả năng, phải cảnh giác và lý trí!
Miệng: Vợ ơi, cục cưng có đau không, ngoan cho ta xem thử
Tay: (Ôm lấy) (bôi thuốc) (vỗ nhẹ dỗ ngủ)
Đuôi: (Lắc) (lắc)
Não:...đ* má! Mấy đồ đần, còn tiếp tục như thế nữa sẽ chết đó! Thôi bỏ đi, mệt quá, nghĩ tới việc phong vương hậu... Chết tiệt, vợ ơi vợ đẹp quá, vợ tới thơm miếng đi!!!
Có người gọi hắn từ bên ngoài giấc mơ.
Chỉ có điều thứ không thay đổi chính là tiếng gió rít gào của vực sâu, khiến tấm nỉ trên doanh trướng kêu ầm ĩ lẫn theo mùi khét.
Hôn Diệu không phân biệt được đó là gió năm nào. Dường như có ngọn lửa của đống lửa đang cháy trước mặt hắn, nhưng hắn không biết ngọn lửa đó đến từ năm nào.
Dường như hắn lại trông thấy Langmuir. Thần tử thờ ơ đứng từ điểm cao nhất trên bầu trời rút ra thần cung, áo bào tung bay trong gió giống như mái tóc vàng đẹp đẽ ấy của y.
Sau đó mái tóc vàng sẫm bị ma lực ăn mòn thành xám trắng, Langmuir bị hắn đè xuống đất, chiếm hữu giữa ánh sao và cỏ dại. Hắn chinh phục nô lệ này như đang cưỡi ngựa của mình, nhưng nô lệ không bao giờ phản kháng, cùng lắm chỉ im lặng rơi lệ.
Ngô Vương...
Lúc nào Langmuir cũng gọi hắn như vậy, sau đó tự xưng mình là "nô lệ", một cái xưng hô thật nực cười, hệt như người này đã thực sự bị hắn chinh phục.
Bảy năm, cả hai đã dây dưa bảy năm, ngay cả vực sâu cũng đã đổi thay, ngoại trừ gió mạnh và lửa cháy mỗi đêm vẫn như cũ.
"Ngô Vương!"
Đột nhiên có người đè vai hắn lại, hơi tới gần xương quai xanh của hắn.
Hôn Diệu chợt mở to hai mắt, cánh tay như roi sắt quét ngang ra ngoài. Trong bóng tối, bóng người đó bị hất xuống đất, khẽ hừ một tiếng.
Âm thanh quen thuộc khiến Hôn Diệu lập tức tỉnh táo, hắn toát mồ hôi, ù tai đến đáng sợ.
"Langmuir!?"
Langmuir ngã sang một bên, khẽ thở hổn hển. Khi Hôn Diệu ra tay, y nhanh tay lẹ mắt giơ tay lên chắn, nhưng y không chịu được sức mạnh thô bạo của ma tộc, thái dương vẫn đập xuống đất.
Hôn Diệu vội đi tới, khom lưng muốn ôm y: "Em không muốn sống nữa à! Đã nói đừng chạm vào ta lúc ta không tỉnh táo... đừng nhúc nhích, để ta nhìn xem, đừng có nhúc nhích."
"Em không sao, ngài gặp ác mộng à?"
Langmuir nhẹ nhàng nắm lấy tay Ma Vương: "Ngô Vương gần đây sử dụng ma lực quá thường xuyên, ngài nên uống chút thuốc trước đi."
Y nương theo cánh tay Hôn Diệu đứng lên, thuần thục từ bên gối lấy ra một túi rượu bằng da dê, kéo nút ra nói: "Ngài mơ thấy điều gì?"
"..."
Hôn Diệu bỗng nhiên hoảng hốt.
Yết hầu của hắn nhấp nhô, ánh mắt hắn chợt tối lại.
Langmuir nhận ra tâm trạng Ma Vương thay đổi, khó hiểu nhìn hắn.
Hôn Diệu im lặng hồi lâu, sau đó nói dối: "Langmuir, ta mơ thấy em phản bội ta."
Langmuir thoáng ngơ ra.
Sau đó bất đắc dĩ nhìn hắn mỉm cười.
"... Em còn tưởng việc gì, hóa ra ngài lại bắt đầu nữa rồi."
Y nói: "Vậy thì không có việc đó đâu, mau uống thuốc đi, em ngủ với Ngô Vương một giấc."
Chờ đã, dừng lại.
Mình đang làm cái quái gì thế này, Hôn Diệu nghĩ thầm.
Hắn đờ ra tiếp nhận túi rượu da dê, uống bốn năm ngụm rồi nói: "Vừa nãy bị dập đầu phải không?"
Dừng lại, dừng lại, Hôn Diệu, ngươi điên rồi phải không?
Nhìn cho rõ nhân loại trước mắt. Y là kẻ đã cướp đi sừng phải của ngươi, khiến ngươi phải chịu tủi nhục cả đời và hàng đêm khó ngủ.
Còn ngươi, ngươi đã chiếm lấy vương thành của y, kéo y xuống vực sâu vĩnh hằng, phá hủy pháp lực của y, cưỡ.ng hiếp y, chà đạp phẩm giá của y.
Mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, ngươi đã làm gì, ngươi không biết sao?
Làm sao y có thể không hận ngươi, làm sao có thể không muốn tự tay giết ngươi! Nói không chừng vừa nãy đã bỏ độc trong thuốc, vậy mà ngươi vẫn không hề đề phòng mà uống...
"Em không sao." Langmuir lắc đầu, y chậm rãi trở lại vị trí ban đầu, chui trở lại vào bộ lông cáo đỏ xinh đẹp rồi nằm xuống.
Trong bóng tối, Hôn Diệu nhìn chằm chằm vào nhân loại cùng giường chung gối với mình.
Langmuir nói xong, y thực sự nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, dường như không nhận ra ánh mắt lạnh lùng đến khác thường của Ma Vương.
Chỉ có điều sao y không nhận ra được?
Giả vờ ngoan ngoãn cái gì, chẳng qua là lừa mình dối người... Hôn Diệu thầm nghĩ, bàn tay vươn về phía cần cổ yếu ớt của Langmuir.
Nhẫn nhịn bảy năm cũng chẳng là gì, đây chính là quân vương ngày xưa của nhân tộc!
Phải có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể tin tưởng người như thế cũng có thể cam tâm trở thành cừu non dưới gối ma tộc!?
Hôn Diệu à Hôn Diệu, Ma Vương thì thào với mình, ngươi được nuôi dưỡng từ máu lửa của vực sâu, chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý trong đó? Langmuir không phải cừu non, y là con cáo xảo quyệt đang rình rập trong rừng, chỉ cần ngươi có một giây phút thư giãn, mũi đao của cái chết sẽ...
Sẽ!
Hôn Diệu nhắm đôi mắt đỏ ngầu lại, hít một hơi thật sâu như được khai sáng.
Hắn dùng lòng bàn tay thô ráp nâng lên sau gáy Langmuir, Ma Vương nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, để ta xem thử đi."
... Chết tiệt!
======
Hôn Diệu, ngươi chết chắc rồi. Ma Vương sầu não thầm nghĩ, không phải hôm nay, cũng sẽ là ngày mai. Không phải năm nay, cũng sẽ là năm sau!
Trong chủ trướng vẫn thắp lên ngọn nến mờ ảo.
Hôn Diệu ôm Langmuir vào lòng, dùng một chiếc khăn nhúng thảo dược xoa nhẹ vào chỗ hắn vừa va phải. Một ở trán, một ở khuỷu tay.
Langmuir vẫn ngủ, quay mặt về phía ánh đèn, bình yên tự nhiên mà tiếp tục say giấc. Để lại Ma Vương tôn quý ngơ ngác dưới ánh đèn.
... Nhưng nếu sang năm.
Hôn Diệu thảng thốt nghĩ: Sang năm, vẫn còn kịp phong hậu cho Langmuir. Vương hậu của Ma Vương, Ma Vương và vương hậu...
Hắn đột nhiên tái mặt.
Không không không không, Hôn Diệu, ngươi thật sự xong đời rồi! Cuối cùng ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn Langmuir làm thịt ngươi tại lễ kết hôn đúng không?
Chỉ vì một nhân loại mà ngươi có thể sa đọa đến nông nỗi này! Ngươi hãy nghĩ đến tên tuổi rạng rỡ cả đời làm chúa tể vực sâu đi, kết cục bị nô lệ làm thịt hay lắm chắc? Rồi nghĩ đến hoàng cung của ngươi, tộc nhân của ngươi! Nếu tộc nhân của ngươi rơi vào tay của Langmuir ——
... À, hình như cũng không tệ lắm.
Hôn Diệu tuyệt vọng r.ên rỉ, lấy tay ôm đầu.
======
Hôn Diệu không thể hiểu tại sao hắn lại đến nước này.
Hắn càng không hiểu tại sao đã đến nước này, vì sao Langmuir còn chưa làm chút chuyện gì đó.
Sáng hôm sau, khi mở mắt ra, hắn phát hiện nô lệ đã tỉnh dậy từ sớm. Langmuir cụp mắt, đeo chiếc khóa giam bằng bạc mà hắn đã tháo ra đêm qua.
Việc gì y làm vẫn rất nghiêm túc, tư thế đeo khóa giam trịnh trọng đến nỗi giống như đang đội vương miện cho mình.
Hôn Diệu cứ nằm như thế, lẳng lặng nhìn y từ phía sau.
Khóa giam này đã thay đổi rất nhiều lần.
Ban đầu, nó là vòng xích nối với dây xích, trên thanh sắt nặng trịch có đính ký hiệu điện giật và nguyền rủa linh hồn, vốn dùng để đối phó với tù binh ma tộc, chỉ cần kéo nhẹ là có thể làm cho đa số bọn nó hét lên đau đớn.
Langmuir đã bị thứ này tra tấn bao nhiêu lần. Mãi cho đến khi xém mất mạng, Ma Vương mới không dám cho y đeo gông cùm hay xiềng xích nữa.
Sau này, những kí hiệu đó bắt đầu mơ hồ thể hiện ra tính chiếm hữu của Ma Vương —— tác dụng của nó bị đổi thành những ma tộc khác đều không thể chạm vào y ngoài chính Hôn Diệu.
Và sau đó...
Cũng đã quên mỗi lần đều là vì điều gì, tóm lại bảy năm qua, kí hiệu trên khóa giam dần ít đi, cuối cùng biến thành một chiếc vòng cổ trang sức bình thường.
Đầu năm ngoái, hắn giấu diếm Langmuir, bí mật thay đổi chất liệu khóa giam thành bạc nguyên chất có khả năng chống chướng khí.
Vực sâu không sản sinh ra thứ này, đó là chiến lợi phẩm mà Ma Vương có được khi chinh phạt vương quốc nhân loại.
Phần lớn phần thưởng Hôn Diệu phát cho chiến tướng, còn một ít thì ban cho vài thủ lĩnh bộ lạc, bản thân chỉ giữ lại một thứ nhỏ, hiện tại đã trở thành khóa giam của Langmuir.
Nhưng mới qua gần nửa năm, hắn lại không hài lòng.
Langmuir nhận ra tầm mắt ở phía sau, y biết Hôn Diệu đã dậy. Y quay mặt lại mỉm cười với Ma Vương, ngón tay vẫn đặt trên chiếc khóa giam vừa đeo xong.
"Cởi ra." Hôn Diệu đột nhiên nói.
"Hả?" Langmuir thoáng ngẩn ra, sau đó hoảng sợ nắm chặt cổ áo, nhìn hắn: "Không được, em thật sự chịu không nổi, vương..."
Hôn Diệu: "Ta đang nói khóa giam."
Langmuir: "?"
"Em quản lý bộ lạc Ngõa Thiết, không thể đeo đồ tượng trưng cho nô lệ."
Hôn Diệu ngồi dậy như không có chuyện gì xảy ra: "Nó chẳng có ích gì, sau này em được phép không đeo nó."
"Điều này... cũng không cần thiết mấy." Langmuir do dự nói: "Bây giờ em có đeo khóa thì cũng không ngăn được tộc nhân của ngài gọi em là đại nhân. Hơn nữa, nô lệ dạy dỗ tù binh cho Ngô Vương, mười ngày nửa tháng là xong, cũng không phải làm thủ lĩnh thật, cần gì phải quản lý bộ lạc?"
Làm bộ làm tịch, Ma Vương thầm nghĩ.
Hắn nhấn mạnh hơn: "Tuân lệnh chủ nhân của em."
Langmuir mỉm cười: "Được rồi, như Ngô Vương mong muốn."
Thế là Hôn Diệu đi sang, ngồi xuống tự tay tháo chiếc khóa bạc tinh xảo ấy cho Langmuir.
Chẳng lẽ người này đã phát hiện ra chất liệu của khóa giam đã bị thay đổi? Ma Vương thầm suy đoán, một lúc sau hắn nghĩ, sau khi trở về thì đúc lại thành một đôi vòng tay và vòng chân đi.
Khi tháo khóa ra, hắn cảm thấy mình thế này không ổn.
"Em không tò mò kết cục của mình trong giấc mơ sao?"
Hôn Diệu trầm giọng mở miệng: "Ta trói em vào giá gỗ của hoàng cung rồi châm lửa, mười ba tư tế làm phép, em vẫn còn sống cho đến khi biến thành bộ xương đen."
Langmuir: "Ồ."
"Nếu em dám phản bội ta... Langmuir, ta sẽ khiến em hối hận vì đã xuống vực sâu."
Song mặt mày Langmuir chợt tươi tắn lên, chỉ lẳng lặng nhìn dị tộc cùng giường chung gối với mình.
Ánh mắt của y có một loại tình cảm bình thản và dịu dàng kỳ diệu, không giống như nô lệ nhìn lên chủ nhân, cũng không phải ánh nhìn giữa hai người yêu nhau, càng không giống như nhìn kẻ thù mình căm hận.
Nếu phải nói thì có lẽ giống như một người yêu hoa đang chờ nụ nở.
"Thế thật khủng khiếp." Y mỉm cười nói: "Vậy thì sau khi nghe được cơn ác mộng khủng khiếp đến vậy, sao nô lệ còn dám phản bội vương chứ?"
Langmuir nói xong, khoác lên mình áo bào trắng, ung dung đứng dậy.
Tay chân y thon dài cân đối, lẽ ra có thể tính là cao gầy trong nhân loại, nhưng đáng tiếc trước mắt ma tộc, trông y vẫn quá bé nhỏ.
"Đúng rồi, hiếm khi mới được đến nơi này." Trước khi Langmuir bước ra khỏi chủ trướng, y quay đầu lại hỏi: "Trước khi trở về hoàng cung, em muốn đến vách núi để tham quan, Ngô Vương có thể theo em một chuyến không?"
Tác giả có lời muốn nói:
"Năm thứ bảy Thánh Quân đến vực sâu, trạng thái Ma Vương be like"
Não: Langmuir là kẻ thù! Giữa ta và y không có khả năng, phải cảnh giác và lý trí!
Miệng: Vợ ơi, cục cưng có đau không, ngoan cho ta xem thử
Tay: (Ôm lấy) (bôi thuốc) (vỗ nhẹ dỗ ngủ)
Đuôi: (Lắc) (lắc)
Não:...đ* má! Mấy đồ đần, còn tiếp tục như thế nữa sẽ chết đó! Thôi bỏ đi, mệt quá, nghĩ tới việc phong vương hậu... Chết tiệt, vợ ơi vợ đẹp quá, vợ tới thơm miếng đi!!!
Bình Luận