trở về thập niên 70 làm thú y
Thấy Hà Hưng Gia đang dán mắt vào phòng truyền dịch, Lý Nhị Anh cũng tò mò nhìn theo.“ỦA, THẰNG NĂM!”Thấy sự xuất hiện của thằng con lâu ngày không gặp, Lý Nhị Anh bất ngờ la lớn khiến nguyên cái bệnh viện phải ngoái đầu lại nhìn, cả Hưng Nghiệp và cô gái bên cạnh cũng không ngoại lệ.Đánh chết Hà Hưng Nghiệp cũng không ngờ hắn sẽ giáp mặt người thân của mình trong hoàn cảnh này.“Mẹ, anh Tư, hai người … sao lại ở đây?”“Năm à, sao con lại ở bệnh viện, con không khoẻ hả? Có sao không con?” - Bà Lý rối rít chạy lại hỏi thăm, nắn tay nắn chân bóp mặt sờ mũi xem con trai mình có mệnh hệ gì không.
Sau một loạt thao tác, thấy thân thể vẫn lành lặn bình an vô sự, bà mới bình tĩnh lại thở hắt ra một hơi, vô tình liếc xuống thì thấy trên tay Hà Hưng Nghiệp đang cầm một bình truyền dịch, nhưng cái bình này không phải của nó, mà là của cô gái bên cạnh.“Không, con không bệnh, con đi chăm bạn thôi ạ.
Giới thiệu với mẹ đây là bạn gái con Thu Oánh Oánh, mấy ngày nay Oánh Oánh sốt cao nên phải nằm viện.” - Hưng Nghiệp vừa nói vừa hướng mắt sang cô gái bên cạnh.“Oánh Oánh, đây là mẹ và anh Tư của anh.”Thu Oánh Oánh dùng nửa con mắt quét một lượt từ trên xuống dưới ngoại hình của Lý Nhị Anh và Hà Hưng Gia, chẳng nói chẳng rằng hất mặt quay đi, đến một câu chào hỏi cũng không có.Thấy bạn gái không thèm đếm xỉa đến người nhà mình, Hà Hưng Nghiệp cảm thấy có chút xấu hổ, ngượng ngùng đổi chủ đề:“À đúng rồi, sao hôm nay mẹ và anh tư lại đến bệnh viện vậy?”Lý Nhị Anh nhanh nhảu đáp:“Chị dâu thứ của con vừa mới sinh, nên …”“Bác sĩ, tôi truyền dịch xong rồi.” Chưa kịp nói dứt câu, bà Lý đã bị Thu Oánh Oánh chặn họng.
Cô không cần biết Hưng Nghiệp đang làm gì, nói chuyện với ai, cứ thế đi thẳng một mạch đến phòng trực ban của bác sĩ để thay bình dịch mới.Bị ống dẫn truyền kéo đi nên Hà Hưng Nghiệp buộc phải cầm bình dịch chạy theo sau, anh cắm đầu cắm cổ đi sau lưng Thu Oánh Oánh như chó được dắt đi dạo, vừa đi vừa quay đầu lại khẩn trương nói: “Mẹ, lát nữa con đến thăm chị dâu sau nhé.”Khi cả hai đã rẽ vào phòng trực, không còn thấy bóng dáng nữa.
Lúc này Hà Hưng Gia mới cẩn thận lén nhìn sang Lý Nhị Anh, quan sát thái độ của mẹ mình.Bà Lý trầm mặc hồi lâu, lát sau mới khẽ cất giọng:“Tư, con mau về nhà đi, kẻo lát nữa trời tối đi đường nguy hiểm lắm.” Nói xong Lý Nhị Anh cúi đầu, chậm rãi lê bước về phòng bệnh của Tần Phán Đệ.Hà Hưng Gia chợt kéo tay bà lại: “Mẹ!”Lý Nhị Anh rầu rĩ ngẩng đầu nhìn Hà Hưng Gia, còn anh thì cợt nhả nói: “Mẹ, sau này con có cưới vợ nhất định sẽ cưới người hợp tâm hợp ý mẹ.
Chỉ cần mẹ không bằng lòng, dù cô ấy có mê con như điếu đổ thì con cũng không thèm để ý đâu.”Lý Nhị Anh nghe mấy lời nịnh hót của con trai xong thì bất ngờ, không nhịn được mà phì cười, cốc nhẹ vào đầu Hà Hưng Gia một phát: “Tiên sư nhà anh, toàn nói linh tinh.”Hà Hưng Gia thấy mẹ mình dù đang tươi cười, nhưng ẩn sâu trong khoé mắt vẫn long lanh ngấn lệ.Chiều hôm sau đã đến ngày xuất viện, Hà Hưng Quốc đánh xe bò lên huyện để đón mẹ, chị dâu và cháu bé về nhà.
Vì không phải là cuối tuần nên Hà Hưng Dân buộc phải đến lò mổ tiếp tục làm việc, không thể đưa vợ con về được.
Hà Hưng Gia có gửi lời hỏi thăm đến chị dâu.
Về phần Hà Hưng Nghiệp, mồm thì nói sẽ đến thăm nhưng rốt cuộc cũng không đến, chờ mãi tận khi chị dâu xuất viện xong xuôi rồi vẫn chả thấy mặt mũi nó đâu.Người ta nói cửa sinh là cửa tử, Tần Phán Đệ giờ đây tuy đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng vì quá trình sinh nở khó khăn nên dẫn đến sức khoẻ yếu ớt, đã thế còn bị tắc sữa.Nhưng trong mắt Hà Hưng Gia đáng thương nhất chính là đứa cháu gái tội nghiệp.
Có loại cha mẹ vô tâm vô phế như này, vừa sinh ra đã bị xem nhẹ, không những thế lại còn sinh non, mới chào đời thân thể đã suy yếu, bệnh tật.Hà Hưng Gia nhìn đứa cháu còi cọc thì không khỏi sốt ruột, nên mỗi lần lên huyện bán cá, thể nào anh cũng để dành lại hai con, cốt là để chị dâu thứ tẩm bổ.
Vì anh nghe nói ăn cá sẽ giúp sữa về, ít nhiều gì đứa cháu cũng được bú no nê.Nhưng người trong Hà gia thấy anh lúc nào cũng đem về được nhiều cá như thế, cứ cách ba bữa lại có thịt cá ăn thì rất đỗi tò mò.
Rõ ràng cá ở sông này rất khó bắt, phải chăng anh đang nắm giữ bí quyết gì độc lạ đây?Đúng là Hà Hưng Gia có bí quyết độc lạ đấy, nhưng ngoài anh ra thì mấy người muốn xài cũng không xài được đâu.Biết rằng nói ra chả ai tin, nên anh chỉ có thể bào chữa qua loa với Hưng Quốc: “Ôi anh ơi em làm gì có bí quyết gì.
Anh thừa biết cá trong sông này khó bắt, chẳng qua là thời tới, nhờ may mắn nên mới vớt được vài con, nói không chừng mai mốt lại chẳng bắt được con nào.”.
Bình Luận