trở về thập niên 70 làm thú y

Chương 39: 39: Song Hỷ Lâm Môn


Xoay người lại thì thấy đó là một cô gái trẻ tuổi.

Trích lục lại trong trí nhớ, anh nhận ra cô gái này là bạn học sơ trung của nguyên chủ, tên Thôi Vân.Lại nói khi ấy, Hà Hưng Gia vẫn là một cậu thiếu niên chăm chỉ học hành.

Thôi Vân ngồi bàn trên, anh ngồi bàn dưới.

Cô nàng sở hữu một đôi mắt to tròn mà người ta hay gọi là mắt nai ấy, ngày nào đi học cũng chỉ cột đúng một kiểu tóc đuôi ngựa trông rất gọn gàng, thành tích học tập cũng không tồi.


Còn Hà Hưng Gia khi đó là một trong hai soái ca đẹp trai nhất trường lại còn học giỏi.

Đôi trai gái tài sắc nam thì có tình nữ thì có ý nhưng tiếc là không ai chịu mở lòng mà nói ra.Giá như khi xưa Hà Hưng Gia chịu học hành đến nơi đến chốn, thi đậu trung cấp như mong đợi của Lý Nhị Anh, có lẽ sau khi học lên cao hai người phỏng chừng có thể chính thức trở thành một đôi.

Nhưng cuộc đời không dung nạp hai chữ “giá như”, Thôi Vân thi đậu cao trung và vẫn tiếp tục đi học trên trấn, ngược lại Hà Hưng Gia thì về quê trồng trọt.

Cuộc tình chưa kịp chớm nở thì đã chóng tàn.Từ đó trở đi, hai người không còn cơ hội gặp mặt, cũng chẳng giữ được liên lạc với nhau.

Lần chạm mặt này chính là lần đầu tiên từ lúc tốt nghiệp đến giờ.Thôi Vân chạy đến trước mặt Hà Hưng Gia chào hỏi vài câu:“Lâu rồi không gặp cậu, bây giờ cậu làm gì rồi?”Hưng Gia cười hiền đáp:“Còn làm gì khác ngoài về thôn trồng trọt đâu.

Còn cậu, giờ cậu làm ở đâu?”“Sau khi thi tốt nghiệp cao trung thì mình ứng tuyển vào một xưởng dệt trên huyện, hiện tại đang làm bên bộ phận tài vụ.”“Quao, giỏi thiệt nha, giờ coi như quá ổn định rồi.”Thôi Vân nghe Hà Hưng Gia khen mình thì rụt rè cười.Hà Hưng Gia ngó lên trời thấy cũng đã trễ, không còn nhiều thời gian nên chỉ qua loa vài câu liền chào tạm biệt cô nàng.“Bây giờ mình phải về nhà rồi, thôi, không làm phiền cậu nữa.”Nói xong, Hà Hưng Gia gấp rút rời đi, còn Thôi Vân thì cứ đứng đấy nhìn theo bóng lưng của anh, thật lâu, thật lâu …Cuối cùng cũng về đến thôn Đại Cương.

Hà Hưng Gia tuy rằng ở đây chưa lâu nhưng lại có cảm giác rất gắn bó, rất thân thương.

Chỉ mới lên huyện mấy ngày thôi mà khi quay trở về mới thấy không đâu bằng thôn mình.Trên đường về anh gặp không ít hàng xóm, Hà Hưng Gia cảm thấy ánh mắt họ nhìn mình không được bình thường, hình như còn đang to nhỏ điều gì đó.


Anh cứ cắm đầu đi thẳng, đi được một đoạn thì thấy thím Lâm - thím Lâm là chị em thân thiết với Lý Nhị Anh, thường xuyên ghé Hà gia chơi nên ở nhà ai cũng quen mặt.Bà Lâm nhìn thấy Hà Hưng Gia về thì vui vẻ cười nói:“Thằng tư về rồi đấy à! Lên huyện học thú y giỏi thật đấy, sau này là có thể làm bác sĩ thú y cho thôn hả? Tính ra vậy cũng coi như song hỷ lâm môn rồi ha.”Hà Hưng Gia nghệt mặt ra, vế trước bảo làm bác sĩ thú y cho thôn thì đúng rồi, vế sau bảo song hỷ cái gì lâm môn cái gì? Rốt cuộc là sao?Đang chưa hiểu mô tê gì, thì bà con xung quanh lại tiếp tục bu vào, mồm năm miệng người khen lấy khen để Hà Hưng Gia, thậm chí còn quay sang khen Hà gia có phúc.

Nhưng có người khen thì ắt cũng sẽ có người nảy sinh lòng đố kỵ.

Và đó không ai khác chính là Lưu Tiểu Sơn - bạn thân thuở nhỏ của Hà Hưng Gia.Hai người vốn dĩ rất thân, vậy mà giờ đây lại mỉa mai đối phương với giọng điệu ngoa ngắt: “Ngon rồi.

Mai mốt trở thành bác sĩ thú y xong, đến khi lấy vợ nhớ đãi anh em ly rượu mừng, anh em chờ mày.”Ai muốn lấy vợ cơ? Hà Hưng Gia cứ mãi hoang mang không hiểu đám người này đang nói về cái gì ấy nhở.

Chẳng lẽ lúc anh không có nhà, bà Lý đã tự ý đi dạm hỏi giúp anh, hay là có hôn ước, mà hôn ước với ai mới được.

Nghĩ đến đây, Hà Hưng Gia không còn tâm trí đôi co với họ nữa, anh phải chạy thật nhanh về hỏi cho ra lẽ chuyện này.Ai ngờ vừa đặt chân vào nhà, không đợi Hà Hưng Gia mở miệng thì bà Lý đã sấn tới đi trước một bước, mặt mày vừa mừng vừa lo:“Bố anh! Có bạn gái mà cũng giấu mẹ, không nói cho người nhà biết một tiếng.


Mẹ là mẹ đang tính nhờ bà mối tìm cho anh một cô để xem mắt, ấy thế mà anh đã đi trước mẹ một bước, hên là mẹ chưa nói với người ta đấy nhá!”Giây sau , đột nhiên bà Lý sực nhớ đến cô bạn gái tiểu thư của Hà Hưng Nghiệp, sốt ruột nói:“Bạn gái của con cũng là gái thành phố, không lẽ nhà họ chịu để mắt tới nhà mình à?“Cái gì? Trời ơi không phải, mẹ đang nói gì thế.

Khoan, từ từ, bình tĩnh.

Mẹ, rốt cuộc là mẹ đang nói ai vậy, ai là bạn gái của con?”Đến bản thân Hà Hưng Gia còn không biết bạn gái của mình là ai, thấy con mình cứ rối rắm cả lên, bà Lý cũng hoang mang theo.“Thì là Trình thanh niên trí thức, Trình Nhân đấy.

Không phải con và cô ấy đang hẹn hò à?”.


Bình Luận