vạn người e ngại thân kiều thể nhược

Chương 2
Trận sốt này kéo dài hai ba ngày, thường thường cảm thấy nóng rực, mê man, hầu như đều ở trạng thái ngủ mơ  mơ màng màng, nửa đêm ho đến đau phổi, điều này làm cho người vốn có thể chất tốt như cậu trải qua một đợt suy yếu.

Nhưng cậu cũng đã phân tích ra được rằng mình thực sự đã bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn và xuyên không vào cuốn tiểu thuyết này, nhận được mạng sống của người khác.

Chỉ tiếc là cậu mới nhận được học bổng nghiên cứu sinh của đại học Harvard, chị gái cậu chắc chắn sẽ khóc hết nước mắt, bởi vì cậu đã chết nên chị ấy sẽ bị bắt về nhà và kế thừa gia nghiệp.

Mà điều cậu cần làm ngay bây giờ là lập kế hoạch mới, không vì lý do gì khác, mà chính là để sống sót.

Cụ thể là phải cảm hóa được đại boss - Lục Bắc Hoài sắp hắc hóa, cảm hóa và trả lại thân phận thiếu gia thật sự cho hắn, làm hắn từ bỏ kế hoạch báo thù, đồng thời giúp hắn đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Đây là cách tốt nhất để cậu không phải chết.

......

Buổi chiều, ngủ một giấc đến khi người đầy mồ hôi, cậu tỉnh dậy và phát hiện Lục Bắc Hoài không có trong phòng ngủ thì tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày nay, buổi tối Lục Bắc Hoài luôn chăm sóc cậu, thực sự là rất kiên nhẫn và chuyên nghiệp, vì sự nghiệp báo thù mà còn chuyên nghiệp đóng vai như một người bảo vệ. Dù ngày hôm sau phải dậy sớm đi học, Lục Bắc Hoài vẫn chịu ở lại nửa đêm chăm sóc cậu, thường xuyên sờ trán, xoa lưng cho cậu.

Dĩ nhiên, cậu cũng không thiếu những lần bị nhéo, bị niết.Chính mình sốt đến mê man, thật sự sợ nửa đêm bị bóp chết cũng không ai biết.

Cuối cùng cậu cũng hiểu đây là nơi duy nhất Lục Bắc Hoài có thể xả giận lên người "Tống Thả", chính là lợi dụng lúc cậu ngủ mà làm mấy hành động nhỏ này.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, thật lòng mà nói, hôm nay cảm giác nhẹ nhàng hơn chút. 

Xuống giường, đi dép lê vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa tay, cậu nhìn rõ bộ dạng của "Tống Thả" trong gương.

Trong gương là hình ảnh của một thiếu niên giống như thiên sứ, với mái tóc nhuộm hồng nhạt pha chút vàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng khi nổi loạn lên thì thật giống như một tên lưu manh, "Tống Thả" này nổi loạn nhưng thực sự không có chút lực sát thương nào.

Cậu tức khắc im lặng, cũng cảm thấy xấu hổ.

Mái tóc nhuộm màu hồng này thực sự đẹp hả?

Nhưng mà, trông cũng giống cậu y đúc, giống như hồi còn học trung học, như chị gái cậu thường hay nói, dáng người cậu không phát triển lắm, đến lúc nổi loạn thế nào thì trông cũng giống như Hello Kitty thôi.

Nhìn kỹ thân thể trong gương, tay chân gầy guộc, còn không rắn chắc như cậu hồi học trung học, bụng thì toàn mỡ mềm, vừa nhìn là biết chẳng đánh được ai.

Đúng là chó con nhỏ yếu ớt.

Tống Thả nghĩ mãi cũng không hiểu, làm sao mình có thể bắt nạt được Lục Bắc Hoài?

Đứa nhỏ này nhìn qua là biết có thể đánh bại được mười tên "Tống Thả".

Lục Bắc Hoài rốt cuộc phải chán ghét "Tống Thả" đến mức nào mới kiên nhẫn như vậy, ghét đến mức chỉ dám nhéo khi cậu ta ngủ.

Cậu buồn bực sờ sờ mặt mình, kế hoạch thì có rồi đó, dù bây giờ là đến đâu hay đến đó, nhưng đối mặt với một đại boss sắp hắc hóa, liệu mình có thể cứu vớt được hay không?

Thôi thì cố gắng vậy.

Từ phòng tắm đi ra ngoài, cậu cũng có tinh thần đánh giá phòng ngủ của "Tống Thả", đây là một căn phòng rất lớn, thậm chí có thể nói là năm phòng hai sảnh, bao gồm phòng thư viện, phòng để quần áo, phòng tắm, phòng ngủ và cả phòng trò chơi.

Điều kiện vật chất của thiếu gia giả "Tống Thả" thật sự không tồi, cũng không trách thiếu gia thật Lục Bắc Hoài lại hận "Tống Thả" như vậy, nói thật tất cả những thứ này vốn dĩ là của Lục Bắc Hoài.

Tuy nhiên, xét cho cùng, đây không phải là lỗi của "Tống Thả", nếu có trách thì chỉ có thể trách ba của Lục Bắc Hoài, cũng chính là ba của "Tống Thả". Tất cả những chuyện này đều là do ông ấy gây ra, vì muốn con trai mình nổi bật mà năm đó đã tráo đổi hai đứa trẻ sinh cùng năm cùng tháng.

Khi cậu bước đến cửa phòng muốn mở ra, đột nhiên nghe thấy âm thanh phát ra từ cửa.

Đó là giọng của một người phụ nữ trung niên rất nghiêm khắc.

"Bắc Hoài, lần này sao con lại có thể để nó làm bậy như vậy? Tháng này tiền lương của con sẽ bị trừ một nửa, hy vọng con có thể coi đây là bài học. Lần sau nếu nó còn tùy hứng như vậy mà con ngăn không được, thì hãy gọi điện cho dì, dì sẽ đem nó nhốt lại."

"Thưa dì, dì trừ tiền lương của con thì được, nhưng đừng nhốt thiếu gia lại, con lo cậu ấy tức giận thì thân thể lại không thoải mái."

"Con nghĩ cho nó như vậy cũng không uổng công con đã chịu đựng nó, dì cũng rất cảm kích con đã ở bên nó từ nhỏ. Nếu không dì cũng sẽ không yên tâm giao nó cho con chăm sóc."

"Con sẽ chăm sóc cho thiếu gia thật tốt, cảm ơn dì ạ."

Tống Thả dán tai vào cửa, nghe thấy tất cả. Cái gì? Lục Bắc Hoài còn có lương? Bao nhiêu tiền?Không đúng, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ những chuyện đó. Đây là cơ hội tốt để gây ấn tượng với Lục Bắc Hoài!

Cậu đặt tay lên tay nắm cửa, hít sâu và lấy hết can đảm.

Mở ra một khe cửa.

"Cái kia......"Người phụ nữ đang nói chuyện ngoài cửa nghe thấy âm thanh, liếc mắt nhìn qua và phát hiện con trai mình đang ở khe cửa, chỉ lộ ra đôi mắt, như thể đang sợ bị bà phê bình. Bà cười lạnh một tiếng: "Tống Thả, đừng tưởng rằng mẹ không nhìn thấy con thì con sẽ không bị phê bình. Chuyện này mẹ còn chưa xử lý tới con, trước tiên mẹ phải nói chuyện với Lục Bắc Hoài đã.

""......." Tống Thả lại hít sâu, giữ khe cửa mở lớn thêm chút nữa, thò đầu ra.

Cậu nhìn người phụ nữ trung niên đang mặc một bộ vest chuyên nghiệp đứng ngoài cửa, đoán ngay đó là mẹ của "Tống Thả", và bà vừa mới phê bình Lục Bắc Hoài.

Khi bắt gặp ánh mắt của Hứa Văn cùng Lục Bắc Hoài, Tống Thả tức khắc có một ý định muốn rụt đầu lại, nhưng cậu nhớ rằng mình phải cảm hóa đại boss, phải khiến hắn buông bỏ thù hận, vì mình muốn tồn tại.

Cậu lấy hết can đảm, đẩy cửa ra, đứng thẳng lên: "Đừng phê bình Lục Bắc Hoài, phê bình con thôi ạ."

Chắc là vừa hạ sốt, khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng, còn mang theo một tầng mồ hôi mỏng. Rõ ràng giọng nói nghe rất lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng đôi mắt như chó con kia lại xinh đẹp, sáng lấp lánh.

Lục Bắc Hoài nhìn cậu, không nói gì.

Hứa Văn nhìn con trai như vậy, cười ra tiếng: "Tống Thả, không cần bênh vực người của mình, con nghĩ rằng mẹ sẽ không phê bình con sao? Mẹ đây là từng bước từng bước, mẹ cùng ba của con đã ở khắp nơi trong cả nước, xếp con vào danh sách đen của những nơi ăn chơi rồi đấy."

"Xin cảm ơn ạ." Tống Thả theo bản năng trả lời, sau khi nói xong mới nhận ra mình vừa nói gì, lập tức mặt trở nên vô biểu cảm.

Thật không phải là do cậu cố ý, thực sự là ở trước mặt người lạ khiến cậu căng thẳng nên mới nói như vậy!

Hứa Văn cho rằng con trai đang làm trái lại với mình, tức giận đến mức ngực phập phồng: "Con, tên tiểu tử thối này chính là muốn cố ý làm mẹ cùng ba của con tức chết mới hài lòng đúng không, được, học kỳ này thẻ tín dụng của con sẽ bị đóng băng. Đi tụ tập mà chơi đi, để bạn bè của con quẹt thẻ cho con tiêu xài! Bắc Hoài, nhớ trông chừng nó."

Nói xong, bà liền đạp giày cao gót trên hành lang rời đi, xung quanh cơ thể tràn ngập áp suất thấp.

Tống Thả: "......" Là một người mẹ kiên cường đó, thật hung dữ.

"Thiếu gia."

Tống Thả nhìn về phía Lục Bắc Hoài, lại thấy hắn cười, còn cười đến đặc biệt ôn nhu: "......?"

"Cậu vừa rồi là đang bảo vệ tôi sao?" Lục Bắc Hoài đi đến trước mặt Tống Thả, đặt lòng bàn tay lên trán cậu, phát hiện không còn sốt, chỉ có mồ hôi đầy trán, dùng mu bàn tay lau sạch cho cậu.

Tống Thả theo bản năng né tránh tay hắn, sau đó liền thấy trên mặt Lục Bắc Hoài lập tức lộ ra biểu tình bi thương.

Cậu không thể coi thường đại boss tương lai này, là người rất biết diễn kịch, thật sự sẽ cảm động sao?

Quá biết cách giả vờ.

Trong lòng thì hận không thể đêm tối bóp chết cậu, mặt cậu vẫn còn đau nè.

Nhưng cậu không thể lại giống như "Tống Thả" trước kia, mặc kệ Lục Bắc Hoài tiếp nhận hay không, cậu đều phải lấy cảm hóa làm mục đích, nếu không thì sau này mọi chuyện chắc chắn không còn dễ dàng như vậy nữa.

Cậu cúi đầu, lại đưa trán dán vào lòng bàn tay Lục Bắc Hoài, liếc mắt nhìn hắn một cái.Sợi tóc mềm mại mang theo chút ẩm ướt trên trán xẹt qua lòng bàn tay, có chút ngứa, động tác này thật sự rất giống như làm nũng, cùng với ánh mắt này.

Lục Bắc Hoài đối diện với đôi mắt tròn xoe sáng ngời, vốn tưởng rằng là vô tình, nhưng hiện tại lại nhận ra có lẽ là cố ý, người này lại chuẩn bị chơi trò gì đây?

Không cần hắn chạm vào lại cố ý đưa trán lên.

"Không còn sốt nữa thiếu gia, tinh thần cũng tốt lên nhiều rồi, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không, tối hôm qua cậu còn ho rất dữ dội."

Tống Thả chịu đựng động tác đang chạm vào trán mình của Lục Bắc Hoài, liệu lúc trước bọn họ cũng thân mật như vậy sao? Những người thành phố bây giờ nói chuyện cũng phải đụng chạm vào đối thủ một mất một còn như vậy sao?

Này có thể so được với người bạn cùng phòng hơn ha.

"Không sao, vẫn tốt." Cậu nhẹ nhàng trả lời, mạng sống quan trọng hơn.

"Chú với dì nói cuối tuần không cho cậu ra ngoài chơi, muốn làm bài tập cùng không? Hoặc nếu cậu vẫn muốn theo bọn họ đi chơi, tôi có thể giúp cậu ra ngoài."

Tống Thả nghĩ trong lòng, sau khi nghe điều này, đây chắc chắn là chiến lược dụ dỗ, vốn dành riêng cho "Tống Thả" từ nhỏ, nuông chiều để trở thành một cậu bé kiêu ngạo và nổi loạn, chỉ là một giây trước mẹ "Tống Thả" nói không cho cậu ra ngoài thì Lục Bắc Hoài sẽ ngay lập tức ra vẻ săn sóc.

Nếu còn là "Tống Thả" trước kia, cậu ta nhất định sẽ làm như vậy.

Cậu lắc đầu: "Làm bài tập đi."

Lục Bắc Hoài: "?"

Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài rõ ràng bất ngờ: "Nếu cậu nói làm bài tập thì làm bài tập, tôi nghe cậu."

Cậu bây giờ đã hiểu rằng việc nghe theo ý của boss là đúng, dù có tin hay không thì cũng ngoan cố làm theo, chậm rãi hắn sẽ nhận ra.

Lục Bắc Hoài: "......" Người này nói thật sao?

Lúc này trong phòng học.

Hai chiếc bàn to màu trắng đối diện nhau, một bàn chứa đầy sách vở, bài tập, bút mực, giấy nháp, dường như là chỗ ngồi của học sinh giỏi.

Bàn kia chỉ có một máy tính chơi game cao cấp, trên bàn đầy tai nghe, bàn phím và các thiết bị điện tử, toàn bộ phát sáng với đèn LED đa sắc, chói lóa mắt người nhìn.

Tống Thả: "......"

Hai cá nhân này rõ ràng thuộc hai thế giới khác nhau, không ồn ào sao? 

"Tống Thả" này chắc chắn sẽ không cùng Lục Bắc Hoài ngồi làm bài tập, trong khi đèn LED sáng chói như này, cậu ta chắc chắn sẽ gõ phím khiến ồn ào vang trời đi?

Liệu có thể học tập hiệu quả như thế được sao?

Cậu hoài nghi nhìn Lục Bắc Hoài, nếu cả hai như vậy đều là học sinh giỏi, thì chỉ có thể nói rằng người này thật sự là một đại thần báo thù, quả thực là nằm gai nếm mật, Lục Bắc Hoài không là người cao thượng thì ai mới có thể trở thành người cao thượng đây?

"Thiếu gia, có muốn chơi game không?" Lục Bắc Hoài nhìn thấy Tống Thả vẫn luôn nhìn máy tính, dường như không hiểu rằng cậu ta sẽ làm bài tập kiểu gì, suốt mấy năm trung học, hắn chưa từng cầm cây bút lần nào, mỗi khi thi cử đều là tờ giấy trống ở trường học, hoàn toàn không hề sợ.

Tống Thả không chần chừ, nhấn tắt đèn LED đa sắc và máy tính, thấy cuối cùng cũng không còn chói mắt nữa thì nói: "Làm bài tập."

Lóe muốn mù đôi mắt của cậu rồi này.

Chốc lát sau, hai người vai kề vai bắt đầu làm bài tập.

Đây là một đề thi tích phân BC, thuộc chương trình quốc tế AP, xem ra là trường tư lập quốc tế, là đang chuẩn bị cho kỳ thi.

(AP Calculus BC: Khám phá các khái niệm, phương pháp và ứng dụng của phép tính vi phân và tích phân, bao gồm các chủ đề như hàm tham số, hàm cực, vectơ, chuỗi thông qua thực hiện các thí nghiệm, nghiên cứu và giải quyết vấn đề bằng cách áp dụng kiến ​​thức và kỹ năng đã học.)

Tống Thả quét mắt qua bài thi, nghĩ thầm, thật là trình độ trẻ nhỏ, dễ dàng nhìn ra kết quả.

Cậu cố ý chậm rãi làm bài, viết tên mình trước, rồi nhìn trộm sang Lục Bắc Hoài bên cạnh.

Lục Bắc Hoài làm bài rất nhanh, vài phút đã hoàn thành một vài đề, nhưng mà...

Tống Thả nghiêng thân mình sang, vươn tay, ngón tay chỉ vào đề thứ năm: "Cậu làm sai này, câu b mới đúng."

Vì vậy, nói rằng ánh sáng mạnh và bàn phím gõ máy tính vang trời sẽ ảnh hưởng đến việc học tập.

Lục Bắc Hoài nắm bút chặt lại, nhìn về phía Tống Thả, ánh mắt phức tạp.

Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài nhìn mình, nhưng không nói gì, vẻ mặt mơ hồ: "Cậu thực sự làm sai mà."

Lục Bắc Hoài im lặng hai giây: "Thiếu gia, cậu đây là đang dạy tôi sao?"

Bình Luận