vân việt vãng sự
Chương 3: Nhẹ nhàng bay tới bên gối nam hài nọ, như một tên trộm
Chiêu Linh buộc chặt bao cổ tay, đeo lên thiếp ngọc[1]. Y chọn xong tư thế, kéo căng cung tên tinh xảo, mộc tiễn[2] bay ra, bắn trúng vào hồng tâm, lại chỉ dừng trong chốc lát, sau đó liền rơi trên mặt đất.
[1] Thiếp ngọc: dụng cụ bao bọc xương ngón tay khi bắn tên.
[2] Mộc tiễn: mũi tên gỗ.
Khí lực quá nhỏ, bia ngắm lại quá cứng.
Mũi tên đầu tiên không bắn trúng, Chiêu Linh rút mũi tên thứ hai từ búi tiễn phía sau lưng, chậm rãi cài lên dây, lại giương cung bắn vào tấm bia phía trước.
Mũi tên thứ hai b/ắn ra, đập mạnh lên bia ngắm, vẫn không thể ghim trên mặt bia, một lần nữa rơi xuống đất.
“Bát đệ tránh ra! Xem ta đây!”
Một nam hài thô lỗ đẩy Chiêu Linh ra, tâm trạng nôn nóng nắm lấy cung tên kéo mạnh, căn bản không chăm chú ngắm vào bia.
“Vút…” Một tiếng, mộc tiễn bắ/n ra ngoài, văng ra vài thước so với bia ngắm, suýt chút nữa đã trúng vào người tuỳ tùng đang chờ nhặt mũi tên ở phía bên cạnh.
Tuỳ tùng nhìn thấy Chiêu Thuỵ công tử bắt đầu lỗ mãng bắn tên, rất ăn ý chạy trốn ra tứ phía.
“Thuỵ công tử, không được lỗ mãng!” Tề sư phó lập tức quát lên, ý bảo ngưng lại. Ông phụng mệnh Quốc quân, đảm nhiệm chức vụ sư phó dạy các vị công tử ở đây bắn cung, cho nên hoàn toàn có quyền răn dạy nhi tử của Quốc quân.
Chiêu Thuỵ căn bản không nghe, tự mình lẩm bẩm: “Lần này không tính.”
Hắn lập tức lấy ra mũi tên thứ hai, cố gắng kéo căng dây cung đến nỗi tạo ra tiếng gỗ nứt “lách cách”, tràn đầy khí tức bắn mộc tiễn ra. Mũi tên xẹt qua bia ngắm, bay thật xa, rơi ra bên ngoài tường viện.
Advertisement
Ngay sau đó mũi tên thứ ba cũng thoát khỏi dây cung, bay vào giữa không trung, bia ngắm phía sau cô quạnh như tuyết.
Chiêu Thuỵ dùng hết sạch ba mũi tên, biểu thị: “Chậc, lần này cũng không tính.”
Mấy công tử cùng luyện tập bắn tên không vui, có người lớn tuổi lớn Chiêu Thuỵ tiến lên nguýt hắn: “Mập mạp đi qua một bên đi! Ngươi có bắn trăm lần nữa cũng chẳng trúng đâu!”
Thân là bé mập mạp, Chiêu Thuỵ ghét nhất kẻ nào dám nói hắn là mập mạp, quay người liền đuổi đánh kẻ vừa lên tiếng.
Tề sư phó thấy các tiểu công tử nháo mãi thành quen, ông nhìn về phía Chiêu Linh, nói: “Linh công tử, vẫn còn một mũi tên nữa. Mỗi người ba mũi, thần phải ghi nhớ thành tích.”
“Tề sư phó, ta học bắn tên chậm chạp hơn những người khác đúng không?” Chiêu Linh cầm một mũi tên, lại nhìn Tề sư phó, trong giọng nói còn có chút oan ức ẩn hiện.
Chiêu Linh đã từng thấy Thái tử dùng tên đỡ tên, mũi tên ấy làm từ thanh đồng, vô cùng sắc bén, mà mũi tên Thái tử dùng chỉ là mộc tiễn phổ thông.
Tề sư phó trả lời: “Mũi tên công tử đang dùng, cũng giống với mũi tên của những người khác.”
Vì lý do an toàn, những mũi tên nhóm tiểu công tử sử dụng đều không có mũi nhọn bằng đồng thau.
Chiêu Linh nắm chắc cung tên, lần thứ hai đi tới trước bia ngắm. Y kéo căng dây cung, tư thế chuẩn xác, không thể xoi mói.
Mũi tên bay ra, cắm thẳng vào hồng tâm trên bia ngắm, nhưng chưa đợi Chiêu Linh vui mừng đã lại rơi xuống đất.
Tề sư phó an ủi Chiêu Linh: “Công tử đừng nhụt trí, ngài vẫn còn nhỏ, khí lực cũng nhỏ, mới không thể bắn trúng vào hồng tâm. Đợi ngài lớn hơn hai tuổi nữa, chắc chắn sẽ có thể như Thái tử, bách phát bách trúng.”
“Tề sư phó, chờ ta lớn thêm hai tuổi nữa, có phải cũng có thể tháp tùng phụ vương, cùng tới Hữu uyển săn thú với huynh trưởng không?” Ánh mắt Chiêu Linh sáng lên, vô cùng hứng khởi.
Tề sư phó cười khẽ: “Thần cũng không dám chắc.”
Ông tựa hồ vô cùng yêu thích Chiêu Linh, cũng có thể là vì trong mấy vị tiểu công tử này, thân phận của Chiêu Linh cao quý nhất.
Tề sư phó cúi người, nói với Chiêu Linh nhỏ bé: “Đợi khi nào công tử mười sáu tuổi, học được cách điều khiển xe ngựa, mới được tham gia hoạt động trong lễ săn.”
“Còn phải đợi lâu như vậy…” Chiêu Linh có chút mất mát.
Y muốn nhanh chóng ra bên ngoài thăm thú, bên ngoài có núi cao rừng rậm, có các loại chim muông, có những nơi y từng đi qua khi biến thành chim Phượng trong giấc mộng.
Vương cung rất lớn, nhưng chẳng có gì vui.
Đặc biệt là bây giờ, y đã mười tuổi, đến tuổi tiếp thu giáo dục dạy dỗ, mỗi ngày đều phải đi học, học chữ, học lễ nghi, học âm luật, còn học cả bắn cung và kiếm thuật.
Việc học nặng nề, y chỉ muốn trở thành một con chim nhỏ bay lượn xung quanh, không buồn không lo.
Chiêu Linh đưa cung tên cho tuỳ tùng, cũng đưa cánh tay ra. Tuỳ tùng quỳ xuống đất cởi bao cổ tay trên tay y xuống, ngón tay cái của Chiêu Linh còn có thiếp ngọc được chế tác từ ngọc Mỡ Dê thượng hạng, y một chút cũng không thích, tiện tay quăng luôn cho tuỳ tùng.
Tuỳ tùng cẩn thận thu lại những thứ này của Chiêu Linh, tay nâng vật phẩm, dập khuôn theo sát từng bước chân y.
Học bắn cung xong, Chiêu Linh trở về chỗ của Hứa Cơ phu nhân. Liên tiếp mấy ngày nay, y đều ngủ ở chỗ Hứa Cơ phu nhân. Hứa Cơ phu nhân sợ Chiêu Linh lại mơ thấy giấc mộng quái lạ biến thành chim chóc kia, hạ lệnh làm Vu chúc[3], trắng đêm canh giữ giấc ngủ của Chiêu Linh.
[3] Chúc: tên một loại nhạc cụ.
Hứa Cơ phu nhân tin tưởng, làm vậy có thể bảo hộ hồn phách của tiểu nhi tử.
Mỗi đêm trước khi ngủ, Chiêu Linh đều phải đeo khối ngọc khắc đầy phù chú kia, cũng có một Vu sư mặc vũ y, tay cầm pháp khí đứng cạnh giường bảo vệ y.
Khi bắt đầu tựa hồ rất có hiệu quả, Chiêu Linh không mơ thấy giấc mộng biến thành chim chóc kia nữa, nhưng mấy ngày sau, Chiêu Linh khi ngủ mơ lại bắt đầu không thành thật.
Dưới ánh trăng, lần thứ hai y biến thành Phượng Hoàng rực rỡ, bay lượn trong gió đêm.
Đã qua rất nhiều ngày mới lại được trải nghiệm cảm giác trở thành chim chóc, Chiêu Linh vô cùng vui vẻ.
Y sung sướng vỗ đôi cánh nhỏ, khi ánh trăng vừa hé lộ, thừa dịp gió nổi bắt đầu bay lên thật cao. Y vừa đón gió vừa ca hát: “Líu lo líu lo líu líu lo…”
Đêm nay ánh trăng thật đẹp, gió cũng rất đỗi dịu dàng. Chiêu Linh lắng nghe từng âm thanh xào xạc, chợt phát hiện mình lại bay qua đỉnh núi lớn kia — đỉnh núi đầy mây mù quấn quanh.
Chiêu Linh giật mình, tại sao mình lại tới nơi này?
Y muốn bay tới Hữu uyển, hướng đến doanh trại nơi phụ vương và huynh trưởng nghỉ qua đêm, tuy rằng y cũng không biết Hữu uyển ở nơi nào, mà huynh phụ giờ này đang du ăn ở nơi đâu.
Có điều, như vậy thì cũng đâu có sao?
Chính mình đã biến thành chim Phượng, có thể du lịch chung quanh, chẳng bị ràng buộc.
Y đã chẳng còn e sợ con mãng xà xấu xa đã cắn bị thương chính mình, y muốn bay lên thật cao, dù có bay đến mệt mỏi, không thể không đậu xuống, cũng nhất quyết phải tránh xa cây ngô đồng kia.
Chiêu Linh bay dọc theo con nước nhỏ, xẹt qua một phòng lại một phòng nhà tranh bện cỏ rách tươm, cuối cùng cũng tìm được gốc ngô đồng quen mắt kia, còn có một căn nhà rách đầy quen thuộc ở phụ cận cây ngô đồng.
Chiêu Linh đậu lên cửa sổ, nghiêng đầu thăm dò trong bóng đêm. Sau khi hoá thành linh điểu, thị lực của y vô cùng tốt, rất nhanh đã nhìn thấy tấm lưng của nam hài đang ngủ yên trên giường đất.
Trong gian phòng này chỉ có một cái giường đất nhỏ hẹp, ở nơi góc tường trải một manh chiếu rách, trên chiếu có một người đã ngủ say, chính là nam tử ở chung một chỗ với nam hài kia.
Chiêu Linh lén lút nhảy vào trong phòng, nhẹ nhàng bay tới bên gối nam hài nọ, như một tên trộm.
Y híp mắt ngắm nhìn tường tận khuôn mặt của nam hài đang ngủ, thấy đối phương chau mày, tựa hồ như đang gặp ác mộng, còn nghe được nam hài nọ bất an nói mớ.
Từng câu từng câu, giống như đang kêu gọi ai đó.
“Chiếp chiếp.” Chiêu Linh hót lên một tiếng, muốn gọi tỉnh ân nhân.
Tiếng chim hót lanh lảnh ngay bên tai Việt Tiềm.
Mí mắt Việt Tiềm rung động, chầm chậm tỉnh lại, cảnh này khiến Chiêu Linh nhảy tới bên cạnh đầu Việt Tiềm, lại kêu một tiếng nữa.
Lần này, Việt Tiềm tỉnh táo triệt để. Trong bóng tối, hắn mở mắt ra, hoàn toàn không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ nghe thấy có tiếng chim hót, lúng ta lúng túng tự nói: “Chim nhỏ?”
“Líu lo!”
Chiêu Linh mừng rỡ nhảy đến trước ngực Việt Tiềm, ngẩng đầu chim, lại kêu thêm một tiếng nữa, ra hiệu ta đang ở chỗ này.
Việt Tiềm vừa mới mở mắt, còn chưa thích ứng với bóng tối tràn lan, nghe âm thanh gần ngay trước ngực liền nâng tay mò mẫm, cuối cùng mò được một con vật nhỏ ấm áp, thân thể mềm mại đầy lông xù.
Lúc này hắn cũng thấy rõ cái mào trên đầu chim nhỏ hơi phát sáng, xác nhận được đây thực sự là con chim có mào ngũ sắc kia. Nó trở lại rồi.
“Suỵt!” Việt Tiềm nhẹ nhàng đè lại đầu chim, liếc mắt nhìn về hướng nam tử đang ngủ trên chiếu cói ở góc phòng, sợ tiếng chim hót sẽ đánh thức người kia.
Chiêu Linh hiểu rõ, lập tức yên tĩnh như gà.
Việt Tiềm xoa nhẹ đầu đỉnh đầu nho nhỏ của chim non, sờ tới sờ lui đến bốn, năm lần. Chim nhỏ còn có chút ngạo kiều, mổ nhẹ lên mu bàn tay hắn, theo đó mà kháng nghị.
Chim non mổ hắn nhưng không dùng sức, có thể hiểu được ý tứ nó muốn truyền đạt.
Việt Tiềm cười khẽ, âm thanh cực thấp, cảm thấy con chim nhỏ này khá có linh tính.
Hiểu được ý tứ của chim nhỏ, Việt Tiềm buông tay ra, đặt chim non ở bên gối. Hắn nghiêng người, hơi nâng cằm, yên lặng đánh giá chim non.
Đôi mắt Việt Tiềm đã quen với bóng tối, có thể thấy rõ thân ảnh của chim nhỏ. Ánh mắt hắn miêu tả tường tận từng tấc thân thể của chim non, đặc biệt là cái mào của nó.
“Quả nhiên không phải chim chóc phổ thông… Mà tựa như là chim Phượng.” Việt Tiềm lầm bầm lầu bầu.
Vân Việt Quốc không sùng bái chim Phượng, nhưng Việt Tiềm biết chim thần mà người Dung Quốc tin phụng chính là chim Phượng. Hắn đã từng gặp tượng thần của chim Phượng trên tế đàn của Dung binh, chim Phượng mọc ra cái đuôi dài sặc sỡ, trên đầu có mào ngũ sắc.
Tế đàn ấy được người Dung Quốc dựng ngoài Vân Thuỷ Thành, là tế đàn dùng để tuẫn sát.
Đao cụ băng lãnh sắc bén, tách rời thân thể nóng hầm hập. Tù binh bị trói lên đài tuẫn sát, trong mũi nồng nặc mùi máu tươi, bầu không khí tử vong kh.ủng bố bao phủ tất thảy.
Hai tay Việt Tiềm bị trói sau lưng, binh sĩ ấn hắn quỳ trên mặt đất dưới trời nắng chang chang. Đôi môi hắn khô nứt, trên gương mặt xám xịt còn vương hai hàng nước mắt. Cách đó không xa, đao phủ nâng cao đồ đao chém xuống, máu bắn tung toé, vẩy cả lên gương mặt hắn.
Ngũ huynh bị áp lên tế đàn, thân trên loã lồ, hai tay hằn sâu dây trói. Y quay đầu, đối diện với ánh mắt tuyệt vọng đong đầy sợ hãi của Việt Tiềm, lại nở nụ cười cổ vũ: “Rất nhanh sẽ chấm dứt thôi, không đau.”
Trong thoáng chốc, Việt Tiềm hoảng hốt. Hắn phục hồi tinh thần lại, chăm chú nhìn chim non trước mắt.
Chim thần của Dung Quốc.
Ngón tay Việt Tiềm đặt lên người chim Phượng. Hắn chỉ cần dùng sức, là có thể tổn thương sinh linh vô tri mềm mại này.
Chim Phượng vẫn chưa cảm giác được nguy hiểm. Nó còn thân mật dùng đầu cọ vào hổ khẩu trên bàn tay Việt Tiềm.
Việt Tiềm trợn mắt, từ từ, từ từ buông ngón tay ra, bình phục tâm tình.
Hắn mở cánh phải từng chịu tổn thương của chim non ra, thấy nơi đó hoàn hảo, một vết thương cũng không lưu lại thì lẩm bẩm: “Khó trách ta cắn mạnh như vậy mà thương tổn lại nhanh lành, còn hoàn hảo đến thế. Ta từng nghe người ta nói, chim Phượng là linh điểu bất tử, có thể khởi tử hoàn sinh.”
Chim non, ngươi cũng có thể cải tử hồi sinh sao?
Việt Tiềm không hỏi ra tiếng, dù hắn cho là chim non cũng không nghe hiểu tiếng người, nhưng hắn đã che giấu tâm sự thành thói quen.
Lời đối phương nói, Chiêu Linh xác thực một câu cũng không hiểu, bằng không y sẽ biết con mãng xà xấu xa đã tổn thương y cũng chính là ân nhân cứu mạng của y.
Tuy không hiểu, nhưng mỗi lần Việt Tiềm nói chuyện, Chiêu Linh đều sẽ ngẩng đầu chim, nghiêm túc lắng nghe.
Mặc dù khi Việt Tiềm nói chuyện đã cố ý hạ thấp giọng, nhưng Thường phụ đang ngủ ở góc tường vẫn tỉnh lại, lên tiếng hỏi: “A Tiềm, ngươi đang trò chuyện cùng ai?”
Việt Tiềm trả lời rất tự nhiên: “Không ai cả, ta tự biên tự diễn.”
“Có phải lại nằm mơ không?” Thường phụ ở cùng phòng với Việt Tiềm, đương nhiên sẽ biết hắn thường xuyên vì nằm mơ mà tỉnh lại lúc nửa đêm.
“Này thì ngược lại, mấy đêm nay không có.” Ngữ điệu Việt Tiềm thưa thớt bình thản, nhưng hắn cũng không nói thật.
Ban đêm, Việt Tiềm thường mơ thấy mình biến thành một con thanh xà bò trên núi rừng kiếm ăn, mà gần đây hắn mới ý thức được, kia không chỉ là giấc mộng.
“Nhắm chặt mắt ngủ đi. Chờ lát nữa, binh sĩ lại tới đuổi chúng ta xuống sông bắt cá đấy.” Thường phụ trở mình, tiếp tục ngủ.
Hai người họ, còn có những người khác ở trong nhà tranh rách nát bên con nước nhỏ này đều là những Nô nhân trong Hữu uyển của Dung Quốc, phụ trách cung cấp thịt cá cho Vương cung, trời chưa sáng đã phải dậy bắt cá.
Mỗi khi Quốc quân Dung Quốc đến Hữu uyển du săn, bọn họ còn phải cung cấp cá tươi cho cả trại săn, thập phần gian lao.
Thường phụ vào giấc rất nhanh, không bao lâu đã nghe tiếng tiếng ngáy của hắn.
Khi Việt Tiềm và Thường phụ trò chuyện, Chiêu Linh rất tự giác giữ yên lặng, mãi cho tới khi Thường phụ ngủ, y mới dùng mỏ chim lôi kéo ống tay áo Việt Tiềm, biểu thị mình phải đi rồi.
Việt Tiềm hiểu ý, hắn nâng chim non đặt lên bệ cửa sổ, dưới ánh trăng sáng cúi đầu dặn dò chim nhỏ: “Đi đi, đừng bay về phía Nam.”
Quốc quân Dung Quốc cùng tuỳ tùng săn thú chính ở núi Nam, không chỉ săn thú trên đất liền mà sẽ kéo nỏ bắn chim.
Tuy rằng Chiêu Linh nghe không hiểu nhưng vẫn gật gật đầu chim với Việt Tiềm, sau đó xoã tung đôi cánh bay về phía trăng tròn, biến mất trong màn đêm.
[1] Thiếp ngọc: dụng cụ bao bọc xương ngón tay khi bắn tên.
[2] Mộc tiễn: mũi tên gỗ.
Khí lực quá nhỏ, bia ngắm lại quá cứng.
Mũi tên đầu tiên không bắn trúng, Chiêu Linh rút mũi tên thứ hai từ búi tiễn phía sau lưng, chậm rãi cài lên dây, lại giương cung bắn vào tấm bia phía trước.
Mũi tên thứ hai b/ắn ra, đập mạnh lên bia ngắm, vẫn không thể ghim trên mặt bia, một lần nữa rơi xuống đất.
“Bát đệ tránh ra! Xem ta đây!”
Một nam hài thô lỗ đẩy Chiêu Linh ra, tâm trạng nôn nóng nắm lấy cung tên kéo mạnh, căn bản không chăm chú ngắm vào bia.
“Vút…” Một tiếng, mộc tiễn bắ/n ra ngoài, văng ra vài thước so với bia ngắm, suýt chút nữa đã trúng vào người tuỳ tùng đang chờ nhặt mũi tên ở phía bên cạnh.
Tuỳ tùng nhìn thấy Chiêu Thuỵ công tử bắt đầu lỗ mãng bắn tên, rất ăn ý chạy trốn ra tứ phía.
“Thuỵ công tử, không được lỗ mãng!” Tề sư phó lập tức quát lên, ý bảo ngưng lại. Ông phụng mệnh Quốc quân, đảm nhiệm chức vụ sư phó dạy các vị công tử ở đây bắn cung, cho nên hoàn toàn có quyền răn dạy nhi tử của Quốc quân.
Chiêu Thuỵ căn bản không nghe, tự mình lẩm bẩm: “Lần này không tính.”
Hắn lập tức lấy ra mũi tên thứ hai, cố gắng kéo căng dây cung đến nỗi tạo ra tiếng gỗ nứt “lách cách”, tràn đầy khí tức bắn mộc tiễn ra. Mũi tên xẹt qua bia ngắm, bay thật xa, rơi ra bên ngoài tường viện.
Advertisement
Ngay sau đó mũi tên thứ ba cũng thoát khỏi dây cung, bay vào giữa không trung, bia ngắm phía sau cô quạnh như tuyết.
Chiêu Thuỵ dùng hết sạch ba mũi tên, biểu thị: “Chậc, lần này cũng không tính.”
Mấy công tử cùng luyện tập bắn tên không vui, có người lớn tuổi lớn Chiêu Thuỵ tiến lên nguýt hắn: “Mập mạp đi qua một bên đi! Ngươi có bắn trăm lần nữa cũng chẳng trúng đâu!”
Thân là bé mập mạp, Chiêu Thuỵ ghét nhất kẻ nào dám nói hắn là mập mạp, quay người liền đuổi đánh kẻ vừa lên tiếng.
Tề sư phó thấy các tiểu công tử nháo mãi thành quen, ông nhìn về phía Chiêu Linh, nói: “Linh công tử, vẫn còn một mũi tên nữa. Mỗi người ba mũi, thần phải ghi nhớ thành tích.”
“Tề sư phó, ta học bắn tên chậm chạp hơn những người khác đúng không?” Chiêu Linh cầm một mũi tên, lại nhìn Tề sư phó, trong giọng nói còn có chút oan ức ẩn hiện.
Chiêu Linh đã từng thấy Thái tử dùng tên đỡ tên, mũi tên ấy làm từ thanh đồng, vô cùng sắc bén, mà mũi tên Thái tử dùng chỉ là mộc tiễn phổ thông.
Tề sư phó trả lời: “Mũi tên công tử đang dùng, cũng giống với mũi tên của những người khác.”
Vì lý do an toàn, những mũi tên nhóm tiểu công tử sử dụng đều không có mũi nhọn bằng đồng thau.
Chiêu Linh nắm chắc cung tên, lần thứ hai đi tới trước bia ngắm. Y kéo căng dây cung, tư thế chuẩn xác, không thể xoi mói.
Mũi tên bay ra, cắm thẳng vào hồng tâm trên bia ngắm, nhưng chưa đợi Chiêu Linh vui mừng đã lại rơi xuống đất.
Tề sư phó an ủi Chiêu Linh: “Công tử đừng nhụt trí, ngài vẫn còn nhỏ, khí lực cũng nhỏ, mới không thể bắn trúng vào hồng tâm. Đợi ngài lớn hơn hai tuổi nữa, chắc chắn sẽ có thể như Thái tử, bách phát bách trúng.”
“Tề sư phó, chờ ta lớn thêm hai tuổi nữa, có phải cũng có thể tháp tùng phụ vương, cùng tới Hữu uyển săn thú với huynh trưởng không?” Ánh mắt Chiêu Linh sáng lên, vô cùng hứng khởi.
Tề sư phó cười khẽ: “Thần cũng không dám chắc.”
Ông tựa hồ vô cùng yêu thích Chiêu Linh, cũng có thể là vì trong mấy vị tiểu công tử này, thân phận của Chiêu Linh cao quý nhất.
Tề sư phó cúi người, nói với Chiêu Linh nhỏ bé: “Đợi khi nào công tử mười sáu tuổi, học được cách điều khiển xe ngựa, mới được tham gia hoạt động trong lễ săn.”
“Còn phải đợi lâu như vậy…” Chiêu Linh có chút mất mát.
Y muốn nhanh chóng ra bên ngoài thăm thú, bên ngoài có núi cao rừng rậm, có các loại chim muông, có những nơi y từng đi qua khi biến thành chim Phượng trong giấc mộng.
Vương cung rất lớn, nhưng chẳng có gì vui.
Đặc biệt là bây giờ, y đã mười tuổi, đến tuổi tiếp thu giáo dục dạy dỗ, mỗi ngày đều phải đi học, học chữ, học lễ nghi, học âm luật, còn học cả bắn cung và kiếm thuật.
Việc học nặng nề, y chỉ muốn trở thành một con chim nhỏ bay lượn xung quanh, không buồn không lo.
Chiêu Linh đưa cung tên cho tuỳ tùng, cũng đưa cánh tay ra. Tuỳ tùng quỳ xuống đất cởi bao cổ tay trên tay y xuống, ngón tay cái của Chiêu Linh còn có thiếp ngọc được chế tác từ ngọc Mỡ Dê thượng hạng, y một chút cũng không thích, tiện tay quăng luôn cho tuỳ tùng.
Tuỳ tùng cẩn thận thu lại những thứ này của Chiêu Linh, tay nâng vật phẩm, dập khuôn theo sát từng bước chân y.
Học bắn cung xong, Chiêu Linh trở về chỗ của Hứa Cơ phu nhân. Liên tiếp mấy ngày nay, y đều ngủ ở chỗ Hứa Cơ phu nhân. Hứa Cơ phu nhân sợ Chiêu Linh lại mơ thấy giấc mộng quái lạ biến thành chim chóc kia, hạ lệnh làm Vu chúc[3], trắng đêm canh giữ giấc ngủ của Chiêu Linh.
[3] Chúc: tên một loại nhạc cụ.
Hứa Cơ phu nhân tin tưởng, làm vậy có thể bảo hộ hồn phách của tiểu nhi tử.
Mỗi đêm trước khi ngủ, Chiêu Linh đều phải đeo khối ngọc khắc đầy phù chú kia, cũng có một Vu sư mặc vũ y, tay cầm pháp khí đứng cạnh giường bảo vệ y.
Khi bắt đầu tựa hồ rất có hiệu quả, Chiêu Linh không mơ thấy giấc mộng biến thành chim chóc kia nữa, nhưng mấy ngày sau, Chiêu Linh khi ngủ mơ lại bắt đầu không thành thật.
Dưới ánh trăng, lần thứ hai y biến thành Phượng Hoàng rực rỡ, bay lượn trong gió đêm.
Đã qua rất nhiều ngày mới lại được trải nghiệm cảm giác trở thành chim chóc, Chiêu Linh vô cùng vui vẻ.
Y sung sướng vỗ đôi cánh nhỏ, khi ánh trăng vừa hé lộ, thừa dịp gió nổi bắt đầu bay lên thật cao. Y vừa đón gió vừa ca hát: “Líu lo líu lo líu líu lo…”
Đêm nay ánh trăng thật đẹp, gió cũng rất đỗi dịu dàng. Chiêu Linh lắng nghe từng âm thanh xào xạc, chợt phát hiện mình lại bay qua đỉnh núi lớn kia — đỉnh núi đầy mây mù quấn quanh.
Chiêu Linh giật mình, tại sao mình lại tới nơi này?
Y muốn bay tới Hữu uyển, hướng đến doanh trại nơi phụ vương và huynh trưởng nghỉ qua đêm, tuy rằng y cũng không biết Hữu uyển ở nơi nào, mà huynh phụ giờ này đang du ăn ở nơi đâu.
Có điều, như vậy thì cũng đâu có sao?
Chính mình đã biến thành chim Phượng, có thể du lịch chung quanh, chẳng bị ràng buộc.
Y đã chẳng còn e sợ con mãng xà xấu xa đã cắn bị thương chính mình, y muốn bay lên thật cao, dù có bay đến mệt mỏi, không thể không đậu xuống, cũng nhất quyết phải tránh xa cây ngô đồng kia.
Chiêu Linh bay dọc theo con nước nhỏ, xẹt qua một phòng lại một phòng nhà tranh bện cỏ rách tươm, cuối cùng cũng tìm được gốc ngô đồng quen mắt kia, còn có một căn nhà rách đầy quen thuộc ở phụ cận cây ngô đồng.
Chiêu Linh đậu lên cửa sổ, nghiêng đầu thăm dò trong bóng đêm. Sau khi hoá thành linh điểu, thị lực của y vô cùng tốt, rất nhanh đã nhìn thấy tấm lưng của nam hài đang ngủ yên trên giường đất.
Trong gian phòng này chỉ có một cái giường đất nhỏ hẹp, ở nơi góc tường trải một manh chiếu rách, trên chiếu có một người đã ngủ say, chính là nam tử ở chung một chỗ với nam hài kia.
Chiêu Linh lén lút nhảy vào trong phòng, nhẹ nhàng bay tới bên gối nam hài nọ, như một tên trộm.
Y híp mắt ngắm nhìn tường tận khuôn mặt của nam hài đang ngủ, thấy đối phương chau mày, tựa hồ như đang gặp ác mộng, còn nghe được nam hài nọ bất an nói mớ.
Từng câu từng câu, giống như đang kêu gọi ai đó.
“Chiếp chiếp.” Chiêu Linh hót lên một tiếng, muốn gọi tỉnh ân nhân.
Tiếng chim hót lanh lảnh ngay bên tai Việt Tiềm.
Mí mắt Việt Tiềm rung động, chầm chậm tỉnh lại, cảnh này khiến Chiêu Linh nhảy tới bên cạnh đầu Việt Tiềm, lại kêu một tiếng nữa.
Lần này, Việt Tiềm tỉnh táo triệt để. Trong bóng tối, hắn mở mắt ra, hoàn toàn không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ nghe thấy có tiếng chim hót, lúng ta lúng túng tự nói: “Chim nhỏ?”
“Líu lo!”
Chiêu Linh mừng rỡ nhảy đến trước ngực Việt Tiềm, ngẩng đầu chim, lại kêu thêm một tiếng nữa, ra hiệu ta đang ở chỗ này.
Việt Tiềm vừa mới mở mắt, còn chưa thích ứng với bóng tối tràn lan, nghe âm thanh gần ngay trước ngực liền nâng tay mò mẫm, cuối cùng mò được một con vật nhỏ ấm áp, thân thể mềm mại đầy lông xù.
Lúc này hắn cũng thấy rõ cái mào trên đầu chim nhỏ hơi phát sáng, xác nhận được đây thực sự là con chim có mào ngũ sắc kia. Nó trở lại rồi.
“Suỵt!” Việt Tiềm nhẹ nhàng đè lại đầu chim, liếc mắt nhìn về hướng nam tử đang ngủ trên chiếu cói ở góc phòng, sợ tiếng chim hót sẽ đánh thức người kia.
Chiêu Linh hiểu rõ, lập tức yên tĩnh như gà.
Việt Tiềm xoa nhẹ đầu đỉnh đầu nho nhỏ của chim non, sờ tới sờ lui đến bốn, năm lần. Chim nhỏ còn có chút ngạo kiều, mổ nhẹ lên mu bàn tay hắn, theo đó mà kháng nghị.
Chim non mổ hắn nhưng không dùng sức, có thể hiểu được ý tứ nó muốn truyền đạt.
Việt Tiềm cười khẽ, âm thanh cực thấp, cảm thấy con chim nhỏ này khá có linh tính.
Hiểu được ý tứ của chim nhỏ, Việt Tiềm buông tay ra, đặt chim non ở bên gối. Hắn nghiêng người, hơi nâng cằm, yên lặng đánh giá chim non.
Đôi mắt Việt Tiềm đã quen với bóng tối, có thể thấy rõ thân ảnh của chim nhỏ. Ánh mắt hắn miêu tả tường tận từng tấc thân thể của chim non, đặc biệt là cái mào của nó.
“Quả nhiên không phải chim chóc phổ thông… Mà tựa như là chim Phượng.” Việt Tiềm lầm bầm lầu bầu.
Vân Việt Quốc không sùng bái chim Phượng, nhưng Việt Tiềm biết chim thần mà người Dung Quốc tin phụng chính là chim Phượng. Hắn đã từng gặp tượng thần của chim Phượng trên tế đàn của Dung binh, chim Phượng mọc ra cái đuôi dài sặc sỡ, trên đầu có mào ngũ sắc.
Tế đàn ấy được người Dung Quốc dựng ngoài Vân Thuỷ Thành, là tế đàn dùng để tuẫn sát.
Đao cụ băng lãnh sắc bén, tách rời thân thể nóng hầm hập. Tù binh bị trói lên đài tuẫn sát, trong mũi nồng nặc mùi máu tươi, bầu không khí tử vong kh.ủng bố bao phủ tất thảy.
Hai tay Việt Tiềm bị trói sau lưng, binh sĩ ấn hắn quỳ trên mặt đất dưới trời nắng chang chang. Đôi môi hắn khô nứt, trên gương mặt xám xịt còn vương hai hàng nước mắt. Cách đó không xa, đao phủ nâng cao đồ đao chém xuống, máu bắn tung toé, vẩy cả lên gương mặt hắn.
Ngũ huynh bị áp lên tế đàn, thân trên loã lồ, hai tay hằn sâu dây trói. Y quay đầu, đối diện với ánh mắt tuyệt vọng đong đầy sợ hãi của Việt Tiềm, lại nở nụ cười cổ vũ: “Rất nhanh sẽ chấm dứt thôi, không đau.”
Trong thoáng chốc, Việt Tiềm hoảng hốt. Hắn phục hồi tinh thần lại, chăm chú nhìn chim non trước mắt.
Chim thần của Dung Quốc.
Ngón tay Việt Tiềm đặt lên người chim Phượng. Hắn chỉ cần dùng sức, là có thể tổn thương sinh linh vô tri mềm mại này.
Chim Phượng vẫn chưa cảm giác được nguy hiểm. Nó còn thân mật dùng đầu cọ vào hổ khẩu trên bàn tay Việt Tiềm.
Việt Tiềm trợn mắt, từ từ, từ từ buông ngón tay ra, bình phục tâm tình.
Hắn mở cánh phải từng chịu tổn thương của chim non ra, thấy nơi đó hoàn hảo, một vết thương cũng không lưu lại thì lẩm bẩm: “Khó trách ta cắn mạnh như vậy mà thương tổn lại nhanh lành, còn hoàn hảo đến thế. Ta từng nghe người ta nói, chim Phượng là linh điểu bất tử, có thể khởi tử hoàn sinh.”
Chim non, ngươi cũng có thể cải tử hồi sinh sao?
Việt Tiềm không hỏi ra tiếng, dù hắn cho là chim non cũng không nghe hiểu tiếng người, nhưng hắn đã che giấu tâm sự thành thói quen.
Lời đối phương nói, Chiêu Linh xác thực một câu cũng không hiểu, bằng không y sẽ biết con mãng xà xấu xa đã tổn thương y cũng chính là ân nhân cứu mạng của y.
Tuy không hiểu, nhưng mỗi lần Việt Tiềm nói chuyện, Chiêu Linh đều sẽ ngẩng đầu chim, nghiêm túc lắng nghe.
Mặc dù khi Việt Tiềm nói chuyện đã cố ý hạ thấp giọng, nhưng Thường phụ đang ngủ ở góc tường vẫn tỉnh lại, lên tiếng hỏi: “A Tiềm, ngươi đang trò chuyện cùng ai?”
Việt Tiềm trả lời rất tự nhiên: “Không ai cả, ta tự biên tự diễn.”
“Có phải lại nằm mơ không?” Thường phụ ở cùng phòng với Việt Tiềm, đương nhiên sẽ biết hắn thường xuyên vì nằm mơ mà tỉnh lại lúc nửa đêm.
“Này thì ngược lại, mấy đêm nay không có.” Ngữ điệu Việt Tiềm thưa thớt bình thản, nhưng hắn cũng không nói thật.
Ban đêm, Việt Tiềm thường mơ thấy mình biến thành một con thanh xà bò trên núi rừng kiếm ăn, mà gần đây hắn mới ý thức được, kia không chỉ là giấc mộng.
“Nhắm chặt mắt ngủ đi. Chờ lát nữa, binh sĩ lại tới đuổi chúng ta xuống sông bắt cá đấy.” Thường phụ trở mình, tiếp tục ngủ.
Hai người họ, còn có những người khác ở trong nhà tranh rách nát bên con nước nhỏ này đều là những Nô nhân trong Hữu uyển của Dung Quốc, phụ trách cung cấp thịt cá cho Vương cung, trời chưa sáng đã phải dậy bắt cá.
Mỗi khi Quốc quân Dung Quốc đến Hữu uyển du săn, bọn họ còn phải cung cấp cá tươi cho cả trại săn, thập phần gian lao.
Thường phụ vào giấc rất nhanh, không bao lâu đã nghe tiếng tiếng ngáy của hắn.
Khi Việt Tiềm và Thường phụ trò chuyện, Chiêu Linh rất tự giác giữ yên lặng, mãi cho tới khi Thường phụ ngủ, y mới dùng mỏ chim lôi kéo ống tay áo Việt Tiềm, biểu thị mình phải đi rồi.
Việt Tiềm hiểu ý, hắn nâng chim non đặt lên bệ cửa sổ, dưới ánh trăng sáng cúi đầu dặn dò chim nhỏ: “Đi đi, đừng bay về phía Nam.”
Quốc quân Dung Quốc cùng tuỳ tùng săn thú chính ở núi Nam, không chỉ săn thú trên đất liền mà sẽ kéo nỏ bắn chim.
Tuy rằng Chiêu Linh nghe không hiểu nhưng vẫn gật gật đầu chim với Việt Tiềm, sau đó xoã tung đôi cánh bay về phía trăng tròn, biến mất trong màn đêm.
Bình Luận