xuyên sách thập niên 70: mỹ nhân trời sinh có thần lực
Bên đó hứa cho bà ta một suất vào nhà máy, khi đó cho chồng bà ta vào làm công nhân, lại mua cho bà ta một suất công nhân tạm thời, cả nhà họ đều sẽ có hộ khẩu thành phố, còn có thể cho Phúc Bảo vào thành phố đi học.
Nhưng mà mẹ của Dư Dao, Khương Lệ Mai, lại nhàn nhạt liếc bà ta một cái, " Chúng tôi đều không vội, cô gấp cái gì?"
Khương Lệ Mai đã sống đến tuổi này, bà nhìn thấy em dâu mình bước vào Khương gia, tuy không đoán được hoàn toàn ý định của đối phương, nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần.
Với tính cách chỉ hành động khi có lợi của em dâu, muốn nói em dâu không được lợi ích gì mà đến mai mối cho con gái mình, đánh chết Khương Lệ Mai cũng không bao giờ tin.
Ánh mắt Tào Quế Phương lóe lên, ngượng ngùng nói: " Em nào có vội, không vội a.
" Nói xong bà ta thở dài một tiếng, " Chị cả, chị không nghĩ cho A Dao cũng nên nghĩ cho A Thịnh a.
A Dao lấy được người tốt thì chẳng phải có thể giúp đỡ anh hai của mình sao? "
Nhắc tới Dư Thịnh, ngay cả Khương Lệ Mai trước sau như một cường thế cũng không nói gì.
Em dâu này chính là đến chọc người ta ống phổi.
Dư Thịnh là nỗi đau của đại phòng Dư gia bọn họ, khi đó hai vợ chồng còn trẻ, biết rõ hai ông bà nội Dư gia mặc kệ đứa nhỏ không lo cho cháu, nhưng vì muốn kiếm thêm ít củi đổi lấy tiền, họ đã để hai đứa con nhỏ ở nhà ông bà.
Khi họ trở về, đứa con trai thứ hai đã lạnh cóng gần như mất nửa cái mạng, từ đó luôn là bị bệnh, đến giờ đã hai mươi tuổi vẫn chưa lấy được vợ.
Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến Dao Dao? Chẳng lẽ họ định bán con gái để cứu con trai sao?
Chỉ nghĩ đến khả năng này, mặt Khương Lệ Mai lập tức trở nên khó coi, " Tôi đã nói là tôi sẽ đi dò hỏi.
Chẳng lẽ cô còn không cho tôi đi dò hỏi, ngoài chân què còn có bệnh gì khác nữa à? "
" Cái bà dì này là thứ gì vậy, giới thiệu người què chân đã đành, còn có bệnh nữa! " Từ Anh kích động đến mức suýt phun cả viên kẹo trong miệng ra.
Dư Dao nhìn cô ấy với vẻ bất lực, không nói gì.
" Cậu đừng có mà hồ đồ, dù anh hai cậu có quan trọng đến đâu cũng không thể quan trọng hơn chính bản thân mình.
Nếu anh ấy biết cậu vì anh ấy mà bán mình, anh ấy cũng sẽ không muốn lấy vợ đâu.
" Từ Anh kéo tay áo Dư Dao, mang theo ý cảnh cáo mà nhìn chằm chằm cô.
" Tớ biết.
" Trong gia đình này, anh hai là người đối xử với cô tốt nhất.
Bình Luận