xuyên thành vai phụ pháo hôi, ta làm đầu bếp cho tiểu tướng quân

Chương 11

Chuyện này là vì muốn tốt cho nàng.

Nếu nàng cứ thế đi qua, không chỉ thanh danh bị tổn hại, mà với Tiêu gia, thân phận địa vị cũng khó xử.

Nghĩa muội của Tiêu Hoài Thanh thì khác.

Nhưng ở cổ đại, nếu muốn nhận nghĩa muội thì phải đặc biệt làm tiệc nhận thân, cho nên nàng không phải nghĩa muội thật. Cho dù như thế, dựa theo ý của chàng, Yến Thu Xuân vào Tiêu gia cũng không phải người hầu bình thường.

Mặc dù Yến Thu Xuân không muốn đi hầu hạ người ta, nhưng mà có được có mất, nàng không ngờ Tiêu Hoài Thanh dễ nói chuyện như thế.

Nàng không thể yên tâm tiếp nhận được: "Vậy ta có thể làm gì cho tướng quân? Vô công bất thụ lộc, huống chi tướng quân còn cứu ta một mạng."

Tiêu Hoài Thanh không vòng vo, nói thẳng: "Ta cần tài nấu nướng của cô nương."

Yến Thu Xuân an tâm, gật đầu: "Được!"

Tiêu Hoài Thanh hài lòng, đưa cho nàng một bản hiệp nghị, bảo nàng ký tên rồi lăn tay. Ngộ nhỡ sau này nàng phản bội, gây chuyện ở Tiêu gia, thứ này chính là chứng cứ.

Yến Thu Xuân ký, mỗi người cất giữ một bản, Tiêu Hoài Thanh nói:

"Ngày mai sẽ lên đường, trên đường gặp thổ phỉ đã chậm trễ mấy ngày, tiếp theo phải ra roi thúc ngựa, cô nương phải chuẩn bị sẵn sàng."

Yến Thu Xuân lập tức cầm bạc đi ra ngoài mua sắm.

Đêm nay là lần cuối cùng ăn uống thoải mái, trừ chuyện đó ra còn phải mua vật dụng thường ngày, như khăn lau mặt này nọ.

Mấy hôm nay Tiêu Hoài Thanh bận rộn cũng vì chuyện thổ phỉ. Không chỉ phải xử lý thổ phỉ mà những chuyện thổ phỉ làm cũng phải xử trí thích đáng. Ngoại trừ Yến Thu Xuân và bốn nữ tử khác còn có những nữ tử bị thổ phỉ khi dễ trước kia.

Tình huống khác biệt nhưng chàng không có thời gian xử lý, nên ở lại thêm một ngày để sắp xếp lại việc trong nha phủ.

Đêm đó, Yến Thu Xuân lại làm bữa tiệc hải sản thịnh soạn, mời Diêm Hướng và chàng cùng ăn, nói là chúc mừng một phen.

Tiêu Hoài Thanh có một phần riêng.

Dù sao bây giờ chàng cũng là ông chủ của nàng, phải đối đãi cho tốt!

Ngoại trừ cua xào cay, đám người này còn chưa ăn no, cuối cùng Yến Thu Xuân phải dùng nước canh nấu mì, khiến một đám người bị cay mặt đỏ tới mang tai, nói thầm không thể uống rượu, quá khó chấp nhận rồi!

Yến Thu Xuân làm xong việc thì về phòng nghỉ ngơi.

Mấy hôm trước, bộ binh đã khởi hành từ sớm. Quả nhiên, ngày hôm sau vừa qua giờ Dần đã gọi mọi người lên đường. Vì cân nhắc nữ tử cần chuẩn bị lâu nên còn cố ý gọi nàng trước một khắc.

Lúc Yến Thu Xuân ra cửa, tất cả mọi người đã thu xếp xong, chuẩn bị xuất phát.

Mấy hôm sau vẫn liên tục đi đường, ngoại trừ thỉnh thoảng dừng lại ăn cơm, thời gian khác đều là đi đường.

Cứ như vậy, bảy ngày sau đã đến gần kinh thành.

Một phần binh sĩ ở lại quân doanh gần kinh thành, Tiêu Hoài Thanh dẫn một nhóm người đi vào thành.

Chiến dịch lần này quy mô không lớn nhưng cũng đánh nửa năm, đánh cho kẻ địch cầu hòa. Vì thế khi đại thắng hồi triều, bách tính tràn ra đường hoan nghênh.

Yến Thu Xuân ngồi trong xe ngựa, ở xa xa là quân đội phía sau. Nàng dùng ánh mắt mình quan sát nơi nguyên chủ quen thuộc.

Nàng vén rèm, sợ người ngoài trông thấy mình. Mặc dù nguyên chủ không phải người nổi tiếng nhưng người nhà họ Yến vẫn biết.

Vừa nhìn một phen, nàng đã không nỡ rời mắt.

Quần áo và lầu các không lạc hậu như nàng nghĩ. Các tòa nhà mang theo vẻ đẹp của riêng mình, các loại bảng hiệu câu đối viết chữ thư pháp xinh đẹp. Bách tính cao thấp mập gầy già trẻ đều nhìn qua đây. Quân đội khải hoàn trở về có thể nhìn thấy dân chúng nhiệt tình nhất.

Không ít tiểu cô nương ăn mặc lộng lẫy còn ném túi thơm về phía bọn họ.

Yến Thu Xuân ở vị trí sau cùng, không khác xe ngựa bình thường. Vì thế lúc nàng đi qua, bách tính đã khôi phục dáng vẻ đi dạo bình thường. Lúc nàng nhìn, còn thấy một người ôm bó rơm cắm mứt hoa quả đi ngang cửa sổ xe, quẹt qua mặt nàng.

Cho nên sau đó nàng không vén rèm lên nhìn nữa.

Mà trong đám người, ở cửa sổ quán rượu có tầm nhìn cực tốt, nam nữ chính đang ngồi cùng nhau nhìn quân đội Tiêu Hoài Thanh trở về. Sau khi thấy đội quân kia rời đi, dường như nữ tử nhìn thấy gì đó, ánh mắt tập trung vào chiếc xe ngựa không đáng chú ý trong đội ngũ, nhắm mắt lại.

Sao vừa rồi mới vén rèm ném túi thơm để lộ gương mặt nữ tử nhìn hơi quen mắt?

*

Bách tính chủ yếu tập trung ở đoạn đường vào thành.

Vào thành rồi đã vắng hơn nhiều, lúc này Diêm Hướng phụ trách lái xe của Yến Thu Xuân chuyển hướng. Xe ngựa chạy vào ngõ nhỏ nhà dân, bảy lần quặt tám lần rẽ đi vào ngõ Lộc Minh ở thành bắc.

Thành nam là nơi quan văn ở, thành bắc là nơi võ tướng ở, vị trí lớn và rộng rãi hơn, người ở cũng thưa thớt hơn. Triều Đại Chu trọng văn khinh võ, vẫn luôn như thế.

Mà Tiêu gia ở ngõ Lộc Minh thuộc thành bắc, vô cùng gần hoàng thành.

Yến Thu Xuân nghĩ là xe ngựa đến, nàng đi vào từ cửa sau là được rồi.

Bình Luận