y tiên - vân mạc
Chương 31: Các ngươi đến chậm quá
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Quả nhiên là hoa Yếm Dương!”, Vân Mạc vui vẻ nói, trước lúc biết đây là địa bàn của mèo Linh Nhãn, hắn đã đoán nơi này có hoa Yếm Dương. Sau khi đi vào quả nhiên nhìn thấy dưới vách đá phía trước có ba bụi hoa Yếm Dương trắng như tuyết.
Hoa Yếm Dương là một loại linh dược có thể chữa bệnh mắt, tăng cường thị lực, giá trị không rẻ, mèo Linh Nhãn thích loại linh dược này nhất. Vân Mạc tháo tay nải sau lưng xuống, lấy một hộp gỗ ra hái ba gốc hoa Yếm Dương trong hang núi. Lúc này hắn cũng không nhịn được cảm thán, nếu có một cái túi càn khôn thì hắn cũng đâu cần phiền phức như thế.
Hắn thấy mình khá may mắn, hoa Yếm Dương là linh dược rất quý giá, giá trị hơn hẳn mấy linh dược Vân Mạc từng mua như sâm Xà Diên. Chỉ một gốc hoa cũng có giá trị tận mấy kim tệ. Có một khởi đầu tốt đẹp, tâm trạng Vân Mạc cũng rất vui vẻ.
Nhưng vào lúc Vân Mạc cất hoa Yếm Dương, một tiếng động chợt vang lên trong hang núi. Sắc mặt Vân Mạc hơi thay đổi, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là mèo Linh Nhãn đã về. Hắn cầm Hàn Dạ trong tay, cảnh giác nhìn ra ngoài hang.
“Grừ!”
Một tiếng gầm vang lên, mèo Linh Nhãn chạy vào hang, sau khi không thấy hoa Yếm Dương đâu, mèo Linh Nhãn nổi giận. Dù là mèo, nhưng vóc dáng mèo Linh Nhãn lại to hơn mèo nhà, ngay cả hổ dữ bình thường cũng không phải đối thủ của nó.
Kiếp này lần đầu tiên đối mặt với yêu thú cấp một, Vân Mạc chẳng những không căng thẳng mà còn hơi hưng phấn. Trước đây khi chiến đấu với Vân Liệt, hắn gần như không sử dụng tất cả khả năng, bây giờ đối mặt với mèo Linh Nhãn, cuối cùng cũng có thể thoả chí đấu một trận rồi.
Mèo Linh Nhãn nổi giận gầm lên lần nữa, nó nhảy lên, cuối cùng lại biến mất.
Lúc này Vân Mạc thầm thấy vui mừng, nếu không có thiết bị cảnh báo đơn giản kia, e rằng hắn thật sự đã bị mèo Linh Nhãn đánh lén rồi. Trong hang núi thiếu ánh sáng thế này, mèo Linh Nhãn rất dễ lẩn trốn, chuẩn bị đánh lén Vân Mạc.
Có điều Vân Mạc đã biết mèo Linh Nhãn trốn ở đây, nó gần như không thể đánh lén hắn. Huống hồ Vân Mạc cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Vụt!
Vân Mạc chợt vung Hàn Dạ quẹt một đường dưới đất, vô số tia lửa b ắn ra chiều sáng toàn bộ hang núi, bóng dáng mèo Linh Nhãn cũng xuất khiến. Nó đang khom lưng, chuẩn bị tấn công Vân Mạc.
Thấy đánh lén không được, mèo Linh Nhãn cũng không lẩn trốn nữa mà lao thẳng về phía Vân Mạc, móng vuốt sắc bén cào ra mấy tia sáng lạnh.
Vân Mạc nắm chặt lấy Hàn Dạ, đột nhiên chém nó về phía mèo Linh Nhãn.
Keng keng!
Mèo Linh Nhãn tránh khỏi Hàn Dạ sắc bén, móng vuốt đánh lên cán kích một phát tạo ra tiếng vang chói tai. Móng vuốt của mèo Linh Nhãn còn sắc bén hơn lưỡi đao bình thường, nếu bị nó cào trúng chắc chắn sẽ bị cào ra một vết thương lớn.
Vụt!
Hai đạo hàn mang tấn công đến, dù yêu thú cấp một cũng giống loài người Hoá Mạch Cảnh, không thể sử dụng linh khí trong cơ thể, nhưng lại có thể dùng cách nhất định khiến linh khí của thế giới bên ngoài sinh ra cộng hưởng, sau đó điều khiển linh khí tấn công.
Vân Mạc lộn một vòng tránh khỏi hàn mang đáng sợ, hắn còn chưa đạt đến Hoá Mạch Cảnh, gặp phải tấn công như thế chỉ có thể tránh né mà thôi.
Trong nháy mắt, mèo Linh Nhãn tóm được thời cơ xông tới, móng vuốt sắc bén vung thẳng về phía lưng Vân Mạc.
Keng!
Vân Mạc trở tay đặt Hàn Dạ ra sau lưng, ngăn cản đòn tấn công của mèo Linh Nhãn, sau đó hắn đột nhiên xoay người đánh tới một quyền.
Mèo Linh Nhãn tấn công thất bại nên muốn lùi về sau, vào lúc nó đang dùng sức, cú đấm của Vân Mạc đã đến trên đầu nó.
Bốp!
Mèo Linh Nhãn bay ra xa, đầu nứt ra, máu tươi bắn tung toé, không ngờ cú đấm của Vân Mạc lại đáng sợ đến mức đó.
“Không ngờ cuối cùng vẫn là quyền pháp Hám Sơn phát huy tác dụng.” Vân Mạc lắc đầu nói, cũng đành chịu thôi, hắn vẫn chưa quen cách sử dụng trường kích, cũng không có kỹ thuật phù hợp, chỉ có thể suy xét phải dùng kích chiến đấu thế nào trong lúc giao thủ.
Mắt của mèo Linh Nhãn là thứ xa xỉ mà một vài thế lực lớn yêu thích, da lông của nó cũng rất quý giá. Vân Mạc lấy đi đôi mắt quý giá nhất của mèo Linh Nhãn và da lông, móng vuốt của nó, sau đó xoay người rời khỏi hang núi.
Mèo Linh Nhãn này có lẽ là cấp một trung kỳ, sắp đến hậu kỳ, Vân Mạc không mất bao nhiêu sức đã có thể đánh chết nó, xem ra với thực lực của hắn, giải quyết yêu thú cấp một hậu kỳ cũng không thành vấn đề.
Rời khỏi hang núi, Vân Mạc đi vào sâu trong dãy núi, hắn lại lấy ra bột phấn màu xanh, tiếp tục tìm kiếm linh dược.
Chẳng mấy chốc đã ba ngày trôi qua, tay nải sau lưng Vân Mạc cũng căng lên. Trong đó có một vài tài nguyên yêu thú, cũng có rất nhiều linh dược quý giá. Một võ giả Luyện Thể Cảnh có thu hoạch như thế đã là ghê gớm lắm rồi. Những đội ngũ võ giả Hoá Mạch Cảnh kia vào dãy núi Vân Thượng một lần cũng rất hiếm khi có được thu hoạch phong phú như thế. Nhưng Vân Mạc vẫn chưa thoả mãn, e rằng giá trị của những thứ này vẫn còn chênh lệch rất lớn so với túi càn khôn.
“Nhất định phải mạo hiểm lấy được linh dược quý giá hơn, nếu không chắc chắn mình sẽ không có cơ hội giành được túi càn khôn.” Vân Mạc lẩm bẩm, sau đó đi vào nơi sâu hơn, nguy hiểm và cơ hội luôn cùng tồn tại, hắn phải mạo hiểm mới có thể lấy được thứ mình muốn. Hắn có bột phấn, tin rằng muốn tìm ra linh dược quý giá cũng không phải vấn đề.
Vân Mạc đột nhiên dừng lại, hắn lấy Hàn Dạ sau lưng xuống, cảnh giác nhìn người đang chắn trước mặt hắn.
“Chết tiệt, tiểu tử này chạy nhanh quá, khiến chúng ta bây giờ mới đuổi kịp!”, một võ giả phía sau thở hồng hộc chạy tới.
“Dạ Miêu, lần này ngươi nhìn nhầm rồi, tiểu tử này giế t chết nhiều yêu thú cấp một trung kỳ như thế, sao có thể là võ giả Luyện Thể Cảnh được?”, người đàn ông chắn trước mặt Vân Mạc cất lời.
Một người đàn ông gầy nhỏ nhảy xuống từ trên cây, cười hì hì nói: “Xem ra đúng thế thật, nhưng như thế chẳng phải càng tốt à? Tiểu tử này giống như một con linh thú tìm kiếm báu vật vậy, trên đường đi kiếm được không ít bảo bối, thật sự rất béo bở!”
Vân Mạc nhìn một vòng, phát hiện có tổng cộng bảy người bao vây hắn. Ngoài hai người là võ giả Luyện Thể Cảnh thì những người khác đều là võ giả Hoá Mạch Cảnh. Người mạnh nhất có Hoá Mạch Cảnh tầng bảy.
“Quả nhiên là hoa Yếm Dương!”, Vân Mạc vui vẻ nói, trước lúc biết đây là địa bàn của mèo Linh Nhãn, hắn đã đoán nơi này có hoa Yếm Dương. Sau khi đi vào quả nhiên nhìn thấy dưới vách đá phía trước có ba bụi hoa Yếm Dương trắng như tuyết.
Hoa Yếm Dương là một loại linh dược có thể chữa bệnh mắt, tăng cường thị lực, giá trị không rẻ, mèo Linh Nhãn thích loại linh dược này nhất. Vân Mạc tháo tay nải sau lưng xuống, lấy một hộp gỗ ra hái ba gốc hoa Yếm Dương trong hang núi. Lúc này hắn cũng không nhịn được cảm thán, nếu có một cái túi càn khôn thì hắn cũng đâu cần phiền phức như thế.
Hắn thấy mình khá may mắn, hoa Yếm Dương là linh dược rất quý giá, giá trị hơn hẳn mấy linh dược Vân Mạc từng mua như sâm Xà Diên. Chỉ một gốc hoa cũng có giá trị tận mấy kim tệ. Có một khởi đầu tốt đẹp, tâm trạng Vân Mạc cũng rất vui vẻ.
Nhưng vào lúc Vân Mạc cất hoa Yếm Dương, một tiếng động chợt vang lên trong hang núi. Sắc mặt Vân Mạc hơi thay đổi, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là mèo Linh Nhãn đã về. Hắn cầm Hàn Dạ trong tay, cảnh giác nhìn ra ngoài hang.
“Grừ!”
Một tiếng gầm vang lên, mèo Linh Nhãn chạy vào hang, sau khi không thấy hoa Yếm Dương đâu, mèo Linh Nhãn nổi giận. Dù là mèo, nhưng vóc dáng mèo Linh Nhãn lại to hơn mèo nhà, ngay cả hổ dữ bình thường cũng không phải đối thủ của nó.
Kiếp này lần đầu tiên đối mặt với yêu thú cấp một, Vân Mạc chẳng những không căng thẳng mà còn hơi hưng phấn. Trước đây khi chiến đấu với Vân Liệt, hắn gần như không sử dụng tất cả khả năng, bây giờ đối mặt với mèo Linh Nhãn, cuối cùng cũng có thể thoả chí đấu một trận rồi.
Mèo Linh Nhãn nổi giận gầm lên lần nữa, nó nhảy lên, cuối cùng lại biến mất.
Lúc này Vân Mạc thầm thấy vui mừng, nếu không có thiết bị cảnh báo đơn giản kia, e rằng hắn thật sự đã bị mèo Linh Nhãn đánh lén rồi. Trong hang núi thiếu ánh sáng thế này, mèo Linh Nhãn rất dễ lẩn trốn, chuẩn bị đánh lén Vân Mạc.
Có điều Vân Mạc đã biết mèo Linh Nhãn trốn ở đây, nó gần như không thể đánh lén hắn. Huống hồ Vân Mạc cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Vụt!
Vân Mạc chợt vung Hàn Dạ quẹt một đường dưới đất, vô số tia lửa b ắn ra chiều sáng toàn bộ hang núi, bóng dáng mèo Linh Nhãn cũng xuất khiến. Nó đang khom lưng, chuẩn bị tấn công Vân Mạc.
Thấy đánh lén không được, mèo Linh Nhãn cũng không lẩn trốn nữa mà lao thẳng về phía Vân Mạc, móng vuốt sắc bén cào ra mấy tia sáng lạnh.
Vân Mạc nắm chặt lấy Hàn Dạ, đột nhiên chém nó về phía mèo Linh Nhãn.
Keng keng!
Mèo Linh Nhãn tránh khỏi Hàn Dạ sắc bén, móng vuốt đánh lên cán kích một phát tạo ra tiếng vang chói tai. Móng vuốt của mèo Linh Nhãn còn sắc bén hơn lưỡi đao bình thường, nếu bị nó cào trúng chắc chắn sẽ bị cào ra một vết thương lớn.
Vụt!
Hai đạo hàn mang tấn công đến, dù yêu thú cấp một cũng giống loài người Hoá Mạch Cảnh, không thể sử dụng linh khí trong cơ thể, nhưng lại có thể dùng cách nhất định khiến linh khí của thế giới bên ngoài sinh ra cộng hưởng, sau đó điều khiển linh khí tấn công.
Vân Mạc lộn một vòng tránh khỏi hàn mang đáng sợ, hắn còn chưa đạt đến Hoá Mạch Cảnh, gặp phải tấn công như thế chỉ có thể tránh né mà thôi.
Trong nháy mắt, mèo Linh Nhãn tóm được thời cơ xông tới, móng vuốt sắc bén vung thẳng về phía lưng Vân Mạc.
Keng!
Vân Mạc trở tay đặt Hàn Dạ ra sau lưng, ngăn cản đòn tấn công của mèo Linh Nhãn, sau đó hắn đột nhiên xoay người đánh tới một quyền.
Mèo Linh Nhãn tấn công thất bại nên muốn lùi về sau, vào lúc nó đang dùng sức, cú đấm của Vân Mạc đã đến trên đầu nó.
Bốp!
Mèo Linh Nhãn bay ra xa, đầu nứt ra, máu tươi bắn tung toé, không ngờ cú đấm của Vân Mạc lại đáng sợ đến mức đó.
“Không ngờ cuối cùng vẫn là quyền pháp Hám Sơn phát huy tác dụng.” Vân Mạc lắc đầu nói, cũng đành chịu thôi, hắn vẫn chưa quen cách sử dụng trường kích, cũng không có kỹ thuật phù hợp, chỉ có thể suy xét phải dùng kích chiến đấu thế nào trong lúc giao thủ.
Mắt của mèo Linh Nhãn là thứ xa xỉ mà một vài thế lực lớn yêu thích, da lông của nó cũng rất quý giá. Vân Mạc lấy đi đôi mắt quý giá nhất của mèo Linh Nhãn và da lông, móng vuốt của nó, sau đó xoay người rời khỏi hang núi.
Mèo Linh Nhãn này có lẽ là cấp một trung kỳ, sắp đến hậu kỳ, Vân Mạc không mất bao nhiêu sức đã có thể đánh chết nó, xem ra với thực lực của hắn, giải quyết yêu thú cấp một hậu kỳ cũng không thành vấn đề.
Rời khỏi hang núi, Vân Mạc đi vào sâu trong dãy núi, hắn lại lấy ra bột phấn màu xanh, tiếp tục tìm kiếm linh dược.
Chẳng mấy chốc đã ba ngày trôi qua, tay nải sau lưng Vân Mạc cũng căng lên. Trong đó có một vài tài nguyên yêu thú, cũng có rất nhiều linh dược quý giá. Một võ giả Luyện Thể Cảnh có thu hoạch như thế đã là ghê gớm lắm rồi. Những đội ngũ võ giả Hoá Mạch Cảnh kia vào dãy núi Vân Thượng một lần cũng rất hiếm khi có được thu hoạch phong phú như thế. Nhưng Vân Mạc vẫn chưa thoả mãn, e rằng giá trị của những thứ này vẫn còn chênh lệch rất lớn so với túi càn khôn.
“Nhất định phải mạo hiểm lấy được linh dược quý giá hơn, nếu không chắc chắn mình sẽ không có cơ hội giành được túi càn khôn.” Vân Mạc lẩm bẩm, sau đó đi vào nơi sâu hơn, nguy hiểm và cơ hội luôn cùng tồn tại, hắn phải mạo hiểm mới có thể lấy được thứ mình muốn. Hắn có bột phấn, tin rằng muốn tìm ra linh dược quý giá cũng không phải vấn đề.
Vân Mạc đột nhiên dừng lại, hắn lấy Hàn Dạ sau lưng xuống, cảnh giác nhìn người đang chắn trước mặt hắn.
“Chết tiệt, tiểu tử này chạy nhanh quá, khiến chúng ta bây giờ mới đuổi kịp!”, một võ giả phía sau thở hồng hộc chạy tới.
“Dạ Miêu, lần này ngươi nhìn nhầm rồi, tiểu tử này giế t chết nhiều yêu thú cấp một trung kỳ như thế, sao có thể là võ giả Luyện Thể Cảnh được?”, người đàn ông chắn trước mặt Vân Mạc cất lời.
Một người đàn ông gầy nhỏ nhảy xuống từ trên cây, cười hì hì nói: “Xem ra đúng thế thật, nhưng như thế chẳng phải càng tốt à? Tiểu tử này giống như một con linh thú tìm kiếm báu vật vậy, trên đường đi kiếm được không ít bảo bối, thật sự rất béo bở!”
Vân Mạc nhìn một vòng, phát hiện có tổng cộng bảy người bao vây hắn. Ngoài hai người là võ giả Luyện Thể Cảnh thì những người khác đều là võ giả Hoá Mạch Cảnh. Người mạnh nhất có Hoá Mạch Cảnh tầng bảy.
Bình Luận